CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC

Dưới ánh nắng mặt trời ôn hòa, cảnh xuân trong trẻo, Diệp Bạch Đinh không chỉ mặc một bộ quần áo được cắt vừa người, màu sắc làm người ta thấy trước mắt sáng ngời, mà tay còn vuốt ve tay áo, vuốt đến bên hông, giữa mày hơi nhăn lại: "Nơi này......hình như là nên phối một khối ngọc?"

Thân Khương vỗ bàn một cái, há mồm liền tới: "Bắt Chỉ Huy Sứ mua cho!"

Diệp Bạch Đinh: "...... hửm?"

Thân Khương đúng lý hợp tình: "Thiếu gia giúp tư phá nhiều vụ án như vậy, lập nhiều công lao như vậy, hiện tại thân phận có hạn, không thăng được quan, không phát được tài, đồ vật còn không thể cho nhiều hơn sao! Chỉ Huy Sứ cũng thiệt là, chỉ biết làm quần áo cho người ta, làm nhiều như vậy, lại mặc không hết, còn không biết đặt mua mấy món phụ tùng, nhìn mà phát sầu, thiếu gia ngươi không bằng thuận tiện phát chút từ bi, dùng chuyện này chỉ điểm y một chút, làm y mỗi một bộ quần áo đều phối thêm chút đồ chơi nhỏ thích hợp cho ngươi, dù sao y cũng không thành gia, tích cóp nhiều bạc như vậy làm gì, còn không bằng cho thiếu gia ngươi dùng!"

Diệp Bạch Đinh dừng cái tay vỗ vỗ tay áo: "...... Cho ta dùng? Không quá thích hợp đi."

Thân Khương trừng mắt: "Sao không thích hợp? Lương tháng của ta kia đều là phải nộp cho bà nương trong nhà, một văn đều lấy không ra, ngươi cũng không thể hỏi mượn ta!"

Thân bách hộ đề phòng a, đừng hỏi, hỏi chính là không có tiền!

Diệp Bạch Đinh:......

Dẹp đi, hắn không nên cùng một hán tử thiếu cọng gân bàn luận đề tài này.

Hắn đương nhiên cũng không tìm Cừu Nghi Thanh đòi ngọc, lôi từ trong rương ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong kim ngọc rực rỡ, là đồ tỷ tỷ tìm người đưa đến, đều thích hợp với tuổi của hắn, lại là những vật nhỏ tinh xảo tố nhã, phối hợp rất tiện.

Hắn tìm một lát, tìm ra một cái ngọc khấu phiếm u lam, treo ở bên hông ——

"Được không?"

"Đẹp!" Thân Khương quyết đoán gật đầu.

Đừng nhìn mấy thứ của nợ này kích cỡ không lớn, nhưng khá tốn tiền, ăn ăn uống uống bình thường, hắn có thể moi từ tiền tiêu vặt riêng của mình ra một chút, nói là muốn hiếu kính thiếu gia, tức phụ thậm chí còn có thể cho thêm, nhưng kim ngọc thì thật sự không được, hắn thật sự mua không nổi......

Chỉ cần không cần hắn tiêu tiền, đều đẹp! Phi thường hoàn mỹ!

Diệp Bạch Đinh liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư nhỏ của hắn, ngồi trở lại bên bàn: "Uống hai ly?"

Thân Khương quay đầu nhìn nhìn sắc trời, vừa định nói là hơi trễ, lại cảm thấy không đúng, thiếu gia không phải là người tùy tiện mời hắn uống rượu, nếu đã mời, có lẽ là chắc chắn hắn sẽ không cự tuyệt?

"Thiếu gia làm sao biết ta hôm nay có rảnh?"

Diệp Bạch Đinh liếc hắn một cái: "Ngươi hôm nay mặc quần áo giống hôm qua, chưa thay qua, nhưng hai ngày này công tác cũng không vội, ngươi tối hôm qua không có ngủ ở phòng trực, mà về nhà; cây trâm trên tóc ngươi màu sắc quá sáng, không hợp với quần áo, vị trí từ cằm đến sau tai, còn dính một chút bọt màu trắng, ngươi cạo râu sáng nay; đế giày của ngươi hơi mòn, chỗ gót chân có đường chỉ bị bục ra chưa may lại ——"

"Ta dù chưa gặp qua tôn phu nhân, nhiều ít có thể từ trên người của ngươi mà biết tính tình của nàng một chút, nàng sẽ không cho phép ngươi mặc một bộ quần áo hai ngày, mặc một ngày nhất định phải giặt, trừ phi ngươi quá bận không về nhà, trâm trên đầu ngươi và phối sức nàng đều sẽ cẩn thận chọn lựa phối hợp, tận lực giảm bớt hình tượng cao lớn thô kệch của ngươi, hướng ngươi theo hướng đoan chính, không cần tuấn nhã, ngươi cũng tuấn nhã không nổi, chỉ cần nhìn đáng tin cậy là được, nhìn qua thành khẩn không dầu mỡ là được, mỗi lần trước khi ngươi ra cửa, nàng sẽ kiểm tra một lần, nhất định sẽ không để sau tai của ngươi dính dấu vết chưa khô, cũng sẽ không để ngươi mang giày hỏng, ngươi cả ngày chạy ở bên ngoài, giày mang không thoải mái, chân sẽ bị thương, làm việc cũng không dễ chịu, nàng không có khả năng cho phép ngươi mang giày chưa may tốt ra cửa."

"Trâm cài cùng giày đều là chính ngươi chọn đi? Không, ngươi căn bản là không chọn, sắp ra cửa nên tùy tiện chọn, cái nào tiện lợi thuận tay chính là cái đó —— tôn phu nhân là hai ngày này có hẹn, ra cửa với phu nhân tỷ muội quen biết, hay là về nhà mẹ đẻ?"

Thân Khương:......

Hắn liền lắm miệng hỏi một câu, thiếu gia có thể có cái gì không biết? Ngay cả chuyện tức phụ hắn mỗi sáng quở trách hắn kiểm tra hắn như thế nào cũng đều biết...... Thiếu gia ngưu bức! Giống như thấy tận mắt!

Trong ánh xuân ấm áp, Diệp Bạch Đinh lắc lắc chung trà, nghiêng đầu, mỉm cười: "Cho nên, muốn uống hai ly sao?"

"Muốn!"

Dù sao tức phụ đã về nhà mẹ đẻ, ở nhà cũng nhàm chán, không bằng bồi thiếu gia uống hai ly! Lại nói tiếp, hắn cùng thiếu gia nhận thức lâu như vậy, mỗi lần phá án đều bận vô cùng, mỗi lần phá xong án lại mệt vô cùng, hận không thể ngủ thêm ba ngày, trong thời gian đó còn tết nhất lễ lạc, vẫn không có cơ hội tụ tập một lần, trước nay chưa từng cùng nhau uống rượu!

Này còn phải nghĩ sao!

Thân Khương ngẫm lại liền thấy không thích hợp, rượu này hôm nay cần phải bù đắp: "Thiếu gia chờ ta trong chốc lát, ta trở về dứt điểm mấy việc trong tay, lấy hai vò rượu ngon lại đây, đêm nay chúng ta không say không về!"

......

Chiều hôm buông xuống, tin tức mới nhất được đưa tới án của Chỉ Huy Sứ, Cừu Nghi Thanh nhíu mày: "Thân Khương......xách rượu tìm Diệp Bạch Đinh uống?"

Phó tướng Trịnh Anh cẩn thận đáp: "Đúng vậy."

"Hắn không phải giữa trưa mới đi noãn các, đêm hôm còn không về nhà?"

"Nghe người phía dưới nói, phu nhân của Thân bách hộ về thăm nhà mẹ đẻ, hắn về nhà một mình cũng chán, không bằng tìm thiếu gia uống rượu."

"Về nhà một mình chán, liền muốn người khác bồi hắn uống rượu?"

"Nói là...... không say không về."

"Không say không về?" Cừu Nghi Thanh rũ mắt, thanh âm hơi lạnh, "Diệp Bạch Đinh không đuổi ra?"

"Không," Trịnh Anh lắc đầu, "Thiếu gia......còn kêu mấy món ăn vặt."

Cừu Nghi Thanh ngồi trước án, đốt ngón tay gõ bàn, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp.

Cẩu tử ngồi xổm bên người y nhịn không nổi, kêu một tiếng: "Gâu!"

Tiếng kêu đó, thần thái đó, hình dung như thế nào đây, như là khinh bỉ trộn lẫn khát vọng, khát vọng lộ ra coi thường —— chủ nhân quá vô dụng, quăng đi cho rồi, ghen tị với ta, không cho ta tới gần, còn không cho ta đè chăn cho thiếu gia, hiện tại có người khác đi! Lại không đi, coi chừng thiếu gia bị người khác cướp mất, không thèm để ý tới ngươi!

Phòng lặng im thật lâu, Trịnh Anh thấp giọng hỏi: "Chỉ Huy Sứ muốn qua không?"

Cừu Nghi Thanh không nói chuyện.

Qua thật lâu, y mới lên tiếng hỏi Trịnh Anh: "Nếu có một cái nhiệm vụ, thập phần hung hiểm, bổn sứ lại không cho ngươi đi, ngươi có cảm tưởng gì?"

Trịnh Anh nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là Chỉ Huy Sứ săn sóc thuộc hạ, lo lắng thuộc hạ thời gian dài không nghỉ ngơi, trạng thái không thích hợp, sẽ làm chính sự có sai lầm."

Cừu Nghi Thanh dừng một chút: "Nếu nhiệm vụ như vậy...... vĩnh viễn đều không cho ngươi đi thì sao?"

Trịnh Anh bùm một tiếng quỳ xuống: "Cầu Chỉ Huy Sứ đừng đuổi thuộc hạ đi! Thuộc hạ không cần nghỉ ngơi, núi đao leo đến, biển lửa xuống đến, nguyện vì Chỉ Huy Sứ làm tùy tùng, vì giang sơn xã tắc da ngựa bọc thây, chết cũng không tiếc, còn thỉnh Chỉ Huy Sứ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

Cừu Nghi Thanh:......

"Ngươi đứng lên đi."

"Vậy nhiệm vụ......"

"Cũng không có nhiệm vụ," biểu tình của Cừu Nghi Thanh trước sau như một, thoạt nhìn cao thâm khó đoán, vô cùng nghiêm túc, "Nhưng không có nghĩa là tương lai không có, ngươi cần phải ngày ngày huấn luyện không nghỉ, để khi có cơ hội tới, có thể chống đỡ."

"Dạ!"

Trịnh Anh đứng lên, nhẹ nhàng thở ra.

Không giống với Cẩm Y Vệ trong Bắc Trấn Phủ Tư, hắn lúc đầu không phải Cẩm Y Vệ, là đến đây cùng Chỉ Huy Sứ, hắn làm bạn mấy năm bên cạnh Chỉ Huy Sứ, có những bí mật quá khứ, người khác không biết, hắn biết rõ, trong lòng hắn bội phục quá khứ của Chỉ Huy Sứ, kính trọng khí tiết của Chỉ Huy Sứ, nguyện ý cả đời trung thành không phải chỉ là nói miệng, hắn thật sự nguyện ý, thỉnh thoảng cũng sẽ thở dài, khổ nhiều năm như vậy, hắn hy vọng nhân sinh của Chỉ Huy Sứ về sau có thể trôi chảy như ý.

Vị trí của Chỉ Huy Sứ, dưới một người, trên vạn người, quyền trọng uy cao, phiền toái muốn xử lý cũng rất nhiều, mấy tháng này thật vất vả không khí mới có chút biến hóa, Chỉ Huy Sứ cũng sẽ cười......

Trong lòng hắn rất cảm kích thiếu gia, cũng rất muốn giống như Thân Khương, thường xuyên qua đó chào một câu, hỏi thăm một câu, hy vọng thiếu gia có thể cười với Chỉ Huy Sứ nhiều một chút, vuốt phẳng đủ loại suy nghĩ trong lòng Chỉ Huy Sứ, nhưng Chỉ Huy Sứ tuy chưa nói, các loại chi tiết cũng biểu lộ —— không được, không cho hắn đi.

Bởi vì hắn độc thân, mặt mũi cũng ổn.

Nhưng hắn không phải cố ý độc thân a! Là hắn vô dụng, cưới không được tức phụ, không phải không thích! Mặt mũi này của hắn thật sự cũng không có quá xuất sắc, so với Chỉ Huy Sứ chính là trên trời dưới đất, hắn cũng thật sự không thích nam nhân, không cần đề phòng đến mức này a!

"Gâu!"

Trịnh Anh nhìn cẩu tử một cái, càng khó chịu, ngươi xem ngươi ngay cả cẩu tử độc thân cũng đề phòng!

Đã vậy rồi, ngươi còn nghẹn, không đi gặp thiếu gia?

"Ô gâu! Gâu gâu —— gâu!"

Cẩu tử có vẻ đã hiểu không khí trong phòng, ồn ào lợi hại.

Cừu Nghi Thanh đè lại đầu cẩu tử, nhìn chằm chằm đôi mắt nó: "Không cho ngươi đi."

"Gâu?"

"Không được đắp chăn cho hắn."

"Ô anh......"

"Không cho ngủ trong chăn của hắn."

"Ô gâu! Gâu gâu! Gâu!!!"

Cẩu tử giống như nghe hiểu tiếng người, tức quá chịu không nổi, dứt khoát không để ý tới chủ nhân, nhảy ra khỏi phòng, chỗ nào cũng không đi, chạy thẳng về ổ chó, có vẻ rất tức giận.

Trịnh Anh:......

Cừu Nghi Thanh: "Ngươi đi xuống đi."

"Dạ."

Được thôi, ai biểu hắn là phó tướng độc thân chứ, đừng nói khuyên, ngay cả nhìn thiếu gia một cái cũng không xứng.

Cừu Nghi Thanh vẫn không đi noãn các, mà ngồi ở án kỉ xử lý công văn, nhưng hôm nay cũng không biết là chậu than quá nóng nực, hay là không khí quá khô, làm người có chút ngồi không được, nhìn đến ánh nến ửng đỏ, liền nghĩ đến gương mặt ửng đỏ do say rượu của người nào đó, nghe được ánh lửa lách tách, thật giống như có thể nhìn thấy người nào đó say rồi mặc kệ cái gì đều nói là làm càn......

Đừng có thật sự uống say, thương thân.

Cừu Nghi Thanh đột nhiên cử động, mở cửa, đi về phía noãn các......

Người cuốn theo gió lạnh, toàn bộ tiến vào, noãn các an tĩnh một cái chớp mắt.

Cừu Nghi Thanh trước tiên là ngửi được mùi rượu, ngọt thanh, trộn lẫn hương hoa quả, tâm nói Thân Khương còn coi là hiểu chuyện, không có lấy loại rượu hay uống với đám huynh đệ kia đến, mà lấy rượu trái cây, không dễ say.

Nháy mắt tiếp theo, liền thấy được tiểu ngỗ tác ngồi trong ánh sáng ấm áp, thiếu niên mặc quần áo màu lam trân châu, cắt vừa người, đường cong bả vai đến lưng cực kỳ lưu sướng, đến eo còn có một độ cong nho nhỏ, chỉ nhìn một cái, liền biết eo tiểu ngỗ tác mảnh cỡ nào, chân xinh đẹp cỡ nào.

Tiểu ngỗ tác ngồi im trong ánh nến, đang chống má, cười với Thân Khương, đầu ngón tay thấm phấn, mặt mày như họa.

"Có rượu, vì sao không gọi bổn sứ?" Cừu Nghi Thanh một chút cũng không khách khí, sải bước đi qua.

Chỉ Huy Sứ tới, Thân Khương sao còn dám chiếm vị trí đối diện thiếu gia, lập tức nhường ra: "Chỉ Huy Sứ ngài ngồi!"

Kế tiếp, đương nhiên biến thành tiệc rượu ba người.

Cái này vốn là không có gì, ở tư cũng không hiếm thấy, Hộ Bộ người ta kia còn biết phải thường xuyên tụ yến, bồi dưỡng lực lượng đoàn đội, Bắc Trấn Phủ Tư lại không thiếu tiền, chuyện như vậy sao có thể lạc hậu? Thỉnh thoảng khi nhiệm vụ quan trọng đã xong, không còn quá bận rộn, bọn họ cũng sẽ nháo một hồi 'không say không về', chẳng qua thường thường thì Chỉ Huy Sứ không có mặt, cho dù Chỉ Huy Sứ có mặt, cũng là đi một vòng tượng trưng, nói mấy câu, cùng lắm là uống hai đợt rượu, liền rời đi, dù sao y cũng là cấp trên mà, ngày thường phong cách hành sự lại quá mức nghiêm khắc, mọi người khó tránh khỏi không được tự nhiên.

Theo thói quen, Thân Khương vốn dĩ không có gì lo lắng, đoán là lần này cũng vậy, Chỉ Huy Sứ lại đây chính là đi ngang qua sân khấu, uống không đến hai ly liền đi, trong chốc lát sẽ còn dư lại thiếu gia cùng hắn chơi tiếp, đương nhiên kết quả đã chứng minh, hắn vẫn là quá ngây thơ rồi.

Hắn hiện tại không biết, vô cùng tự nhiên rót rượu cho Chỉ Huy Sứ, dùng ánh mắt ra hiệu cho thiếu gia, dẫn đầu giơ chén rượu lên: "Một ly này, chúng ta kính Chỉ Huy Sứ! Thật là lên trời xuống đất, đều tìm không thấy cấp trên tốt như vậy, quan tâm thuộc hạ, cũng không du củ, tuyệt đối không có mấy chuyện công sở tào lao như nhà người khác, vĩnh viễn là việc công xử theo phép công, không có chút sai lầm, thật là may mắn của chúng ta!"

Diệp Bạch Đinh xoay chén rượu, mỉm cười nói: "Cũng không du củ...... Là rất không tồi."

Nụ cười thoạt nhìn không có gì, động tác nâng chén cũng không có gì, có điều giọng điệu này...... rất đáng giá thương thảo.

Cừu Nghi Thanh rượu thì uống, ánh mắt nhìn về phía Thân Khương —— liền có chút không khách khí.

Thân Khương:......

Ta lại nói sai cái gì sao? Câu nào? Vì cái gì lại quăng tới ánh mắt hình viên đạn?

Thân bách hộ cảm thấy không ổn, hôm nay không xem kỹ hoàng lịch, chụp mông ngựa của cấp trên hình như không chụp tới......

Vậy không khen ngươi, khen thiếu gia thì luôn không sai!

Thân Khương một lần nữa nhặt lên niềm tin, một lần nữa rót đầy rượu: "Ly thứ hai này, kính thiếu gia! Thiếu gia nghiệm thi tra án không ai có thể bì, mưu trí sâu xa, trí tuệ trống trải, Thân Khương ta bội phục!"

Hắn ngẩng đầu, uống cạn chén rượu.

Diệp Bạch Đinh cũng uống rượu, tầm mắt như có như không lướt qua góc bàn đối diện, lại thu trở về: "Ta tất nhiên là rất tốt, đáng tiếc...... người ta chưa chắc đã vừa ý."

Cừu Nghi Thanh:......

Ly rượu này hình như uống cũng không phải, không uống cũng không phải.

Dứt khoát xoay đầu, ánh mắt nhìn về phía Thân Khương, sát khí càng nặng.

Thân Khương:......

Vì sao không khí lại quỷ dị như vậy? Hắn lại nói sai cái gì rồi? Khen cấp trên không được, khen thiếu gia cũng không được, rốt cuộc muốn nói cái gì, Chỉ Huy Sứ ngươi mới vừa lòng?

Thân bách hộ nghĩ nghĩ, an toàn nhất không gì hơn đề tài này......

Hắn lại một lần nữa rót rượu cho chính mình cùng thiếu gia, giơ chén rượu lên, nhìn nhìn thiếu gia, nhìn nhìn lại Chỉ Huy Sứ: "Mọi chuyện trong quá khứ, đã qua, không cần nhắc lại, từ hôm nay trở đi, để chúng ta tiếp tục hợp tác vui sướng, lại lập thêm thành tích!"

Nói là phối hợp vui vẻ, chắc là không sai đi?! Nếu không phải phối hợp tốt, cũng không có khả năng phá nhiều án như vậy, lập nhiều công như vậy không phải sao!

Kết quả ai mà ngờ, trong phòng càng thêm an tĩnh, không khí càng thêm áp lực.

Diệp Bạch Đinh liếm liếm môi, giơ chén rượu lên: "Nếu không thì sao ngươi có thể thăng bách hộ chứ, thật là biết nói chuyện, hy vọng về sau còn có thể có cơ hội hợp

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi