CHIẾN TRANH HOA HỒNG

Đàn ông và đàn bà có chỗ đó là hiểu nhau nhất, không phải vòng vo mà chỉ cần đi thẳng vào vấn đề.

Nhưng cô không thành công, Tuyên Tiêu đã tỉnh rượu phần nào, ngăn động tác tiếp theo của cô lại.

"Nam Nam, em say rồi." Tuyên Tiêu ngồi thẳng người lên, đẩy cô ra, giọng nói hàm chứa sự tức giận.

"Không, em không say, Tuyên Tiêu, em biết rõ em đang làm gì, cho em được không? Em đã vì anh chuẩn bị xong." Cô không quan tâm gì cả, tay chân luống cuống cởi áo của mình ra, lôi kéo tay của anh vào.

Tuyên Tiêu rút tay về. "Nam Nam, em say thật rồi, để anh lái xe!"

Anh nhoài người mở cửa sổ xe ra, một cơn gió lạnh kèm theo những hạt mưa tạt vào, Yên Nam Nam không nhịn được rùng mình một cái.

"Em nói rồi, em không uống rượu, nếu như anh cảm thấy trong xe không tự nhiên, chúng ta đi khách sạn." Yên Nam Nam nắm chặt tay anh không buông.

"Anh không nhớ lần đó tại Bắc Kinh, cả đêm anh ôm em, dịu dàng an ủi em, rõ ràng là anh có cảm giác, tại sao phải tránh né?"

Là đàn ông đều không qua được ải mỹ nhân, trừ phi anh ta không bình thường. Chỉ là khoác một lớp vỏ đạo đức bên ngoài, bên trong thối nát hay sao, xé ra là lộ hết.

Cô mạnh mẽ áp lên môi anh, Tuyên Tiêu nghiêng đầu, hai hàng lông mày chau lại.

"Chuyện lần đó không cần phải nhắc lại, đó là việc ngoài ý muốn."

Yên Nam Nam ngẩng đầu lên, lạnh lùng cười: "Không đề cập tới là sẽ không phát sinh sao? Anh chỉ dùng một từ ngoài ý muốn để nhắc lại điều đó. Nói cho anh biết, em không nghĩ như vậy, anh đã nói đều nghe theo ý của em, bởi vì những lời này của anh mà em đã ly hôn với Bách Viễn."

Tuyên Tiêu im lặng đẩy cô ra, đẩy cửa xe đi ra ngoài, mưa bụi cứ thế phả tới, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh như băng.

"Anh nói chuyện, nói đi!" Yên Nam Nam đi theo xuống, ôm lấy anh từ phía sau.

"Em sẽ yêu anh nhiều gấp trăm gấp vạn lần so với Trì Tiểu Ảnh. Anh xem, đã trễ như vậy mà không có một ai hỏi han chúng ta, không có lấy một cuộc điện thoại quan tâm, cô ấy không biết săn sóc, không biết yêu..."



"Đủ rồi." Tuyên Tiêu gầm nhẹ một tiếng, thần sắc tái nhợt.

"Anh nói chăm sóc em bởi vì nghĩ tới Bách Viễn chứ không phải gì khác, em nghĩ quá nhiều. Từ nay về sau chúng ta không cần phải gặp lại, anh cũng sẽ không hợp tác với công ty em nữa, lên xe, anh đưa em về."

Yên Nam Nam bỗng chốc trở nên luống cuống, môi trắng bệch. "Tuyên Tiêu, anh đừng vô tình như vậy được không? Em biết là em nóng nảy, em sẽ không thúc giục anh, nhưng em sẽ đợi. Chỉ cần anh chịu yêu em, dù là làm vợ lẽ cũng được, em sẽ không để ý. Nếu như anh không hợp tác với công ty, em... sẽ mất đi tất cả"

Đột nhiên nước mắt rơi như mưa.

Tuyên Tiêu nặng nề nhắm lại mắt, tay cuộn chặt lại.

"Được rồi, tất cả để sau hãy nói, vừa nãy chúng ta đã uống say."

"Đúng, đúng, thực ra không có chuyện gì xảy ra, ngày mai em đưa tài liệu tới phòng làm việc của anh, có thể chứ?" Cô sợ hãi hỏi.

"Nếu như em có thể thể hiện chính thái độ của em thì có thể. Nếu như không thể, hay là đổi người khác liên hệ với anh, bằng không anh nhất định sẽ từ chối hợp đồng này."

Trong nội tâm Tuyên Tiêu xuất hiện một cơn đau đớn, không biết vì sao.

"Vâng!" Yên Nam Nam liên tục không ngừng gật đầu.

Người đàn ông kiêu ngạo sẽ không dễ bị khuất phục bởi một hai chiêu, cô đã dùng sai phương thức. Cô ngoan ngoãn ngồi vào chỗ ngồi phía sau, không còn hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Thực ra suy nghĩ của Tuyên Tiêu rất loạn, anh lấy lại bình tĩnh, sau đó mới khởi động xe. Chiếc xe đi tới trước tiểu khu nhà cô, sau khi cô xuống xe, chiếc xe chạy đi trong mưa tựa như phát điên.

Khóe miệng Yên Nam Nam hiện lên một tia cười quỷ dị, hất lên mái tóc dài xinh đẹp, giẫm lên nước mưa trên mặt đất, ngâm nga bài hát, xoay người đi vào tiểu khu.

~ Hết chương 5 ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi