CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC

Ngày 11 tháng Hai, đầu giờ Thìn.

Các Cẩm Y Vệ thao luyện buổi sáng xong, từng người lãnh nhiệm vụ, đi ra ngoài làm việc, canh gác, cổng lớn Bắc Trấn Phủ Tư lui tới nhộn nhịp, lại nghiêm túc, không khí bận rộn trước sau như một.

Thân Khương chạy chân nhanh hơn bất kỳ ai, không bao lâu, ngay cả chính sảnh cũng đã chuẩn bị tốt, tinh thần rạng rỡ kêu tiểu binh thủ hạ lại: "Đi, đi thông tri thiếu gia ta đã chuẩn bị tốt ——"

Tiểu binh vừa muốn đi truyền lời, Thân Khương lại kêu người lại: "Từ từ ——"

Hắn vuốt cằm nghĩ nghĩ, hỏi: "Chỉ Huy Sứ về chưa?"

Tiểu binh vừa lúc từ hậu viện thay ca lại đây, nghe vậy gật đầu: "Về rồi! Mới về, ta vừa mới nhìn thấy Huyền Quang nhảy về chuồng ngựa, gân cổ lên thúc giục người ta mang đậu đen cho nó kìa."

"Vậy được, đừng thông tri thiếu gia," Thân Khương xoay tròng mắt, bỗng nhiên thông minh, "Ngươi trực tiếp đi bẩm báo với Chỉ Huy Sứ, nói ta bên này đã chuẩn bị xong, tùy thời đều có thể bắt đầu, thỉnh y lại đây."

Tiểu binh hoảng sợ: "Cái này...... Đầu nhi, ta trực tiếp đi gặp Chỉ Huy Sứ, có phải có chút không thích hợp hay không? Chỉ Huy Sứ còn không quăng ta ra?"

Thân Khương trực tiếp vỗ lên ót tiểu binh, có chút hận sắt không thành thép: "Ngươi biết cái rắm gì! Kêu ngươi đi ngươi liền đi, lá gan nhỏ như vậy, về sau làm sao có thể theo ta làm việc!" Hắn nhìn trái nhìn phải, thấp giọng bỏ thêm vài câu, "Nếu thật sự sợ hãi, ngươi liền hỏi nhiều một câu —— có muốn thông tri thiếu gia hay không?"

Tiểu binh:......

Thôi thôi, dù sao cũng là chuyện ăn một trận đòn, cắn chặt răng, dứt khoát đi.

Vốn đang run sợ, sợ ra chuyện gì nữa, kết quả phát hiện, khi ở bên ngoài bẩm báo, không khí quả nhiên không quá hữu hảo, mới đánh bạo nhắc tới câu 'có muốn thông tri thiếu gia không', bên trong lập tức truyền ra thanh âm Chỉ Huy Sứ: "Không cần, bổn sứ sẽ tự an bài."

Không khí cũng theo đó mà xuân về hoa nở! Thanh âm Chỉ Huy Sứ thế nhưng cũng có thể ôn nhu như vậy!

Bước chân tiểu binh rời đi cũng có chút lâng lâng.

Hắn còn rất trẻ, vào Cẩm Y Vệ vẫn luôn đang tiến hành đủ loại huấn luyện, ít có được cơ hội ra ngoài, biết đến cũng không nhiều lắm, trăm triệu không nghĩ tới, bách hộ nhà mình thoạt nhìn không có tâm nhãn gì, kỳ thật rất thông minh nha! Không được, về sau phải nghe lời bách hộ đại nhân cho đàng hoàng mới được!LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Cừu Nghi Thanh thay quần áo, đi đến noãn các.

Noãn các được xây quay về hướng mặt trời, hiện giờ thời tiết chuyển ấm, trừ bỏ ban đêm hơi lạnh, ban ngày chỉ cần ánh mặt trời trong trẻo, noãn các liền rất ấm áp, gần như đã không cần đốt địa long, đẩy cửa ra, ánh mặt trời xán lạn, phòng sạch sẽ ngăn nắp, có một hương vị rất thoải mái thanh tân, như cỏ xanh đẫm nước, là hương vị đã được cọ rửa qua.

Người lại không có ở trong phòng.

Tầm mắt Cừu Nghi Thanh xẹt qua vòng hoa treo ở bên cửa sổ, hoa trên đó đã khô hoàn toàn, cũng không biết tiểu ngỗ tác xử lý như thế nào, phơi rất khô, không thấy vẻ tươi mới thủy nhuận, màu sắc lại chưa mất đi bao nhiêu, hoa tươi có cái đẹp của hoa tươi, hoa khô có khí chất của hoa khô, cứ như vậy vui vẻ treo ở bên cửa sổ, phối với hai viên lục lạc nhỏ, thoạt nhìn thế nhưng cũng không tệ lắm.

Tầm mắt dừng một lát trong phòng, Cừu Nghi Thanh liền lui ra, đi về hướng phòng ngỗ tác.

Từ rất xa, đã nghe được thanh âm bên trong nói chuyện, như châu ngọc thanh thúy, tựa nước suối trong trong núi sâu, đẩy cửa ra, liền thấy được thân ảnh người nọ dưới ánh mặt trời, bả vai thật gầy, eo thật nhỏ, trên ngón tay nhỏ dài mang bao tay màu trắng, có ánh mặt trời đang nhảy nhót.

Hắn quả nhiên ở chỗ này.

Hủ bại, mục nát, máu me...... mùi vị ở trong phòng ngỗ tác luôn không làm người vui vẻ, không có ai thích mùi người chết, nhưng chỉ cần có người này ở đây, hết thảy đều có vẻ trở nên không quá tử khí trầm trầm, ngược lại sinh cơ bừng bừng, giống như chỉ cần có hắn, thế gian không có chỗ nào không tốt đẹp.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Diệp Bạch Đinh nghe được thanh âm, quay đầu, ngẩn ra một chút: "Ngươi về rồi?"

Cừu Nghi Thanh hơi gật đầu: "Chuyện cuối cùng cần điều tra, đã có kết quả, chính sảnh Thân Khương đã chuẩn bị tốt, có thể tiến hành lần hỏi cung cuối cùng."

Diệp Bạch Đinh lập tức đưa ghi chép nghiệm thi cho Thương Lục, tháo bao tay, cởi áo khoác: "Vậy chúng ta bây giờ qua đó?"

"Không vội."

Cừu Nghi Thanh nhìn thấy góc áo của tiểu ngỗ tác có dính vết máu: "Đi về thay bộ quần áo trước."

Diệp Bạch Đinh cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình, bất đắc dĩ vỗ trán: "Là phải thay, đừng dọa người...... Chỉ Huy Sứ đi cùng ta không? Thuận tiện nói một chút tin tức vừa mới có được?"

"Ngươi xác định?" ánh mắt Cừu Nghi Thanh hơi thâm lại.

Diệp Bạch Đinh hơi khựng lại, mới phản ứng lại đây là tình huống gì: "Hình như cũng...... không quá xác định."

Cừu Nghi Thanh đã trêu chọc được người ta, mới dẫn đầu xoay người: "Đi thôi."

Diệp Bạch Đinh giờ mới phát hiện cẩu nam nhân này giống như đang cười, vừa rồi là trêu hắn! Cũng phải, Chỉ Huy Sứ từ trước đến nay công tư phân minh...... cho dù ngẫu nhiên không rõ ràng, thuộc tính công tác cuồng cũng là ván đã đóng thuyền, bận lên là có thể mấy ngày không thấy hắn, ngay cả yêu đương cũng có thể quên, lúc này phải lập tức hỏi cung kết án, thời điểm nghiêm túc quan trọng như vậy, sao có thể rớt dây xích!

Thay cái áo ngoài mà thôi, lại không phải từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều phải thay, sợ cái gì?

Diệp Bạch Đinh càng thêm thong dong, vừa đi vừa hỏi: "Cho nên chỗ hung thủ chế tác 'viên cầu nhỏ' đã tìm được rồi?"

Cừu Nghi Thanh: "Ừm, liền ở ngay chỗ chúng ta suy đoán đó......"

Hai người nói chuyện, đi vào noãn các, Diệp Bạch Đinh tự nhiên hào phóng cởi áo ra, cởi áo ngoài, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái thích hợp, mặc vào, tay đặt ở nút áo, thấy Cừu Nghi Thanh im re, còn hỏi: "Sao không nói gì?"

Cừu Nghi Thanh thật sự có chút chịu không nổi kích thích cỡ này, tiểu ngỗ tác trên người mặc kín mít, nên lộ cũng không lộ, ngay cả chỗ xương quai xanh chỉ ló ra một chút kia cũng nhìn không tới, nhưng bộ dạng mặc trung y trắng tinh......

"Để ta."

Y tiến lên một bước, giống như hơi vội vàng, còn dùng sức, đem quần áo Diệp Bạch Đinh bọc gắt gao, lại duỗi tay giúp hắn cài nút.

Diệp Bạch Đinh:......

Không thể chậm một chút sao! Người cũng sắp bị siết chết rồi!

Cừu Nghi Thanh: "Về sau đừng cởi quần áo trước mặt người khác, ai cũng không được."

Diệp Bạch Đinh hồ nghi cúi đầu nhìn nhìn, chính mình thật sự mặc quần áo đàng hoàng, không phải cái thứ gì như là vải sa mỏng hay mảnh nhỏ gì đi? Ngay cả quần xà lỏn cũng không phải, chân cũng chưa lộ, chỉ vậy thôi mà đã chịu không nổi?

Thật ra hắn không nghĩ đến vấn đề là về sau phải làm sao, khi tán tỉnh người khác có cần chú ý chừng mực hay không, có thể quá kích thích hay không, hắn chỉ là có chút không hiểu, là......vì cái gì a? Vì sao mà chỉ mới cỡ này đã chịu không nổi rồi?

Quần áo đã mặc tốt, sửa sang lại tỉ mỉ, một cái nếp gấp đều không có, Cừu Nghi Thanh mới lùi lại: "Được rồi, đi chưa?"

Tầm mắt Diệp Bạch Đinh vừa lúc xuyên thấu qua cửa sổ, thấy được chính sảnh Bắc Trấn Phủ Tư.

Cổng chính cao lớn, biển đen chữ vàng, tượng thú trên nóc nhà ngẩng cổ, uy phong lẫm lẫm, túc chính uy nghiêm.

Mỗi một cọc án mạng, đều là sinh mệnh tiếc nuối, quang mang ảm đạm, chuyện hắn phải làm từ đầu đến cuối chỉ có một, làm cho chân tướng có thể hiện ra, để sự thật không bị xuyên tạc, để luật pháp không vắng họp, nếu có thể cảnh cáo thế nhân, học được cách nghĩ lại, học được cách quý trọng...... Hắn sẽ càng tán thành chuyện mình làm, là có ý nghĩa trọng yếu phi thường.

Vụ án lần này, viên cầu nhỏ thiết kế giống như Lôi Hỏa Đạn, gây ra cùng loại khủng hoảng, xúi giục, trả thù, kế hoạch Thanh Điểu vượt ngục, nguyên sinh gia đình mang đến đau khổ ——

Diệp Bạch Đinh nhắm mắt lại, tất cả manh mối liên kết thành mạng lưới mạch lạc ở trong đầu, mỗi một cái tiết điểm mấu chốt, mỗi một chỗ chứng cứ quan trọng, hiện tại đã tìm được cái nào, nơi nào còn thiếu hụt, lần này hỏi cung trọng điểm là cái gì, như thế nào để có hiệu quả tốt nhất......

Thời gian phảng phất dừng lại ngay vào giờ phút này, theo tim đập hô hấp của hắn thong thả lưu động, đây là thế giới của hắn, hắn có thể phá giải hết thảy, ngăn cản hết thảy!LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Đến khi mở mắt ra, đáy mắt Diệp Bạch Đinh đã là một mảnh trong trẻo, có ý cười nhàn nhạt ngậm ở đuôi lông mày khóe mắt, tự tin quang mang nở rộ: "Đi thôi Chỉ Huy Sứ, chúng ta cùng đi, đi phá vụ án này!"

Cừu Nghi Thanh phải cực lực dùng sức khống chế chính mình, mới có thể không đi nắm tay đối phương: "Ừm."

......

Chính sảnh.

Giống như thường, Cừu Nghi Thanh ngồi ở sau án kỉ ở giữa phía mặt bắc, chỉ là nghiêm mặt ngồi ngay ngắn, không nói một lời, liền giống như Định Hải Thần Châm, không ai dám bất kính, không ai dám ồn ào; ở phía dưới bên trái y, sau cái án kỉ có cùng chất liệu hình dạng nhưng chỉ nhỏ hơn một chút, Diệp Bạch Đinh ngồi, vai gầy eo mảnh, mi thanh mục tú, thoạt nhìn càng giống như là tiểu công tử nhà phú quý kiều dưỡng, mà không phải Cẩm Y Vệ, nhưng trong ánh mắt thông thấu thanh triệt, hắc bạch phân minh của hắn, không có ai dám nghi ngờ, thậm chí muốn nói dối đều phải cẩn thận, chỉ vì vị này —— chẳng những có thể làm người chết mở miệng nói chuyện, còn có thể nhìn thấu nhân tâm.

Thân Khương trước sau như một, không bố trí cho mình bất cứ chỗ ngồi nào, đứng ở ngay phía bên phải trước án của Chỉ Huy Sứ , đối diện Diệp Bạch Đinh, mắt sáng như đuốc, lần lượt xẹt qua từng người bị hiềm nghi ở sảnh đường.

Tôn Chí Hành quan viên của Hồng Lư Tự , Lữ Ích Thăng đang chờ phái quan, Tằng Tam Nương lão bản nương của Lưu Li Phường, Mục An con trai Mục quận vương, cùng với bằng hữu của hắn, một trong ba liên minh hữu nghị trẻ tuổi, Đường Phi Hãn.

Thân Khương thanh thanh giọng, cao giọng nói: "Dưới chân hoàng thành, kinh thành trọng địa, dám có kẻ gây khủng hoảng trên đường, tính chất cực kỳ ác liệt, Bắc Trấn Phủ Tư nhận hoàng mệnh, Chỉ Huy Sứ đích thân mang chúng ta điều tra, ngày đêm không ngủ, không dám trì hoãn, cho đến hiện giờ, vụ án cuối cùng đã nhìn thấy ánh rạng đông, cho đến hôm trước, vụ án lại có thêm một người chết, mấy vị hẳn là đã biết?"

Tất cả mọi người đều không nói chuyện, nhưng biểu tình nhỏ đều rất rõ ràng, không ai có thể thờ ơ, đặc biệt là Mục An cùng Đường Phi Hãn, vẻ khiếp sợ đau xót trên mặt đến bây giờ vẫn chưa mất đi.

Nhưng quan thẩm vấn ở sảnh đường, không ai nói gì cũng không thích hợp, Tằng Tam Nương liền mở miệng: "Chuyện lớn như có người chết, chắc là không ai không biết? Lúc trước đều là gây chuyện ở trên phố, quăng bom nhỏ, không ngờ lại là tự làm bậy không thể sống, cuối cùng báo ứng lên bản thân, chính mình nổ chết, không còn đi tai họa người khác nữa, cũng coi như là chuyện tốt rồi."

Đường Phi Hãn cùng Mục An lập tức quay qua, không ai có sắc mặt đẹp, người trước nói: "Người chết vì đại, tôn giá* ngoài miệng không thể chừa chút đức sao!"

*là một kiểu xưng hô

Người còn lại nói: "Sự thật của vụ án chưa định, vẫn đừng có chụp mũ, hay là vị phu nhân này cảm thấy, toàn bộ Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Tư phá án, đầu óc cũng không rõ ràng bằng ngài?"

Tằng Tam Nương liền bực bội: "Các ngươi khó chịu với ta làm cái gì? Nhân tình thế thái, các ngươi tới tuổi này rồi còn không hiểu? Ta bất quá là thấy tình huống không sinh động, mới ra mặt nói đỡ, tùy tiện nói một câu thôi, cũng coi như giúp các ngươi, có cần nghiêm túc như vậy không?"

Diệp Bạch Đinh chậm rãi mở miệng: "Thông qua Cẩm Y Vệ thăm dò xác định, Lữ Hưng Minh không phải là người gây ra vụ án ác liệt lần này, hắn chết cũng không phải là tai nạn, mà là bị người hại, tại sao Tằng Tam Nương lại cho rằng hung thủ chính là hắn, là ai nói cho ngươi?"

Tằng Tam Nương có chút xấu hổ: "Cái này...... không phải mọi người đều nói như vậy sao?" Diệp Bạch Đinh: "Mọi người là ai?"

Tằng Tam Nương nhìn nhìn Lữ Ích Thăng, không nói chuyện, chỉ là ý tứ của cái liếc mắt này, mọi người đều hiểu.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Diệp Bạch Đinh lại hỏi Mục An cùng Đường Phi Hãn: "Hai người các ngươi biết Lữ Hưng Minh xảy ra chuyện, biết chuyện thúc thúc của hắn, Lữ Ích Thăng ở bên ngoài dưỡng ngoại thất, sinh nhi tử sao?"

Ánh mắt hai người nhìn về phía Lữ Ích Thăng lập tức không tốt: "Muốn không biết cũng khó."

"Toàn bộ kinh thành đều đã biết."

"Không phải," Lữ Ích Thăng cảm thấy không khí có chút không đúng, dứt khoát đứng dậy, "Các ngươi nói như vậy là có ý tứ gì? Chẳng lẽ chỉ ta là hung thủ?"

Thính đường nháy mắt an tĩnh, mọi người trầm mặc không mở miệng, đồng thời ánh mắt nhìn qua chính là một câu —— chẳng lẽ không phải sao?

Lữ Ích Thăng nháy mắt vung tay áo: "Quả thực hoang đường, ta làm vậy để làm gì chứ!"

Mục An nhắm mắt: "Đương nhiên là để người khác nhường chỗ cho ông!"

"Mục An ngươi...... ngươi vẫn thường tri thư đạt lý, đãi nhân hiền hoà, sao lại ngu như thế?"

"Xin lỗi làm ông thất vọng rồi," Mục An nhìn mắt ông ta, thẳng tắp bình tĩnh, "Ta chỉ muốn hỏi ông, Lý thị vợ cả của ông, có phải cũng chết vào tay ông, cha ta chết, có liên quan gì tới ông hay không?"

Lữ Ích Thăng ngẩn ra: "Ngươi thế nhưng...... hoài nghi ta?"

Mục An: "Ta vì sao không thể hoài nghi ông? Cha ta tương giao lui tới với ông, mấy năm tình nghĩa cực kỳ gần gũi, nhìn trúng chính là nhân phẩm trung chính, đức hạnh khí khái của ông, nhưng ông vong ân phụ nghĩa, ruồng bỏ lương tri, mất đi bản tính, là cha ta nhìn lầm ông! Con đường làm quan trước đây của ông, có bao nhiêu là nhờ cha ta tiến cử, trong lòng ông rõ ràng, bao nhiêu lần chiến tích tầm thường, ông đau khổ than vãn, cha ta cũng tin, chỉ mong ông có thể không phụ sơ tâm, Đông Sơn tái khởi, nhưng ông dùng cái gì để hồi báo cha ta? Hòa nhập vào 'phong tục địa phương', thuần thục các loại 'tiềm quy tắc', mượn thứ này để 'sáng tạo' chiến tích, lại mượn tay cha ta để bình bộ thanh vân, hiện giờ ngay cả vợ cả cũng quên, ở bên ngoài dưỡng ngoại thất, sinh nhi tử, nếu lúc ấy ông thừa nhận, đón bọn họ về nhà cho đàng hoàng, chúng ta còn có thể nhìn ông bằng con mắt khác, nhưng ông làm cái gì? Giấu giếm tất cả quá khứ, hy vọng không ai biết, nhưng giấy không gói được lửa, mọi chuyện cuối cùng cũng sắp sửa thấy ánh mặt trời, ông lo là tất cả những gì ông có được sẽ biến mất, ông không hy vọng con đường tương lai sẽ bị phá hỏng, cho dù không thể tiếp tục bò lên trên, lấy không được càng nhiều chỗ tốt, ít nhất cũng phải giữ được căn cơ hiện tại, cho nên ông động thủ, ông giết vợ cả Lý thị, giết phụ thân ta, giết Lữ Hưng Minh, có phải thế không?"

Bị vạch trần sai lầm trước mặt nhiều người như vậy, mặt Lữ Ích Thăng không có khả năng giữ được, mở to mắt, ngón tay chỉ vào đối phương: "Ngươi quả thực là ngậm máu phun người, vô cớ gây rối! Nói ta giết người, ngươi có chứng cứ không?"

Vì tranh đoạt chức quan bổ khuyết, Tôn Chí Hành đã sớm nhìn Lữ Ích Thăng không vừa mắt, người khác không vui hắn liền vui, thời điểm như vậy, đương nhiên muốn bỏ đá xuống giếng: "Chuyện rõ ràng như vậy, còn cần chứng cứ gì nữa? Không, chuyện rõ ràng như vậy, đã là chứng cứ," hắn hơi lắc đầu, lời nói thấm thía, "Ta nói Lữ đại nhân, ngươi tội gì phải như thế chứ? Tôn phu nhân không phải người điêu ngoa, người ngoài đều rất có hảo cảm đối với bà ấy, mấy năm nay con đường làm quan của ông, cũng phần nhiều là dựa vào bà ấy hỗ trợ chuẩn bị giao tế, nghe nói khi bà ấy còn con gái bị rơi xuống nước rồi bị lạnh, bị đại phu kết luận là không thể sinh dục, bà ấy đã sớm tiếp nhận sự thật này rồi, ông muốn một nhi tử thân sinh, nói thẳng là được, tôn phu nhân chưa chắc đã không chịu."

Cả khuôn mặt Lữ Ích Thăng đều đỏ bừng lên: "Chuyện nhà ta, đến phiên một người ngoài như ngươi xen vào sao?"

Tôn Chí Hành buông tay: "Không có biện pháp, hiện tại đã không chỉ là việc nhà của Lữ đại nhân ông, vụ án trọng đại như vậy, ngay cả cái này ông cũng nhìn không ra sao?"

Quan trên công đường vừa mở

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi