CHIẾN VÀ HÒA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dùng Độn thổ chỉ có thể đến được phụ cận toà lâu đài. Trước khi Harry bước qua cánh cổng toà lâu đài, chú Sirius có vụng trộm nói cho nó biết chú sẽ tìm cơ hội đến thăm nó. Điều này khiến cho Harry lộ ra một nụ cười chân thành nhất kể từ sau vụ tập kích không thành kia. Giáo sư Rold đứng trên bậc thang nhìn hai chú cháu tạm biệt nhau, biểu tình trên mặt không nhìn ra một tia cảm xúc nào. Không một ai phát hiện ra tâm trạng của hắn vẫn đang sóng cuộn biển gầm kể từ lúc hắn xuất hiện.

Khi trở về tháp Gryffindor, Harry vui mừng nhận ra có người đang đợi nó. Tom ngồi ở một cái ghế bành êm ái, trên đầu gối là quyển sách để mở, mặt bàn bên cạnh đầy những món ăn nhẹ, còn có một ly sữa nóng đang chậm rãi nhả ra vài tơ khói. “Giáo sư Rold bảo nhà bếp đưa đến.” Cậu ta nhìn thấy cái nhíu mày của Harry: “Cậu muốn đi tắm trước không?”

Harry lắc đầu. Nó đặt mông ngồi xuống bên người Tom, sau đó vươn tay bốc một cái bánh đậu ngọt có nhân thơm bỏ vào miệng. “Hedwig tìm cậu báo tin à?” Nó vừa chăm chú quan sát màu sắc mấy món bánh vừa nói: “Xin lỗi, quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của hai người…”

“Đấy là việc nhỏ!” Tom nhìn thấy vẻ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra của nó thì thắc mắc: “Cậu là người bị tập kích đấy… Sao tớ chẳng nhìn thấy nét lo sợ gì trên mặt cậu thế?”

“Lo sợ thì có ích gì đâu chứ?” Harry nhún vai. Nó có thể nói cho Tom nghe nó đã trải qua những cuộc chiến còn tàn khốc hơn lần bắt hụt này nhiều lắm sao? Mấy lần trước đều là ranh giới sống chết mỏng manh như sợi chỉ, hơn nữa lần tập kích lần này hình như không phải để lấy mạng của nó. Bên cạnh đó, một đám Tử Thần Thực Tử mà nó còn thấy sợ thì làm sao sau này chiến đấu đây? Nó còn có mục tiêu phải tiêu diệt Voldemort nữa mà. “Đối với tớ mà nói thì lấp đầy cái dạ dày quan trọng hơn.”

Tom nhíu nhíu hàng lông mày. “Cậu còn lạc quan hơn những gì tớ nghĩ.” Cậu bé nêu ra nhận xét của mình: “Tớ nghĩ tình hình sẽ còn căng thẳng trong một khoảng thời gian nữa… Nói cho cùng thì Voldemort đã quay trở lại, đúng không? Cho nên bọn Tử Thần Thực Tử mới muốn đi bắt cậu?”

Suýt tí nữa thì Harry đã bị miếng bánh kem đang nhai dở trong miệng làm cho sặc. “Làm sao cậu biết được?” Nó trừng mắt nhìn Tom: “Tớ đã nói với cậu chữ nào về chuyện này đâu?”

Tom buông tay, đặt quyển sách xuống cạnh khay đồ ăn trên bàn. “Tuỳ tiện đoán cũng có thể đoán được. Giáo sư Dumbledore có nói Voldemort đã trỗi dậy một lần nữa, đám thủ hạ của hắn đại khái là muốn lấy lòng hắn nên mới đi bắt cậu, thế nhưng bọn chúng không thành công.” Tom hơi nhoài người về phía trước: “Tớ nói đúng chứ?”

“Sao cái gì giáo sư Rold cũng kể cho cậu hết vậy?” Harry thật không hề cam lòng thừa nhận mỗi câu mỗi chữ mà Tom nói đều đúng. “Mãi đến đêm nay tớ mới biết được tin này.” Hơn nữa, đó là nó phải lượm lặt thông tin từ mấy câu cãi nhau giữa cụ Dumbledore với ông Fudge!

Tom lại không cho đấy là đúng. “Hai thứ khác nhau!” Cậu ta nói: “Hiển nhiên là cụ Dumbledore muốn bảo hộ cậu.”

“Tớ thì tình nguyện thầy cứ nói hết cho tớ biết.” Nhất thời, Harry cảm thấy khẩu vị của nó đã biến đâu mất hết. “Không lẽ thầy cho rằng một thằng nhóc Harry Potter không biết gì hết thì tốt hơn à? Tớ biết tớ nên làm cái gì chứ, tớ…” Đang nói Harry bỗng dưng im bặt, nó vừa định nói ra rằng nó muốn tiêu diệt Voldemort. Trống ngực đánh liên hồi, mới vừa rồi nó suýt nữa đã buột miệng. “Cũng có chuyện tớ có thể làm được chứ!”

Tom liếc nó một cái thật sâu. Harry đột nhiên có cảm giác chột dạ, nó cầm ly sữa lên uống một ngụm lớn. “Tớ có nghe bọn chúng nói chuyện.” Nó đánh trống lảng sang truyện khác. “Ngoại trừ Nott thoạt nhìn còn có chút thông minh thì mấy tên khác tớ thậm chí phải tự hỏi bọn chúng có biết mình đang làm cái gì không nữa.”

“Thật không? Cậu biết rõ bọn chúng là ai à?” Tom nhíu mày: “Bọn chúng có phải quá tự tin với năng lực của mình hay không mà dám hô to gọi nhỏ tên đồng bọn?”

“Tớ nghĩ nguyên nhân không nằm ở chỗ này.” Harry lại uống một ngụm sữa lớn, độ ấm vừa phải làm cho dạ dày nó cực kì dễ chịu. “Bởi vì khi cha đỡ đầu của tớ đến cứu viện thì bọn chúng không gọi thẳng tên đối phương ra nữa. Ý của tớ là tên Nott chắc nghĩ rằng tớ còn đang trong tuổi thành niên nên không có giá trị làm nhân chứng.” Harry nhìn thấy vẻ nghi hoặc hiện khắp mặt của Tom, thế là nó đơn giản đem sự việc tối nay kể lại một lần.

“Nhưng bọn chúng không sợ cậu nói với cụ Dumbledore à?” Tom sâu sắc hỏi tiếp.

Harry thưởng cho Tom một nụ cười xem như khen thưởng. “Tớ nghĩ hai bên đều biết đối phương đang làm cái gì… nhưng mà một bên không có chứng cứ, một bên lại không thể xuống tay, tớ đoán là như vậy.”

“Nói gì thì nói chứ bọn chúng thật là một đám ngu xuẩn!” Tom cuối cùng đưa ra kết luận: “Cả năm tên pháp sư trưởng thành đều ngu xuẩn!”

“Có lẽ.” Harry vội vàng xua tay: “Nếu như không có Dobby – con gia tinh của nhà Malfoy – đến hỗ trợ thì tớ đâu thể nào lấy lại cây đũa phép của mình được.” Mặc dù cũng chính do lỗi của con gia tinh khiến nó phân tâm mà bị Nott đoạt mất đũa phép, nhưng đầu Harry tự động bỏ qua chi tiết này. “Cũng may chú Sirius và mọi người tới kịp, bằng không thì kết quả khó mà nói được.”

Tom từ chối bình luận. Từ biểu tình cứng ngắc và nghiêm túc trên mặt cậu ta thì chắc chắn mấy câu phát biểu nãy giờ của nó chưa làm thay đổi được suy nghĩ của cậu bạn.

Tụi nó cùng nhau bước lên cái cầu thang xoắn ốc trở về phòng ngủ nam sinh. Harry tắm vội một cái rồi ngay lập tức bổ nhào lên cái giường tứ trụ của mình. Ngay khi cảm giác được sự mềm mại dưới thân, Harry quên mất nó chưa sắp xếp lại hành lý của mình, cũng quên luôn sự kiện nguy hiểm tối nay, nó gần như chìm ngay vào giấc ngủ.

Nó đang đi tới một nơi cực kì hoa lệ. Hai dãy cột đá chạy dài đến tận cửa, điêu khắc hình lá cây mao lương quấn quanh đỉnh mấy cây cột, sàn đá đen huyền và bóng loáng như gương lập loè in bóng từ mấy cây đuốc trên tường. Mấy con rồng lửa hai đầu từ mái vòm bên trên dò xét bay xuống, thân thể lắc lư, lâu lâu lại phun ra mấy luồng lửa hừng hực. Số lượng mấy luồng lửa đó không khỏi khiến người ta hoài nghi chuyện sắp tới đây chắc chắn không phải là một chuyện đáng chờ mong.

Có vẻ như mọi người đã đến đông đủ. Nó thu hồi ánh mắt, đánh giá đại sảnh hình tròn trước mặt. Phía bên trên là một cái mái vòm lộ thiên với những hình vẽ và kí hiệu phức tạp, những ô cửa pha lê màu sắc rực rỡ kéo dài từ trên đỉnh bao quanh mấy bức tường, chỉ chừa lại khoảng mười thước Anh trước khi chạm sàn. Mấy ngôi sao nhỏ chiếu một ít ánh sáng xuống vòng tròn mấy người mặc áo chùng đen. Ai cũng mang mặt nạ, nhưng chẳng một ai dám nhìn thẳng vào nó. Bốn phía là một mảnh tĩnh mịch, trừ bỏ tiếng mấy con rồng lửa thì chẳng còn bất kì âm thanh nào.

“Ta biết các ngươi đều rất kinh ngạc,” nó mở miệng nói, ngạc nhiên vì giọng mình trầm thấp mà tao nhã, “vì sao mà lần triệu hồi này cách lần trước lâu đến như vậy, có phải hay không? Ta nghĩ…” nó nhìn khắp một lượt mấy cái mũ trùm xung quanh rồi nhẹ giọng: “thời gian ta lưu cho các ngươi chứng tỏ chính mình như vậy là đủ rồi nhỉ?”

Nó đứng lên, lướt tới cái bàn tắm mình trong ánh vàng rực rỡ của hàng trăm ngọn nến, tiếng bước chân vang vọng trong không gian hình tròn. “Những lời ta đã nói lần trước, các ngươi có còn nhớ rõ không?”

Phía bên phải một tên bỗng bước ra khỏi hàng, quỳ rạp xuống đất: “Chủ nhân!” Hắn nói, cật lực che dấu sự run rẩy trong giọng nói: “Nguyên bản chính là đêm nay, chúng tôi chuẩn bị hiến cho Ngài một lễ vật… chúng tôi tin tưởng sự hoàn mỹ của nó sẽ làm Ngài hài lòng… Thế nhưng, có người đã phá huỷ nó…”

Nó khẽ gật đầu, ý bảo tên kia tiếp tục nói, nhưng đồng thời một cơn tức giận cũng dâng lên trong lòng nó… Nó đã biết, nó muốn chờ xem bọn chúng sẽ biện giải cho hành động của mình thế nào…

“Đáng lẽ ra mọi chuyện đều đang tiến hành rất thuận lợi, chúng tôi đã gần như bắt được thằng nhỏ… nhưng mà một con gia tinh đã giúp nó, phá giải bùa trói buộc với bùa khoá lưỡi của tôi…” Mấy chữ về sau thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Nó phát ra một tiếng cười lạnh: “Ha?” Nó nhẹ giọng hỏi: “Một con gia tinh à?”

Tên kia vẫn đang cúi gằm mặt xuống đất, trông như thể hắn chỉ ước ao làm sao sàn nhà có một cái lỗ để hắn chui vào ngay lập tức. “Đúng vậy…” Hắn nói một cách miễn cưỡng, cố gắng phớt lờ mấy tiếng thảo luận hay cười trộm từ xung quanh. “Con gia tinh nhà Malfoy!”

Một tên khác đầu đội mũ trùm bước ra từ bao giờ: “Là do thuộc hạ dạy dỗ thất trách.” Thanh âm của Lucius Malfoy vội vàng và gấp gáp: “Nhưng bầy tôi có thể thề, thưa Chủ nhân, kẻ bầy tôi chưa bao giờ ra lệnh cho Dobby đi…”

Hai tiếng cười nhạo át đi thanh âm hắn: “Không phải ngươi sao? Malfoy?” Một tên Tử Thần Thực Tử to con nói: “Ta chưa bao giờ nghe nói qua cái chuyện gia tinh không nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân.” Mấy lời tán đồng nổi lên khắp bốn phía.

“Ta không biết…” Đầu Lucius Malfoy đã gần như chạm đất: “Kẻ bầy tôi nhất định sẽ giáo dục con gia tinh ấy cho tốt…”

“Ôi dào! Là kêu nó rửa mấy tách trà hay là bảo nó lấy đồ gắp than tự kẹp tai mình? Mấy lần hành động sau nó vẫn tiếp tục chen ngang thì ngươi vẫn sẽ tiếp tục giáo dục nó nhỉ?” Một tên to con khác cất giọng ồm ồm, có thể nghe ra cảm giác sung sướng khi thấy người gặp hoạ của hắn.

Lucius Malfoy cho bọn chúng một cái trừng mắt hung hăng.

“Hiện tại chúng ta đang thảo luận một vấn đề khác.” Nó nhẹ giọng nói, đồng thời chậm rãi tiến đến trước mặt tên Malfoy – tên này lập tức lại cúi gằm mặt xuống. “Nott, tiếp tục nói!” Hắn quét một cái liếc mắt cho hai tên thuộc hạ đô con phía sau, ý bảo bọn chúng khôn hồn thì đừng có lên tiếng.

“Sau đó thì Hội Phượng Hoàng cũng chạy tới, chúng tôi buộc phải lui lại…” Nott cúi người thủ phục, người nào tinh ý có thể nhận thấy hắn đang phát run, như thể đang căng thẳng chờ đợi một câu Cruccio.

“Nói xong rồi?” Nó hỏi, bình thản nhìn xuống thân ảnh phía bên phải chậm rãi gật đầu.

Nó rảo bước một vòng quanh đám Tử Thần Thực Tử đang đứng thành vòng tròn. “Ta chán ghét thất bại.” Nó nói một cách từ tốn, giọng nói không hề mang theo bất kì cảm tình nào, nhưng đã có vài người nhịn không nổi mà rùng mình. “Nhất là cái loại đào tẩu đáng hổ thẹn, vắt chân lên cổ mà chạy trối chết như thế!”

Có mấy tiếng cười khe khẽ rù rì truyền đến, hiển nhiên đây chính là một lần hành động có âm mưu dự tính từ trước với quy mô nhỏ. Bắt cóc cậu bé cứu thế, nếu thành công có thể ngay lập tức trở thành thuộc hạ tâm phúc của Chúa Tể Hắc Ám, nhưng nếu thất bại thì không chắc có bao nhiêu kẻ sẽ thản nhiên cười trộm. Ánh mắt lạnh như băng của nó quét một vòng, mấy tiếng cười đột nhiên im bặt. “Nott, ngươi có còn điều gì muốn nói nữa không?”

“Kế hoạch tiếp theo của chúng tôi sẽ càng chu toàn hơn, thưa Chủ nhân!” Gần như ngay lập tức, Nott bật ra một câu như vậy.

“Tiếp theo?” Nó lạnh lùng lặp lại, sự tức giận bắt đầu tăng vọt. “Ngươi là đang nghĩ rằng Potter vẫn sẽ ngây ngốc không phòng bị hay là Hội Phượng Hoàng qua sự kiện lần này vẫn sẽ không tăng mạnh phòng thủ?” Nó rảo quanh một bóng người đang quỳ: “Hay là trong đầu các ngươi đang suy nghĩ, không có con gia tinh nhà Malfoy thì các ngươi sẽ thành công?”

Nott không thể nói nên lời bất kì câu nào nữa, vạt áo choàng của hắn cũng đã run lên theo cơ thể.

Nó phất vạt áo chùng, bước một bước lên phía trước. “Nếu ta là ngươi,” giọng nó mang theo vẻ chán ghét, “ta sẽ xác định đồng bọn của mình trong mỗi kế hoạch là bọn đáng tin cậy, chứ không phải một đám chỉ biết lâm trận mới mài gươm hoặc ngoài gây trở ngại ra chả biết làm cái gì.”  Ánh mắt sắc bén của nó đảo qua mấy kẻ khác: “Cũng không phải giống như bây giờ, một đám chỉ biết nhìn người khác gánh thay sai lầm…”

Một tên Tử Thần Thực Tử vạm vỡ quỳ sụp xuống, tên bên cạnh hắn cũng học theo. “Chúng tôi biết lỗi rồi, thưa Chủ nhân.”

Nó nhíu mày: “Crabbe, Goyle, hai ngươi không phải ban nãy cười nhạo Malfoy hăng hái lắm đó sao? Bây giờ sao lại như vậy? Hả? Đang hi vọng là ta sẽ không biết đến những cái hành động mất mặt của các ngươi sao?” Nói xong mấy chữ cuối cùng kia, ngữ khí của nó đã băng lãnh đến độ sắp kết thành sương.

Có hai tiếng vật nặng rơi thịch xuống đất. Cả đám Tử Thần Thực Tử vội vàng tránh ra hai bên, bởi vì hai tên bị chỉ đích danh kia đang lăn lộn trên mặt đất, biểu tình cực kì thống khổ nhưng miệng lại không thể phát ra thanh âm nào. “Như vậy thú vị lắm nhỉ? Đúng không?” Chẳng một ai biết nó rút đũa phép ra từ lúc nào, chỉ có ba người hiểu được tình huống hiện tại thì mặt mày ai nấy đều xám như tro tàn. “Đừng nên có ý đồ lừa gạt Chúa Tể Hắc Ám!”

“Nott, ngươi đứng lên!” Nó thu cây đũa phép vào lại trong áo chùng, mặc kệ hai tên Crabbe và Goyle vẫn đang quay cuồng trên sàn nhà, quay trở lại cái bàn sáng ánh nến. “Nhớ kĩ, cứ nghiêm chỉnh mà đứng trong Bộ Pháp Thuật, đấy mới là chức trách của các ngươi. Những chuyện khác đừng có xen vào!”

Ánh mắt của Nott sau lớp mặt nạ đang trừng lớn. Chúa Tể Hắc Ám… tha thứ cho hắn? Nhưng sự thật hiển nhiên không phải như vậy, bởi vì vị kia trưng ra một gương mặt tươi cười mà phàm những ai đã nhìn thấy đều ước chi mình chưa bao giờ thấy. “Ngươi cho rằng bắt cóc Cậu bé cứu thế là một chủ ý tốt? Đúng không?” Không đợi Nott trả lời, người ấy đã quay lại vòng tròn Tử Thần Thực Tử bên dưới: “Các ngươi đều cùng nghĩ như vậy, đúng không? Hối hận là tại sao mình không nghĩ ra trước chứ gì?”

Cả đám Tử Thần Thực Tử đồng loạt rùng mình.

“Hiện tại tất cả nghe rõ cho ta, vểnh cái lỗ tai dài ra mà nghe cho rõ,” thanh âm của nó như gió lạnh mùa đông, “Potter là của ta, ai cũng không được phép đụng đến hắn!” Tay cầm đũa phép của nó vung lên, nhất thời cả Nott, Travers, và Macnair đều ngã xuống đất, nhận lấy sự trừng phạt như của Crabbe và Goyle lúc nãy.

“Chuyện như thế ta có thể tự làm!” Tức giận của nó đã vơi đi chút ít: “Nếu có kẻ dám tái phạm, kết cục sẽ không chỉ đơn giản như thế này nữa đâu!”

—————–

Tiểu kịch trường:

V đại ôm tiểu H, trên mặt là biểu tình “ngươi dám đoạt tiểu H nhà ta ngươi chết chắc!”

Đám Tử Thần Thực Tử: Lord à, Ngài đây là…?

Hội Phượng Hoàng: Buông cậu bé cứu thế ra ngay! Voldemort, ngươi muốn làm gì cậu ta?

V [hừ lạnh]: [nói với TTTT] Thấy rõ chưa? Thằng nào dám động đến Harry – chết!

[nói với HPH] Ta nói này Dumbledore, ngươi có thể phái vài Thần Sáng đi bảo hộ Harry được không? Sự tình này không thích hợp để ta làm cho lắm.

Mọi người [kinh ngạc]: A?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi