CHIẾN TRANH HOA HỒNG

Trước khi trở lại Tân Giang, Trì Tiểu Ảnh đến nghĩa trang một chuyến. Trong tiệm hoa cô mua một bó hoa cúc, dưới sắc trời u ám, màu trắng của hoa cúc hiện lên vô cùng chói mắt, buồn bã đau thương.

Trên bia mộ, khuôn mặt của ba cô vẫn yên tĩnh như trước.

Cô đặt hoa trước mộ phần, từ từ ngồi xuống, gió từ khắp nơi đến thổi tung mái tóc cô, cô cũng không vội vuốt xuống.

"Ba, xin lỗi, khiến cho ba thất vọng. Lần trước con làm ba thất vọng là khi thi tốt nghiệp trung học không thi vào học viện mà ba kỳ vọng, tuy ba không nói ra, nhưng con biết trong lòng ba không hề dễ chịu. Lần này là lần thứ hai, con quyết định ly hôn với Tuyên Tiêu, nếu ba còn sống, có đồng ý không? Ba chưa từng gặp Tuyên Tiêu, bề ngoài anh ấy rất tuấn tú, cũng rất xuất sắc, chính là loại đàn ông mà ông trời vô cùng thiên vị, ưu điểm vô số. Ba cũng biết con từng nói con rất may mắn, bởi vì con được gả cho Tuyên Tiêu."

Trì Tiểu Ảnh ngẩng đầu lên, khẽ cười, giống như đang tự giễu.

"Số phận an bài con và người đàn ông ưu tú này trở thành vợ chồng, con có chút lo sợ, hoặc đúng hơn là không đủ tự tin. Con luôn cho rằng con và anh ấy không cùng một loại người, con thích đơn giản qua loa, yên ổn, anh ấy thích cầu kỳ tỉ mỉ, náo nhiệt. Cũng không biết anh ấy tìm được điểm nào, lại xem trọng con. Ba, nếu đã là vợ chồng với anh ấy, con muốn nhất định phải sống hạnh phúc, nghiêm túc yêu anh ấy. Nhưng mà con không biết anh ấy có thực sự yêu con không? Ba sẽ cười con đang nói lời ngớ ngẩn, nhưng là thật đấy. Cuối cùng con cảm thấy tất thảy đều là giấc mộng, con nhẹ nhàng nâng niu trong tay, thấp thỏm đề phòng, chỉ sợ nó sẽ tan biến. Con mất bốn năm để xác định tình cảm của anh ấy đối với con, còn kết quả ư, chỉ là con đang từng bước một chứng kiến quá trình giấc mộng kia tan vỡ."

"Ba, con không hận anh ấy, cũng không trách bản thân mình không làm tốt, đây chính là đoạn nhân duyên ngắn ngủi của con và anh ấy. Con hai mươi bảy tuổi, chưa có con, sự nghiệp không nổi bật, muốn ly hôn ngay lập tức, còn mất đi người ba con yêu thương, như vậy quá thảm, nhưng ba à, cuộc sống của con bây giờ đã ở dưới đáy, tình trạng xấu nhất rồi, sau này mỗi một ngày trôi qua, không thể nào tồi tệ hơn bây giờ nữa, chỉ biết rằng vượt qua được sẽ rất tốt, con có gì phải lo chứ? Con vẫn chưa được tính là già, sau này vẫn còn có thể gặp được người mình yêu, công việc cũng sẽ khởi sắc, ba, con có ngày mai, cho nên ba thở dài thất vọng mấy hơi thôi, đừng quá để bụng. Mẹ học chứng khoán, rất dư giả, ba đừng bận lòng, có con thay ba chăm sóc mẹ rồi, ba tự mình bảo trọng nhé."

Trì Tiểu Anh thò tay gạt đi giọt nước mắt, đứng dậy, hướng về phía bia mộ cúi mình thật sâu.

Từ nghĩa trang trở lại trạm xe, Trì Tiểu Ảnh vẫn luôn hít thở khó khăn tâm tình đã tốt hơn nhiều. Cô vừa khéo bắt được chuyến xe cuối cùng trở về Tân Giang, trên xe chật kín người, chiếc xe có vẻ tồi tàn, khi lái đi, tiếng thủy tinh va vào nhau lách cách.

Vẫn còn là buổi chiều, tài xế đã bật đèn, sương mù giăng kín đất trời, Trì Tiểu Ảnh ngồi bên cửa sổ, người lái xe đến gần cũng không nhìn rõ mặt.

Cả một đoạn đường chòng chành lắc lư đến bến phà, trời đã rất tối, sương mù dày đặc, tầm nhìn tối đa cùng lắm cũng chỉ năm mươi mét.



Tài xế nhìn thấy trên phà vẫn còn chỗ, trong lòng vui vẻ, thúc giục hành khách xuống xe, bận rộn không ngừng lái xe lên phà.

Trì Tiểu Ảnh che miệng, theo dòng người xuống xe, không được rồi, cô bị lắc lư đến buồn nôn. Nhìn xung quanh, trông thấy cách đó không xa có một nhà vệ sinh công cộng, cô chịu đựng cơn khó chịu, chạy vào trong.

Miệng vừa lau sạch, liền nghe thấy vài tiếng còi tàu vang lên, cô vội vàng chạy đến, nhưng phà đã chậm rãi rời khỏi bờ sông.

Trong loa người quản lý bến phà không ngừng nhắc nhở: Bởi vì sương mù bay kín mặt sông, cân nhắc đến độ an toàn của người và xe, quyết định tạm thời ngừng qua sông, đợi ngày mai sau khi sương mù tan, sẽ thông tàu lại.

Trì Tiểu Ảnh đứng trên bậc thang, nhìn về phía mặt sông đang cuộn trào sóng lớn, trợn tròn mắt.

Sau lưng xếp thành hàng dài, những tài xế đợi qua sống mắng chửi thành một đoàn. Mắng chửi nhất định là để hả giận, chẳng lẽ có thể đem mạng sống của mình ra đùa giỡn. Sau khi mắng chửi xong, lại đi mua đồ để ăn qua đêm, có người ru rú trong buồng lái, gọi điện về nhà, lại có người nhắm mắt ngủ ngon.

Xe của Trì Tiểu Ảnh có lẽ đã ra đến giữa sông, gần bến phà lại không có lấy một khách sạn, nhà nghỉ, vậy cô đi đâu đây?

Xe của Tần Lãng cũng kẹt giữa dòng xe đang bị trì trệ, anh nhích từng chút một, rốt cuộc vẫn không bắt kịp chuyến phà sau cùng, ngày mai, còn có một cuộc phẫu thuật, anh gấp đến đầu cũng bốc khói, không làm sao được nên đành chịu.

Mới vừa nói chuyện điện thoại với bệnh viện, dời thời gian lại hai tiếng, suy nghĩ miên man vượt ra khỏi lời nói, liếc nhìn Trì Tiểu Ảnh tựa như pho tượng.

Anh hấp háy mắt vài cái, chần chừ cất tiếng: "Trì Tiểu Ảnh?"

Trì Tiểu Ảnh kinh ngạc quay đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi