CHIẾN THẦN XUẤT KÍCH

Chương 786: Cảnh giới của Giang Quốc Đạt

Từ nghìn năm trước đã không ngừng đột phá, không ngừng khiêu chiến các cao thủ dưới trường Chiêu Tử Vương, thực sự là người chỉ đứng sau Chiêu Tử Vương.

Cho dù là võ công bị xóa bỏ nhưng cũng là người đã sáng tạo ra Cửu Tuyệt Chân Kinh, đây tuyệt đối không phải người bình thường.

Ông ta để lại võ học, tất cả đều là thứ cao cấp nhất của nghìn năm trước.

Giang Cung Tuấn cũng có dự định học và luyện tập qua.

Nhưng mà lúc này anh lại không có thời gian.

Bởi vì một bộ võ học muốn luyện đến trình độ cao cần mất tới vài năm, thậm chí là mười năm, có khi còn phải lâu hơn nữa.

Đương nhiên đối với thiên tài là ngoại lệ.

Mà Giang Cung Tuấn lại không cho mình là thiên tài.

Anh hoảng hốt nghĩ, trước hết phải tới Thiên Sơn Quan đã.

Anh khoanh chân ngồi xuống đất chờ đợi.

Chờ đợi một lúc, Đường Sở Vị đã xuất hiện.

Mà lúc này ở Đoan Hùng, tại một nơi nào đó.

Nơi này là một khu rừng hoang tàn vắng vẻ, ở giữa có một ngôi nhà gỗ đơn sơ.

Trong nhà, một người đàn ông đang khoanh chân ngồi.

Ông ta là Giang Quốc Đạt.

Giang Quốc Đạt lúc này tuổi tác đã thay đổi không ít.

Công lực tăng cao, cảnh giới cũng tăng lên, sinh mệnh của ông ta theo đó mà tràn đầy, các tế bào sống khôi phục, bộ dáng nhìn qua có lẽ cũng khoảng bốn mươi tuổi.

Đây là cái tốt của việc luyện võ.

Công lực càng cao tuổi càng trẻ, cũng vì thế mà sống lâu hơn.

Giang Quốc Đạt sau khi trở về trốn đến Mông quốc, một mực bế quan.

Hơn nửa tháng qua ông ta đã hấp thụ toàn bộ chân khí luyện hóa.

Hiện tại ông ta đã thành công bước qua cảnh giới thứ ba.

Nhưng mà, thực lực hiện tại của ông ta vẫn chưa đủ.

Ông ta có được Hấp Công Đại Pháp của Sở Hướng Vô Địch, bây giờ cảm thấy chỉ có cảnh giới thứ chín mới xứng với mình.

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Một lão già đi tới.

Lão mặc một bộ áo dài màu xám, tóc dài, từ trên xuống dưới là cách ăn mặc của một nhân sĩ thanh liêm.

Ông ta là Thiên.

Thiên đi tới, nhìn thấy Giang Quốc Đạt khoanh chân đang ngồi, hỏi: “Sao rồi?”

Giang Quốc Đạt hơi hé mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Thiên, thản nhiên nói.

“Đã hấp thụ hoàn toàn chân khí luyện hóa, hiện tại tôi đã bước qua cảnh giới thứ ba, đạt tới đỉnh của cảnh giới thứ ba, khoảng cách tới cảnh giới thứ tư không còn xa nữa”

“Ừm”

Thiên nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Không sai, đúng rồi, thời gian này cậu ở đây bế quan không biết chuyện ngoài kia, môn chủ phái Thiên Môn gửi cho cậu thư khiêu chiến, trong một tuần cậu phải tới Thiên Sơn Quan ở Nam Cương đầu một trận tử chiến”

Nghe vậy, sắc mặt Giang Quốc Đạt lập tức u ám.

“Môn chủ phái Thiên Môn..”

Ông ta siết chặt tay, gân xanh nổi đầy mặt.

“Thật là không biết sống chết”

Lần trước ở Mông quốc ông ta có hơi chật vật, thiếu chút nữa đã chết trong tay môn chủ phải Thiên Môn.

Nhưng nay đã khác.

Hiện tại hắn tự tin mười phần có thể chiến thắng được môn chủ phái Thiên Môn.

“Còn có một chuyện”

Thiên lại nói: “Có tin tức nói rằng môn chủ phái Thiên Môn là Đường Sở Vị”

“Cái gì?” Giang Quốc Đạt đứng bật dậy, kinh ngạc: “Đường Sở Vi? Sao có thể?”

Ông ta không ngờ được điều này, theo như suy nghĩ của ông ta, môn chủ phái Thiên Môn chỉ có thể là Giang Thời, bởi ngoài Giang Thời ra trong thiên hạ không còn ai mạnh hơn ông ấy nữa.

Bây giờ Thiên lại nói, môn chủ phải Thiên Môn là Đường Sở Vi.

Ông ta không kinh ngạc thế nào được.

Giang Quốc Đạt nghi hoặc hỏi: “Môn chủ phái Thiên Môn là Đường Sở Vi, không tin nổi, là sự thật sao?”

Thiên nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ, chỉ biết bên ngoài đều nói thời điểm mọi người đánh chết rùa thần ở đại hội Thiên Sơn, Đường Sở Vị trên người dính máu của rùa thần, chính vì vậy công lực của Đường Sở Vị tăng mạnh, lúc này đã trở thành cao thủ số một số hai”

“Thiên Sơn Quan ở Nam Cương?”

“Đúng vậy.”

“Còn bao lâu?”

“Còn một tuần”

“Đã biết”

Giang Quốc Đạt hơi dừng tay, nói: “Ông về trước đi, một tuần sau tôi sẽ tới Thiên Sơn Quan, lần này chắc chắn tôi sẽ giết được Đường Sở Vi”

“Đúng rồi, luyện hóa nội đan của rùa thần lần hai sao rồi?”

“Vẫn chưa được, tôi định giữ lại sau này đánh vào cảnh giới cao hơn”

Thiên lại nói: “Giang Quốc Đạt, tôi phải nhắc nhở cậu, Đường Sở Vị cũng không phải đèn cạn dầu, cho dù hiện tại cậu đã bước qua đỉnh của cảnh giới thứ ba cũng chưa chắc là đối thủ của cô ta. Nếu tôi là cậu, thừa dịp còn tận một tuần nữa mới tới lúc quyết đấu, trong tuần này sẽ đến mấy nơi ở Đoan Hùng, tìm kiếm các cao thủ cổ võ giả, hấp thu chân khí của họ, nếu nhanh thì chỉ trong vòng một tuần cậu có thể bước qua cảnh giới thứ năm”

“Một khi đã bước qua cảnh giới thứ năm, cậu chính là người đứng đầu thiên hạ”. “Đến lúc đó ai cũng không phải đối thủ của cậu”.

Thiên để lại một câu, sau đó quay người rời đi.

Người đã đi khỏi căn nhà gõ, âm thanh lại từ ngoài cửa truyền vào.

“Đúng rồi, hiện giờ Đoan Hùng xứng đáng để cậu ra tay, cũng chỉ có Tiêu Dao Dạ Thiên của gia tộc Tiêu Dao, người này cũng là bát cảnh, nhưng ông ta không cướp được nội đan rùa thần nên thực lực chỉ dừng lại ở đó, hiện tại nếu muốn cậu có thể giết ông ta dễ dàng.”

Âm thanh của Thiên càng ngày càng nhỏ rồi cuối cùng biến mất hẳn.

Sau khi ông ta rời đi, Giang Quốc Đạt đứng dậy.

Sau đó ông ta cảm nhận được từ một vài vị trí huyệt đạo quan trọng truyền đến một cơn đau nhức.

Cơn đau khiển biểu tình trên mặt ông ta vặn vẹo, mồ hôi túa ra rồi ngã nhào.

Một hồi lâu sau cơn đau này mới biến mất.

Đây là di chứng của việc tu luyện Hấp Công Đại Pháp.

Trước khi luyện Thiên cũng đã nói, tu luyện Hấp Công Đại Pháp không thể hoàn thiện, chính là không thể luyện một cách hoàn chỉnh.

Nhưng vì muốn công lực nhanh chóng tăng mạnh, ông ta vẫn kiên quyết muốn luyện.

“Đáng chết”

Ông ta mặt mày u ám, thầm mắng: “Mình mới luyện không lâu lại xuất hiện vấn đề, có phải Thiên giấu không cho mình tu luyện hoàn chỉnh Hấp Công Đại Pháp?”

Giang Quốc Đạt không hoàn toàn tin tưởng Thiên.

Bây giờ trong thiên hạ ông ta không thể tin tưởng một ai.

Ông chỉ tin tưởng bản thân mình.

Ông ta siết chặt tay, vẻ mặt kiên định nói: “Chỉ có làm người mạnh nhất, đứng đầu thiên hạ mọi người mới phải kiêng dè, dùng chính thực lực của mình thu phục người khác

“Tiêu Dao Dạ Thiên!”

Giang Quốc Đạt siết chặt nắm tay.

“Bắt đầu thôi.”

Ông ta nhịp bước chân, rời khỏi căn nhà gỗ đơn sơ.

Sau khi đi, ngay cả đầu cũng không quay lại, nâng tay lên tùy ý vẫy vẫy.

Trong lòng bàn tay truyền đến một cỗ sức lực rất mạnh.

Âm!

Sức mạnh này tấn công người đang đứng phía sau căn nhà gỗ.

Căn nhà trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy, trở thành một đống tro bụi.

Giang Quốc Đạt rời đi một lúc, bóng người tiêu sái bước ra từ sau một gốc cây lớn.

Không ai khác.

Người này là Thiên.

Thiên nhìn về phía Giang Quốc Đạt rời đi, trên khuôn mặt già nua hiện lên một nụ cười giải tạo.

Lúc này một người đàn ông trung niên đi tới phía sau Thiên, vẻ mặt tôn kính nói: “Chủ nhân, cứ để Giang Quốc Đạt tùy ý phát triển như vậy sau này liệu có khó khống chế không?”

Thiên cười giả tạo, nói: “Yên tâm đi, hết thảy mọi chuyện đều trong tầm tay, tình hình Thiên Sơn Quan ở Nam Cường thế nào rồi?”

Người đàn ông trung niên lập tức nói: “Theo như tin tức truyền đến, Giang Cung Tuấn còn sống, hơn nữa còn xuất hiện tại Thiên Sơn Quan ở Nam Cương, còn có.”

“Còn có cái gì?”

“Ở vùng lân cận Thiên Sơn Quận Nam Cường có truyền đến tin tức, chiều hôm nay Giang Cung Tuấn giao thủ cùng một người thần bí ở Thiên Sơn Quan”

Nói xong, người đàn ông lấy máy ra, đứng lên mở một video.

Video này là đứng ở phía xa quay chụp được.

Không nhìn rõ được người trong video, nhưng có thể thấy rõ thiệt hại của cuộc giao đấu.

Có thể nhìn thấy được đại khái tình hình Giang Cung Tuấn giao thủ cùng Lan Đà.

Nhìn đến đây, vẻ mặt Thiên cứng lại.

“Người này là ai, công lực cũng quá mạnh rồi?”

“Còn có Giang Cung Tuấn không phải bị phể đi rồi à, sao có thể khôi phục thực lực, không những thế còn mạnh hơn trước?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi