CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC

Diệp Bạch Đinh đích xác là hơi biệt nữu một chút, nhưng cũng chỉ một chút, lại không phải ủy khuất, vì loại người như Thanh Điểu thì không đáng giá, chỉ là cảm thấy......hơi ngượng ngùng.

Nam nhân mà bắt đầu nói tục thì muốn cái gì tiết tháo, ai biết được? Vừa rồi hắn là chưa có phát huy, hắn mà muốn mở miệng, bảo đảm còn hăng hái hơn Thanh Điểu, để cho mấy người này kiến thức một chút tính đa dạng của tri thức, nhưng mà này không phải là do...... có Cừu Nghi Thanh ở bên ngoài sao?

Lý luận là lý luận, thật sự làm, hắn là có chút hoảng.

Cừu Nghi Thanh ít thấy tiểu ngỗ tác biệt nữu ra mặt như vậy, cho dù chỉ trong nháy mắt, y cũng cảm nhận được đối phương thẹn thùng.

Ánh mắt y càng lúc càng ám, tay cũng duỗi qua: "Ngươi ——"

Diệp Bạch Đinh lại tránh ra, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc: "Hỏi được không ít thứ, tâm tình ta tốt mà," xem như trả lời vấn đề trước đó của Cừu Nghi Thanh, lại quay qua Thân Khương, trịnh trọng kiến nghị, "Thanh Điểu không phải muốn ăn muốn uống muốn đồ sạch sẽ sao? Cho hắn, ngoại trừ giấy và bút mực, sách vở có chữ, hắn muốn cái gì đều cho hắn, nhưng không cho phép bất kỳ ai nói chuyện với hắn, không được giao lưu bằng ánh mắt, đồ vật đưa vào từ cửa sổ nhỏ......"

Thân Khương đã hiểu: "Mài mòn hắn?"

"Đúng vậy, mài chết hắn."

Diệp Bạch Đinh nói vài câu với Thân Khương, tâm tình lại thả lỏng không ít, mới quay lại nhìn Cừu Nghi Thanh: "Ta vừa rồi biểu hiện, Chỉ Huy Sứ vừa lòng không?"

"Rất không tồi," Cừu Nghi Thanh coi như là lại thấy được nụ cười của tiểu ngỗ tác, không trêu hắn nữa, vẻ mặt nghiêm chỉnh, "Tiếp tục phát huy."LaoHuchidangtruyentrenwattpad

"Vậy hắn nói......"

Vừa muốn nói chuyện, Cẩm Y Vệ áp giải những phạm nhân khác đi qua bên cạnh, phạm nhân không thành thật, giằng qua giằng lại còn hùng hùng hổ hổ, Cẩm Y Vệ dựa theo quy củ mà 'đỡ', ấn người đi tiếp, hiện trường có chút ồn ào.

Diệp Bạch Đinh nghiêng đầu: "Đi ra ngoài nói?"

"Được." Cừu Nghi Thanh dẫn đầu xoay người.

Đi ra ngoài, thời gian đã qua, có vài lời giống như không tiện nói lại, Diệp Bạch Đinh dứt khoát không đề cập đến, hỏi cái khác: "Lần này hành động, có hung hiểm không?"

Thanh âm cùng biểu tình của Cừu Nghi Thanh giống nhau, vân đạm phong khinh: "Rất thuận lợi."

"Thuận lợi?" Diệp Bạch Đinh hồ nghi mà nhìn y, sao có chút không đáng tin chứ, "Ta hình như nghe nói, xe ngựa chở Thanh Điểu đấu đá lung tung, có ý đồ thương tổn bá tánh, trong xe còn chuẩn bị vũ khí công kích, xông qua cửa thành, dẫn các ngươi tới mép vách đá ——"

Sắc mặt Cừu Nghi Thanh vẫn cứ bất biến: "Còn ổn."

Thân Khương liền nhịn không được: "Nơi nào là còn ổn a, là đặc biệt ổn! Chỉ Huy Sứ của chúng ta đặc biệt ổn!" Hắn nhịn không được khoe khoang với thiếu gia một đợt, dùng tay khoa tay múa chân mà miêu tả hoàn cảnh lúc ấy, "Ngay cả cái vách đá kia, vươn thẳng ra ngoài, chỗ đặt chân chỉ có một chút như vậy, hơi dùng sức cũng có thể sụp, tên khốn Thanh Điểu kia biết không thoát được khỏi chúng ta, núp ở một bên, chờ chúng ta tới, hắn lại không nhìn chằm chằm ta, mà nhìn chằm chằm Chỉ Huy Sứ kìa, thấy cơ hội tới, liền nhào về phía Chỉ Huy Sứ, muốn đẩy Chỉ Huy Sứ rơi xuống vách đá, chính là chết cũng muốn kéo theo một người lợi hại chôn cùng ——"

Diệp Bạch Đinh thật sự bị dọa, mặt tái đi: "Nhào......nhào vào?"

Cừu Nghi Thanh kéo tiểu ngỗ tác lại, vỗ vỗ: "Đừng nghe Thân Khương nói bậy, hắn ưa khoác lác, ngươi lại không phải không biết, Thanh Điểu đích xác là giằng co không chọn đường, chạy tới mép vách đá, nhưng bắt hắn, vẫn rất nhẹ nhàng."

Diệp Bạch Đinh nhớ lại biểu hiện của Cừu Nghi Thanh khi trở về, đích xác là không bị thương, cả người đều rất bình tĩnh, không khác gì bình thường, thời gian vừa rồi cũng vẫn luôn ở bên nhau, nếu là bị thương, hắn không có khả năng không biết......

"Đi thôi, tới noãn các của ngươi." Cừu Nghi Thanh vừa dẫn Diệp Bạch Đinh đi phía trước, vừa dùng ánh mắt uy hiếp Thân Khương, còn dám nói một chữ nữa thử xem?

Thân Khương không dám, Chỉ Huy Sứ phân phó, Bắc Trấn Phủ Tư trên dưới ai dám không nghe? Lật đật chống chế: "Chỉ Huy Sứ nói không sai, một chút cũng không mạo hiểm, Chỉ Huy Sứ thân thủ thiên hạ vô địch, làm gì có cái gì mà mạo hiểm? Bất quá là tiểu nhân lấy trứng chọi đá thôi......"

Sắc mặt Diệp Bạch Đinh vẫn không thấy đẹp, tầm mắt Cừu Nghi Thanh nhàn nhạt quét Thân Khương một chút.

Thân Khương:......

Yên lặng đánh miệng mình một cái, hắn không nên lắm miệng.

Diệp Bạch Đinh biết tính nguy hiểm của nghề này, thời trẻ cũng từng tự mình trải qua việc đồng sự hy sinh, đây vốn là một nghề có tính nguy hiểm cao, nguy hiểm trước sau vờn quanh, mỗi một lần an toàn trở về, đều không phải là việc nhỏ không đáng giá nhắc tới.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Đi vào noãn các, ngồi xuống ôm trà, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt, thu hồi tất cả suy nghĩ, bắt đầu phân tích thu hoạch vừa rồi ——

"Thanh Điểu có liên quan tới vụ án lần này, hiện tại đã cơ bản xác định, vụ Lôi Hỏa Đạn, hắn tất nhiên cũng biết, chỉ là chưa nói, bản vẽ phỏng chừng cũng là người của hắn tiết lộ ra ngoài."

Thân Khương: "Cho nên lần này, vẫn là cả đội gây án?"

"Chưa chắc," Diệp Bạch Đinh nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói, "Vụ án này có cảm giác...... Ta ngược lại càng nghiêng về hướng một người làm, kẻ gây án chế tác viên cầu nhỏ đựng lưu li vụn, làm nó phát nổ dẫn tới dân chúng khủng hoảng, hoặc là bố trí trước, hoặc là thao tác tại chỗ, nhìn qua có chút muốn gây chú ý, muốn mọi người biết hắn là ai, hơi nóng vội, lắm trò, nhìn có vẻ rất tự tin là sẽ không bị tóm...... Ta cảm giác tuổi hắn chắc không quá lớn, hoặc là nói tuổi tâm lý sẽ không quá lớn, hắn sẽ có chút ngạo khí, chưa chắc chịu được hợp tác với người khác, có thể ở trong lòng hắn, hắn cho rằng hắn là lợi hại nhất, người khác gia nhập chỉ biết kéo chân sau của hắn."

Cừu Nghi Thanh gõ nhẹ mặt bàn, chỉ thẳng trọng tâm: "Tiểu tặc."

Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Nếu tiểu tặc là đồng lõa, mọi người cùng chung chí hướng làm một chuyện, không có chuyện không thấy mặt, không có lý do câu thông, có thể thấy được tiểu tặc này hành sự, rất có thể cũng không biết người kia làm gì, không biết mình đang bị lợi dụng —— chỉ là lấy tiền làm việc."

Cừu Nghi Thanh: "Nhưng một mình hắn, không có khả năng làm được tất cả mọi chuyện."

"Không sai," Diệp Bạch Đinh trầm ngâm, "Kẻ gây án có bản vẽ, có thể chế tạo ra viên cầu nhỏ gây nổ, vật liệu trong tay cũng không thiếu, như thế nào mà làm được?"

Thân Khương chụp bàn: "Người của Thanh Điểu! Thiếu gia vừa rồi không phải nói, bản vẽ chính là bọn họ tiết lộ ra ngoài sao?"

Cừu Nghi Thanh: "Có người nhìn chằm chằm kẻ gây án."

Diệp Bạch Đinh đồng ý: "Người này biết tính cách yêu thích của kẻ gây án, thói quen ngày thường, biết hắn trong lòng suy nghĩ cái gì, có cảm xúc âm u nào nảy sinh, hơn nữa còn rất 'trùng hợp', thúc đẩy tất cả điều kiện chuẩn bị cho chuyện này, cuối cùng lợi dụng hành động của kẻ gây án để yểm hộ, an bài mọi chuyện có liên quan tới Thanh Điểu."LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Dù sao không đích thân tham dự, chỉ là theo hành động của người khác tùy thời điều chỉnh kế hoạch của mình, đục nước béo cò, mới càng an toàn, không bị chú ý không phải sao?

"Kẻ gây án có khả năng tự chủ hành động, động cơ nhất định không phải vì cứu người trong Chiếu Ngục, không hợp với người của Thanh Điểu."

"Bắc Trấn Phủ Tư hễ mà tiếp án, thì sẽ phá được, kẻ gây ra vụ án này nhất định sẽ bị tóm," đuôi mắt Cừu Nghi Thanh hơi trầm xuống, "Hắn chạy không được."

Ánh mắt Diệp Bạch Đinh sáng quắc: "Cho nên hắn biết càng nhiều, tổ chức của Thanh Điểu càng không an toàn...... Đại khái, hắn chỉ là quân cờ mà Thanh Điểu chọn, hoàn toàn không biết gì về tổ chức cả, thậm chí không biết có cái tổ chức này tồn tại."

Thân Khương giờ mới nghiệm ra, đập tay: "Mấy con chim này quá âm hiểm! Đối với người khác tàn nhẫn, đối với chính mình cũng đủ tàn nhẫn, hành động cứu Thanh Điểu lớn như vậy, thế nhưng không phái nhân thủ gấp rút đi tiếp viện, mà thả chiếc xe ngựa cho hắn tự đi, hại chúng ta cũng chưa tra ra được những người khác, lúc sau chỉ có thể nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa rách kia mọi chỗ để moi manh mối!"

Không có người, chỉ có vật, nghĩ cũng biết khẳng định là qua không ít tay, manh mối có thể tìm được phỏng chừng rất hữu hạn.

Diệp Bạch Đinh hỏi Thân Khương: "Tiểu tặc bên kia, tra thế nào?"

Thân Khương: "Tần Giao đang bận rộn bên đó mà, dụ dỗ người yêu cầu chút thời gian, một hai ngày khẳng định là không được, không đủ thành lập tín nhiệm, trong lòng hắn biết rõ, bên kia cũng có một Cẩm Y Vệ đi theo, thiếu gia yên tâm, không xảy ra chuyện được."

"Tai nạn trên phố thì sao?" Diệp Bạch Đinh chuyển hướng qua Cừu Nghi Thanh, "Có lấy được chút manh mối nào không?"

Thanh Điểu chạy ra khỏi đội áp giải, làm bộ thành người bệnh để trốn, còn chưa lên được xe ngựa, Cẩm Y Vệ liền ở ngoài đường, Cừu Nghi Thanh cũng đang truy hung, đoạn thời gian đó không tính là quá dài, cũng may lực chú ý cũng đủ tập trung, Cừu Nghi Thanh thông minh như vậy, hắn cũng không tin là không tìm được chút gì.

Quả nhiên, câu trả lời của Cừu Nghi Thanh không làm hắn thất vọng: "Đã tỏa định phương hướng lẩn trốn của kẻ gây án, người bị hiềm nghi mang về đã có giao thoa với manh mối hiện có, năm người có hiềm nghi trọng đại, còn đang tắm rửa."

"Tắm rửa?" Diệp Bạch Đinh có chút không hiểu.

Cừu Nghi Thanh: "Bọn họ rớt vào sông đào bảo vệ thành."

"Rớt xuống sông?" Diệp Bạch Đinh híp mắt lại, "Cái này liền có ý tứ a......"

Thân Khương: "Có ý tứ?"

Cừu Nghi Thanh: "Hễ mà tiếp xúc với chất nổ, thuốc súng, tro bụi, mùi vị, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bị dính đến."

"Cho nên rơi xuống sông là vì cọ rửa mấy dấu vết này đi?" Thân Khương trừng mắt, "Quá âm hiểm!"

Nhất định là cố ý!

"Thời gian không sai biệt lắm," Cừu Nghi Thanh tính tính, nhìn Tiểu ngỗ tác, "Có mệt hay không? Muốn cùng đi qua nhìn không?"

"Muốn!" Diệp Bạch Đinh một chút cũng không mệt, còn sáng mắt, cảm thấy rất hứng thú.

Cừu Nghi Thanh khựng một cái: "Trước mắt chứng cứ không đủ, chúng ta chỉ có thể tạm thời thỉnh bọn họ phối hợp điều tra, không thể bắt giữ."

Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, đã hiểu: "Xem ra là phải nhanh lên."

Không thể lưu người lại Bắc Trấn Phủ Tư cũng không sao, phá án không phải là chuyện một lần là xong, phần lớn thời điểm đều phải tuần tự tiệm tiến, kéo tơ lột kén, lần này hỏi không ra manh mối quan trọng, tiếp tục nỗ lực là được, chỉ cần canh kỹ, bảo đảm người chạy không thoát khỏi mắt mình, phá án cũng chỉ là vấn đề thời gian.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Hai người ngồi ổn ở thính đường, Thân Khương chạy một chuyến, rất nhanh đã dẫn tới năm người, Diệp Bạch Đinh vừa nhìn, thấy có hai cái người quen, đều đã gặp mặt hôm Mục quận vương phủ phát tang, một là con của Mục gia, tuổi còn chưa nhược quán, thoạt nhìn lịch sự văn nhã, mặc kệ là biểu tình, hay là phong cách làm việc ngày thường, đều làm người như tắm mình trong gió xuân, có hảo cảm, đáng khen.

Một người khác là bằng hữu của hắn, thiếu niên Lữ Hưng Minh hỗ trợ hôm đó, Lý thị một người chết khác trong vụ án này, là thẩm thẩm, dưỡng mẫu của hắn, thậm chí khi Lý thị chết, bản thân hắn liền ở ngay gần đó.

Hắn năm nay 17, dựa theo tin tức Thân Khương bài tra, là tên ăn chơi trác tán tiêu tiền như nước chảy, lần trước không nhìn ra, là bởi vì đang tham gia tang sự, cả người đều ăn mặc khá đơn giản, hôm nay, Diệp Bạch Đinh chân chính cảm nhận được chỗ ăn chơi trác táng của thiếu niên này, Lý thị vừa chết, vụ án còn chưa rõ ràng, tang sự chưa làm, nhìn ra được là Lữ Hưng Minh có ý thức tị hiềm, mặc màu nguyệt bạch, không quá hoa hòe, nhưng nguyên liệu quần áo bằng lụa phản quang này, còn dùng trâm bằng bạch ngọc nút bằng bạch ngọc, không cái nào không quý.

Dư lại ba người, Diệp Bạch Đinh không quen biết, nhưng nhìn khoảng cách...... Có một người trẻ tuổi đứng giữa Mục An cùng Lữ Hưng Minh, mặt mày sáng sủa, tuổi xấp xỉ, có vẻ là bằng hữu, bên cạnh Lữ Hưng Minh, là một nam nhân trung niên, thường thường liếc mắt nhìn Lữ Hưng Minh, vẻ mặt lo lắng, tướng mạo hai người có chỗ tương tự, hẳn là thúc thúc của Lữ Hưng Minh, trượng phu của người chết Lý thị.

Người cuối cùng, cũng là một nam nhân, không tính là trẻ, rõ ràng đã qua tuổi cập quan, nhưng cũng không tính lớn, không nuôi râu, không có vẻ già, cả người tinh khí thần mười phần, có lẽ là còn chưa quá tuổi nhi lập, bộ dáng chừng 26 27 tuổi.

*cập quan là chừng 20, nhi lập là chừng 30 nha

Người này đứng rất xa những người còn lại, giống như không quen biết nhau...... Không, bọn họ biết nhau, ít nhất cùng Lữ Giai Thụ chỉ là nhận thức, vì lúc ánh mắt giao nhau, rõ ràng là có cảm xúc mâu thuẫn.

Đây là biết nhau, nhưng quan hệ không quá tốt.

Thấy Thân Khương nóng lòng muốn thử, Diệp Bạch Đinh lặng lẽ chỉ chỉ Mục An...... Thân Khương liền bắt đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Mục An: "Ngươi sao vậy, thời gian này, không nên ở nhà giữ đạo hiếu sao?"

Mục An: "Bách hộ đại nhân trách cứ đúng rồi, hôm nay đích xác không nên ra cửa, ta vốn dĩ cũng không có tính toán này, nhưng đêm hôm trước ta mới biết được, hôm nay là kỳ hạn đi lấy đồ vật gia phụ sinh thời đã đặt, đây là kiện di vật cuối cùng gia phụ lưu tại thế gian, thập phần quý trọng, ông ấy có vẻ rất thích, thân là con cái, tất nhiên không thể làm vật ấy lạc mất, giao cho ai ở dưới đều có chút không yên tâm, dù hơi bất hiếu, vẫn là tự mình ra cửa, muốn thay gia phụ thu hồi về."

"Thứ gì? Làm cho ai? Kỳ hạn đến lấy là khi nào?"

"Là một tôn ngư hí liên diệp đài bằng dương chi bạch ngọc*, làm cho ai...... ta cũng không biết, gia phụ chưa nói, bất quá nghe hạ nhân nói, khi gia phụ nhắc tới thứ này rất vui vẻ...... Ta đều không nhớ rõ lần trước gia phụ cười là khi nào, nghĩ chắc là thứ rất được yêu thích."

*chữ 'tôn' thường để chỉ mấy thứ như tượng (trừ 'tôn tử' =))), chẳng qua lão tui ko biết cái size của món này nên để nguyên, 'ngư hí liên diệp' có thể hiểu là 'cá vờn lá sen'

"Ngươi đi một mình?"

"Phải......cũng không phải," Mục An lắc lắc đầu, "Trong nhà vừa phát tang, thân là hiếu tử, chính ta cũng biết, lúc này ra cửa không quá thích hợp, liền hẹn bằng hữu đi cùng, nếu gặp được cái gì phiền toái, bọn họ còn có thể giúp ta ứng phó một chút."LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Thân Khương nhìn về phía Lữ Hưng Minh: "Bằng hữu, là hắn sao?"

Mục An gật gật đầu: "Còn có vị này," hắn duỗi tay chỉ nam tử trẻ đứng giữa hắn và Lữ Hưng Minh, "Đường Phi Hãn."

"Đường Phi Hãn?" Thân Khương cảm thấy hơi quen, rồi lại không quá quen, nghe tên này ở đâu đó rồi chứ?

Mục An đã mỉm cười nói: "Bách hộ có khả năng không biết hắn, hắn là nhi tử của Đường nam tước Đường Cảnh Phục."

Té ra là nhà này......

Biểu tình của Thân Khương liền có chút nghiền ngẫm, chuyện nhà này, gần như cả kinh thành đều biết, Đường Cảnh Phục người này, chính là Trần Thế Mỹ đương đại, vào kinh thành đi thi, vứt bỏ vợ con ở quê quán, cưới nữ nhi của giám khảo, quan đồ một đường xuôi gió xuôi nước, kinh doanh mười mấy năm, nhân mạch bên người cành lá tốt tươi, tiền đồ vô lượng, còn dẫm phải vận cứt chó*, lập cái công lớn, được cái phong hào nam tước, đang phồn hoa tựa cẩm, vị giám khảo năm đó, nhạc phụ hiện tại, bị cuốn vào một vụ lớn, người chết, nhà cũng bại, trên đầu Đường Cảnh Phục không còn bị núi lớn đè nặng, thần thanh khí sảng, lập tức đem thê tử nhốt vào hậu viện, một hơi nạp tám vị tiểu thiếp, lại nghĩ tới vợ cả và nhi tử mình vứt bỏ ở quê, hiện tại không có gì cố kỵ, vội vàng phái người trở về đón, chuyện xấu hổ liền tới.

*là vận may đó nha, ko hiểu nổi

Vợ cả này của hắn, họ Ngô, cũng không có thủ tiết vì hắn, chờ không tới tin tức của hắn, xoay người liền gả cho người khác, vì tướng mạo không tồi, người gả đến ở địa phương còn là cái phú hộ, rất có tiền có thế, Ngô thị cũng có chút tâm kế, mang theo nhi tử Đường Phi Hãn cùng nhau vào cửa, mặc kệ trạch đấu hay là sinh hoạt, bà ta đều sống đến hô mưa gọi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi