CHIẾN TRANH HOA HỒNG

Cô biết rõ, Tuyên Tiêu đã thật sự lẫn lộn giữa tình yêu và sự đồng cảm.

Không chỉ một lần, cô muốn mở lời đề nghị ly hôn, mỗi khi cô định nói ra miệng, cuối cùng vẫn có thứ gì đó ngăn những lời này lại. Đó chính là ân tình của Tuyên Tiêu đối với gia đình cô.

Nếu như không có những chuyện gần đây, cô vẫn có thể tiếp tục chịu đựng tiếp. Nhưng hiện tại, cô không cần nhịn. Từng chuyện một, giống như một con dao sắc bén, giúp cô cắt đứt những dây dưa lộn xộn, cô được thoát rồi.

Chưa nói đến chuyện thương tổn, là anh và cô đều lạc đường.

Sau khi xa nhau, họ đều sẽ vì bản thân tìm được đúng hướng. Chuyện quá khứ đã qua, không nên nghĩ mãi không buông, nếu cô muốn có sau này.

Nghĩ thông suốt hết thảy, trên hành lang đã vang lên tiếng bước chân vội vã của y tá trực ban.

Trời đã sáng, nắng sớm lấp lánh trên song cửa, tựa như đang trộm nhìn đôi mắt của nhân thế. Có một hai con chim không biết tên, chầm chậm lướt qua ô cửa sổ, rất nhanh đã biến mất trong rặng cây.

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, cho đôi mắt đã làm việc cả đêm nghỉ ngơi một chút.

Sáng sớm, phòng bệnh đã rất náo nhiệt.

Bác sĩ kiểm tra phòng bệnh theo thông lệ, kim truyền của Trì Tiểu Ảnh được rút, bác sĩ Đỗ đề nghị hôm nay có thể rời giường đi vài bước, cố gắng vận động một chút. Rút kim truyền, Trì Tiểu Ảnh cảm thấy thoải mái hơn, hơn nữa từ hôm nay, có thể ăn chút cháo. Cô bé phá thai hôm nay được xuất viện, sản phụ mang song thai sáng sớm nay bắt đầu đau bụng, đã được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Hạ Tú Phân giúp Trì Tiểu Ảnh rửa mặt, súc miệng, buộc tóc cô thành một cái đuôi ngựa, thay một cái áo len. Trì Tiểu Ảnh nhờ mẹ đẩy giường lên cao, cô muốn ngồi để truyền dịch, có thể nhìn thêm một chút cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Di động của Hạ Tú Phân vang lên. Không cần phải nói, là mấy cụ ông cụ bà chơi chứng khoán kia.

Nhận điện thoại xong, mặt mày của bà lại hưng phấn tươi cười như hoa, thi thoảng lại thở dài, chỉ là, cô rất thích cảm giác này.

Trì Tiểu Ảnh không đủ sức để hỏi nhiều, chỉ mong có thể sớm xuất viện. Mẹ nên có cuộc sống của riêng mình, không cần lấy cô làm trung tâm nữa.

Tần Lãng mang theo một túi giấy lớn đến, anh mặc một cái áo len màu xám, hoa văn chìm, vừa nghiêm túc vừa có sức sống.

"Tối qua ngủ không ngon à?" Đặt túi giấy xuống, anh nhìn cô, nhíu mày: "Tôi phải đề nghị bác sĩ Đỗ cho em thêm thuốc an thần rồi."

"Giấc ngủ của con người cũng có hạn, ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối sao có thể ngủ nữa. Đây là gì thế? Quà tặng đặc biệt?" Cô chuyển chủ đề.



"Tiểu Ảnh, tôi chuyển cho em đến phòng VIP, ở đây quá hỗn tạp, không thích hợp để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."

"Rõ là chuyện bé xé ra to, người khác còn bệnh nặng hơn em cũng có thể ở đây, sao em lại không thể? Đừng có mà vì lợi ích của bệnh viện, mà rút tiền của em đấy." Cô nghiêng đầu, vờ như đang nói thật.

Tần Lãng im lặng, nhìn cô chăm chú, chăm chú đến mức khiến Trì Tiểu Ảnh hoảng sợ.

"Mặt em rửa không sạch à?"

Tần Lãng lắc đầu, lấy từng món một từ trong túi giấy ra, ba quyển album lớn, một cái MP3, hai bản tạp chí phụ nữ, vẫn chưa xé bao, đoán chừng là mừa mới mua.

"Album này là vừa gửi đến từ Bắc Kinh, sau khi xem xong, không được cười trộm, cẩn thận đụng đến vết thương. Nhạc và tạp chí để cho ngày mai và ngày kia, hôm nay chỉ có thể xem album thôi." Nhìn cô vội vàng gấp rút muốn lật album, anh đè lại.

Cô ngẩng đầu lên, chợt trông thấy trong mắt anh dường như đang cố nén lại thứ gì đó, có vài lời cứ quanh quẩn bên miệng, trong đôi mắt sâu thẳm trói cô lại, thoáng hiện lên vài phần nghiền ngẫm.

Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Cô nhắm mắt, lại mở ra, trên khuôn mặt Tần Lãng lại là sự ấm áp thường thấy.

"Có cần phải bày tỏ cảm nghĩ sau khi xem cho anh không?" Cô hỏi dí dỏm.

"Không cần miêu tả văn hoa, có thể biểu đạt bằng lời." Tần Lãng nháy mắt với cô một cái, lại xoa xoa tóc cô.

Hai người nhìn nhau cười.

"Tần Lãng, đợi em khỏe lại sẽ mời anh ăn cơm."

"Được, giá cả thế nào?"

"Ừm, tương đương với giá hai lít máu."

"Định tính toán rõ ràng à? Vậy giá cũng không hề thấp đâu đấy." Trong mắt Tần Lãng lấp lánh ý cười, anh biết cô muốn cảm ơn anh chuyện truyền máu, nhưng chuyện này đâu chỉ nói lời cảm ơn là kết thúc.



Khuôn mặt Trì Tiểu Ảnh ửng đỏ, chun mũi lại: "Vậy em đây trả tiền theo kỳ. Tần Lãng, cám ơn anh, vì rất nhiều rất nhiều chuyện."

Tần Lãng khẽ thở dài một hơi: "Nói em ngốc cũng phải, em đúng thật là ngốc."

Y tá ở phòng chuyên môn lại tìm đến, bắt Tần Lãng đi mất.

Trì Tiểu Ảnh ngẩn người một lúc, từ từ lật album.

Tần Lãng hai tuổi, lộ ra một hàm răng bé xíu, cười ngây ngô, tay ôm một quả bóng thật to.

Tần Lãng tám tuổi, thay răng cửa, môi mím chặt, vẻ mặt như một người lớn nhỏ.

Tần Lãng mười sáu tuổi, đã là một cậu thanh niên khôi ngô tuấn tú, mày rậm mắt to, tài giỏi ôn hòa.

Tần Lãng hai mươi tuổi, vẻ mặt Tần Lãng vui vẻ tay nắm một nữ sinh xinh xắn, đây hẳn là mối tình đầu của anh.

Tần Lãng hai mươi tám tuổi, ngồi trong công viên, có một nữ sinh xinh đẹp ôm bắp chân của anh, giống như một con khỉ nhỏ bám vào một cái cây to lớn.

Tần Lãng bốn mươi tuổi, khiêm tốn nhã nhặn, phía sau là máy bay đang cất cánh và một góc sân bay thủ đô.

...

Trì Tiểu Ảnh lật giở, hơi mỉm cười. Dường như thời gian quay ngược lại, cô cùng với Tần Lãng thoáng chốc trải qua bốn mươi năm.

Không hiểu tại sao, cô cảm thấy Tần Lãng ở tuổi bốn mươi so với khi hai mươi, ba mươi tuổi cũng đều đẹp trai, chỉ là khí chất có sự thay đổi, càng thêm hòa nhã, khoan dung.

Từ ba mươi tuổi trở về sau, trong hình của Tần Lãng ngoại trừ một cô bé rất giống anh, không hề xuất hiện một người phụ nữ nào khác, thực rõ là một người đàn ông vừa nghiêm túc vừa truyền thống.

Anh nói, duyên phận, trong sinh mệnh có, sẽ có, không cầu được, chỉ có thể chờ.

Không biết người đàn ông như vậy, đang chờ một mối lương duyên thế nào?

Trì Tiểu Ảnh từ từ khép lại quyển album.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi