CHIẾN THẦN XUẤT KÍCH

Chương 628: Lão già hèn hạ

Cho dù võ công của Cửu Ngân đã thuộc cảnh giới thứ tám nhưng sau khi trải qua nhiều trận chiến ác liệt thì ông ta cũng đã bị thương từ lâu.

Hiện tại ông ta bị Thiện Tuyệt Thập tam kiếm của Giang Cung Tuấn đánh đến cực kì chật vật, ông ta chỉ vừa mất tập trung một chút đã bị Giang Cung Tuấn bắt được cơ hội, xuất hiện sau lưng ông ta bằng tốc độ cực nhanh.

Hình kiếm trong tay anh dí sát vào phía sau lưng ông ta. Cửu Ngần cứng người. Ông ta không thể tin được là mình sẽ thua trong tay một người sinh sau đẻ muộn như Giang Cung Tuấn. “Ông thua rồi”. Sau lưng ông ta truyền đến một giọng nói lạnh như băng.

Kiểm trong tay Giang Cung Tuấn không đâm vào thân thể Cửu Ngân, nhưng hiện tại chỉ cần anh hơi mạnh tay một chút thì thân thể của Cửu Ngân cũng sẽ bị đâm thủng.

“Tôi thua rồi ư?” Cửu Ngân như bị trúng một đòn nghiêm trọng. Ở nơi xa, người trong hai gia tộc Thạch, Long nhìn thấy tình cảnh này đều thay đổi sắc mặt. Cửu Ngân, Cửu Vương Gia, một cao thủ đã thành danh trăm năm lại thua trong tay một vãn bối. Mà những cao thủ khác đã tới nơi này, đang ẩn nấp trong bóng tối xem cuộc chiến đều cứng lại. Quá mạnh. Giang Cung Tuấn quá mạnh.

Một người chưa tới ba mươi tuổi lại có chân khí mạnh mẽ như vậy, nắm giữ võ công tuyệt học kì dị như thế, ngay đến cả tuyệt học của nhà họ Giang cũng đã luyện đến cực hạn.

Cho dù Giang Phòng tập trung nghiên cứu môn võ công này mấy chục năm cũng mới chỉ luyện đến mười hai kiếm mà thôi, trong khi Giang Cung Tuấn còn trẻ như thể cũng đã luyện được mười ba kiếm rồi.

“Giang Cung Tuấn có thiên phú rất cao”. “Đứng đầu trong ngàn năm qua đấy”. “Mấy chục năm nữa thì trên thế giới sẽ không có ai là đối thủ nữa cả”. Những người ở trong bóng tối đều dành cho Giang Cung Tuấn những đánh giá cực cao.

Giang Cung Tuần thu kiếm lại, tản Thần Công Kim Cương Bất Hoại đi, anh nhìn Cửu Ngân đang cực kỳ chật vật rồi bình tĩnh nói: “Ân oán giữa tôi và nhà họ Cửu bắt đầu từ Cửu Phi, Cửu Phi là Thiên soái nhưng lại lén lút làm rất nhiều việc vi phạm pháp luật, anh ta chết là xứng đáng”.

“Tôi phế bỏ võ công của Cửu Diễm cũng là bởi vì anh ta phế bỏ võ công của tôi trước”. “Còn bảo đồ của nhà họ Cửu, nếu tôi có thể gặp được ông nội thì tôi nhất định sẽ bảo ông ấy trả lại cho nhà họ Cửu”.

Giang Cung Tuấn biết nên hóa thủ thành bạn chứ không phải ngược lại. Anh không muốn quan hệ với ba gia tộc Cửu, Thạch, Long càng ngày càng kém đi.

Anh nhìn người của hai gia tộc Thạch, Long đứng ở phía xa rồi nói lại lần nữa: “Bảo đồ của hai gia tộc các người thì tôi cũng sẽ khuyên ông nội trả lại, tạm biệt, tự giải quyết ổn thỏa đi”

Giang Cung Tuấn nói xong thì xoay người rời đi.

Lúc này Cửu Ngân đang rất thảm hại, lần này ông ta đã dốc toàn bộ sức lực ra tay mà vẫn không thể giết được Giang Cung Tuấn, trái lại còn thua trong tay Giang Cung Tuấn..

Ngày chết của ông ta cũng đã đến gần từ lâu, ông ta đều phải dựa vào chân khí bảo hộ cơ thể mới sống được đến ngày hôm nay.

Hiện tại ông ta dùng toàn bộ lực lượng tấn công, chân khí đã tản đi nên sẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa, sau khi trở về, cho dù ông ta có cố hết sức chữa thương thì nhiều lắm cũng chỉ có thể sống thêm ba năm rưỡi nữa mà thôi.

Ông ta nhìn Giang Cung Tuấn đã xoay người rời đi, con người co rút lại, mặt sầm xuống.

Ông ta xoay tay, chân khí toàn thân tụ vào lòng bàn tay, thân thể nhoảng lên một cái, trong nháy mắt Cửu Ngân đã xuất sau lưng Giang Cung Tuần rồi giơ tay đánh vào lưng anh.

Ông ta ra tay quá nhanh, nhanh đến mức Giang Cung Tuấn cũng không phản ứng kịp, chờ đến khi Giang Cung Tuần cảm ứng được khí tức nguy hiểm thì đã muộn.

Sức mạnh đáng sợ từ sau lưng anh tràn ngập toàn thân, anh bị đánh tới máu trong cơ thể sôi trào rồi phun một ngụm lớn máu tươi ra ngoài.

“Lão già hèn hạ. .” Giang Cung Tuấn tức giận mắng.

Anh xoay người lại đâm ra một kiếm, hình kiếm đâm xuyên qua cơ thể của Cửu Ngân. Ngay sau đó anh lại đánh ra một chưởng khiến thân thể Cửu Ngân bay ra xa mấy chục mét rồi ngã mạnh xuống đất.

Giang Cung Tuấn cũng ngã xuống đất ngay sau đó.

Khi Cửu Ngân đánh lén, anh không có Thần Công Kim Cương Bất Hoại bảo vệ cơ thể nên bị thương rất nặng, giờ khắc này anh cảm thấy cả người đau nhức, mi mắt nặng như chì, đầu óc choáng váng, có dấu hiệu sắp hôn mê.

“Mình sắp chết ư?”. Anh không cam lòng, anh còn rất nhiều chuyện chưa làm. Anh nỗ lực thúc giục chân khí, sử dụng nội lực chữa thương.

Nhưng gần mạch trong cơ thể anh đã bị đánh đến đứt ra từng khúc, anh vừa sử dụng chân khỉ thì có thể đã đau đớn đến mức khiến biểu cảm trên mặt anh trở nên méo mó vặn vẹo,

“Lão tổ”. Từ nơi xa, người nhà họ Cửu nhanh chóng lao tới chỗ Cửu Ngân. Ngực Cửu Ngân đang liên tục ứa ra máu, máu tươi đã nhuộm đỏ mặt đất. Ông ta được đỡ lên. “Ha ha..” Cửu Ngân biết mình sắp chết nhưng ông ta lại cười lớn, vì ông ta đã xử lý được một mối nguy hiểm cho gia tộc trước khi chết. Ông ta cười liên tục rồi đột nhiên im bặt. “Ôi, lão tổ… Người nhà họ Cửu khóc rống lên. Mà Giang Cung Tuấn cũng ngã xuống đất ngất đi. “Vut!” Trong nháy mắt này, một bóng người nhanh chóng lao tới từ phía xa. Người này là Trần Thanh Sơn đang ẩn nấp trong bóng tối quan sát tình hình. Trần Thanh Sơn nhanh chóng kéo tay Giang Cung Tuấn, ngón tay đặt trên cổ tay anh giúp anh bắt mạch. Ngay sau đó Trần Phi Hùng cũng chạy đến, anh ta không nhịn được mà lo lắng hỏi: “Ông nội, cậu ta thế nào rồi?” Trần Thanh Sơn căng thẳng nói: “Tình huống tệ lắm, gần mạch đứt từng khúc, nội tạng vỡ nát”.

Ông cụ kéo Giang Cung Tuấn dậy, giúp anh ngồi khoanh chân lại, sau đó ông cụ thúc giục chân khí chữa thương cho Giang Cung Tuấn.

Trần Phi Hùng đứng bên cạnh bảo vệ hai người họ. Anh ta nhìn chằm chằm người của ba gia tộc họ Cửu, họ Thạch, họ Long đang đứng phía xa, cũng đề phòng bốn phía, sợ bỗng nhiên có người lao ra đánh lén.

“Đi thôi.” Người nhà họ Thạch rời đi đầu tiên, ngay sau đó người nhà họ Long cũng đi theo, cuối cùng là người nhà họ Cửu cũng mang theo xác chết của Cửu Ngân rời đi.

 

Khu vực này trở nên yên tĩnh.

Trần Thanh Sơn chữa thương cho Giang Cung Tuấn hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể tạm thời làm vết thương của Giang Cung Tuần ổn định lại.

“Lão tổ, thế nào rồi?” Trần Phi Hùng mở miệng hỏi lại lần nữa.

Trần Thanh Sơn vì chữa thương cho Giang Cung Tuấn mà tiêu hao một số lượng lớn chân khí, lúc này sắc mặt ông cụ xám trăng, trên trán đầm đìa mồ hôi hột, ông cụ dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán rồi mệt mỏi nói: “Tình hình đã tạm thời ổn định rồi, tạm thời không chết được, nhưng là thằng nhóc này bị thương nặng lắm, nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra cách chữa trị không thì chắc chắn thằng nhóc này sẽ chết”

“Chữa thế nào ạ?” Trần Phi Hùng rất lo lắng.

Anh ta mới quen biết Giang Cung Tuấn không lâu nhưng lại rất hợp ý nhau, anh ta hiểu nhân phẩm của Giang Cung Tuấn nên không muốn Giang Cung Tuấn chết.

“Ông cũng không học y, làm sao ông biết được, chỉ có người nhà họ Giang hoặc người của Cốc Dược Vương mới có thể chữa cho Giang Cung Tuấn, hơn nữa cũng chưa chắc đã có thể cứu được đâu.”

Trong giới cổ võ chỉ có người của nhà họ Giang và người của Cốc Dược Vương là có tiếp xúc với y thuật, nhưng bây giờ Giang Cung Tuấn bị thương quá nặng nên người của nhà họ Giang và người của Cốc Dược Vương cũng chưa chắc đã có thể cứu sống anh.

Sắc mặt Trần Phi Hùng cũng trở nên căng thẳng hơn, anh ta hỏi: “Theo tình hình bây giờ thì cậu ta còn có thể sống bao lâu nữa?”.

Trần Thanh Sơn nói: “Tình trạng của thằng nhóc này đã tạm thời ổn định rồi, nhưng cũng chỉ có thể giữ được trong hai mươi tư giờ thôi, nếu trong hai mươi tư giờ liên tục dùng chân khí kéo dài tính mạng thì còn có thể kiên trì được mấy ngày, một khi không có chân khi kéo dài tính mạng thì sẽ chết ngay lập tức”

“Hai mươi tư giờ ư?” Trần Phi Hùng trở nên cực kì lo lắng. “Cháu đi tìm Giang Phùng và Giang Biên ngay đây” Nói xong anh ta xoay người rời đi.

Giang Phùng và Giang Biên đều ở nơi này, chỉ cần tìm được họ thì có lẽ Giang Cung Tuấn vẫn còn cứu được. Còn người của Cốc Dược Vương đều đã đi theo Trần Vũ Yến đi xuống phòng tránh nạn dưới lòng đất rồi, hiện tại đều đang bị vùi sâu dưới lòng đất, cần quân đội mạng máy móc lại đây đào núi cứu ra, trong hai mươi tư giờ ngắn ngủi chưa chắc đã đào ra được.

Hiện tại chỉ có người nhà họ Giang mới có thể cứu Giang Cung Tuấn. Trần Phi Hùng nhanh chóng lao đi tìm kiếm người nhà họ Giang.

Vì người nhà họ Giang từng xuất hiện tại phải Thiên Sơn nên anh ta cho rằng người nhà họ Giang vẫn đang ở gần nơi này, cho dù đã rời đi thì cũng đi không xa, bây giờ anh ta nhanh chóng đuổi theo thì vẫn còn kịp.

Trong khi đó Trần Thanh Sơn cũng khoanh chân ngồi dưới đất, lấy ra một viên đạn dược ăn vào, bắt đầu khôi phục số chân khi đã bị tiêu hao.

Sau một thời gian khôi phục ngắn ngủi, ông cụ nhìn Giang Cung Tuấn vẫn nằm bất tỉnh trên mặt đất mà thở dài một hơi: “Ôi, đúng là đáng tiếc, mới tuổi này mà trình độ đã cao như thế rồi, từ cổ chí kim đều có thể được coi là có tên có họ rồi đấy”

Ông cụ thấy tiếc nuối thay cho Giang Cung Tuấn, ở trong mắt ông cụ thi Giang Cung Tuấn chết chắc rồi. Cho dù bây giờ người nhà họ Giang có đến thì cũng chưa chắc đã cứu được anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi