Chương 419: Bí ẩn
Tuy Ảnh Tử thân đang ở thủ đô, nhưng ông ta lại rõ chuyện ở Tử Đằng như lòng bàn tay. Chuyện đêm qua ông ta cũng biết. Ông ta tới tìm Giang Cung Tuấn cũng là vì chuyện này.
“Lần này cậu quá lỗ mãng rồi” Trên gương mặt bình thường của Ảnh Tử, mang theo vẻ nặng nề.
“Hửm”” Giang Cung Tuấn nhìn ông ta.
Ảnh Tử nói: “Lần này cậu xung đột chính diện với Thiên Tử. Tuy đã buộc ông ta phải phá hủy căn cứ, đồng thời hủy đi toàn bộ chứng cớ.
Nhưng tiếp theo đây, muốn nắm được chuôi của ông ta thì sẽ khó như lên trời. Con người ông ta làm việc cẩn thận, chưa bao giờ để lại sơ hở.
Trong toàn bộ mọi việc ông ta đều không ra mặt, vất vả lắm mới bắt được đuôi của ông ta. Bây giờ thì hoàn toàn hỏng bét rồi, sau này cậu muốn kéo.
ông ta xuống ngựa, thật sự khó như lên trời vậy.”
Giang Cung Tuấn thản nhiên đáp: “Kéo ông ta xuống ngựa rồi thế nào. Ông ta cũng không phải là kẻ cầm đầu phía sau màn. Phía sau ông ta vẫn còn người khác, kéo một Thiên Tử xuống, sẽ lại xuất hiện người thứ hai thôi”
Ảnh Tử không khỏi liếc mắt nhìn anh, trên gương mặt lóe lên vẻ kinh ngạc. Ông ta không ngờ, thời gian ngắn ngủi như vậy mà anh đã biết được nhiều đến thế rồi. Càng không ngờ tới hơn là Giang Cung Tuấn đã có thể tu luyện ra được chân khí trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, trở thành một đại tông sư võ đạo.
Giang Cung Tuấn cũng nhìn ông ta, hỏi: “Người ở sau lưng Thiên Tử là ai, là tứ đại gia tộc cổ xưa sao?”
Ảnh Tử lắc đầu: “Không phải, Thiên Tử tên đầy đủ là Cửu Thiên, ông ta chẳng qua chỉ là một chỉ thứ của nhà họ Cửu trong tứ đại gia tộc cổ xưa mà thôi. Hơn nữa tứ đại gia tộc cổ xưa hoàn toàn không tham gia vào tranh đấu nội bộ của nước Đoan Hùng”
Ảnh Tử nói ra những lời này. Giang Cung Tuấn không ngờ ông ta lại biết được nhiều như vậy.
Ngay cả tứ đại gia tộc cổ xưa mà cũng biết. Xem ra ông ta cũng không phải chỉ là một vệ sĩ đơn giản như vậy.
“Nói đi, lần này ông tới tìm tôi có gì căn dặn?”
Ảnh Tử lôi một tập tài liệu ra đưa cho anh.
Giang Cung Tuấn nhận lấy, không nhịn được mà hỏi: “Đây là thứ gì?”
Ảnh Tử đáp: “Nếu cậu đã hoàn toàn giao chiến với Thiên Tử rồi, vậy con người Thiên Tử này không thể giữ lại được. Đây là một vài bằng chứng phạm tội trong vài năm nay của ông ta, có những bằng chứng này rồi đủ để khiến Thiên Tử thân bại danh liệt”
Giang Cung Tuấn nhìn vào tài liệu. Anh nhìn Ảnh Tử với vẻ nghi ngờ. Ảnh Tử có thể đưa ra được những bằng chứng như vậy, chứng tỏ Vương đã sớm biết được Thiên Tử đang làm gì, chỉ là tại sao vẫn không chịu giải quyết gã ta, mà mặc kệ gã ta làm ầm ï? Lại còn khiến anh phí hết †âm huyết đi đấu với gã ta, rồi tìm một vài bằng chứng phạm tội của gã ta, đây không phải là vẽ vời cho thêm chuyện hay sao?
Ảnh Tử dường như cũng hiểu được suy nghĩ của anh. Ông ta mở miệng giải thích: “Chuyện trong này rất phức tạp, Vương đã sớm muốn cải tổ rồi, nhưng thực lực ở thủ đô rắc rối phức tạp.
Phía sau mỗi một đại nhân vật đều có người. Hơn nữa lợi ích của những người này còn liên quan đến nhau. Phía sau Thiên Tử không chỉ có nhà họ Cửu trong tứ đại gia tộc cổ xưa, mà còn có rất nhiều người, động vào một người sẽ kéo theo tất cả mọi người, cho nên Vương không dám hành động thiếu suy nghĩ: “Vậy tại sao bây giờ lại muốn ra tay?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Ảnh Tử đáp: “Bởi vì cậu là người chấp hành, mà toàn bộ chuyện này đều cần cậu đi thực hiện.
Vương vốn muốn để cậu đi tìm bằng chứng, đích thân kéo Thiên Tử xuống ngựa. Nhưng bây giờ thời gian không đợi người, hơn nữa cậu cũng xem như đã vực dậy rồi, cũng chỉ có cậu mới có thể giết chết người đứng sau Thiên Tử mà thôi: “Tại sao?” Vẻ mặt của anh nghỉ ngờ. Bởi vì anh đã tu luyện ra chân khí nên xem như anh đã vực dậy, là người chấp hành hay sao?
Tình hình ở thủ độ, tình thế ở Đoan Hùng, ngoài tứ đại gia tộc cổ xưa truyền thừa suốt nghìn năm ra, rốt cuộc còn bao nhiêu thế lực nữa?
Người phía sau Thiên Tử là ai? Kế hoạch trăm năm trước có liên quan tới những người nào?
Tất cả những chuyện này đối với anh mà nói đều là câu đố hết. Anh không hiểu được, cũng không có người nào nói cho anh biết.
Ảnh Tử nói: “Bởi vì cậu là người nhà họ Giang của tứ đại gia tộc cổ xưa, mà nhà họ Giang lại đứng đầu tứ đại gia tộc cổ xưa. Hiện giờ cậu đã là một đại tông sư võ đạo, cho dù mới chỉ là bước đầu tiến vào, thậm chí còn chưa thể tính là nhất cảnh, nhưng tiềm lực mà cậu thể hiện lại cực mạnh. Cậu ra mặt tương đương với nhà họ Giang ra mặt. Những thế lực ở thủ đô đó có mạnh đến đâu cũng sẽ nể mặt nhà họ Giang”
Phù!
Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu.
Lời nói của Ảnh Tử đã tiết lộ một vài bí mật, tiết lộ sức ảnh hưởng của nhà họ Giang ở Đoan Hùng.
“Tôi muốn biết nhiều hơn” Anh nhìn Ảnh Tử, nói từng câu từng chữ.
Anh không muốn mình chẳng biết gì hết, mà cứ tùy tiện làm việc như vậy, chỉ có thể biết nhiều hơn thì trong lòng anh mới có tự tin.
Ảnh Tử liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Cậu muốn biết gì”
“Tôi muốn biết kế hoạch trăm năm trước, muốn biết một vài điều về chuyện Vương diệt Cổ Môn vào trăm năm trước, lại càng muốn biết đến tình thế ở thủ đô hiện tại. Rốt cuộc ván cờ gồm những đại nhân vật nào, những đại nhân vật này có những người nào?”
Ảnh Tử im lặng, sau đó đáp: “Quá phức tạp, không thể nói rõ được, sau này cậu sẽ từ từ hiểu thôi”
Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Còn một vấn đề cuối cùng”
Ảnh Tử nhìn anh, nói: “Cậu nói đi.”
Anh hỏi: “Bây giờ người được chọn trong lòng Vương là ai, lập trường của Vương là gì?”
Ảnh Tử đáp: “Tôi không biết chuyện của Vương, còn về phần lập trường của Vương, tôi có thể khẳng định với cậu, lập trường của Vương từ đầu đến cuối đều là cân nhắc cho sự phát triển và xây dựng đất nước. Tất cả những việc Vương làm đều là vì dân, không phải vì lợi ích cá nhân mà diệt sạch kẻ đối lập”
Có câu nói này của Ảnh Tử, Giang Cung Tuấn cũng yên tâm rồi.
“Đúng rồi, ông vừa mới nói bước đầu tiến vào đại tông sư, thậm chí còn không thể tính là nhất cảnh, là có ý gì?”
“Hiển nhiên là sự phân chia cảnh giới chân khí rồi”
Giang Cung Tuấn nhìn ông ta: “Xin rửa tai lắng nghe”
Ảnh Tử nói: “Nhất cảnh là thấp nhất, cửu cảnh là cao nhất”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
Ông ta trả lời: “Nếu không thì sao, cậu cho rằng phức tạp hơn sao?”
Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Vậy rốt cuộc cửu cảnh mạnh đến thế nào?”
Ảnh Tử rơi vào trong im lặng, mấy giây sau mới lắc đầu đáp: “Cái này tôi cũng không biết, mấy nghìn năm này ở Đoan Hùng, người bước vào cửu cảnh vô cùng hiếm hoi, thậm chí có thể nói là không có. Nếu thật sự có, vậy đó chính là Chiêu Tử Vương của một nghìn năm trước, cũng chính là chủ nhân sáng lập ra tứ đại gia tộc cổ xưa của hiện nay”
Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu, anh không ngờ ngay cả những chuyện này mà ông ta cũng biết.
“Vậy bát cảnh thì sao?”
Ông ta đáp: “Cường giả bát cảnh cũng cực kỳ ít ỏi trong những ghi chép lịch sử. Cường giả bát cảnh mà tôi biết cũng chỉ có tứ đại gia thần của Chiêu Tử Vương năm đó, cũng chính là thủy tổ của tứ đại gia tộc cổ xưa hiện nay, nhưng nghìn năm trôi qua, bọn họ đã sớm chôn thây trong lớp đất vàng rồi”
“Thất cảnh thì sao?”
“Không biết” Ảnh Tử lắc đầu “Trong những đại tông sư võ đạo tôn tại đến hiện giờ, người mạnh nhất đạt đến cảnh nào?”
Ảnh Tử đứng dậy, bảo: “Hôm nay nói đủ nhiều rôi, những chuyện này vê sau cậu sẽ hiểu thôi.
Trong tài liệu có mật lệnh của Vương, cậu có thể trở về Nam Cương, tiếp tục làm Long Vương của cậu, sau đó về Hình điện, lấy thượng hình kiếm, giết Thiên Tử” Ảnh Tử nói một câu này rồi xoay người rời đi Giang Cung Tuấn nhìn theo bóng lưng rời đi của ông ta. Người này thoạt nhìn là người đàn ông có diện mạo xấu xí, nhưng lại là một cao thủ, một cao thủ thật sự. Cho dù là anh hiện tại đã tu luyện ra chân khí, đồng thời là một đại tông sư võ đạo chân chính, nhưng đánh nhau với Ảnh Tử này vấn không có bất cứ phần thăng nào.
“Nhất cảnh đến cửu cảnh, Ảnh Tử này là cường giả mấy cảnh đây?” Giang Cung Tuấn nhẹ giọng lẩm bẩm.
Anh tin rằng Ảnh Tử này là một đại tông sư võ đạo, chỉ không biết rốt cuộc ông ta là cường giả mấy cảnh.
“Tình hình ở thủ đô phức tạp hơn mình tưởng tượng” Anh thở dài một hơi.
Vương dự định ra tay với Thiên Tử. Nhưng anh cũng biết giết gã ta chỉ là khởi đầu mà thôi, Thiên Tử vừa chết, cục diện sẽ hoàn toàn loạn, phía sau còn không biết sẽ có người nào nhảy ra nữa. Chuyện đã đến nước này, anh cũng chỉ có thể tiếp tục thực hiện.
“Về Nam Cương, tiếp tục làm Long Vương sao?” Anh nhẹ giọng lẩm bẩm.
Y Đình Thi năm trên giường bệnh, cô ta cũng nghe thấy hết cuộc trò chuyện của anh và Ảnh Tử. Tuy răng không hiểu, nhưng cô ta biết anh đã được phục chức.
“Anh Giang, chúc mừng anh”
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn cô ta, trên gương mặt mang theo vẻ đau khổ: “Có gì đáng để chúc mừng đâu, nếu có thể chọn lựa, tôi thà làm một người bình thường, trải qua cuộc sống vô lo vô sầu còn hơn”