CHIẾN THẦN XUẤT KÍCH

Chương 792: Bắt Giang Vô Song

Tốc độ của Giang Cung Tuấn quá nhanh.

Nhanh đến mức Giang Quốc Đạt cũng không kịp phản ứng. Thực lực của anh quá mạnh.

Mạnh đến mức đánh Giang Quốc Đạt thổ huyết.

Giang Cung Tuấn vừa ra tay, liền khiến tất cả mọi người kinh hãi. Thực lực của Giang Quốc Đạt bây giờ, rõ ràng như ban ngày. Cái này tuyệt đối đã trở thành một trong những sự tồn tại đáng sợ nhất của Đại Lan. Toàn bộ Đại Lan này, người có thể đánh thắng Giang Quốc Đạt, e rằng không có ai cả

Mà nghe nói lúc trước, Giang Cung Tuấn bị Giang Quốc Đạt hút sạch hết chân khí, lúc này mới chỉ có hơn nửa tháng, tại sao thực lực của Giang Cung Tuấn đã khôi phục rồi?

Kỳ thật, không phải là do tốc độ của Giang Cung Tuấn quá nhanh.

Cảnh giới bây giờ của Giang Cung Tuấn, đã là đỉnh phong của cảnh giới thứ năm, sắp chạm đến cánh cửa của cảnh giới thứ sáu.

Mà Giang Quốc Đạt, cũng là cảnh giới thứ năm.

Xét về cảnh giới, hai người không có khác biệt gì nhiều. Chỉ là Giang Quốc Đạt khinh thường.

Bây giờ ông ta chỉ coi Đường Sở Vi là đối thủ, ông ta không ngờ đến, thực lực của Giang Cung Tuấn đã khôi phục, hơn nữa còn mạnh như thế.

Bởi vì ông ta khinh thường, cho nên mới bị Giang Cung Tuấn đã thương.

Giang Quốc Đạt suýt chút nữa ngã xuống đất.

Sau khi đứng vững, ông ta đưa tay lau máu dính trên khóe miệng, liếc mắt nhìn, vẻ mặt trở nên âm trầm, nắm chặt kiếm gãy trong tay, lạnh giọng nói: “Chết đi.”

Chữ ‘chết’ vừa cất lên, ông ta nhanh chóng lao về phía Giang Cung Tuấn.

Nâng kiểm gãy trong tay lên. Kiếm gãy nhắm thẳng vào Giang Cung Tuấn. Ông ta đã thi triển tốc độ đến cực hạn.

Dường như là trong khoảng thời gian nháy mắt, đã xuất hiện ở trước mặt của Giang Cung Tuấn, kiếm gãy đâm vào điểm yếu trên người anh.

Kiếm gãy vẫn còn chưa tấn công vào người của Giang Cung Tuấn, thì kiểm quang mạnh mẽ đã bắn ra.

Phần đất trước mặt của Giang Cung Tuấn nháy mắt nổ tung.

Bùm!

Những tảng đá xung quanh Giang Cung Tuấn không chịu được kiếm khí đáng sợ này, nháy mắt nổ tanh bành, biến thành đá vụn bay tứ tung.

Lúc này, da thịt trên người của Giang Cung Tuấn đã biến thành màu vàng đồng.

Nháy mắt khi da thịt có sự thay đổi, bên ngoài cơ thể của anh hiện ra một tầng ánh sáng màu đồng, tầng ánh sáng nhìn qua dày khoảng năm phân, phóng ra ánh sáng chói mắt.

Cái này là biểu hiện của cực hạn Kim Cương Bất Phôi Thần Công.

Công lực càng cao, Kim Cương Bất Phôi Thần Công càng mạnh.

Bây giờ, Giang Cung Tuấn đã bước vào đỉnh phong ngũ thiện thể, sắp chạm đến lục thiên thể, chân khí cửu tuyệt của anh, là thiên hạ vô song.

Chân khí Thiên Cương của anh, chí cương chí dương. Lúc trước ở cảnh giới thứ tám, khí tường cũng mới chỉ hình thành sơ bộ.

Bây giờ, khí tường đã dày năm centimet.

Keng! Kiếm của Giang Quốc Đạt, đâm vào tầng ánh sáng màu đồng.

Keng keng keng!

Kiếm lại một lần nữa liên tiếp vỡ tan.

Giang Quốc Đạt vội ném chuôi kiểm đi, bỗng dành ra một chưởng.

Một chưởng đánh ra, sức mạnh công phá kinh người, tấn công vào tầng ánh sáng màu đồng. Thế nhưng ông ta chẳng những không thể đả thương được Giang Cung Tuấn, mà còn bị đẩy lùi lại phía sau. Ông ta chỉ cảm thấy cánh tay mình run lên, như thể sắp gãy vậy.

“Quá mạnh”

Trong lòng Giang Quốc Đạt hoảng loạn.

Ông ta đã bước vào ngũ thiên thêm nhưng bây giờ dốc toàn lực xuất thủ, chẳng những không thể đả thương được Giang Cung Tuấn, ngược lại còn bị đẩy lui, bị chấn động huyết khí cuộn trào.

“Đây, đây là võ công, thật quá đáng sợ”

“Giang Cung Tuấn vô địch”

“Sức mạnh phòng ngự như thế này, trên đời ai có thể phá vỡ kim thân của anh ta được chứ.”

Những người theo dõi trận chiến từ xa đều bị kinh hãi.

Giang Thời nhìn thấy một màn này, trên mặt hiện ra vẻ hài lòng, cười lẩm bẩm: “Kim Cương Bất Phôi Thần Công thật quá khủng khiếp, không hổ danh là võ công phòng thủ đáng sợ nhất ngàn năm qua, cũng không biết, là Kim Cương Bất Phối Thần Công của Giang Cung Tuấn phòng thủ mạnh, hay là Sát khí của Đường Sở Vi công phá lợi hại hơn.”

Mà Mộ Dung Xuân thấy cảnh này, thì hoàn toàn an tâm, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: “Xem ra, trong nửa tháng này, Giang Cung Tuấn lại có kỳ ngộ, công lực tăng mạnh rồi. Cậu ta bây giờ, e rằng thiên hạ chẳng có mấy người là đối đối thủ của cậu ta.”

Mộ Dung Xuân cũng bị thực lực của Giang Cung Tuấn làm cho kinh hãi. Bây giờ, ông ta tự nhận bản thân không phải là đối thủ của Giang Cung Tuấn. Cho dù có thêm cả mấy người như ông ta cộng lại, cũng chưa chắc đã có thể đánh thắng Giang Cung Tuấn được.

Trong chiến trường.

Giang Quốc Đạt dốc toàn lực xuất thủ, lại không thể đả thương được Giang Cung Tuấn.

Ông ta biết Giang Cung Tuấn bây giờ, thật đáng sợ. Mà bên cạnh cậu ta còn có Đường Sở Vị thực lực không phân cao thấp với mình. Nếu tiếp tục chiến đấu, ông ta nhất định sẽ bỏ mạng ở đây.

Ông ta tu luyện hấp công đại pháp, có tiềm lực cực lớn, chỉ cần ẩn nấp và tiếp tục hấp thu công lực của người khác, ông ta sớm muộn gì cũng là thiên hạ đệ nhất.

Lúc này, trong lòng ông ta nảy ra ý định chạy trốn.

Không tham chiến nữa, nhanh chóng chạy trốn.

Xát!

Đường Sở Vị ở phía xa đang theo dõi chăm chú cuộc chiến.

Bắt gặp Giang Quốc Đạt muốn bỏ trốn, cô nhanh chóng di chuyển, dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện trước mặt Giang Quốc Đạt, chặn đường ông ta.

“Muốn chạy sao?”

Đường Sở Vị mặt lạnh như băng, nói: “Nếu đã đến rồi, vậy thì hôm nay cũng đừng mong đi, Thiên Sơn Quan chính là nơi chôn xương của ông”.

Dứt lời, cô nàng Chân Tà Kiểm trong tay lên, tiện tay chém một kiếm.

Kiếm quang trăm mét hiện ra.

Giang Quốc Đạt vội vàng né tránh.

Rầm!

Kiếm quang trăm mét bổ xuống mặt đất.

Lập tức khiến đất rung núi lay.

Toàn bộ Thiên Sơn Quan, bắt đầu sụp đổ.

Lúc này, Giang Cung Tuấn giết đến, anh thi triển ra Tiêu Dao Thập Tuyệt chưởng, khắp trời là bóng dáng của anh, khắp nơi đều là chưởng ẩn của anh.

Chỉ trong thời gian mấy giây ngắn ngủi, Giang Quốc Đạt đã trúng rất nhiều chưởng.

Giờ phút này, Giang Quốc Đạt trông vô cùng chật vật, không còn phong thái điềm tĩnh, bất khả chiến bại như lúc trước.

Đường Sở Vi lại một lần nữa giết đến.

Giang Quốc Đạt vội vàng chạy trốn.

Dưới sự tấn công của Đường Sở Vị và Giang Cung Tuấn, Giang Quốc Đạt bị đánh không còn sức đánh trả, liên tục bị đả thương.

“Chết tiệt”. Ông ta tức giận mắng. Trong lòng ông ta, lửa giận ngút trời.

Thế nhưng Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vì quá mạnh.

Lúc trước còn ở Mông Quốc, ông ta đã bị chặt đứt một tay, mặc dù cánh tay đã được nối lại, thế nhưng vẫn còn biến chứng để lại, bây giờ biến chứng tái phát, chỗ bả vai của ông ta, truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt.

Một giây sơ suất, phía sau lưng ông ta lại một lần nữa trúng kiểm.

Trên lưng xuất hiện một vết thương, máu chảy đầm đìa.

“Sắp kết thúc rồi”

“Giang Quốc Đạt hoàn toàn không phải là đối thủ của vợ chồng họ”

“Đúng vậy, sức mạnh phòng ngự của Giang Cung Tuấn quá kinh khủng, Giang Quốc Đạt căn bản không thể đả thương được anh ta.”

“Mà lực tấn công của Đường Sở Vi cũng quá mạnh nó”

“Không biết mấy người có phát hiện ra không, Đường Sở Vì bây giờ, so với lúc nãy đấu cùng Giang Quốc Đạt, uy lực của kiểm quyết mạnh hơn rất nhiều”

Các võ giả ở đằng xa theo dõi cuộc chiến. Thấy cảnh này, bọn họ cũng đều biết, Giang Quốc Đạt sắp thua rồi. Giang Quốc Đạt lần này nếu thua, vậy tức là sẽ chết.

“Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi, dừng tay.”

Trong nháy mắt này, một tiếng nói vang vọng Thiên Sơn Quan bị phá hủy. Cùng với tiếng nói vang lên, một người đàn ông nhanh chóng xuất hiện. Trong tay hắn ta còn mang theo một người.

Người đàn ông mặc áo bào xám, đeo mặt nạ, không thấy rõ khuôn mặt.

Mà người trong tay hắn ta, chính là Giang Vô Song.

Lúc này, Giang Vô Song đang bị lôi đi, một thanh trường kiếm lạnh bằng kề sát cổ cô ấy.

Thấy cảnh này, Giang Cung Tuấn trong nháy mắt dừng lại. Đường Sở Vị cũng không tiếp tục xuất thủ nữa. Người đeo mặt nạ bắt Giang Vô Song, xuất hiện ở trong chiến trường.

Giang Quốc Đạt lúc này mới nhân cơ hội thở dốc.

Ông tay tay ôm ngực, tập tễnh đi về phía trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ.

“Anh đến chậm một bước nữa, thì tôi chết ở đây rồi”

Mới mở miệng, máu trong miệng liền chảy ra.

Phía xa, Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào người bắt Giang Vô Song, lạnh lùng nói: “Thả cô ấy ra”

“Đi”.

Người bắt Giang Vô Song liếc nhìn Giang Quốc Đạt bị trọng thương, nói với ông ta.

Giang Quốc Đạt không chần chừ, lập tức nhanh chân rời đi.

“Muốn đi?”

Đường Sở Vi mặt mày sa sầm.

Từ trong tay áo, trượt ra một sợi tơ thép màu đen.

Sợi tơ thép trong máy phóng ra, biến thành tám mươi mốt cây kim châm màu đen.

Kim châm màu đen nhanh chóng phóng ra, giống như tia laser, đâm xuyên thân thể của Giang Quốc Đạt.

Cơ thể của Giang Quốc Đạt, cũng từ từ ngã xuống đất.

“Chết tiệt”

Người bắt Giang Vô Song mắng to một tiếng, vỗ vào lưng Giang Vô Song một chưởng, đẩy cô ấy ra, quay người kéo Giang Quốc Đạt ngã trên mặt đất, dùng tốc độ cực nhanh, nhanh chóng rời đi.

Đường Sở Vị cầm Chân Tà Kiểm đuổi theo.

Mà Giang Cung Tuấn thì nhanh chóng phóng về chỗ của Giang Vô Song.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi