CHIẾT YÊU

Thời điểm Túc Mệnh ôm Yến Tê Đồng đi đích xác dùng tới bạch nhận. Đi cửa sau, đây là phản ứng đầu tiên của nàng. Thừa dịp tất cả bị lóa mắt, nàng phi thân lên tường sau đó tiêu thất như hư không. Bọn thị vệ đều hướng ra ngoài cửa đuổi theo lại không biết Túc Mệnh không có rời phủ. Nàng quay trở ngược tới Lưu Quang Cư, ở trong một căn phòng. Ở đây lại đúng là không có một bóng người. Bất quá trong chốc lát lại có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến. Là đại phu nhân hôn mê được đưa trở về phòng ngủ. Thừa tướng cũng theo sát sau đó, tức thì có nước hướng về ông ta phun đến. Thừa tướng quát lên một tiếng lớn, chỉ để lại chị dâu đại phu nhân, còn lại lui hết ra ngoài.

Chị dâu đại phu nhân lúc này đương nhiên là hoảng sợ, cũng vừa tức vừa hận. Bà đem tình huống đại khái nói một lần, Thừa tướng vừa nghe vừa đi qua đi lại. Bỗng nhiên hắn ngừng lại, nhìn chằm chằm vết máu trên mặt đất, nhất thời lông tơ đều dựng thẳng.

"Mợ đi ra ngoài trước đi, tập trung người có liên quan một bước cũng không cho đi." Thừa tướng bình tĩnh nói.

"Này..." Chị dâu đại phu nhân có điểm nghi ngờ.

"Ta cần một chút yên tĩnh." Thừa tướng phất phất tay.

Chị dâu đại phu nhân chỉ có thể lui xuống. Trong phòng nhất thời im lặng.

"Xuất hiện đi." Thừa tướng quét mắt nhìn khắp phòng.

"Thừa tướng quả nhiên hảo nhãn lực." Túc Mệnh đẩy cửa ra. Nàng đang đứng trước đạo môn liên thông phòng ngủ cùng thư phòng.

Thừa tướng thấy người mặc xiêm y nha hoàn hơi nghiêng người làm tư thế xin mời. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Thừa tướng vọt qua.

Cửa sổ thư phòng chạm trổ, chất liệu giấy nửa trong suốt để ngăn cách ồn ào bên ngoài nhưng vẫn hơi thiếu sáng, phải đốt thêm đèn mới có thể đọc sách viết chữ hay làm việc. Mà trong ánh sáng mờ này, Thừa tướng nhìn thấy ái nữ của mình - Thái tử phi Lưu Quang hôm nay sắp sửa xuất giá như bị vứt bỏ ném xuống đất, trong lòng không khỏi quặn đau.

"Lưu Quang ——" Thừa tướng bổ nhào tới, run rẩy nâng Yến Tê Đồng dậy. Khi nhìn thấy mặt của nàng liền hít hơi lạnh, lại suýt nữa phun ra máu.

Nếu nói mỹ nhân như ngọc, không tỳ vết là thượng phẩm thì viên ngọc này đã nứt, trong mắt một số người đại để còn không bằng mái ngói lành. Hôm nay vốn là ngày thay đổi Yến Tê Đồng cả đời vận mệnh lại phát sinh biến cố đem đường số mệnh của nàng dẫn về hướng hoàn toàn khác.

"Nàng bị làm sao?" Thừa tướng khàn giọng hỏi.

"Ta đã điểm huyệt hôn mê, hiện tại nàng sẽ không thấy đau đớn. Ông cũng biết vết thương đó là ai làm đi?" Túc Mệnh đứng ở một bên, thản nhiên hỏi.

"Nếu ngươi không xuất hiện, có lẽ kết quả sẽ không như thế." Thừa tướng trừng đỏ mắt, nói xong hạ Yến Tê Đồng xuống chuẩn bị liều mạng.

"Ông cũng biết trên đời này còn có người có thể cứu nàng?" Túc Mệnh cũng không để ý, mà là cúi người chỉ tay lau máu trên mặt Yến Tê Đồng, nói.

Những lời này quả nhiên chế trụ chân Thừa tướng, hắn thở hổn hển, nhìn chằm chằm vết máu trên tay Túc Mệnh.

"Ta biết Hoành Quốc có một vị dược si, nếu lấy tốc độ nhanh nhất đưa nàng qua đó còn có thể bình phục." Túc Mệnh mỉm cười.

Thừa tướng nghe vậy quả nhiên lấy lại bình tĩnh, nhưng lại chần chờ: "Vết thương thế này..."

"Nếu hủy một khuôn mặt tuyệt sắc là dễ dàng, thì cứu khuôn mặt ấy cũng không tính là khó. Nàng là dược si Tang Tử, không phải ai khác." Túc Mệnh lại thoải mái nói.

Thừa tướng rốt cục động dung. Nếu nói người khác hắn có thể sẽ hoài nghi nàng muốn mượn cớ thoát thân. Nhưng nàng nói rất đúng. Tang Tử, đối với vị dược si được lưu truyền thần bí này hắn vẫn biết một ít. Nhưng đồng dạng hắn cũng biết...

"Nghe nói vị dược si này tính tình cổ quái, ngay cả sơn môn của nàng người bình thường đều tìm không ra, hiện tại tình huống đặc thù sao có thể tìm được nàng trị liệu?"

Túc Mệnh vẫn chưa lập tức trả lời, mà là trầm mặc nhìn ông ta trong chốc lát, thầm nghĩ có lẽ nàng đã đoán sai, sau đó mới nói: "Ta có vài phần giao tình cùng nàng. Ta cũng có thể tìm người dẫn đường, không quá hai ngày là có thể nhìn thấy nàng. Còn mặt của tiểu thư ta có thể tìm dược phấn xức cho nàng, dược đó vốn chính là của Tang Tử phối. Nhưng chỉ có thể cầm cự được vài ngày ngắn ngủi, nếu cứ để như vậy..."

"Ngươi rốt cuộc là ——" Thừa tướng nghe thế không khỏi tăng cao nghi vấn.

"À, ông muốn bắt ta, ừ, vậy tiểu thư chỉ có nước chờ chết." Túc Mệnh nói xong đi mở cửa.

"Chậm đã."

Thừa tướng đổ mồ hôi lạnh. Hắn cũng không biết mình đã đắc tội cao nhân phương nào mà để người ta đưa tới một nữ tử cuồng vọng quá đáng lại tự tin như thế này. Nhưng đã không còn đường. Nếu nói Lưu Quang chưa ra khỏi phủ, cô gái này bị bắt giam, nhưng Lưu Quang lại có khả năng thật sự không thể hồi phục được dung mạo như trước cho dù có thỉnh thái y cẩn thận điều dưỡng suốt ba tháng thì tất cũng để lại sẹo. Khó đăng Thái tử phi vị. Hoàng gia sẽ không buông tha. Mà, nếu thả cô gái này đi, nếu có thể thật sự tìm được dược si Tang Tử, thì hắn có thể mượn chuyện Thái tử phi bị bắt cóc kéo dài mấy ngày, chờ Lưu Quang hoàn bích trở về rồi lại sẽ có cơ hội.

"Ngươi thật sự có thể cam đoan dược si có thể hồi phục lại dung mạo cho Lưu Quang?" Thừa tướng thống khổ vạn phần. Phải biết rằng trước đó hắn đã mất đi một Thái tử phi, còn lần này, hắn không được phép mất.

"Điều này chẳng những ta có thể cam đoan, mà ta còn có thể cam đoan Thái tử không thấy tiểu thư trở về vẫn không thấy mỏi mệt." Túc Mệnh chậm rãi gật đầu.

Thừa tướng cực kỳ kinh ngạc, chấn động trong lòng thập phần kịch liệt. Sau một lúc lâu mới nhắm mắt lại, đánh cược hết số vốn một lần. Sau đó, Thừa tướng theo ý Túc Mệnh: Đầu tiên là tập trung người lại đây răn dạy vài câu. Không phải lần đầu tiên những hạ nhân này làm việc câm miệng, họ đã quen hay được mệnh lệnh đóng miệng lại và làm việc như bình thường. Thừa tướng điều động những thị vệ đang tuần tra bao vây ngoài tường viện ở con phố nhỏ, sau đó trơ mắt nhìn Túc Mệnh vác bao tải lớn trèo tường rời đi.

Hai mắt Thừa tướng muốn phun hỏa, lại thình lình nghĩ đến câu cuối cùng của nàng: "Ta nghĩ Thừa tướng hẳn là có năng lực làm những người biết tiểu thư hủy dung bảo trì im lặng không nói đi." Đôi mắt nhìn thấu hết thảy đó làm người ta lạnh lẽo từ đáy lòng, Thừa tướng không muốn nghĩ thêm nữa, lệnh cho hai tâm phúc đuổi theo xong liền gọi kiệu tiến cung diện thánh. Nếu thật sự theo như lời nàng, hôm nay tiến nhập Đông Cung cũng chỉ có thể là cỗ kiệu đẹp đẽ quý giá mà thôi.

Túc Mệnh cũng không để ý tới người đi theo phía sau, nàng chỉ đi đường của nàng. Cuối cùng, nửa đường được Diễm Trì tìm tới đón.

"Tiểu thư..."

Diễm Trì muốn tiếp nhận bao tải. Nếu không phải biết tiểu thư đang mang khuôn mặt này, nếu không phải biết cái bao lớn đó là chuẩn bị mượn cơ hội mang Yến Lưu Quang đi, chỉ sợ nàng sẽ đi đường vòng tránh xa người kỳ quái vác bao tải lớn bay như gió này.

"Phía sau có người đi theo, đi đi." Túc Mệnh chỉ nói một tiếng, chân không ngừng bước.

Nàng biết mặt Yến Tê Đồng không được trì hoãn. Chỉ là cấm địa của Tang Tử không phải ai cũng được vào. Cho nên, muốn trị thương cho Yến Tê Đồng là thật, nhưng nàng tuyệt sẽ không để người phủ Thừa tướng theo. Một đường phi nước đại đến nơi ước định, không đợi ai hỏi, Túc Mệnh cởi bao ra, phân phó Lưu Quang đi lấy nước, phân phó Bảo Kiều lấy dược phấn.

Lưu Quang cùng Bảo Kiều bị bộ dáng ấy của Túc Mệnh làm kinh hãi. Thậm chí Lưu Quang chưa kịp nhìn xem người trong bao có phải là mẫu thân hay không đã theo lời mà làm. Khi nàng trở lại nhìn thấy người nằm dưới đất là Yến Tê Đồng, hơn nữa mặt Yến Tê Đồng còn bị trầy xước nặng, nửa mặt toàn là máu, nhất thời cả kinh buông tay làm đổ nước.

"Ngươi làm cái gì vậy, mau múc chậu khác, mau!" Túc Mệnh nghiêm khắc nhìn Lưu Quang. Trang dung Yến Tê Đồng thật sự quá dày, nếu không nhanh rửa đi nguy cơ sẽ bị viêm càng nguy hiểm.

Lưu Quang cắn răng không rên một tiếng nhặt chậu xoay người quay đi. Bảo Kiều rất nhanh lấy dược đến, đây vốn là một ít trang bị nàng mang theo bên mình. Khi nhìn thấy Yến Tê Đồng, Bảo Kiều há hốc mồm.

"Rửa mặt cho nàng đi." Túc Mệnh nói Lưu Quang.

Lưu Quang nhìn Túc Mệnh: "Vì sao không phải mẫu thân ta?"

"Mẫu thân ngươi cào đấy, nếu nàng thật sự bị hủy dung, mẫu thân ngươi cũng chết." Túc Mệnh không chớp mắt nói.

Lưu Quang chấn động, quỳ xuống, run rẩy vắt khăn, thậm chí phải dùng tay kia bắt tay cầm khăn cho đỡ run, sau đó mới đưa tới gần mặt Yến Tê Đồng. Túc Mệnh lạnh lùng nhìn. Bảo Kiều không ngừng nhìn qua nhìn lại hai người, nàng có chút không hiểu thái độ tiểu thư đối với Lưu Quang, Lưu Quang cũng không có làm sai cái gì.

Dù Yến Tê Đồng đang hôn mê nhưng vẫn thấy đau rát khi bị người chà lau vết thương, xót đến nỗi làm nàng co rúm. Lưu Quang như nín thở, từng chút từng chút lau vết thương, mặt xanh mét, lục phủ ngũ tạng bắt đầu không khoẻ nhưng vẫn kiên trì lau sạch trang sắc - lớp phấn son điểm mới thôi. Nhưng một khi buông khăn tay, nàng che miệng chạy đi nôn.

Bảo Kiều đến bôi dược phấn. Dược phấn này có thể làm lành các vết thương bình thường của bọn họ mà không thấy dấu vết, nhưng còn khuôn mặt trước mắt này cũng chỉ tạm thời có thể an ủi.

"Như thế nào?" Túc Mệnh đứng ở phía sau Lưu Quang, "So với nàng hiện tại, ngươi xấu xí hơn sao?"

Lưu Quang ngồi dưới đất thở gấp: "Nàng —— "

"Ta sẽ cứu nàng. Nàng sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu." Túc Mệnh cúi xuống, tựa bên tai Lưu Quang, hỏi, "Ngươi thì sao, có muốn tìm về 'Lưu Quang mâu chuyển, rực rỡ giai nhân ' lúc ban đầu?"

Lưu Quang kinh động mà nghe, mạnh mẽ quay đầu qua, trán vô tình xoẹt qua suýt chạm môi Túc Mệnh.

Túc Mệnh thậm chí có thể thấy bóng mình cười ở trong mắt Lưu Quang: "Đi theo ta, ta tìm về cho ngươi."

"Ngươi cho là..." Lưu Quang nhăn mày.

"Ngươi đừng kết luận quá sớm, " Túc Mệnh kéo Lưu Quang lên, "vừa rồi ta lớn tiếng, ngươi đừng để ý. Nhưng ta nói thật, nàng không tốt mẫu thân ngươi cũng không sống được, cho nên ta chỉ có cứu nàng trước."

"Mẫu thân..." Lưu Quang vội hỏi.

"Không có việc gì, trước khi có được tin tức Yến Tê Đồng những người đó sẽ không dám làm gì, cùng lắm chỉ giam lại. Cũng không khác gì trước kia." Túc Mệnh trấn an nói.

Lưu Quang vốn đang có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng đột nhiên không còn hưng trí. Người này e là đã quen ra lệnh, bày trận. Vấn đề của nàng vẫn là không cần phải nói, tựa hồ chỉ cần nghe theo là được.

"Dường như ngươi còn không biết ta là ai." Đột nhiên Túc Mệnh nói, sau đó đưa tay đến tai mình.

Lưu Quang chớp mắt mấy cái mà nhìn Túc Mệnh chậm rãi bóc lớp da giả dịch dung lộ ra gương mặt thật. Lưu Quang biết nàng dịch dung, nhưng không nghĩ rằng lại dùng phương thức lột da này. Nhìn cận cảnh như thế rất kinh khủng và ghê tởm.

"Tiểu thư, ngài dọa nàng nữa rồi." Bảo Kiều quay đầu lại cười nói một câu.

"Không sao, nàng sẽ quen sớm thôi." Túc Mệnh tháo kiểu tóc nha hoàn xõa tóc ra tự nhiên, phượng nhãn chọn mi chậm tiếng nói, "Ta gọi là Túc Mệnh, nhớ kỹ."

"Túc —— Mệnh ——" Lưu Quang sững sờ ghi nhớ. Sau đó, đột nhiên nàng có cảm giác. Gặp nhau hôm nay đúng là một hồi số mệnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi