CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC

Là một mảnh giấy.


Trong miệng người chết, bị nhét một mảnh giấy, dài không quá hai tấc, rộng chừng một lóng tay, hẳn là người chết rồi mới nhét vào, mảnh giấy vẫn chưa bị nuốt xuống, cũng chưa bị tiêu hóa, chỉ là do thi thể thối rữa, đã có chút tổn hại, nhưng chữ viết trên đó vẫn có thể đọc ra rõ ràng.


Trên đó có bốn chữ: Phong đình chi thời.


*lúc gió ngừng


"Lúc gió ngừng? Có ý gì?" Thân Khương nhìn người nằm trên đình thi đài, "Hung thủ giết người lúc gió ngừng? Nhưng đây là ngày mùa đông a, ngày nào mà gió không thổi? Ngày nào mà đến đêm khuya không ngừng một hồi? Cái này có cái gì đặc biệt?"


"Không, là có."


Diệp Bạch Đinh híp mắt: "Tính ngược về trước nửa tháng, có mấy ngày mà nắng rất tốt, ngoại trừ hơi lạnh, không có gì là không thoải mái, thời tiết chuyển âm u một ngày trước tháng 11, cũng là vào ngày đó, gió bắc nổi lên, rất lớn, thổi rất mạnh, suốt bốn ngày, mới ngừng."


Thân Khương có chút sợ hãi: "Ngươi...ngươi làm sao mà biết?"


Chuyện đã qua nửa tháng, ai còn nhớ rõ?


Diệp Bạch Đinh liếc xéo: "Thân bách hộ đã quên? Mấy ngày đó, đúng là cuối tháng khảo giáo."


Thân Khương ồ một tiếng thật dài, giờ mới nhớ tới, không sai, đúng là như vậy! Bắt đầu từ 25 tháng 10, Bắc Trấn Phủ Tư tiến hành cuối tháng khảo giáo, chính là vì thời tiết quá tốt, thuộc hạ mới đặc biệt tích cực, hắn còn khuyến khích Kiều thiếu gia nhanh nhanh, làm xong việc, Kiều thiếu gia cứ nói mình trúng phong hàn, chơi xấu đủ kiểu, lúc đó bọn họ còn giằng co vài lần, khi thời tiết thật sự ác liệt mới chấm dứt.


Véo ngón tay tính tính, còn không phải là lúc đó sao? Từ 25 tháng 10, thời tiết tốt, nắng đẹp, cho dù ngẫu nhiên nổi một trận gió, cũng không hề lớn, khi khảo giáo gần kết thúc, mọi người hẹn nhau uống rượu, chính là đêm 30 tháng 10, gió bắt đầu nổi, còn rất mạnh, hễ là ai ở kinh thành lâu năm nhiều ít đều có chút kinh nghiệm, một khi gió loại này nổi lên, là không ngừng ngay được.


"Vậy cái lúc gió ngừng này là có ý gì? Tính theo thời gian tử vong, lúc gió ngừng, người chết đã sớm chết a!"


Diệp Bạch Đinh lắc đầu: "Trước mắt còn không biết."


Thân Khương hiểu ra, ra mạng người, là phải nhanh chóng phá án, nhưng phá án cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, tùy tiện đoán một cái, nói một câu là được, Kiều thiếu gia luôn luôn suy nghĩ kín đáo, toàn bộ phỏng đoán nhất định căn cứ vào sự thật, nếu không dựa vào chuyện thật, cho dù có hướng suy đoán, cũng sẽ không tùy tiện chắc chắn.


Hắn không cần phát sầu, Kiều thiếu gia sớm muộn gì cũng có thể tìm ra thêm nhiều thứ, hắn chỉ cần theo lệnh đi làm là được: "Vậy ta đi hỏi thăm trước, xác nhận thân phận người chết? Cô nương 19 đến 23 tuổi, gia cảnh tốt đẹp, chưa làm mai, người có khả năng có bệnh, quanh năm uống thuốc......có phải hay không?"


Cừu Nghi Thanh thấy Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm thi thể không nhúc nhích, giống như đang suy nghĩ gì đó, bổ sung hai câu: "Xe ngựa của Vân thị. Góc váy người chết có vết xe ngựa của nhà này, nàng ta chắc là có xa nhà một thời gian, hành tung bất định, xảy ra chuyện trong nhà mới không phát hiện, không có báo án, ngươi có thể dựa theo manh mối này bài tra một chút."


Diệp Bạch Đinh lấy lại tinh thần, gật gật đầu: "Nếu có thể phát hiện dấu vết của hung thủ đương nhiên càng tốt, nơi phát hiện thi thể cũng không phải hiện trường đầu tiên, hung thủ muốn ngược đãi người bị hại đến mức đó, khẳng định có một nơi phù hợp, hoàn toàn do mình khống chế, có động tĩnh cũng không ai tìm đến."


Thân Khương sợ đầu óc không nhớ được, dứt khoát lấy ra một tờ giấy, viết xuống từng câu, hỏi rõ ràng, mới xếp lại cất đi: "Vậy ta đi?"


Diệp Bạch Đinh: "Thân bách hộ vất vả."


Tiễn Thân Khương đi, hắn đi đến trước mặt Cừu Nghi Thanh: "Như thế nào, có manh mối gì không?"


"Ghi chép về lôi hỏa đạn, Cẩm Y Vệ lấy được không khó, nhưng không có phát hiện."


Trước mặt Cừu Nghi Thanh một loạt hồ sơ đang mở ra, đều là Thân Khương vừa mới mang về, trong đó không thiếu sơ đồ hiện trường hỏa hoạn, chỉ huy giao tiếp, duy trì trật tự, vật phẩm tiêu hao vân vân, có vẻ nhưng mỗi cái tin tức đều rất quan trọng, lại không quá quan trọng.


Diệp Bạch Đinh: "Thuật nghiệp có chuyên tấn công, nhất tâm nhị dụng thông thường không chiếm được kết quả như mong muốn, vụ án phóng hỏa, còn cần Chỉ Huy Sứ bài tra dụng tâm," khóe môi hắn nhếch lên, đáy mắt có ánh sáng lóng lánh, "Phá án, liền giao cho ta."


Cừu Nghi Thanh cũng rất dứt khoát, dọn dẹp lại đống hồ sơ, cuốn lại.


Khi đi ngang qua Diệp Bạch Đinh, đầu cũng không quay lại, cuộn hồ sơ trong tay lại nhẹ nhàng hạ xuống, vỗ lên đầu Diệp Bạch Đinh: "Bổn sứ chờ ngươi lập công."


Không đau, không ngứa, ý đồ ám chỉ mười phần.


Lập công...... Còn không phải là phát tiền?


Diệp Bạch Đinh xoa xoa đỉnh đầu mình, lãnh đạo rất biết điều nha, không cho đủ thịt, đám sói con sao có thể ngao ngao nhào về phía trước?


Có điều quá kiêu ngạo, cũng dám chấp nhận loại khen thưởng này, không sợ ta đào rỗng ngươi? Kim bài pháp y bắt đầu tích cực, vụ án là phải phá!


Vì thế sau đó, Cừu Nghi Thanh mang người đi bài tra vụ án phóng hỏa, truy tung từ lôi hỏa đạn, đến tài liệu chế tạo lôi hỏa đạn, phân vùng khu phố chính để bài tra, kẻ phóng hỏa nếu muốn gây chú ý, nơi hẻo lánh có thể trực tiếp loại trừ, tòa nhà có sân lớn không ai ở cũng bị loại ra, nơi nào phồn hoa náo nhiệt nhất, nơi đó chính là địa phương cần bài tra xác định nhất.


Làm nghề gì, làm mấy năm, trong lúc đó có đổi lão bản hay không, có sửa chữa đào đất lên hay không, tình hình thay đổi nhân công, khi ở đó chủ yếu phụ trách cái gì, bản tính, yêu thích...... Mỗi một điểm cũng không bỏ sót.


Nếu hết thảy đều phát triển theo hướng xấu nhất, phán đoán của bọn họ không có sai, vậy kẻ phóng hỏa kia nhất định sẽ tái phạm, thời gian vô cùng gấp gáp!


Cừu Nghi Thanh gần như bận cả ngày lẫn đêm, mấy ngày liền cũng không về Bắc Trấn Phủ Tư, Diệp Bạch Đinh căn bản là không thấy mặt y.


Thân Khương cũng bận đến vắt giò lên cổ, tìm kiếm hỏi thăm tìm người cũng không phải chuyện dễ dàng, cho dù có phương hướng, cũng cần thời gian, hắn dẫn người từ sổ hộ tịch của quan phủ, tra ra đường phố phường thị, lại kết hợp tin tức từ hãng xe ngựa của Vân thị, hễ có điểm nào phù hợp, đều phải dừng chân hỏi kỹ càng, thẳng cho đến ba ngày sau, tìm ra một nhà, so với đặc điểm mà Kiều thiếu gia nói, một điểm cũng không sai.


Nhà này họ Vương, gia chủ là một quan nhỏ hàng lục phẩm, có một nữ nhi kêu Thải Liên, năm nay 20 tuổi, chưa có hôn phối, nguyên nhân sao? Bởi vì trên mặt có một vết bớt rất lớn, dung mạo không tốt, lại thêm mười năm trước rơi xuống nước, bị thương thân mình, thể hàn vô cùng nghiêm trọng, quanh năm uống thuốc, mỗi tháng cơ hồ có hơn mười ngày cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, căn bản không có biện pháp gả chồng bình thường, chỉ có thể điều dưỡng......đây còn không phải là người Kiều thiếu gia muốn sao?


Lại hỏi thêm, cô nương Thải Liên này đại khái một tháng trước ra cửa, nửa tháng trước truyền tin nói sắp về, nhưng vẫn không thấy bóng dáng, xong, đúng là người chết!


Thân Khương lập tức tập trung hỏi thăm, tính cách yêu thích, quan hệ cá nhân, hoàn cảnh gia đình...... Đem toàn bộ những gì cần hỏi đều hỏi hết, viết hết lên giấy kỹ càng, lại theo mấy tin tức này tiếp tục tìm, đến khi quay lại Bắc Trấn Phủ Tư đã vào đêm.


Diệp Bạch Đinh từng hàng một, đọc thông tin trên tờ giấy Tuyên Thành: "Cuộc sống của người chết, có vẻ cũng không tốt."


"Sao có thể tốt được chứ? Nước miếng làm người chết đuối, cô nương này đã hai mươi, không ai làm mai, gả không ra, từ nhỏ đã bị người ta gọi là 'sửu bà nương', còn mang bệnh hiểm nghèo, bị đại phu nói là sinh không ra hài tử, về sau có thể có cái gì để trông cậy vào?"


Thân Khương nói rồi thở dài: "Chỉ với sắc mặt của cha mẹ và huynh tẩu kia của nàng ta, ngoài miệng nói là lo lắng, kỳ thật căn bản là không để bụng cô nương này, Cẩm Y Vệ Bách hộ ta đã tới cửa hỏi chuyện, câu hỏi đầu tiên của bọn họ lại là sợ hãi chọc phải chuyện gì, cũng chưa hỏi cô nương nhà mình bị làm sao, lúc sau phát hiện chuyện không liên quan đến mình, liền chậm rãi thả lỏng, thậm chí còn ghét bỏ cô nương này quanh năm uống thuốc tiêu tiền, nếu không phải cô nương này còn có chút tay nghề, không biết còn bị khi dễ thành cái dạng gì đâu."


Diệp Bạch Đinh lật lật tờ giấy trên tay: "Tay nghề?"


Vì sao trên giấy không viết?


Thân Khương: "Việc này có chút khó nói, ta liền không viết trên giấy, cô nương này biết thêu hai mặt, tay nghề còn đặc biệt hảo, tuy rằng phí công phu, thân thể kia của nàng ta cũng thực sự kéo chân sau, nhưng khổ nỗi thành phẩm rất đẹp a, một bức có thể kiếm không ít bạc, trên phố xem như cũng có chút danh tiếng, cũng nhờ thêu hai mặt này, nàng có thể giúp đỡ trong nhà, tiền tài, đường làm quan của phụ thân, mẫu thân đi lễ lạc, mặt mũi huynh tẩu......20 tháng Chạp, các quý nhân trong hoàng thành muốn đi hoàng lăng tế trời, thiếu gia biết không?"


Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu, không biết, nhưng hắn có thể lý giải, nhà người bình thường ăn tết còn phải thắp hương bái tổ tiên một bái, người trong hoàng gia có tổ chức vài hoạt động cũng bình thường.


Thân Khương nhìn nhìn xung quanh, hạ giọng: "Chuyện hoàng gia người ta, ta khó mà nói, nhưng nghi thức tế lễ này mỗi năm đều có một lần, thiên tử muốn đích thân đến, Thái Hoàng Thái Hậu tuổi lớn, thân thể không tốt, lại là trưởng bối, có đi hay không cũng không nhất định, vị Thái quý phi trong cung kia nhất định là đi, người ta là nữ nhân tiên đế sinh thời yêu nhất, tiên đế vừa tắt thở, còn lưu lại thánh chỉ cho người này đặc quyền, đến bây giờ bên ngoài cũng không biết trong tay vị Thái quý phi này rốt cuộc nắm nhiều ít đồ vật...... Tóm lại chính là sự tình liên quan trọng đại, quá nhiều thứ yêu cầu chuẩn bị, người khác thì Lễ Bộ có kinh nghiệm, làm từng bước là được, Thái quý phi này thì không thể được, quần áo trang sức, nước trà điểm tâm, mọi thứ phải tốt nhất, nếu dám sơ sài, Đông Xưởng kia là ăn chay sao? Trên dưới đã sớm bắt đầu chuẩn bị, nhiệm vụ từng cái từng cái phân đi xuống, vừa lúc quan trên biết nữ nhi của Vương đại nhân biết thêu hai mặt, Thải Liên cô nương không phải bắt đầu bận rộn sao?"


"Chuyện mấy chủ tử trong cung, làm quan cũng không dám chậm trễ, huống chi một cái cô nương gia? Hình thêu màu sắc hoa văn bình thường khẳng định là không được, phải đổi mới, hoa văn phải mới mẻ, nhan sắc phải phối thật xinh đẹp, vải thêu phải chú ý, không có linh cảm, còn không chịu đi khắp nơi quan sát thu thập? Đáng thương thân thể kia của Thải Liên cô nương, cắn răng chịu gió lạnh ra cửa, mới đầu còn dùng xe ngựa nhà mình, sau đó xe ngựa bị hỏng ở trên đường, nàng ta liền mang theo nha hoàn đi thuê xe, tiếp tục tìm, ở nửa tháng trước, nàng ta cảm giác có linh cảm, nói muốn quay về, đi đến một nửa đột nhiên lại nhìn thấy cái gì, muốn dừng lại nghỉ một đêm, nhưng cũng đã thông tri trong nhà, cô nương sợ người nhà sốt ruột, mới sai nha hoàn đi về trước nói một tiếng, dù sao cách cũng không xa, bộ dạng diện mạo kia của nàng ta, cũng không thấy có gì phải sợ......"


"Kết quả liền xảy ra chuyện."


Thân Khương nói xong, có điểm đáng tiếc: "Một cái cô nương đang yên đang lành, sinh bệnh cũng không phải mình muốn, lại không phải cả đời trị không dứt được, bớt trên mặt tuy xóa không hết, nhưng cũng chẳng trở ngại ai, sao lại gặp chuyện như vậy chứ?"


Diệp Bạch Đinh nhìn thông tin trên tờ giấy: "Hãng xe nói như thế nào? Người chết thuê xe, không đi đến nơi liền mất tích, bọn họ liền không đi tìm thử?"


Thân Khương: "Thuê xe đích xác có ký khế, ước định tốt là đến nơi nào, nhưng cũng hẹn trước thời hạn a, ta hỏi qua người của hãng xe ngựa Vân ký, tìm được xe người chết thuê, đánh xe chính là cái tiểu tử, nói gần đây nhiều sinh ý, đơn đặt hàng đặc biệt nhiều, mỗi cái đều đã xác định hết thời gian, nếu một khách chậm trễ, sẽ ảnh hưởng đến đơn tiếp theo của bọn họ, gặp phải khách hàng khó tính, xin lỗi bồi tiền cũng vô dụng, chuyện sẽ bị nháo lớn, người chết đột nhiên yêu cầu dừng lại ngay trên đường về, nói nghỉ một đêm, này không phải sẽ chậm trễ sao? Tiểu tử thực khó xử, nể tình đối phương là một cô nương, còn dư nhiều tiền, nói sẽ nguyện ý chờ một hồi, khi trở về thúc ngựa nhanh hơn là được, nhưng hắn chỉ có thể chờ thêm nửa ngày, nếu cô nương không trở lại, hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể đi trước."


"Tiểu tử nói tên khách điếm, ta cưỡi ngựa đi kinh giao một chuyến, ở trên quan đạo tìm được khách điếm này, chưởng quầy cùng tiểu nhị đã chứng thực lời tiểu tử kia nói, người chết ở khách điếm ngủ lại một đêm, trên người cũng không có hành lý, là đã sai nha hoàn báo tin mang về nhà trước, trời sáng liền ra ngoài, cuối cùng không trở về, bọn họ liền theo ước định trước đó trả phòng."


Đầu ngón tay thon dài trắng trẻo của Diệp Bạch Đinh lướt qua tờ giấy Tuyên Thành: "Nói cách khác, người chết đang trên đường về, không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên có linh cảm, muốn bắt lấy, nhưng nếu bắt lấy phải lưu lại nhìn thêm, bèn sai nha hoàn về nhà trước, hẹn thời gian với người của hãng đáng xe ngựa, tới giờ hẹn, nàng ta không trở về, hãng xe ngựa và khách điếm chỉ có thể cho rằng nàng đã rời đi."


Kinh giao vào nội thành cũng không xa, cô nương thân thể yếu đuối cần phải gọi cái xe ngựa, nếu là một tráng hán, đi bộ là có thể tới nơi, chỉ là yêu cầu thời gian hơi lâu một chút. Bản thân người chết hẳn là đã suy xét hết rồi, cho dù có ngoài ý muốn cũng không có vấn đề lớn, chỉ là cực khổ một tí.


Nhưng nàng cũng không biết, ở ngay trên con đường này, nàng bị người theo dõi, rồi vĩnh viễn không trở về được.


Diệp Bạch Đinh chỉ quả núi trên sơ đồ: "Khách điếm cách địa điểm phát hiện thi thể, là bao xa?"


Thân Khương bước lại, chỉ ra vị trí khách điếm: "Từ đây đến đây, không tính là xa, đổi thành ta, cũng đi chừng hai canh giờ."


Diệp Bạch Đinh nhíu mày, hoàn cảnh sinh hoạt của người chết không thể nói hiền lành, nhưng quan hệ nhân tế thực đơn thuần, ngày ngày tiếp xúc cũng chỉ những người đó, nếu hung thủ ở trong đám người này, động cơ là cái gì? Nếu hung thủ không ở trong đám người này, thì làm sao lại biết người chết sẽ đi một mình trong núi sâu, rồi đi theo giết chết chứ?


Cách giết hại tàn nhẫn này, hận ý tràn ngập này......


Hắn cảm giác chuyện này rất không ổn, nhiều chỗ nói không rõ, lại không có thêm tin tức manh mối gì.


"Gâu!"


Cảm giác được hắn thật lâu không nhúc nhích, Huyền Phong đi tới, chân trước bám lên đài, ủi ủi eo hắn.


Diệp Bạch Đinh thuận tay xoa nhẹ đầu cẩu tử, đối diện đôi mắt đen láy của cẩu tử, đột nhiên có cái ý tưởng: "Ngươi là cẩu tướng quân...... Khẳng định rất giỏi đánh hơi? Giúp ta một việc được không?"


"Gâu!" Cẩu tử liếm liếm tay hắn.


Diệp Bạch Đinh quay sang Thân Khương: "Lại đi con đường kia một lần, mang nó theo."


Thân Khương lập tức minh bạch: "Ngươi là nói......để cẩu tướng quân đánh hơi, tìm manh mối về hung thủ?"


Diệp Bạch Đinh: "Người chết cũng được, bất luận thứ gì bị bỏ sót, cho dù là con đường đã đi qua, có lẽ đều hữu dụng."


"Nhưng cẩu tướng quân mấy ngày nay rất bận," Thân Khương chỉ chỉ bên ngoài, "Chỉ Huy Sứ đang dùng nó để tìm lôi hỏa đạn đó, nó lúc này nên ở......bãi đất trống?"


Diệp Bạch Đinh giờ mới nhớ tới, rất lâu không thấy cẩu tử, thì ra là đi chấp hành nhiệm vụ.


"Vậy mượn con khác? Trong Tư có còn con chó nào không làm nhiệm vụ không?"


"Chắc chắn là có, Cẩm Y Vệ bọn ta có lương tâm, người có thể coi như gia súc mà dùng, gia súc lại không thể quá sức, đi, ta mang ngươi đi chọn một con!"


Huyền Phong làm sao biết được hai người đang bàn luận nhiệm vụ, nó chỉ biết Kiều thiếu gia đột nhiên đi đến ổ chó, hắn muốn con chó khác?! Chẳng lẽ có nó còn chưa đủ sao! Rõ ràng nó mới là con uy vũ nhất soái khí nhất, tiểu tể tử tâm địa gian giảo khác đều không xứng! Nó còn chưa dụ được Kiều thiếu gia ngồi lên xe nhỏ của nó đâu, không thể, tuyệt đối không thể!


"Ô gâu! Gâu!"


Cẩu tử chặn ngang trước mặt Diệp Bạch Đinh, đúng là không cho hắn đi, Thân Khương muốn hỗ trợ, nó liền trừng mắt nhe răng, uy hiếp gầm nhẹ, còn dám khuyến khích người khác, cắn chết ngươi nha!


"Ta thảo ——" Thân Khương không thể chọc giận cẩu tướng quân, "Nó không cho đi a!"


Diệp Bạch Đinh thở dài, không có biện pháp, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu cẩu tử: "Được, ta không đi, không được cáu kỉnh."


"Ô —— gâu!"


Cẩu tử anh anh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi