CHIẾN THẦN XUẤT KÍCH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 424: Bắt đầu hành động

“Tôi vẫn luôn trách lầm ông ấy”

Khai Hiểu Đình nhìn ngôi mộ, trên gương mặt mang theo vẻ thương cảm, nhẹ giọng bảo: “Tôi vẫn luôn cho rằng ông ấy là một tên lưu manh, từ nhỏ đến lớn, tôi đều không dám nhắc đến ba mình trước mặt người khác, bởi vì tôi sợ bị chê cười, nhưng… tôi không ngờ ông ấy lại là một anh hùng”

Nói xong, khóe mắt của cô ta hiện lên sương mù.

Lần này vào đại hội y học Tử Đằng, sau khi biết được Giang Cung Tuấn là Hắc Long, cô ta đã rất kích động. Bởi vì đây là cấp trên của ba cô ta.

Chính bởi vì như vậy, cô ta mới dũng cảm quên mình, mà làm trợ thủ cho anh. Cho dù biết mình có khả năng sẽ chết.

Cô ta vốn định đợi sau khi đại hội kết thúc, sẽ tìm Giang Cung Tuấn để hỏi về chuyện của ba mình. Nhưng đại hội y học còn chưa kết thúc thì Giang Cung Tuấn đã đi rồi.

“Có… có thể nói với tôi về chuyện của ông ấy được không?”

“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu.

Anh kể một vài câu chuyện về Khai Quốc Trường ở ngay phía trước ngôi mộ.

Ngô Huy bảo: “Tôi nhớ có một lần, tôi uống rượu chung với ông ấy, ông ấy nói mình có một đứa con gái. Ông ấy nói, ông ấy hổ thẹn với đứa con này. Lần đó, ông ấy uống say như chết, lần đó ông ấy còn khóc, khóc rất đau lòng. Tôi chưa bao.

giờ từng thấy Khai tướng quân khóc như vậy bao giờ”

Nghe được những chuyện này, Khai Hiểu Đình cũng khóc.

Giang Cung Tuấn vỗ lên bả vai cô ta, an ủi: “Xin hãy nén bi thương, có một người ba như vậy, cô chắc hẳn phải cảm thấy rất kiêu ngạo.”

Khai Hiểu Đình lau nước mắt ở khóe mắt, nhìn ba người trước mặt, đáp: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã nói cho tôi biết những chuyện này”

“Trời nổi gió, đã đổ mưa rồi, trở về thôi” Giang Cung Tuấn nói.

“Ừm”

Sau khi tế bái đơn giản, đám người Giang Cung Tuấn lại vòng trở về.

Mà Khai Hiểu Đình cũng tới thành Nam Cương.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Tiếp sau đây cô có dự định gì không?”

Cô ta đáp: “Ở mấy ngày thôi, ở thêm mấy ngày rồi trở về thủ đô”

Giang Cung Tuấn nói: “Nếu cần gì giúp đỡ thì cứ việc nói, dưới tình huống quyền hạn cho phép, tôi sẽ không từ chối”

“Cảm ơn anh” Cô ta hơi phất tay, bảo: “Vậy tạm biệt ở đây đi”

“Ừm”

Giang Cung Tuấn gật đầu, xoay người đi lên xe.

Ngô Huy lái xe về thành Nam Cương.

Sau khi trở về, anh cũng không ra ngoài, mà vân luôn ở trong biệt thự Hắc Long. Ngô Huy cũng ở trong biệt thự Hắc Long.

Rất nhanh đã đến xế chiều.

“Đại ca, người đã chuẩn bị đợi lệnh rồi, khi nào xuất phát đây?”

Giang Cung Tuấn nhìn thời gian, bây giờ mới qua năm giờ chiều, anh mở miệng nói: “Không cần gấp, đợi trời tối rồi xuất phát sau”

“Rõ”

Cùng lúc đó, tại quân khu.

với cậu, cậu vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách giữ mạng đi.”

“Không có khả năng” Thiên Tử lắc đầu đáp: “Tôi chính là người đứng đầu năm tướng, là tổng thống lĩnh của quân Xích Diễm, Vương không có khả năng ra tay với tôi, cũng không có lý do để ra tay với tôi”

“Giang Cung Tuấn trở về Nam Cương chính là một lời nhắc nhở, dù sao cậu cũng nên cẩn thận một chút.”

Tiến sĩ C nói xong, cũng đứng dậy rời khỏi căn phòng này.

Sắc mặt của Thiên Tử nặng nề. Gã ta duỗi tay ôm ngực, chửi rủa một cách hung tợn: “Giang Cung Tuấn, không ngờ lần này vẫn có thể khiến cậu lật mình”

Một châm của anh suýt chút nữa đã lấy mạng của gã ta. Nếu không phải tiến sĩ C cứu chữa kịp thời thì gã ta đã mất mạng rồi. Hơn nữa cũng bởi vì Giang Cung Tuấn, mà sự sắp xếp nhiều năm của gã ta đã hoàn toàn bị hủy bỏ.

Lời nhắc nhở của Mộ Dung Tập và tiến sĩ C đã mang đến hồi chuông cảnh báo cho gã ta. Giang Cung Tuấn trở về Nam Cương, tiếp tục làm Long Vương, việc này đối với gã ta mà nói là cực kỳ bất lợi. Nói không chừng, Vương thật sự sẽ ra tay với gã ta.

Gã ta lôi điện thoại ra, nhấn một dãy số: “Tiếp tục theo dõi Giang Cung Tuấn, có bất cứ biến động nhỏ gì cũng phải lập tức báo cho tôi biết”

“Rõ” Trong điện thoại truyền tới một giọng nói.

Thiên Tử cúp điện thoại, thuận tay ném di động sang một bên. Sau đó ôm ngực, dựa lưng lên ghế sô pha, trên gương mặt mang theo vẻ đau đớn.

Nghĩ một lúc lâu, gã ta vẫn thấy không yên tâm. Gã ta lại lôi điện thoại ra, gọi cho Giang Vũ Bảo.

“Anh Cửu, có chuyện gì sao?”

“Anh Vũ Bảo, không có chuyện gì thì không thể tìm anh nói chuyện được sao? Tôi đã chuẩn bị rượu ngon ở biệt thự Thiên Tử rồi, tối nay tới uống một ly đi”

Giang Vũ Bảo là chi chính của nhà họ Giang, có địa vị cực cao ở nhà họ Giang. Mà nhà họ Giang lại đứng đầu trong tứ đại gia tộc cổ xưa.

Thiên Tử không biết tình uống hiện tại, gã ta phải nghe ngóng tin tức từ Giang Vũ Bảo một chút.

Cùng lúc đó tại Nam Cương Giang Cung Tuấn vẫn luôn ở trong biệt thự Hắc Long. Cho đến tận khi trời tối, anh mới đứng dậy đi ra ngoài Tại quân khu.

Mộc Ninh dân theo một nghìn quân Häc Long đã chờ rất lâu rồi Lúc này, có hai người đi tới, chính là Giang Cung Tuấn và Ngô Huy.

Ở gần một nghìn quân Häc Long, trực thăng cũng đã được chuẩn bị xong Giang Cung Tuấn đi tới, ra lệnh: “Xuất phát”

Mộc Ninh lập tức hô lên: “Bên trái quay, chạy bộ”

Một nghìn quân Hắc Long lập tức chạy bước nhỏ đi, nhanh chóng lên trực thăng. Trực thăng chậm rãi cất cánh, rất nhanh đã biến mất ở vùng trời này.

Quỷ Viễn vẫn luôn giám sát Giang Cung Tuấn, và một nghìn quân Hắc Long này, nhìn thấy trực thăng xuất phát, anh ta lập tức gọi điện thoại.

“Ông chủ, Giang Cung Tuấn dẫn một nghìn quân Hắc Long rời khỏi quân khu Nam Cương, không biết là đi tới đâu”

“Biết rồi”

Trên trực thăng, Giang Cung Tuấn nhắm mắt dưỡng thần.

Ngô Huy hỏi: “Long Vương, Thiên Tử vừa chết, quân Xích Diễm sẽ mất tổng thống lĩnh, anh nói xem vị trí đứng đầu năm tướng này sẽ rơi vào tay ai?”

Ngô Huy cũng rất quan tâm đến vấn đề này.

Giang Cung Tuấn hơi lắc đầu, đáp: “Chuyện này tôi không biết, mong răng tối nay có thể thuận lợi giết chết Thiên Tử, đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Anh cứ có một loại cảm giác chẳng lành. Anh cảm thấy sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra. Chỉ là sẽ xảy ra chuyện gì thì anh cũng không nói rõ được.

“Chỉ mong là tôi lo lắng quá mà thôi” Anh hít một hơi thật sâu, không nghĩ ngợi thêm nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi