CHIẾN THẦN XUẤT KÍCH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 436: Ra tay cứu giúp Trước sân nhà họ Giang.

Một đám người nhìn Giang Cung Tuấn nằm trên mặt đất, không rõ sống chết.

Tộc trưởng đương nhiệm nhà họ Giang – Giang Quốc Đạt có vẻ mặt nghiêm trọng, hỏi: “Người nào đưa tới?”

Bảo vệ đứng ra đáp: “Đối phương đeo mặt nạ, không biết rõ là ai, cũng không nói gì cả, vứt xuống xong lập tức rời đi”

Mà lúc này, Giang Vô Song cũng nói: “Ông nội, vừa mới có tin tức, nhà họ Cửu nói, cháu dẫn theo người của Vương Thiên Điện đến nhà họ Cửu, đưa Giang Cung Tuấn đi”.

Giang Quốc Đạt thở dài một tiếng, nói: “Xem ra là có người muốn vu oan giá họa cho nhà họ Giang chúng ta, rồi đẩy trách nhiệm này lên trên đầu nhà họ Giang”

Giang Vô Song hỏi: “Ông nội, làm sao bây giờ, Giang Cung Tuấn này, cứu hay là không cứu.”

Giang Quốc Đạt ngẫm nghĩ rồi nói: “Cho dù ông của cậu ta phản bội gia tộc, cậu ta cũng không được coi như người nhà họ Giang, thế nhưng là trong cơ thể cậu ta chảy dòng máu của nhà họ Giang, cứ đưa vào trước đi.”

Mấy bảo vệ đi tới, nâng Giang Cung Tuấn đang ngất trên mặt đất lên.

Giang Cung Tuấn được đưa vào một căn phòng.

Giang Quốc Đạt tự mình kiểm tra thương thế cho anh.

Giang Vô Song giống như tiên nữ đứng ở một bên, không nhịn được hỏi: “Ông nội, thế nào?”

Giang Quốc Đạt nói khẽ: “Lão già Cửu Diễm này, ra tay đúng là điên rồi, tên nhóc này vất vả lắm mới tu luyện ra một chút chân khí, bước vào cảnh giới nhất cảnh, lại bị ông ta đánh tan chân khí đi, kinh mạch cũng bị đánh nát, bị thương tới đến tận lục phủ ngũ tạng, may mắn công phu bên ngoài của cậu ta đã luyện đến mức tối đa, bên trong cơ thể cũng tốt, nếu không đúng là không tiếp tục kiên trì được, hơn nữa trong cơ thể cậu ta còn có cổ độc, đám người nuôi cổ này, thật đúng không bao giờ giết hết được, bây giờ lại xuất hiện quấy phá”

Giang Vô Song hỏi: “Vậy còn có thể cứu sao?”

Giang Quốc Đạt gật đầu: “Cứu thì có thể cứu, nhưng mà nếu cứu về, võ công cả người sẽ bị mất đi, nếu muốn tu luyện ra chân khí lần nữa, vậy thì khó khăn”

¡, ông ta đứng dậy, đi đến trước bàn, cầm lấy tờ giấy, viết một chút dược liệu, đưa cho Giang Vô Song, nói: “Đi lấy thuốc, sắc cho cậu ta uống đi, vết thương thế này, tĩnh dưỡng mấy tháng sẽ khỏi hẳn: “Vâng”

Giang Vô Song gật đầu, cầm đơn thuốc rời đi.

Sau khi cô ta rời đi, Giang Quốc Đạt mới đứng lên, đi đến bên giường lần nữa.

Ông ta đỡ Giang Cung Tuấn trên giường dậy, để anh ngồi xếp bằng, sau đó ông ta cũng lên giường, ngồi đằng sau Giang Cung Tuấn, nâng bàn tay dúm dó lên, lòng bàn tay dán ở phía sau lưng Giang Cung Tuấn.

Ông ta dùng chân khí của bản thân mình, trị liệu nội thương cho Giang Cung Tuấn.

Một lát sau, ông ta đã đầm đìa mồ hôi.

“Thật là Giang Vô Song sao?” Trên mặt ông Long có vẻ nghi ngờ.

“Đúng vậy, cực kì chính xác, người của Vương Thiên Điện còn đánh nhau với Phong Vũ Lôi Điện của nhà họ Cửu, thực lực của bọn họ yếu hơn Phong Vũ Lôi Điện, nhưng cũng không kém lắm, nếu thật sự liều chết đánh một trận, hươu chết vào tay ai còn chưa chắc”

“Điều này có hơi kỳ quái”

Vẻ mặt của ông Long vô cùng nghỉ hoặc.

Ông ta cũng có tiếp xúc với Giang Quốc Đạt, hơn nữa còn là bạn bè nhiều năm.

Trong tầm hiểu biết của ông ta, Giang Quốc Đạt vẫn luôn không đếm xỉa đến, chưa hề để ý tới chuyện ở bên ngoài.

Bây giờ vì sao lại tạo ra Vương Thiên Điện?

Ngẫm nghĩ một lát, ông ta hỏi: “Đúng rồi, bây giờ Giang Cung Tuấn ở nhà họ Giang sao?”

Ảnh Tử gật đầu đáp: “Vâng”

“Được rồi, đi xuống đi” Ông Long khoát tay.

Ảnh Tử quay người rời đi.

Vương hỏi: “Ông Long, tiếp theo phải làm sao bây giờ?”

Ông Long suy nghĩ rồi nói: “Ngày mai đến nhà họ Giang một chút, nhìn Giang Cung Tuấn, thuận tiện thử thực chất nhà họ Giang, xem thái độ của nhà họ Giang, nếu như nhà họ Giang thật sự chịu đứng ra, đứng ở bên phía tôi, như vậy phải giải quyết một loạt phiền phức sẽ dễ dàng hơn nhiều, chỉ sợ nhà họ Giang có mục đích khác.”

Buổi tối hôm nay chuyện xảy ra ở nhà họ Cửu cũng truyền đến bên một nhân vật lớn khác – Ông Cao.

Bây giờ ông Cao cũng biết Vương Thiên Điện là nhà họ Giang tạo ra, cũng biết Giang Vô Song của nhà họ Giang dẫn người đến nhà họ Cửu đưa Giang Cung Tuấn về.

Dự định của ông Cao cũng giống như ông Long, đều định ngày mai đến nhà họ Giang một chuyến, thử thực chất nhà họ Giang một chút, điều tra ý của Giang Quốc Đạt, muốn biết rốt cuộc ông ta muốn làm gì.

Nhà họ Giang.

Giang Quốc Đạt ra tay, sử dụng chân khí của bản thân mình để chữa thương cho Giang Cung Tuấn xong rồi rời đi.

Không bao lâu sau, Giang Cung Tuấn đã chậm rãi tỉnh lại.

Anh vừa tỉnh dậy, cũng cảm giác được cả người đau nhức dữ dội.

Giống như bị hàng vạn thanh kiếm xuyên tim, đau đến mức khuôn mặt anh nhăn nhó.

Hơn nữa cổ độc trong cơ thể cũng phát tác, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được trong cơ thể có sâu đang bò, cắn xé máu thịt của anh.

Anh không nhịn được kêu lên đau đớn Két Cửa phòng đẩy ra.

Một người phụ nữ mặc váy màu trăng, mái tóc đen dài, dáng vẻ siêu phàm thoát tục đi đến Trong tay cô ta còn bê một bát thuốc “Anh tỉnh rồi à?”

Giọng nói dễ nghe truyền đến.

Giang Cung Tuấn hơi quay đầu, thấy được.

Giang Vô Song đi tới Anh nhận ra, chính là người này đã cứu anh.

Anh muốn đứng lên, thế nhưng trên dưới cả người lại không có một chút sức lực nào, hơn nữa vừa khẽ động, trên người đã truyên đến đau nhức kịch liệt.

Giang Vô Song đặt bát thuốc xuống đi tới, ngồi trên ghế bên giường, đưa tay giữ lấy anh, nói: “Anh bị thương rất nặng, đừng lộn xộn”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn tái nhợt, trên trán xuất hiện từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, nhìn Giang Vô Song một chút, yếu ớt nói: “Cảm, cảm ơn cô đã cứu tôi.”

“Anh hiểu nhầm, người cứu anh không phải tôi: “Không phải ư?”

Giang Cung Tuấn ngây ngẩn cả người, hỏi: “Không phải cô dẫn người đến nhà họ Cửu cứu tôi sao?”

Giang Vô Song lắc đầu, nói: “Cũng không phải là tôi, buổi tối hôm nay tôi vẫn luôn ở trong nhà họ Giang, chưa hề rời đi, là người khác giả mạo tôi, sau khi đưa anh ra khỏi nhà họ Cửu thì nhét vào trong cống nhà họ Giang, ông nội sử dụng chân khí mới cứu được anh”

“Nơi này là nhà họ Giang?”

Giang Cung Tuấn muốn xoay người đứng lên, anh muốn rời đi Bởi vì Thiên Tử đã từng tiết lộ qua một chút tin tức cho anh Đó chính là mười năm trước kẻ cầm đầu diệt cả nhà của anh chính là nhà họ Giang Nhà họ Giang này là kẻ câm đầu giết ông anh, giết ba anh, giết cả nhà của anh.

Anh vừa khẽ động, lập tức ảnh hưởng đến thương thế bên trong cơ thể, khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi Giang Vô Song xụ mặt, nói: “Anh bị sao vậy, đã nói anh bị thương rất nặng, không thể động đậy ma.

Giang Cung Tuấn thở hổn hển, gẵn từng chữ hỏi: “Tôi hỏi cô, mười năm trước diệt cả nhà của tôi, phóng hỏa đốt cả nhà của tôi có phải chính là nhà họ Giang không?”

Giang Vô Song trầm mặc.

Mười năm trước cô ta vẫn là một cô bé, cô ta cũng không biết được nhiều chuyện của gia tộc lắm.

Nhưng đúng là cô ta đã nghe ông nội nói qua, mười năm trước nhà họ Giang ra tay diệt trừ kẻ phản bội, về phần cụ thể, cô cũng không rõ lắm.

Giang Cung Tuấn vô lực quát: “Cô nói đi”

Giang Vô Song lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết rõ, anh phải hỏi ông nội của tôi, Hơn nữa Giang Thời cũng không phải là người tốt lành gì, ông ta chết chưa hết tội.”

Giang Cung Tuấn căn răng: “Ông nội của tôi đã chết, cô còn muốn chửi bới ông ấy sao?”

Anh muốn đứng lên rời đi.

Thế nhưng lại không thể đứng lên được, cả người lăn từ trên giường xuống, đau đến mức khuôn mặt anh nhăn nhó, phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi