CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC

Gió bắc lạnh lẽo, nước đóng thành băng, cái lạnh tàn khốc của mùa đông tựa như có thể mang đi toàn bộ độ ấm trong thiên địa, mọi người không tự chủ bọc kín quần áo trên người lại, càng chặt hơn một chút, có thể cũng không quá có tác dụng, nhưng chỉ có như vậy, nội tâm mới như được đến một chút an ủi.


Thân Khương nhìn theo thân ảnh gầy yếu của Lý thị, tầm mắt chậm rãi quay lại, nhìn về phía Kiều thiếu gia: "Nàng có vấn đề?"


"Có lẽ."


Diệp Bạch Đinh suy tư: "Trước tiên nói mấy thứ ngươi tra được thử xem, nhà người chết tình huống như thế nào, vì sao đến đây lại là thê tử? Cha mẹ huynh đệ đâu?"


Thân Khương lắc đầu: "Lâu Khải là con trai độc nhất, nguyên quán ở nơi khác, một nhà bọn họ là một chi trong tộc, không biết vì nguyên nhân gì, đã sớm phân ra sống riêng, cha hắn xem như có chút tiền đồ, trằn trọc làm được chức quan nhỏ, đi vào kinh thành, tới lượt Lâu Khải liền có tiền đồ hơn, làm đến kinh quan, cuộc sống sung sướng, tất nhiên không muốn quay về. Đại khái là mười năm trước, người trong gia tộc khôi phục quan hệ với bọn họ, quanh năm lễ lộc đều có, muốn nói nhà Lâu Khải đến một trưởng bối có tiếng nói cũng không có thì không có khả năng, nhưng mắt thấy đã đến cuối năm, lễ nên gửi đã gửi, hiện tại ở kinh thành thật đúng là tìm không ra tộc nhân có trọng lượng. Phụ thân Lâu Khải 6 năm trước tạ thế, mẫu thân chân không tốt, đi đường không được, hằng này nơi nào cũng không đi, lứa nhỏ hơn, chỉ có một con gái một, năm nay mới 6 tuổi, có thể làm chủ được trong nhà, chỉ còn thê tử hắn."


Diệp Bạch Đinh: "Không có thiếp thất thông phòng?"


"Cái này thật đúng là không có," Thân Khương nói, "Bên cạnh Lâu Khải đặc biệt sạch sẽ, hắn ở trước mặt Lỗ Vương thế tử được yêu thích, cũng không phải chưa ai đưa nữ nhân cho hắn, nhưng hắn cũng chưa muốn, không quan tâm bên ngoài sau lưng ra sao, về điểm này thoạt nhìn còn rất giữ mình trong sạch, người ngoài đều khen hắn, nói phu thê bọn họ cảm tình rất tốt."


Diệp Bạch Đinh nghe ra chần chờ trong giọng điệu của hắn: "Nhưng mà?"


Thân Khương: "Nhưng mà trong thư phòng hắn cũng có một cái......cái kia!"


"Cái nào?"


"Chính là cái kia.......cái đồ khắc gỗ giống của Lỗ Vương thế tử kia kìa," Thân Khương khoa tay múa chân một chút, "Giống nhau như đúc!"


Vương phủ Chiêm sự nói đồ vật kia của Lỗ Vương thế tử là Lâu Khải đưa, hắn hiện tại liền hoài nghi, Lâu Khải lúc trước mua có phải đã mua một đôi, tặng thế tử một cái, để lại một cái cho mình hay không?


"Cùng cấp trên có đồ vậy giống nhau, không sợ bị cấp trên biết, kiêng kị hắn đi quá giới hạn sao?"


"Vậy phải xem là thứ gì," Diệp Bạch Đinh nghĩ nghĩ, nói, "Nam nhân ở phương diện nào đó thường có ý thức lãnh địa, tỷ như bên cạnh giường sao có thể để người khác ngủ, tỷ như đồ vật của ta chính là của ta, người cũng vậy, người khác không thể mơ ước, nhưng ở phương diện nào đó, hắn cảm thấy không quá trọng yếu, hầu như sở hữu cũng có thể chia sẻ, tỷ như huynh đệ tốt có rượu thì cùng nhau uống, có thịt thì cùng nhau ăn, huynh đệ như thủ túc, nữ nhân như quần áo...... phải xem hắn chân chính để ý là cái gì, cái gì thì không quan trọng."


Thân Khương không biết tại sao, theo bản năng liếc nhìn Chỉ Huy Sứ một cái.


Ý thức lãnh địa...... khoanh vùng địa bàn và người...... Người khác sao thì không biết, hắn dù sao đã hiểu một vài thứ.


Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: "Nếu Lỗ Vương thế tử rất để ý món đồ khắc gỗ kia, vậy nó chứa đựng ký thác tâm linh độc nhất vô nhị của hắn, vậy thì chỉ hắn mới có thể có, người khác không được, nếu chỉ là một thứ dùng để trêu chọc, giao lưu, khoe ra, so sánh, vậy mọi người đều có thể chia sẻ, chuyện yêu thích hứng thú của một quần thể nhỏ, sao có thể gọi là đi quá giới hạn chứ?"


Thân Khương đấm vào lòng bàn tay: "Nhìn không ra a, bề ngoài lịch sự văn nhã, được người khác khen giữ mình trong sạch, lại biến thái như vậy!"


Diệp Bạch Đinh lắc đầu: "Chỉ bằng một cái này, còn chưa đến mức đó......"


Tính cách từng người khác nhau, trưởng thành trải qua không giống nhau, yêu thích cũng có nhiều mặt, hắn đã gặp nhiều người có sở thích sưu tầm khác nhau, có vài người chỉ là thích trầm ổn, tính cách tựa hồ có chút thâm trầm, thoạt nhìn rất hung, kỳ thật cũng không làm chuyện xấu, cất chứa mấy thứ này, bản thân nó không tính là sai, làm kẻ chấp pháp, không thể đơn giản thô bạo lấy ấn tượng bản khắc đi định nghĩa hoặc chỉ trích, điểm bọn họ nên chú ý là ở những hành vi của đương sự, có tổn thương đến người khác hay không.


"Hai người đều có đồ vậy giống nhau, lại đều mất tích, một người khi tìm được đã tử vong......chính là vấn đề."


"Chẳng lẽ bọn họ đều thích chơi loại trò chơi này?" Thân Khương nhớ tới bộ dạng hiện trường vụ án, không tự chủ được run một cái, "Thích bị quất đánh? Bị ngược đãi? Đây là cái tật xấu gì?"


Diệp Bạch Đinh hơi quay đầu đi: "Thích chơi loại trò chơi này......cũng có rất nhiều loại hình khác nhau, không cùng nguồn gốc, hiện tại thông tin còn quá ít, bất quá lại có thể nghiệm thi trước —— nhìn xem người chết khi nào chết, chết như thế nào."


Cừu Nghi Thanh đã ra lệnh phòng ngỗ tác chuẩn bị tốt: "Đi thôi."


Diệp Bạch Đinh gật gật đầu, hai người sóng vai mà đi.


"Không đúng, từ từ," Thân Khương vừa đi theo, vừa xoay người truy vấn, "Thiếu gia còn chưa nói, vì sao Lý thị khả nghi chứ?"


Diệp Bạch Đinh: "Vết bầm trên cổ tay, dấu vết có hình dạng này, tuyệt đối không phải tùy tiện đụng cái bàn là có thể tạo ra, đó là vết trói."


Cừu Nghi Thanh: "Hương liệu."


Lư hương ở hiện trường đã cháy sạch, nhưng phàm là hiểu một chút phẩm hương chi đạo, bằng mùi tàn lưu cũng có thể biết, hương này nhất định không phải vật tầm thường, Lý thị đã chính miệng nói, nàng am hiểu điều hương.


Cộng thêm phần chứng cứ không ở hiện trường không được rõ ràng......


Thân Khương đã hiểu: "Xem ra phải chú ý tra xét nàng một chút!"


Quẹo vào phòng ngỗ tác, đình thi đài đã chuẩn bị tốt.


Lần này vụ án rất đặc thù, để tránh chi tiết sai lậu, thi thể dỡ xuống là bộ dáng gì, thả lên liền bộ dáng đó, một chút cũng không thay đổi.


Diệp Bạch Đinh mang bao tay, cẩn thận quan sát người chết, thi thể trên người trừ bỏ cách trói tràn đầy kỹ xảo, thoạt nhìn phi thường hấp dẫn thị giác, rõ ràng nhất, chính là vết roi.


"Toàn bộ vết roi đều tập trung ở sau lưng, mông xuống gần đùi, phía trước rất ít, gần như không có, điểm roi quất cũng hoàn toàn không có ý tứ công kích bộ vị đặc thù nào; vết roi có nặng có nhẹ, càng xuống dưới, tới gần mông và đùi, thương càng nặng, dùng mắt thường có thể thấy được sưng đỏ bầm tím, dấu vết ở phần lưng thì nhẹ hơn nhiều...... Thoạt nhìn giống cái gì?"


Thân Khương suy tư một lát, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây rõ ràng là đánh không đủ hung a! Ngươi xem này, này, thêm chỗ này," hắn chỉ mấy chỗ thương, "Cũng chỉ đỏ một chút, cả sưng cũng chưa sưng lên, căn bản không mạnh tay! Hung thủ có phải đối với người chết tâm sinh thương tiếc, không nỡ đánh hay không a!"


Diệp Bạch Đinh: "Có lẽ là, tạm thời không thể đánh nặng."


Cừu Nghi Thanh: "Trên mình người chết không có dấu vết chống cự gì, hắn là tự nguyện."


Thân Khương chuyển một vòng quanh người chết: "Nhưng tư thế này, có phải cũng không quá dễ đánh hay không?"


Hai tay hai chân bị quặt ra sau lưng, làm sao để đét mông?


"Cho nên không phải bị treo lên mới đánh," Diệp Bạch Đinh chỉ vào dấu vết ở đầu gối người chết, "Hắn hẳn là quỳ một thời gian rất dài."


Thân Khương hút một tiếng: "Quỳ đánh a......"


Diệp Bạch Đinh lại chỉ vào vết roi ở bả vai và bên chân: "Treo lên rồi cũng không có nhàn rỗi."


"Ý? Đây là cái gì?"


Thân Khương đột nhiên phát hiện ở chỗ eo mông người chết có một vết hình chấm ửng đỏ, hình dạng giống giọt mưa lớn, một vòng tròn tròn, chấm chấm gần nhau, làn da phản ứng thoạt nhìn giống như sưng đỏ, hồng hơn một chút, nhưng thật ra không quá sưng.


Cái này không cần Diệp Bạch Đinh, Cừu Nghi Thanh đã trả lời hắn: "Sáp."


"Sáp?" Thân Khương còn chưa hiểu.


"Nhỏ lên."


"Nhỏ, nhỏ?"


Thân Khương rốt cuộc phản ứng lại, mẹ uy, bị nóng a! Nhưng dấu vết này...... Ngươi là Chỉ Huy Sứ a, lại không phải ngỗ tác, vì sao thuần thục như vậy?


Cừu Nghi Thanh hơi thương hại nhìn hắn, chỉ chỉ dây thừng cột giữa hai chân người chết ——


Dây thừng là dây da trâu mảnh, đen đến tỏa sáng, cọ phải lớp sáp lỏng màu trắng đã được xử lý trên người người chết, nhìn kỹ một chút là có thể phát hiện.


Chỉ Huy Sứ trào phúng quá rõ ràng: Đôi mắt không cần, thì đưa cho người nào cần.


Thân Khương rụt ra sau một bước, tìm cách nói qua chuyện khác: "Cái kia phòng không có giường sưởi, góc tường chỉ thả một cái chậu than, tuy rằng cháy hết thì có thể thêm, nhưng hắn lột trơn bóng như vậy, không lạnh sao?"


Cái này ngay cả ánh mắt Diệp Bạch Đinh nhìn hắn cũng mang theo thương hại: "Thích chơi loại trò chơi này, chính là thích cảm giác roi da và da thịt tiếp xúc, mặc quần áo, còn gì thú vị? Hơn nữa ——"


Cừu Nghi Thanh: "Chơi lên liền không lạnh."


"A?"


Thân Khương nhìn nhìn Kiều thiếu gia, lại nhìn nhìn Chỉ Huy Sứ, không thích hợp, hai ngươi không thích hợp, tại sao biết rõ ràng như vậy!


Hai người căn bản không để ý đến hắn, Cừu Nghi Thanh nhìn về phía Diệp Bạch Đinh: "Nguyên nhân chết là cái gì? Hít thở không thông, hay là độc?"


Tầm mắt Diệp Bạch Đinh căn bản không rời khỏi thi thể: "Người chết miệng bị cục vải lấp kín, xương lưỡi, xương sụn cổ họng không có vết gãy vỡ, quỹ đạo dây trói tuy vòng qua phần cổ một vòng nhưng lại rất lỏng, vết thương phần cổ sưng đỏ bên mép, dấu máu rõ ràng, là thương lúc còn sống...... Trừ phi người chết cố ý duỗi cổ xuống, chính mình siết chính mình, nếu không khi hắn bị treo ở giữa không trung, khẳng định là không chết."


Nhưng tư thế này rất trí mạng. Người thường bị treo thành cái dạng này, không cần bao lâu cũng sẽ thiếu oxy, tuần hoàn máu trong cơ thể xuất hiện vấn đề, hô hấp khó khăn......


"......theo mức độ mạch máu tròng mắt người chết phồng lên, nhất định kèm não sung huyết, hắn rất có thể chết do hít thở không thông, nhưng không phải là do phần cổ, mà là do tư thế."


Còn về phần độc......


Làn da người chết biến thành màu lam, môi hơi tím, móng tay bầm tím, nếu không có ngoài ý muốn, đây rõ ràng là hiện tượng trúng độc, nhưng người chết không có những biểu hiện khác của kẻ bị trúng độc, tỷ như miệng mũi tai chảy máu, tỷ như miệng sùi bọt mép, tỷ như run rẩy, co giật......


Bất quá nhìn trạng thái của người chết, cho dù có chứng co giật, cũng nhìn không ra, riêng chuyện trúng độc, còn phải cẩn thận xác nhận.


"Ta muốn tháo dây thừng."


Diệp Bạch Đinh nghiêm túc quan sát thật lâu, phương thức trói dây thừng trên người người chết có thể nói là rất nghệ thuật, nước chảy mây trôi, đối xứng hoàn mỹ, bảo trì tính thoải mái, thân thể co duỗi ở mức lớn nhất, đặc biệt là nơ bướm ở mặt sau, thắt rất xinh đẹp.


Thân Khương nhìn đám dây triền triền nhiễu nhiễu này, đột nhiên nhớ tới nỗi sợ đêm qua ở Đông Xưởng, bị dây thừng chi phối: "Ngươi cẩn thận một chút, nếu không lưu ý rút nhầm......"


Chính là sẽ càng lúc càng siết chặt!


"Cái này thì sẽ không." Diệp Bạch Đinh đã giữ chặt một đầu dây thừng, kéo nhẹ ——


Hắn kiến thức rộng rãi, xử lý qua quá nhiều án kiện, trong đó không cái nào giống cái nào, lúc trước vì nghiên cứu thủ pháp hung thủ gây án, hắn thậm chí còn đào sâu vào một diễn đàn nọ, học các loại thắt dây thừng, thắt như thế nào để nhìn xinh đẹp, như thế nào để trói người đau, người khác nhìn không ra, như thế nào để nhìn rất ghê gớm nhưng không thật, chỉ có thể hù hù người, tâm lý thói quen gì thì đại khái sẽ chọn cách thắt nào......


Theo ngón tay, dây thừng bung ra.


"Ngươi......"


"Xin lỗi," Diệp Bạch Đinh quay đầu nhìn Thân Khương, "Ta đối với người chết, luôn am hiểu hơn người sống."


Thân Khương:......


Không nói, ta không nói được chưa! Ngươi đừng......đừng hù dọa lung tung!


Diệp Bạch Đinh tiếp tục kiểm nghiệm thi thể.


"Vết trói......xanh tím nghiêm trọng, người chết rất có thể bị treo lên một hai cái canh giờ, cũng chưa chết, chỗ bị cắt rớt......" Hắn cầm một cái thước dây, chuẩn bị đi đo đạc.


Thân Khương liền cảm thấy phòng ngỗ tác đột nhiên lạnh xuống, nhìn lại, phát hiện sắc mặt Chỉ Huy Sứ không quá thích hợp.


Hắn nhìn nhìn Kiều thiếu gia đang khoa tay múa chân chỗ vết thương của người chết, lại nhìn nhìn Chỉ Huy Sứ...... Không phải chứ, ngài nháo cái gì đó, ngại quá bẩn, không muốn nhìn?


Diệp Bạch Đinh đã cho ra kết luận: "Miệng vết thương trơn nhẵn, chỉ một đao, dụng cụ cắt gọt hẳn là đủ sắc bén, dài ba tấc trở lên, dưới năm tấc, rộng không quá hai tấc......có lẽ là chủy thủ? Xén chỉnh tề sạch sẽ, miệng vết thương lại quá sâu, hung thủ hiển nhiên không rành về y học...... hai lượng thịt và chủy thủ này, hiện trường hình như cũng không phát hiện?"


Cừu Nghi Thanh lắc lắc đầu: "Bốn phía và trong phạm vi khu nhà, đều không có."


"Vậy thì kỳ quái," Thân Khương phi thường tò mò, "Chủy thủ mang đi, rửa rửa còn có thể dùng, một miếng thịt, mang đi làm cái gì? Không sợ dơ, cũng không sợ thối rữa sao?"


Lại nhìn cái chỗ tối om kia trên người của người chết, hắn cũng không biết nên cảm giác ghê tởm, hay là cảm giác đau.


Diệp Bạch Đinh nhìn dấu vết trên thi thể, gần như là có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi đó, Lâu Khải hẹn một người, vốn định hưởng thụ cuộc hẹn màu hồng phấn, chơi chút kích thích, hắn cho rằng mình là đang tìm kích thích, là đang hưởng thụ, lại không biết người kia đã sớm có chủ ý, từng bước một, nhìn như là theo ý hắn, kỳ thật là chuẩn bị giết hắn, hành vi thiến này, rõ ràng là vũ nhục, hung thủ đang cười nhạo người chết, miệt thị người chết.


"Roi......ở hiện trường hình như cũng không tìm được."


"Không có," Cừu Nghi Thanh khựng lại, "Bất quá hoa văn trên vết thương này có chút đặc thù, sau đó sẽ sửa sang lại để tìm kiếm."


Thân Khương: "Toàn bộ đồ vật đều mang đi......có chút nguy hiểm a, hung thủ sẽ không sợ bị bắt được sao?"


Diệp Bạch Đinh: "Cho nên chúng ta phải chú ý những nơi tiện xử lý vật chứng, tỷ như sông?"


Nếu mấy vật như hung khí được xử lý thật cẩn thận, thủ phạm nhất định là kẻ phi thường cẩn thận, mưu hoa từng bước hoàn mỹ, nếu căn bản không xử lý, tất cả đều mang theo trở về, đó chính là chắc chắn người khác sẽ không nghĩ tới là hắn.


Thời gian người chết tử vong ở trong vòng 6 canh giờ, đã biết hôm qua đường hội, toàn bộ quá trình người chết đều có mặt, chạng vạng rời đi, thời gian sau đó hẳn là đi đến chỗ hẹn, sau đó chơi trò chơi, từ người chết tự nguyện bị quất, đến bị treo trên xà nhà, thời gian này sẽ không quá ngắn, rốt cuộc trò chơi phải chậm rãi chơi mới thú vị, thời gian dài như vậy, hung thủ ở hiện trường gần như không hề lưu lại một chút đồ vật nào liên quan đến mình, tỷ như quần áo, phối sức, nếp nhăn trên giường, mùi vị...... Có lẽ mùi vị đã bị mùi son phấn quá nồng và hương trong cái đỉnh ba chân kia che lấp, có thể chứng minh hiện trường có một người khác tồn tại, ngoại trừ thương tích trên thân người chết, chính là trên bàn trà, có hai cái ly.


Không quan tâm là có bị bắt được hay không, quá trình hung thủ gây án đều rất cẩn thận, rất tự tin.


Xem xong toàn bộ biểu hiện bên ngoài của thi thể, mặt mũi Diệp Bạch Đinh nghiêm lại: "Ta muốn giải phẫu."


Quá trình này đã được kiến thức qua nhiều lần, Thân Khương cũng có thể chống cự không phun ra: "Tới!"


Lần này cũng không phải toàn bộ mọi việc đều là Kiều thiếu gia tự mình làm, hắn có thêm một trợ thủ.


Thương Lục đã qua giai đoạn lau

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi