CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC

"Diệp Bạch Đinh không xứng tham dự án kiện của Cẩm Y Vệ!"


Trong cơn gió bắc lạnh lẽo, một nam nhân dáng người thô tráng đẩy cửa ra, được hơn mười Cẩm Y Vệ vây quanh đi đến, mặt vuông màu đồng, mắt lộ hung quang, dùng cán Tú Xuân chỉ vào Diệp Bạch Đinh: "Người này không phải ngỗ tác gì cả, chính là một tù nhân, bị nhốt ở Chiếu Ngục, vốn không nên thấy mặt trời, đến chết không thể ra, là Thân Khương sốt ruột muốn thăng chức, không từ thủ đoạn, biện pháp như vậy cũng nghĩ ra, chiếu theo quy củ Bắc Trấn Phủ Tư, tức khắc tru sát, để cảnh cáo mọi người!"


Đúng là Phùng Chiếu, Phùng bách hộ luôn chống đối Thân Khương.


Thanh âm hắn vừa rơi xuống, tiểu binh Cẩm Y Vệ đằng sau hắn cũng giương giọng theo: "Không sai, tiểu tử này tên Diệp Bạch Đinh, vào nhà lao ngày 6 tháng 7 năm nay, ngục tốt hơn phân nửa đều gặp qua hắn, tùy tiện kéo một người đến đây là có thể làm chứng, hắn căn bản không phải người của Cẩm Y Vệ chúng ta! Nếu không tin, tiểu tử này bên ngoài còn có cái nghĩa huynh, nghe nói làm quan Hình Bộ, chỉ cần mời đến nhận dạng, liền biết thật giả!"


"Còn có ngày hôm trước Chiếu Ngục đại náo, chính là họ Diệp làm ra! Cái gì mà va chạm người chết, tất cả đều là lỗi của hắn! Tiểu tử này rắp tâm hại người, âm ngoan hung tàn, không biết nghẹn cái ý đồ xấu gì đâu! Dụ dỗ Thân ngốc tử mắc đủ loại mưu, để có lợi cho hắn không nói, hiện giờ còn dẫn hắn đến lừa Chỉ Huy Sứ, thật sự đáng giận!"


Một đám người hùng hổ, ánh mắt bất thiện, chỉa hết mũi dùi vào Diệp Bạch Đinh và Thân Khương.


Phùng Chiếu giơ tay, ngăn lại lời tiểu binh phía sau, híp mắt nói: "Chỉ Huy Sứ, ngài ngàn vạn đừng bị tiểu bạch kiểm này lừa, bằng không chúng ta có chết, cũng khó có thể vãn hồi thanh dang của Bắc Trấn Phủ Tư a."


Thân Khương luống cuống.


Nói dối là phải trả giá đại giới, hắn không chỉ một lần gặp ác mộng là chuyện này sẽ bị vạch trần, nhưng trăm triệu không nghĩ tới sẽ bị vạch trần ngay lúc này, Kiều thiếu gia vừa mới phá đại án, lập công, đám người này bị mù nhìn không tới sao! Tù nhân Chiếu Ngục thì đã làm sao, Kiều thiếu gia chỉ là vì người nhà phạm quan mới bị cuốn vào, bản thân không có bất luận sai lầm gì, chỉ là giúp phá một vài vụ án đặc biệt, thì sao chứ? Cuối tháng kiểm tra đánh giá ra, phía trên luận công hành thưởng, Bắc Trấn Phủ Tư có tiền, có phong thưởng, không có phần các ngươi sao! Hà tất một hai phải làm chuyện dơ bẩn hại người mà chẳng ích ta như vậy! Chỉ có các ngươi sạch sẽ, chỉ có các ngươi thấy rõ, người khác đều là ngốc tử đúng không! Các ngươi hành sự như vậy, không nghĩ tơi sau này? Có đồng liêu nào sẽ kết giao với các ngươi, sẽ dám kết giao với các ngươi!


"Ngươi đang nói cái chó gì đó, các huynh đệ đều nhìn——"


"Xoát" một tiếng, Tú Xuân đao của Phùng Chiếu ra khỏi vỏ, chỉ vào cổ họng Thân Khương: "Hôm nay ta liền vì Chỉ Huy Sứ tru sát phản đồ, củng cố thanh danh Bắc Trấn Phủ Tư!"


Một loạt chuyện xảy ra cực nhanh, quả thực không kịp nhìn, Diệp Bạch Đinh từ lúc nghe được thanh âm, thấy được là Phùng Chiếu, đến khi đối phương từng câu từng câu ép sát, cho tới bây giờ đối diện lưỡi đao, biểu tình từ hơi kinh ngạc đến hiểu rõ, lại đến chân mày dãn ra mắt mang cười, nghe thấy những lời cuối cùng, thiếu chút nữa muốn vì đám người này mà vỗ tay.


Thật hay cho một màn kịch 'thanh quân trắc'.*


*thanh quân trắc là chỉ một chiến dịch dẹp bỏ một người/đám người thân cận hoàng đế như bị coi là gây ảnh hưởng xấu hoặc gây hại đến hoàng đế, từ đó gây ra hậu quả nghiêm trọng cho quốc gia bá tánh


Từ khi mở mắt, đến nơi đây lâu như vậy, lần đầu nhìn đến một vở tuồng như thế, lần đầu nghe thấy người khác đánh giá hắn như thế, rắp tâm hại người, âm ngoan hung tàn, dụ dỗ ngốc tử mắc mưu, một đường dụ dỗ dụ đến trước mặt Cừu Nghi Thanh —— nghe còn rất mới mẻ.


Hắn không phải đã bán thảm trang ngoan, đại thông minh cộng thêm tiểu thông minh, dùng hết bản lĩnh đạt được tín nhiệm của Thân Khương và Cừu Nghi Thanh, từng bước một đi đến hiện tại? Như thế nào lại nói là hắn âm ngoan hung tàn, thân mình 'đèn mỹ nhân' này của hắn, gió thổi một cái là rách, như thế nào liền thành hung tàn? Ngươi thật sự sợ hãi sao? Nếu sợ hãi như vậy, còn dám dùng đao chỉa vào ta?


Còn có mấy lời lên án này, vô cùng đau đớn, chữ chữ ngậm máu, chỉ thiếu nước lên án hắn là gian phi lầm quốc*.


*mấy phi tần gian xảo (dụ dỗ hoàng đế) dẫn quốc gia đi lầm đường.


Trường hợp tương tự trong lịch sử quá nhiều, bất quá đa số thanh quân trắc, đều là treo cờ 'trừ gian thần' để ngụy trang, mục đích bất quá là để đoạt quyền, soán vị. Ngươi làm Hoàng Thượng, ngay cả bên người có cái đại gian thần như vậy còn quản không được, thấy không rõ, thì còn tư cách gì đi quản thiên hạ?


Giống như lúc này, một đám người đao kiếm gầm ghè nhau, không tránh không lùi, chỉ vào Thân Khương, không phải cũng là chỉ vào Cừu Nghi Thanh sao? Bọn họ mới không phải là muốn vãn hồi thanh danh Bắc Trấn Phủ Tư gì hết, Bắc Trấn Phủ Tư ở bên ngoài có cái thanh danh gì, bọn họ chỉ muốn bản thân nổi danh, người có thể bị thuộc hạ ngốc ngếch lừa bịp, bị một tiểu bạch kiểm dụ dỗ, Cừu Nghi Thanh ngươi cũng chỉ có vậy thôi, Chỉ Huy Sứ này làm không xứng chức, hay là đừng làm nữa, để cho người có khả năng làm đi.


"Vung đao trước mặt Chỉ Huy Sứ, các ngươi là không muốn sống nữa sao! Ta xem ai dám động!"


Thân Khương đã sớm bước ra một bước, chắn trước mặt Cừu Nghi Thanh và Diệp Bạch Đinh.


Tên ngốc to con này có khả năng không nhiều tâm nhãn như người khác, nhưng hắn làm việc tinh tế, làm việc cũng không trốn tránh, ngoài miệng thì ngại này ngại kia, nói Chỉ Huy Sứ chỉ biết sai sử hắn Kiều thiếu gia chỉ biết khi dễ hắn, chuyện nên làm lại một điểm cũng không bỏ sót, lúc này chống đỡ đằng trước, muốn nói trong lòng một chút cũng không sợ là không có khả năng, sau lưng đều đã ướt đẫm mồ hôi kìa.


Diệp Bạch Đinh thở dài, kéo hắn ra ——


Kéo hắn không ra.


Thân Khương cứng đầu đứng chắn ở đằng trước, hai chân vững vàng.


Tuy rằng từ lúc quen biết cho tới nay, toàn bộ mục đích của hắn đều là thăng quan phát tài, sau lưng không biết đã mắng bao nhiêu lần Kiều thiếu gia là tiểu vương bát đản, nhưng nam tử hán chỉ nói chuyện nghĩa khí, khổ người hắn lớn, thịt nhiều xương nặng, chịu được chém chịu được giết, thật sự xảy ra chuyện, nhiều ít còn có thể kéo thêm chút thời gian, để người đằng sau chạy, thật muốn để Kiều thiếu gia lên đây, chỉ bằng cái eo kia, cánh tay cẳng chân kia, gió vừa thổi liền gãy, có thể chống đỡ được cái gì? Chỉ có nước chết tại đây, không được!


Diệp Bạch Đinh chậc một tiếng, chỉ có thể dịch qua bên cạnh bước ra vài bước, vòng đến trước mặt hắn, nhìn thẳng tráng hán giơ đao mà đứng kia.


"Vị này —— Phùng bách hộ, Phùng Chiếu đúng không? Dũng khí mười phần, dám làm dám chịu, tại hạ bội phục vô cùng a."


Phùng Chiếu quét mắt một vòng trên người hắn, cười nhạo: "Sao, cảm thấy ngốc tử họ Thân không đáng tin cậy, muốn chuyển qua người khác? Đáng tiếc, ta không phải loại ăn mông ngựa này, ngươi có khen nữa cũng vô dụng."


"Vậy phải làm sao mới được đây? Hành động của các hạ, tại hạ kính ngưỡng đến cực điểm, như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, không nói ra không thấy vui a." Diệp Bạch Đinh ra vẻ chân thành, thành khẩn đến cực điểm, chỉ hận lần này ra đây quá gấp, không kịp mượn cây quạt của Tương Tử An dùng một chút.


Phùng Chiếu bị nụ cười này làm hoa mắt một tích tắc.


Diệp Bạch Đinh muốn chính là một cái tích tắc này, ngữ tốc vừa nhanh vừa rõ: "20 tháng Chín, Thân bách hộ vì tra án, thăm viếng hỏi cung ngày đêm không ngừng, Phùng bách hộ ở nơi nào? Ta nghĩ xem, ồ, đúng rồi, eo quấn tơ hồng, miệng tỏa rượu hương, bên cổ còn giữ dấu môi son của nữ tử, đi Nhất Mộng Lâu say một chuyến, bị nhét cho một tiểu thiếp tên Lựu nương, đến tối khi thay ca —— hình như chỉ phái một tiểu kỳ đi làm?"


"Mồng 7 tháng Mười, Thân bách hộ cùng Chỉ Huy Sứ vì vụ án mà bận túi bụi, ngày đêm không nghỉ, Phùng bách hộ hình như đi đến nhà Binh Bộ thị lang ăn tiệc mừng, lại đi đến thông gia của Lại Bộ thượng thư viếng cái tang? Chuyện hỉ chuyện tang một cái không sót, Phùng bách hộ thật đúng là thông thấu rõ ràng, nơi chốn chu đáo —— nhận được điều lệnh của quan trên, ngươi cũng không trình diện? Hình như là nói mình 'bị bệnh'?"


"Càng khỏi nói là đêm hôm kia, toàn bộ Bắc Trấn Phủ Tư đều bận rộn, chỉ riêng ngươi được nghỉ."


"Khi người khác đều bận rộn, thiếu nhân thủ, Phùng bách hộ ngươi lại cố tình muốn nghỉ phép, không phải nghỉ bệnh thì là người nhà xảy ra chuyện hay có chuyện quan trọng muốn làm, người khác bận rộn cả một thời gian, khi chia sẻ vui sướng lúc nhiệm vụ thành công, ngươi lại đột nhiên xuất hiện, nâng cảm giác tồn tại lên mười phần, không phải dẫn người đi tổng kết lần này chỗ nào tốt chỗ nào không tốt, thì là vội vàng thao luyện cấp dưới, lần tới nên nỗ lực như thế nào, vừa nhìn thấy đúng là phụ trách lại chuyên tâm ——"


"Không nói tới cái khác, chỉ bằng bản lĩnh ngồi không ăn bám, ở vị trí này lại không làm tròn chức trách, trộm lười còn lời lẽ chính đáng, hái thành quả hái đến quang minh chính đại này của Phùng bách hộ —— mỗ thật sự bội phục vô cùng."


Phùng Chiếu kinh hãi: "Ngươi làm sao mà biết......"


Diệp Bạch Đinh nhếch môi, nụ cười sáng ngời lại bằng phẳng: "Mỗ chính là ngỗ tác lợi hại nhất, ngay cả điểm này cũng không biết sao được?"


Phùng Chiếu nghẹn họng.


"Phùng bách hộ nếu đã lén làm công khóa, biết mỗ giỏi về phá án, bản lĩnh quan sát phân tích lợi hại, vì sao lúc giở trò không che giấu một chút? À, còn phiến lá cây này trên người của ngươi," Diệp Bạch Đinh hừ nhẹ một tiếng, "Hôm nay gió bấc thổi, nếu không phải ngồi xổm bên ngoài một cạnh giờ trở lên, đai lưng mũi giày của ngươi cũng sẽ không bám nhiều lá vàng như vậy, góc áo cũng không có khả năng có nhiều nếp uốn như vậy, tóc sẽ không loạn như người chết bị quất xác mấy lần như vậy, nếu đã sớm muốn làm chuyện lớn, đã sớm chuẩn bị tốt để mai phục, vì sao phải chờ đến lúc này? Không đến sớm một chút? A, bởi vì ngươi đang đợi thư tình từ nhà của tiểu thiếp Lựu nương. Ôn hương nhuyễn ngọc, một khắc khó ly, ngươi và Lựu nương hiện giờ đang chơi trò 'hồng nhạn đưa tình', gần đến thời gian, còn chưa có được khăn lụa ấn dấu son môi của nàng, sao ngươi chịu động?"


"Chậc chậc, trong mắt Phùng bách hộ, Thân bách hộ cùng Chỉ Huy Sứ là cái gì, chuyện quan trọng đại sự là cái gì, tất cả mọi chuyện bên ngoài, cũng không quan trọng bằng tiểu thiếp ngươi đang đội trên đầu kia đâu."


Diệp Bạch Đinh nói xong, nhích sang bên cạnh một bước, nhìn về phía tiểu binh sau lưng Phùng Chiếu, cao giọng: "Người khác thăng quan ngự hạ là dựa vào công tích, năng lực thật sự, chỉ riêng Phùng bách hộ này mồm mép lợi hại, dăm ba câu, là có thể tụ tập được một đám người tới, khi làm chuyện mà mình cho rằng quan trọng nhất, còn phải nhìn xem tiểu thiếp trong nhà có dặn dò gì không, người như vậy, các ngươi cũng dám theo? Có biết đi theo hắn, về sau sẽ trả cái giá gì không? Rốt cuộc ai biết dụ dỗ người khác, các ngươi đều có thể thấy rõ ràng!"


Lòng bàn tay Phùng Chiếu nắm cán Tú Xuân đao có chút mồ hôi, mấy chuyện này rõ ràng đều là hắn lén làm, tại sao tiểu bạch kiểm này cái gì cũng biết!


Nếu không phải tình thế không cho phép, Thân Khương cũng muốn chống nạnh cười ha ha, sợ rồi sao tôn tử! Kiều thiếu gia của chúng ta là ai, đương nhiên là cái gì cũng biết! Ngươi cho rằng ngươi ít vào Chiếu Ngục, người khác sẽ không nhàn thoại mấy thứ phong lưu vận sự đó của ngươi? Ngươi dám khoe khoang với thủ hạ, đám ngục tốt liền dám đem chuyện trong phòng của ngươi mà chính ngươi còn không dám nói đều biến thành chuyện cười thô tục để nói sạch bách! Hành tung lúc xin nghỉ đã coi là bí mật? Cùng tồn tại trong Bắc Trấn Phủ Tư để làm việc, ai không có đối thủ, mọi người chẳng qua là không muốn nháo đến cá chết lưới rách thôi, bình thường nghe được mấy bí mật như vậy sẽ không nói ra, nếu đối đầu, thì phải làm cho ngươi không xong a!


Không khí thay đổi quá nhanh, tiểu bạch kiểm họ Diệp quá biết nói, Phùng Chiếu lập tức minh bạch, cứ tiếp tục như vậy là không được.


Hắn hôm nay phô trương như vậy, chính là muốn xử Thân Khương, bách hộ cạnh tranh nhau vốn dĩ đã gắt gao, dựa vào cái gì lại có thêm một tên ngốc tử? Diệp Bạch Đinh chỉ là tiện tay, là cái cớ để hắn lôi ra, nếu có thể làm Cừu Nghi Thanh theo đó mà mất mặt thì quá tốt...... Hắn đây là đang làm chuyện tốt, Cừu Nghi Thanh thân là Chỉ Huy Sứ, cho dù bận tâm mặt mũi, cũng sẽ không làm gì được hắn, nếu thực sự có rủi ro gì, sau lưng hắn còn có thiên hộ quan hệ gần gũi, cùng lắm thì lần này chịu chút phạt, chờ kéo được Cừu Nghi Thanh xuống, tân Chỉ Huy Sứ kế nhiệm, hắn sẽ xoay người thành thiên hộ!


Không được, toàn bộ kết hoạch, không thể bị tên tiểu bạch kiểm này phá hủy, hắn không thể để người này nói tiếp được nữa!


"Câm miệng!" Phùng Chiếu chĩa mũi đao về phía Diệp Bạch Đinh, "Không có ngươi quấy mưa quấy gió, thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay! Ngươi yêu ngôn hoặc chúng, mê hoặc nhân tâm, tội này đáng chết! Chém chết phản đồ, củng cố thanh danh Bắc Trấn Phủ Tư, là chức trách của Cẩm Y Vệ ta, các huynh đệ, động ——"


Hai chữ 'động thủ' còn chưa nói xong, đã bị người một chân đá văng, bay mạnh ra phía sau, trực tiếp tông vỡ cửa lớn, ngã mạnh xuống mặt đất ngoài sân, cổ họng tanh ngọt, phun ra một búng máu.


Là Cừu Nghi Thanh.


Khi Chỉ Huy Sứ duỗi chân đá người, thuận tiện vòng tay ôm lấy eo Diệp Bạch Đinh, mang thiếu niên xoay một vòng, vững vàng tránh thoát mũi đao, đặt ra sau lưng: "Ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích."


Ngay sau đó, y rút Tú Xuân đao ra, cổ tay xoay một cái thành kiếm hoa, lạnh lẽo sắc bén: "Tìm chết!"


Phùng Chiếu không có khả năng ở tại chỗ chờ chết, lập tức nâng đao đón đỡ, nhảy lùi ra sau ——


Theo động tác của hắn, tiểu binh hắn dẫn đến cũng mơ hồ rút đao theo, bước ra phía trước.


Chỉ Huy Sứ đã động thủ, Thân Khương sao có thể đứng không, cũng rút đao, xông thẳng vào nhóm người này: "Muốn xử lão tử còn chưa tính, đám tôn tử các ngươi cũng dám động thủ với Chỉ Huy Sứ? Lão tử cho dù có mất chức điều tra, cũng phải xử đẹp các ngươi trước!"


Hai bên nhanh chóng đánh thành một đoàn, tiếng đao tiếng kiếm, tiếng kêu thảm thiết, xen lẫn trong tiếng gió bấc lạnh lẽo, túc sát lại thấu xương.


Diệp Bạch Đinh co tay vào trong tay áo, ánh mắt có chút ngơ ngẩn, cảm thấy dữ dội may mắn, hắn thế nhưng thấy được ánh mặt trời!


Giờ phút này cửa của tiểu thính đã bị phá khai, ánh sáng tràn vào, là hoàng hôn, cũng không chói mắt nóng rát bao nhiêu, mà là kim sắc nhàn nhạt, cuốn trong gió lạnh gào thét, dừng trên mảnh sân không khí túc sát, bị cắt thành từng tia từng tia, ở đầu cành, ở ngọn cây, ở trên màu máu, không phải loại nắng ấm tháng Tư, như tắm mình trong gió xuân mà hắn thích nhất, hoàng hôn kim sắc mang theo vẻ sắc bén của kim loại, lãnh khốc, lại lẫm liệt, nạm lên thân người một tầng sáng vàng mơ hồ mang theo sát khí.


Trong làn đao quang kiếm ảnh, hắn thấy bóng dáng Cừu Nghi Thanh, thon dài đĩnh bạt, uyển chuyển như du long, phiên nhược kinh hồng, những nơi Tú Xuân đao lia tới, đối phương không phải ngã xuống, thì cũng tỏa huyết hoa, mà y thì máu không dính thân, lưng eo dẻo dai, chân dài, bay nhảy xê dịch, cả người giống như cây cung đang căng, vung đao, thế mạnh như sấm sét, nơi nó đến, là đường biên giới phân cách của chiến trường, sẽ không có bất kỳ kẻ địch nào có thể vọt tới sau lưng y, y như núi cao, như doanh trại quân đội, như phu canh cửa ngõ, vạn người không thể xông qua!


Người trong phòng không la hét, nhưng cũng vô cùng hoảng sợ, Nhạc Nhã đem Vân An quận chúa che lại phía sau: "Quận chúa đừng sợ, không sao đâu, Chỉ Huy Sứ uy danh như sấm bên tai, sao có thể không giải quyết được chút rắc rối nho nhỏ này......"


Vân An quận chúa gạt tay hắn ra, tuy sắc mặt hơi tái, vẫn dũng cảm đứng ở phía trước: "An nguy của ta, ta có thể tự mình phụ trách, không cần ai bảo hộ!"


Nhạc Nhã có chút thương tâm: "Tin ta viết cho ngươi......ngươi có đọc không?"


Vân An quận chúa lại không nhìn hắn: "Đọc thì sao, mà không đọc thì sao? Ngươi và ta, chung quy là không có duyên phận."


Phía khác, Thường Sơn cũng đem thê tử Tử Tô bảo hộ ở sau người, đồng thời không quên kêu Diệp Bạch Đinh: "Phía trước nguy hiểm, Diệp tiểu tiên sinh không ngại thì nhích vào một chút, đao kiếm không có mắt, để tránh rủi ro ———"


Diệp Bạch Đinh lại không sợ hãi. Bóng lưng Cừu Nghi Thanh cho hắn cảm giác an toàn vô cùng, giống như chỉ cần người này ở trước mặt, thì không cần lo gì nữa.


Hơn nữa......ánh mặt trời này tuy không nóng bỏng, hắn cũng có chút luyến tiếc.


Trong đám người đang giao chiến đột nhiên bay ra một cái vỏ đao, bay thẳng về phía hắn, không phải là lỡ tay, mà là có người cố ý ——


"Uông!" Huyền Phong xông tới, không biết nó từ đâu chạy tới, như đã đi một đường dài, dồn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi