CHIẾN THẦN XUẤT KÍCH

Chương 836: Có khả năng mất trí nhớ

Sức mạnh của Bách Hiểu Sinh khiến Giang Cung Tuấn và Thiên kinh ngạc.

Thiên đứng ở đằng xa, nhìn Bách Hiểu Sinh, rồi lại nhìn Giang Cung Tuấn.

“Giang Cung Tuấn, tôi không tin cả đời này cậu sẽ ở núi Lâm Lang mãi, hơn nữa cậu đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta”

Giang Cung Tuần nhìn Thiên nói: “Tôi vẫn chưa quên thỏa thuận giữa chúng ta, bao giờ hành động ông cứ nói cho tôi biết một tiếng là được. Nhưng nếu muốn cướp cửu chuyển kim đan từ trong tay của tôi là chuyện không thể nào, trừ phi ông có thể đánh bại được tôi”

Cửu chuyển kim đan có liên quan đến cảnh giới thứ chín.

Có tin đồn rằng một viên cửu chuyển kim đan có thể tạo ra một cường giả đạt cảnh giới thứ chín.

Bất kể có phải là sự thật hy không, Giang Cung Tuấn cũng không muốn thử, lại càng không thể tùy tiện giao cửu chuyển kim đan cho người khác.

Vốn dĩ anh không muốn tiết lộ chuyện trong tay anh có cửu chuyển kim đan, thế nhưng vì muốn tìm được Đường Sở Vi, anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiết lộ tin tức này ra ngoài.

Thiên không nói gì, xoay người rời đi.

Bởi vì ông ta biết có Bách Hiểu Sinh ở đây thì ông ta sẽ không thể nào cướp được cứu chuyển kim đan từ tay Giang Cung Tuấn.

Sau khi ông ta rời đi, Giang Cung Tuấn đi về phía Bách Hiểu Sinh nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ông nói lại một lần nữa, Sở Vị đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc thì cô ấy đang ở đâu?”

“Chết rồi.”

“Không thể nào”

Giang Cung Tuần gầm lên một tiếng: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Thi thể của cô ấy đang ở đâu? Dẫn tôi đến đó.”

Bách Hiểu Sinh khẽ thở dài rồi nói: “Giang Cung Tuấn, cậu phải chấp nhận sự thật này, cô ấy thực sự đã chết rồi, nếu cậu không tin thì cậu tự đi tìm đi.”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, tôi không tin”

Giang Cung Tuấn không ngừng lắc đầu.

“Tôi không tin Sở Vi đã chết”

“Cho dù có phải đi đến cùng trời cuối đất thì tôi cũng phải tìm được cô ấy”

Để lại lời nói này rồi xoay người rời đi.

Anh vừa ra khỏi phạm vi của ngọn núi Lâm Lang thì Thiên lại xuất hiện trước mặt.

Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ ở trong núi Lâm Lang này cả đời. Đưa cửu chuyển kim đan cho tôi, tôi chỉ cần một viên thôi.”

Ông ta đưa tay ra, đòi cửu chuyển kim đan.

“Tốt nhất là ông đừng ngăn cản tôi”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn vô cùng âm trầm.

Bây giờ trong lòng anh chỉ quan tâm đến Đường Sở Vi, thế nhưng Thiên không chỉ khiêu khích anh một lần mà là liên tục khiêu khích anh.

Cho dù là tượng đất thì cũng có ba phần tức giận, huống chi là anh.

“Hôm nay tôi nhất định phải có cửu chuyển kim đan”

Thiên vô cùng hùng hổ dọa người.

Soạt

Giang Cung Tuấn đột ngột rút đệ nhất Long kiếm ra.

Trong phút chốc, ánh kiếm màu vàng dập dờn.

Trường kiếm trong tay của anh chỉ về phía Thiên, âm thanh lạnh lùng nói: “Vậy thì phải xem ông có năng lực đó hay không?

Trong nháy mắt rút kiếm ra, cơ thể của anh bùng lên ánh sáng màu đồng, sau đó anh lập tức trở thành một người bằng đồng.

Mà bên ngoài cơ thể anh còn có một tầng sáng màu đồng.

Nhìn thấy Giang Cung Tuấn thi triển một kỹ năng cao siêu như vậy, vẻ mặt của Thiên có chút thay đổi.

Ông ta biết rằng Giang Cung Tuấn đã tu luyện một loại thần công đáng sợ, loại thần công này có sức phòng ngự tốt nhất thiên hạ.

Cho dù ông ta đã bước vào Thiên Thế thứ bảy thế nhưng ông ta vẫn có chút kiêng kị.

“Giang Cung Tuấn, cậu thật sự không nguyện ý cho một viên sao? Tôi chỉ cần một viên mà thôi.”

Thiên bắt đầu thuyết phục. Ông ta muốn có được cứu chuyển kim đan mà không cần phải đánh nhau.

“Tôi đã nói, không có khả năng”

Vẻ mặt Giang Công Tuấn vô cùng âm trầm, giọng nói rất lạnh lùng: “Muốn lấy được cứu chuyển kim đan, được thôi, đánh bại tôi. Đánh bại được tôi, đừng nói là một viên, tôi sẽ giao hết toàn bộ cho ông”

“Tên nhóc, coi như cậu lợi hại”

Thiên để lại một câu hung ác, quay lưng bỏ đi.

Tốc độ của ông ta cực kỳ nhanh, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Giang Cung Tuấn.

Sau khi ông ta rời đi, Giang Cung Tuấn hóa giải kim cương thần công bất hoại.

Anh lấy chiếc lọ nhỏ chứa cửu chuyển kim đan ra, mở nó ra và đổ ra một viên cửu chuyển kim đan.

Sau khi do dự một chút, anh mở miệng nuốt vào một viên. Viên thuốc vừa đi vào cổ họng, một nguồn năng lượng mạnh mẽ lập tức lan tỏa khắp cơ thể.

Giờ phút này Giang Cung Tuấn cảm thấy toàn thân thoải mái, lúc này lỗ chân lông toàn thân đều mở ra.

Mà anh cũng không hề rời đi, khoanh chân ngồi trên mặt đất, vận chuyển tâm pháp cửu tuyệt chân kinh, đồng thời bắt đầu hấp thu, luyện hóa năng lượng của viên cửu chuyển kim đan này, vào lúc này chân khí của anh nhanh chóng tăng lên.

Núi Ngũ Họa.

“Tiền bối Bách Hiểu Sinh nói bà đã tu luyện một loại thần công có thể hóa giải chân khí trong cơ thể tôi, sau đó lại đem năng lượng của chân khí dung nhập vào máu của tôi một lần nữa, làm như vậy thì tôi mới có thể sống tiếp”.

“Nếu là do Bách Hiểu Sinh giới thiệu tới, vậy thì chúng ta vào trong ngồi đi”

Định Hằng sứ thái làm một động tác tay ra hiệu mời.

Bà ấy dẫn Đường Sở Vi vào trong.

Chính điện là một bức tượng Phật Bà Quan Âm.

Hai người đi ra căn phòng phía sau.

Bài trí ở căn phòng phía sau rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn.

Bà ấy mời Đường Sở Vị ngồi xuống.

Đường Sở Vi ngồi xuống. “Đưa tay ra, tôi bắt mạch cho cô”

Đường Sở Vị đưa bàn tay ra, Định Hằng sự thái bắt đầu bắt mạch cho Đường Sở Vi.

Một lúc sau, trên khuôn mặt già nua của bà ấy lộ ra vẻ ngưng trọng, nói ra: “Không ngờ cô còn trẻ như thế này mà đã có công lực như vậy. Công lực này quả thực chính là đứng đầu thiên hạ. Đúng là tôi đã tu luyện một loại võ công, nhưng Bách Hiểu Sinh không có nói cho cô biết, loại võ công này có thiếu sót, một khi tôi hóa giải công lực của cô, biến công lực này trở thành năng lượng hòa vào máu thì sẽ để lại một số di chứng cho cô”

Đường Sở Vi vội vàng hỏi: “Di chứng gì vậy?”

Định Hằng sứ thái nói: “Trong quá trình hóa giải chân khí, có thể sẽ làm tổn thương đến thần kinh não, sẽ dẫn đến việc mất trí nhớ. Cũng từ đó, cô sẽ trở thành một người bình thường không hề có bất kỳ chân khí nào”

“Hả?”

Đường Sở Vi sửng sốt.

“Mất trí nhớ sao?”

Cô không sợ bị mất công lực nhưng nếu là mất trí nhớ thì cô lại rất sợ.

“Ừ, đúng vậy, mất trí nhớ”

“Không còn nhớ bất kỳ chuyện gì nữa sao?”

Định Hằng sự thái suy nghĩ rồi lại nói: “Chuyện này cũng không chắc chắn. Có thể là không nhớ rõ bất kỳ chuyện gì, cũng có thể chỉ mất đi một phần ký ức nào đó. Về phần trở thành như thế nào thì đều tùy thuộc vào ý trời”

Giờ phút này, Đường Sở Vi có chút do dự.

Cô đang băn khoăn không biết có nên tiếp nhận hóa giải công lực của Định Hằng sự thái hay không.

Nếu như cô tiếp nhận, vậy thì cô có thể sống tiếp, nhưng cũng có thể cô sẽ quên mất Giang Cung Tuấn.

Trong trí nhớ không có Giang Cung Tuấn thì cho dù có sống sót, cô có thể làm được gì đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi