Chương 472: Tin tức của Sở Vị
Giang Cung Tuấn xoay người, lại không cảm ứng được người nào nguy hiểm.
Anh nghỉ ngờ thì thào: “Chuyện gì xảy ra? Vì sao bỗng nhiên mình lại có cảm giác tim đập nhanh như vậy?”
Anh cho rằng bản thân mình uống hơi nhiều bèn lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng đi không bao lâu, loại cảm giác khiến người khiếp đảm này lại xuất hiện.
Cảm giác này giống hệt như anh đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vào, cả người không được tự nhiên. Lần này anh không để ý tới mà tiếp tục đi về phía trước. Đi được vài bước, anh chợt xoay người lại.
Ngay trong nháy mắt xoay người, anh thấy được phía sau có vô số người.
Ở trong vô số người này có một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, mang theo cái mũ màu đen. Người đàn ông này chừng năm mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường, thuộc về loại vừa liếc mắt nhìn thấy, chớp mắt sau đã quên mất.
Thế nhưng Giang Cung Tuấn lại cảm ứng được một tia nguy hiểm từ trên người ông ta.
Người này rất giống một con rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể lủi qua đây cắn người một ngụm.
Hai mắt đối diện.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen nhếch miệng lên, trên mặt hiên lên ý cười thản nhiên.
Ngay sau đó ông ta xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng đuổi theo.
Đuổi tới một con ngõ không người.
Giang Cung Tuấn đẩy nhanh tốc độ hơn, bước ra vài bước đã xuất hiện phía sau người đàn ông trung niên. Anh nhanh chóng chộp tới bả vai ông ta.
Ông ta lại hơi nghiêng người, dễ dàng tránh né công kích của Giang Cung Tuấn.
Thân pháp của ông ta rất quỷ dị, không biết vì sao ông ta lại đi vòng qua phía sau Giang Cung Tuấn. Chờ khi Giang Cung Tuấn kịp phản ứng, một con dao găm đã đè sau lưng anh.
Trong lòng Giang Cung Tuấn tràn đầy kinh hãi.
Hiện tại anh đã là võ giả Nhất Cảnh đỉnh phong, cách Nhị Cảnh cũng chỉ còn một bước, vậy mà anh lại không thể thấy rõ động tác của người này.
Đây là cường giả kinh khủng dường nào?
“Ông là ai, đi theo tôi làm gì?”
Giang Cung Tuấn không hành động thiếu suy nghĩ mà lạnh giọng mở miệng hỏi thăm.
Lúc này Giang Cung Tuấn cảm ứng được dao găm sau lưng đã bị lấy ra: Anh không khỏi xoay người.
Thấy được bóng lưng người đàn ông áo đen.
Tay ông ta hất một cái, một lá thư bay tới.
Giang Cung Tuấn chuẩn xác không lầm bắt được lá thư.
Lớn tiếng kêu lên: “Rốt cuộc ông là ai?”
Vậy mà đối phương lại không mở miệng, rất nhanh đã đi qua chỗ rẽ biến mất trong tầm mắt Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn xem lá thư trong tay, ngoài bìa không chữ, anh mở nó ra.
Bên trong là một tấm hình, là ảnh Đường Sở Ví.
Mà phía sau ảnh chụp còn có một địa chỉ.
“Muốn mạng sống của cô ta, trong vòng ba ngày đến núi Nam Mã: Giang Cung Tuấn nhìn địa chỉ, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Núi Nam Mã là một ngọn núi trong Đại Lan.
Trong tầm hiểu biết của anh, đây là một ngọn núi lửa, trong phương viên trăm dặm không người ở lại, nơi đây rất ít dấu chân người.
Rốt cuộc người này là người nào?
Chẳng lẽ là người có khả năng là ông nội anh đã đưa Đường Sở Vi đến núi Nam Mã sao?
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, cầm lá thư nhanh chóng về biệt thự của Đan Thiến.
Biệt thự, sảnh lớn.
Giang Cung Tuấn lấy lá thư của thanh niên xa lạ đưa cho Giang Vô Song.
Giang Vô Song mở ra, thấy được ảnh chụp của Đường Sở Vi, còn thấy được mấy dòng chữ phía sau.
Không khỏi nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Giang Cung Tuấn lắc đầu nói: “Không biết, một người xa lạ đưa cho anh. Người này có thực lực rất mạnh, anh chẳng thể đỡ nổi một chiêu của ông ta. Nếu như ông ta muốn giết anh sợ rằng anh đã chết lâu rồi. Thế nhưng ông ta lại không giết anh mà đưa lá thư này cho anh.”
Giang Vô Song vô cùng nghỉ ngờ nói: “Dấy núi Nam Mã là một ngọn núi lửa, trong phương viên trăm dặm không người ở lại. Rốt cuộc là người nào muốn anh tới chỗ này, rốt cục người đó muốn anh làm gì?”
Giang Cung Tuấn lắc đầu.
Anh cũng không thể nghĩ ra nổi vấn đề này.
“Anh có nên đi không?” Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song mở miệng dò hỏi. Hiện tại anh rất mê man, không biết mình phải làm gì.
“Đi, tại sao không đi.”
Giang Vô Song nói: “Anh cũng nói rồi, người đưa lá thư này cho anh có thực lực rất mạnh. Nếu người đó muốn giết anh, chỉ cần một chiêu là đủ.
Nhưng nếu ông ta không giết anh lại gửi tin tức cho anh, chắc chắn ông ta có mục đích khác. Về phần mục đích của ông ta là gì cứ đi xem sẽ biết.
Như vậy đi, em đi chung với anh.”
Giang Vô Song cũng không lo lắng cho an nguy của Giang Cung Tuấn.
Cô ta cảm thấy lần này Giang Cung Tuấn tới núi Nam Mã sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Nếu có nguy hiểm thật, hôm nay anh đã xảy ra chuyện, kẻ địch không cần phải dẫn anh tới núi Nam Mã rồi mới động thủ.
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Trong tấm hình này để lộ ra rất nhiều tin tức, nói thế nào anh cũng phải mau chóng tới đó xem sao.”
“Tôi lập tức đặt vé máy bay cho hai người.”
Đan Thiến nói.
Nói xong cô ta lại lấy điện thoại di động ra đặt vé.
Mà Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song lại đang thảo luận.
Thảo luận xem rốt cục là ai đưa tấm ảnh này tới.
Chỉ có điều bọn họ thảo luận hồi lâu cũng không thảo luận ra kết quả.
Rất nhanh Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song đã rời khỏi nhà Đan Thiến, đi tới sân bay.
Trước khi đi Giang Vô Song căn dặn Đan Thiến.
Muốn cô ta nghiêm túc lĩnh ngộ tâm pháp tu luyện nội gia, cho dù trong khoảng thời gian ngắn không thể tu luyện ra chân khí cũng không sao, bởi vì hiện tại hàn khí trong cơ thể cô ta đều đã bị Giang Cung Tuấn hấp thu, trong nửa tháng tới sẽ không xảy ra chuyện.
Dặn dò xong hai người rời đi.
Tới sân bay rồi, Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song lên máy bay.
Núi Nam Mã ở gần biên giới tây bắc Đại Lan.
Cùng ngày, Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song đã đi tới thành Mã ở Tây Bắc Đại Lan.
Hai người sóng vai đi ra khỏi sân bay.
Giang Vô Song nói: “Anh Giang, muốn tới núi Nam Mã chúng ta cần đi hơn ba trăm cây số nữa.
Em đã xem địa đồ, chỉ có hơn trắm km là đường nhựa, quãng đường còn lại cần phải đi bộ.”
“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: ‘Đối phương cho chúng ta ba ngày. Trong vòng ba ngày mới phải chạy tới. Chỉ là anh nghĩ mãi vẫn không rõ, rốt cuộc là người nào đã đưa Sở Vi tới nơi này, còn dẫn cả anh tới chỗ này nữa. Tới cùng người đó muốn làm gì?”
Giang Vô Song nhún vai, “Em cũng không biết, chúng ta đi thuê chiếc xe trước.”
“Được.”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Hai người tới công ty cho mướn xe hơi ở thành Mã. Sau khi thuê một chiếc xe việt dã lại tùy tiện ăn một chút đồ ăn, mua một chút lương khô, sau đó bọn họ mới rời khỏi thành Mã, đi tới núi Nam Mã.
Một chiếc xe việt dã chạy trên đường hoang vu.
Sắc trời từ từ tối đi.
“Anh Giang, đã tới phụ cận núi Nam Mã. Phía trước đã không có đường nữa, chúng ta cần phải đi bộ.” Giang Vô Song đang lái xe chợt phanh lại, ngừng xe.
Giang Cung Tuấn đang ngồi trên ghế lái phụ không ít bụi mù.
Bên cạnh có một lão già đang đứng.
Ông ta là Giang Thời.
Giang Thời cười nói: “Không tội”
Đường Sở Vi nội liêm khí tức, trên mặt hiện lên ý cười nói: “Nếu không nhờ có ông nội bắt hỏa xà trên miệng núi lửa, lấy túi mật rắn cho cháu ăn, còn dùng chân khí luyện hóa giúp cháu, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi cháu thật không cách nào trở nên lợi hại như vậy.”
“May mắn thôi.” Giang Thời cười nói: “Ông cũng không nghĩ tới chúng ta lại có thể gặp được hỏa xà trăm năm ở nơi này. Thằng này thật khủng bố, ngay cả ông cũng thiếu chút nữa phải ngã trong tay nó.”
“Ông nội, hiện tại cháu đã đạt tới mấy cảnh?”
Đường Sở Vi nghỉ ngờ hỏi.
Tuy rằng Giang Thời đã nói rất nhiều chuyện cho cô, thậm chí ngay cả chuyện luyện võ cũng nói cho cô, thế nhưng cô vẫn không biết thực lực hiện tại của mình là mấy cảnh.
Giang Thời suy nghĩ một chút nói: “Nếu phân tích dựa theo độ mạnh yếu của chân khí, hiện tại cháu có thể miễn cưỡng tính là Tam Cảnh. Thế nhưng ngay cả một chút cơ sở võ học cháu cũng không có, chỉ có một thân nội lực. Dù là một số người không tu luyện ra chân khí, nhưng chỉ cần có kinh nghiệm thực chiến mạnh đã có thể đánh bại cháu. Cũng tỷ như Giang Cung Tuấn lúc ở rể trong nhà họ Đường. Nó lúc ấy cũng có thể đánh bại cháu.”
“Sở Vi, cháu phải nhớ kỹ, chân khí chỉ là thứ yếu, bản thân mới quan trọng. Có chân khí nhưng cháu phải học được cách vận dụng, phát huy hoàn toàn uy lực của chân khí mới được.”
“Vâng ông nội, cháu nhớ kỹ rồi.”