CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC

Lãnh phạt? Lãnh cái gì phạt? Vì cái gì phải lĩnh phạt? Hắn chỉ là cái tiểu ngỗ tác vô tội mảnh mai đáng thương, ngược gió mạo tuyết, không cẩn thận bị cẩu tử lừa lên xe con mà thôi, vì cái gì phải chịu khổ như vậy!


"Không đi?" Cừu Nghi Thanh quét mắt qua chân thiếu niên, bắt đầu thong thả ung dung xắn tay áo, "Chân lại mềm?"


Bộ dạng này Diệp Bạch Đinh lại quá quen thuộc, ngày đó Bắc Trấn Phủ Tư bị tập kích, Cừu Nghi Thanh vừa vặn tiếp được hắn rơi xuống, trở về khi xuống ngựa, cũng là tư thế này...... Chẳng lẽ muốn ôm hắn vào nhà?


Hay......hay là xách hắn đi hình phòng đánh bản tử? Hắn đích xác là bất cẩn làm mệt cẩu tử, nhưng hắn thật sự không phải cố ý......


"Không cần! Ta rất ổn!" Vì chứng minh mình đích xác rất ổn, hắn còn lập tức chạy vào phòng.


Có thể trốn lần nào hay lần đó.


Nhưng đợi thật lâu, cũng không thấy Cừu Nghi Thanh tiến vào, bước chân Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, khi nào chậm như vậy?


Chờ càng lâu, trong lòng liền càng lo sợ bất an, chắc Cừu Nghi Thanh không phải là làm thật đi? Chẳng lẽ cả bản tử cũng không phải, muốn dùng đại hình? Lại nói tiếp hắn từ ngày vào Chiếu Ngục đến này, liền đối với Chỉ Huy Sứ quá mức bất kính, khởi điểm còn nhớ hành lễ, sau này quen dần, ỷ người ta dưỡng hiền nạp sĩ, khoan dung với người có bản lĩnh, hắn liền vui đùa đều dám làm, uống say rượu còn dám chỉ vào mũi nói người ta làm càn......


Diệp Bạch Đinh vỗ trán tự xét lại, hắn hình như là có điểm buông thả quá mức.


Nhưng việc này thật không thể trách hắn, hắn lại chưa sống ở loại xã hội phong kiến này, vì chính mình quá mức lợi hại mà đắc ý vênh váo, đối với lễ tiết có chút sơ sẩy...... Lại có cái gì sai đâu?


Xong rồi xong rồi, y tới, y tới!


Diệp Bạch Đinh nghe được tiếng chân của Cừu Nghi Thanh! Nam nhân này có tiếng bước chân quá đặc thù, giống như đo bằng thước, vô luận sải bước hay tần suất đều phi thường nhất trí, có vận luật rất đặc thù, hắn thật sự sẽ không nghe lầm!


"Lại đây, uống vào"


Diệp Bạch Đinh ngửi được một mùi cay, quay đầu lại, thấy Cừu Nghi Thanh bưng cái chén trên tay, bên trên hơi nước lượn lờ, mờ mịt giữa trời đông giá rét: "Canh gừng?"


Cừu Nghi Thanh đem canh gừng đặt lên bàn, thấy người còn bất động, màu đen nơi đáy mắt tản ra, tựa như có thể nhuộm thấu bầu trời Bắc Trấn Phủ Tư: "Hửm?"


Diệp Bạch Đinh nhanh nhẹn chồm qua, uống một ngụm, tức khắc mặt mày hớn hở: "Bỏ thêm mật ong?"


Cừu Nghi Thanh hừ một tiếng: "Kiều khí."


Diệp Bạch Đinh bưng chén, uống một hơi. Tuy nước gừng hơi cay, nhưng bỏ thêm mật ong, uống siêu ngon!


Chẳng lẽ đây là trừng phạt? Vậy thì ngươi sớm nói đi, làm hại ta lo lắng đề phòng.


"Ta có thể ......thêm chén nữa hay không?" Diệp Bạch Đinh liếm liếm môi, nước gừng nấu mật, hắn còn có chút thèm.


Cừu Nghi Thanh thiết diện vô tình: "Không có."


Diệp Bạch Đinh:......


Cho nên trừng phạt té ra là cái này sao!


Đột nhiên ngoài cửa có một trận ồn ào, một lát sau, có người đến bẩm báo, nói thứ thiếu gia muốn tìm đã tìm được rồi.


Cừu Nghi Thanh còn chưa hỏi là cái gì, Diệp Bạch Đinh đã túm chặt tay áo y lắc lắc, một đôi mắt sáng lấp lánh: "Mau, để người tiến vào! Có vật chứng quan trọng!"


Cái gì phạt không phạt, chính sự tới, hết thảy đều không quan trọng nữa, làm ơn quên hết đi!


Ánh mắt xẹt qua ngón tay thon nhỏ trắng trẻo của thiếu niên, Cừu Nghi Thanh cũng không hỏi kỹ, gật đầu: "Kêu tiến vào."


Tiến vào chính là một tiểu binh Cẩm Y Vệ, rất trẻ, màu da rất đen, rõ ràng vì Chỉ Huy Sứ cũng ở trong phòng nên có chút khẩn trương, hành lễ hơi lớn: "Bẩm Chỉ Huy Sứ, thuộc hạ nhờ thiếu gia chỉ điểm, ở gần hiện trường vụ án, tìm được cái này!"


Hình vuông làm bằng gỗ, dài tám tấc rộng năm tấc, bên trên có vết máu rõ ràng......


Cừu Nghi Thanh vừa thấy liền hiểu: "Hiện trường vụ án......khay trà cụ?"


"Là!"


Tiểu binh nói chuyện nhanh nhẹn, đã nhanh chóng bẩm báo rõ ràng, vì Diệp Bạch Đinh yêu cầu, bọn họ lại một lần nữa đi dò xét hiện trường chung quanh, lần này trọng điểm không ở mấy chỗ dễ xử lý hung khí như bờ sông đống rác, mà ở không xa ngay sau lưng tòa nhà kia, bọn họ phát hiện có nhà đổ dạ hương*, bên ngoài tường phía sau có vết bẩn không kịp rửa sạch, rất dơ, mùi vị cũng rất khó ngửi, tất cả mọi người đều tránh đi qua, chuột bọ liền nghiêm trọng hơn nhiều, chó mèo không ai nuôi cũng hay mò đến đó, cái khay này đúng là phát hiện ở nơi đó.


*là đổ bô đó, chả hiểu sao lại ko có hầm cá tra, hồi đó ko có thì qua mình mua về nuôi chớ


Cừu Nghi Thanh nhướng mày: "Còn có?"


"Còn có......thứ của nam nhân bị cắt bỏ kia," tiểu binh nói đến chỗ này thì biểu tình liền có chút hàm súc, "Cũng không biết bị chuột gặm hay là chó cắn, vừa dơ vừa thối, đã không nhìn ra, gần như là một cục thịt nát, bọn thuộc hạ thiếu chút nữa không nhận ra...... Muốn đưa lên sao?"


Diệp Bạch Đinh: "Đưa đến phòng ngỗ tác." Hắn lại dừng một chút, "Tìm ra là bộ dáng gì, đưa qua đi chính là bộ dáng đó, đừng rửa sạch."


"Dạ!"


"Hung khí, roi linh tinh thì sao?"


"Cái này không có phát hiện......"


Lại hỏi vài câu, không có phát hiện gì thêm, Diệp Bạch Đinh đã cho người đi xuống, tuy rằng hung thủ tạm thời còn chưa biết, nhưng đống thịt này......thật đúng là tìm được rồi!


Hắn thở phào một hơi, đáy mắt sáng ngời lóng lánh, cho nên hung thủ cũng không phải muốn cất chứa mấy thứ này, người ta không có đam mê này, căn bản chỉ là đem đống thịt nát này coi như rác rưởi ném đi, tùy tiện chó chuột...... đều có thể gặm!


Thiếu niên biểu tình quá mức xán lạn, gần như có thể sưởi ấm toàn bộ trời đông giá rét, Cừu Nghi Thanh nâng cánh tay lên, bàn tay to ấn lên đầu thiếu niên: "Làm không tồi."


Diệp Bạch Đinh chịu khích lệ, càng bành trướng: "Đó là đương nhiên! Các ngươi đều bận rộn, ta cũng không thể nhàn rỗi a! Bất quá hành vi này của hung thủ ta có chút không hiểu nổi......"


Cừu Nghi Thanh: "Việc đem cái đống này ra khỏi phòng là quan trọng."


"Đúng vậy." Diệp Bạch Đinh chỉ vào khay, "Ngươi nhìn xem, hung thủ còn không muốn dùng tay cầm, muốn dùng công cụ, có thể thấy được là chán ghét đống đồ kia cỡ nào, muốn ném nơi nào không ném, vì sao phải mang ra ngoài ném? Cho dù ban đêm ít người, kinh thành lại không có chế độ đặc thù cấm đi lại ban đêm, chẳng lẽ sẽ không sợ gặp người, bị nhìn thấy?"


Đến lúc đó giải thích như thế nào? Nguy hiểm rất lớn a.


"Uông!" Cẩu tướng quân đột nhiên lại chạy vào.


Cừu Nghi Thanh híp mắt: "Không phải cho mày đi lãnh phạt sao?"


Cẩu tướng quân sợ hãi súc ra sau Diệp Bạch Đinh, Diệp Bạch Đinh cũng thấy mảnh giấy trong cổ nó, duỗi tay gỡ xuống, vừa nói với Cừu Nghi Thanh: "Nó giúp ta, cũng coi như là lập công chuộc tội, Chỉ Huy Sứ thông cảm bỏ qua được không?" vừa chụp mông cẩu tử, ý bảo nó chạy nhanh ra ngoài, đừng ở chỗ này làm người ta chướng mắt, "Không phải còn chưa ăn cơm sao? Mau đi gặm xương đi."


Cẩu tử uông một tiếng nhảy ra ngoài, Cừu Nghi Thanh rốt cuộc cũng không một hai phải ấn đầu cẩu tử phạt.


Diệp Bạch Đinh yên tâm, mở mảnh giấy ra, là thứ Tương Tử An tra được, còn rất nhanh, nói Lỗ vương thế tử thật đúng là không phải thứ gì tốt, có cái yêu thích đặc thù, là đánh người, hắn cũng không phải ai cũng đánh, chỉ thích đánh thê tử của mình......


Vụ án trước đó, Diệp Bạch Đinh gặp qua loại nam nhân thích tránh ở sau lưng người khác, chỉ hy vọng thê tử có khả năng, làm đủ các loại 'phu nhân ngoại giao', giúp con đường làm quan của hắn thông thuận, hắn vừa bớt việc, vừa hưởng thụ quả ngọt, Lỗ vương thế tử thì khác, chính hắn không thể làm, cũng không hy vọng người bên cạnh có khả năng.


Hắn không thích thê tử xuất đầu lộ diện, tốt nhất là đừng ra cửa giao tế, đừng kết giao nhân mạch, đừng có bằng hữu, hắn cho dù vô dụng, cũng chặt chẽ canh Lỗ vương phủ, không cần bất luận kẻ nào giúp hắn.


Hắn ở trong mắt hạ nhân là quyền cao chức trọng, ở trong mắt kẻ thượng vị là bùn loãng không trét được tường, ở địa bàn của chính hắn, càn rỡ như cái gì vậy, duy ngã độc tôn, đối với toàn bộ thứ thuộc sở hữu của mình đặc biệt bá đạo, cần phải nói một là một hai là hai, hắn nói cái gì chính là cái đó, tỷ như thê tử hắn, lúc ban đầu có thể là không nghe lời liền đánh, sau lại chậm rãi biến thành chỉ cần trong lòng hắn không thoải mái, phải đánh một trận để xả giận.


Thê tử kết tóc của hắn tên Thịnh Linh, mệnh thật sự khổ, bị tra tấn nhiều như vậy, không dám nói ra ngoài, về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ lại không chịu vì nàng chống lưng, dù sao cũng quan hệ thông gia thật vất vả mới kết được, Lỗ vương phủ đó, là có tước vị, bên ngoài bao nhiêu người muốn còn không được, khuyên bảo như vậy, an ủi như vậy, chính là một chữ, kêu nàng nhẫn.


Nói nữ nhân nhà ai cũng đều là như vậy, nam nhân không có chút tính tình còn kêu nam nhân sao? Nhịn một chút là được, lại không chết được.


Thịnh Linh có một thứ muội kêu Thịnh Lung, hai người không phải một mẹ sinh, tuổi kém cũng rất lớn, nhưng dung mạo lại cực kỳ giống nhau, người trong nhà cảm thấy đây là duyên phận, dứt khoát đem Thịnh Lung ký đến danh nghĩa mẹ cả, trở thành muội muội quan hệ thân cận nhất của nàng.


Có lẽ là thật sự hợp ý, bắt đầu từ lúc muội muội còn rất nhỏ, Thịnh Linh đã đối với nàng rất tốt, giữ hai người cũng không có tranh chấp tỷ muội đích thứ như nhà người khác, cảm tình vẫn luôn tốt, Thịnh Linh gả cho người, làm thế tử phi, cũng không có quên muội muội này, cơ hồ là đem Thịnh Lung coi như nữ nhi mà chiếu cố yêu thương......


Cừu Nghi Thanh cúi người qua, vừa nhìn thấy mảnh giấy này: "Ngươi làm Tương Tử An tra?"


Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Lỗ vương thế tử thực chả ra gì, Thịnh gia cũng vậy."


Tình cảnh của thế tử phi làm người thổn thức, nhà chồng không để tâm, nhà mẹ đẻ không để ý, hảo hảo một cái cô nương, bị trượng phu đánh thành như vậy, nhà mẹ đẻ lại rắm cũng không đánh một cái, còn dạy nữ nhi phải nhịn, sao bọn họ không nhịn chứ?


Hắn không biết vị thế tử phi này nghĩ như thế nào, có từng nghĩ tới phản kháng hay không, nhận mệnh như vậy có cam lòng hay không, trước khi chết tuyệt vọng như thế nào, nhưng nàng đối với muội muội giống mình rất tốt, nhất định là cảm tình chân thật.


Muội muội tựa như một phiên bản khác của nàng, nàng hy vọng muội muội có thể bình an trôi chảy, không cần trải qua loại đau khổ này, phần cảm tình này là rõ ràng chính xác, nửa điểm không giả dối.


Mà Thịnh Lung năm nay mười chín, qua năm liền hai mươi, lớn như vậy cũng chưa đính thân, trong nhà nhất định là đã có ý tưởng......


Diệp Bạch Đinh chưa thấy qua vị Thịnh Lung này, không biết nàng là phẩm tính gì, nhưng ẩn ẩn cảm thấy, nàng hẳn sẽ không ngốc nghếch, cho dù đã từng thiên chân, tới tuổi này, chỉ sợ nên biết đến cũng đều đã biết, nên gặp qua cũng đều gặp qua, nàng đối với việc tỷ tỷ chết, trong lòng suy nghĩ gì?


Đang lúc hắn suy tư, Cừu Nghi Thanh đã nhìn đến mặt sau, đầu ngón tay thon dài chỉ chỉ lên giấy: "Thịnh lung vẫn luôn chưa lập gia đình, quả nhiên là có nguyên nhân."


Diệp Bạch Đinh vội nhìn xem.


Quả nhiên, Tương Tử An mặt sau viết tiếp, Thịnh Lung bốn năm trước đã bàn qua hôn sự, thiếu chút nữa là định ra, nhưng khi đó thân thể Thịnh Linh đã không được tốt, trong nhà bí mật gặp Lỗ vương thế tử một lần, liền đẩy rớt việc hôn nhân, sau đó không nhắc tới nữa, Thịnh Linh về nhà náo loạn vài lần, sau đó triền miên giường bệnh, đứng dậy còn khó khăn, chuyện này liền không có biện pháp quản nữa.


Trái lại Thịnh Lung, trong chuyện này, từ đầu đến cuối đều không có cảm xúc gì, giống như cha mẹ làm nàng gả chồng liền gả chồng, không cho nàng gả liền không gả, nàng đều nghe cha mẹ, cha mẹ có cùng Lỗ vương thế tử ước định cái gì trong lòng hiểu rõ mà không nói ra hay không, nàng cũng chưa bao giờ hỏi đến, vẫn giống như trước đây, thường xuyên đi Lỗ vương phủ vấn an tỷ tỷ, chiếu cố đôi nhi nữ của tỷ tỷ...... Mấy năm nay Lỗ vương phủ thường hay xảy ra mấy chuyện lớn lớn bé bé, làm Lỗ vương thế tử nan kham, không biết có công lao của vị cô nương này hay không.


Tóm lại chính là, thế tử phi Thịnh Linh xem như sống ra cái kỳ tích nhỏ, sau khi đại phu kết luận sống không quá một năm, đã ngạnh sinh sinh chống cự gần bốn năm mới buông tay mà đi, Lỗ vương thế tử liên tục tiếp xúc với Thịnh gia, chuyện tục huyền với Thịnh Lung, xem như ván đã đóng thuyền......


"Chuyện thế tử mất tích, xem ra phải tra cô nương Thịnh Lung này."


"Ừm."


Diệp Bạch Đinh xem hoàn chỉnh phong thư, mới phát giác tư thế hiện tại có chút ái muội, tay hắn cầm thư, Cừu Nghi Thanh muốn cùng hắn xem, thì phải cách rất gần, hắn có thể cảm giác được hô hấp đối phương phả ra bên tai mình.


Còn có tay...... Cừu Nghi Thanh vừa mới chỉ chỉ tên Thịnh Lung, chỗ cái tên kia, đang ở ngay lòng bàn tay hắn, một mảnh giấy mỏng có thể chắn được cái gì? Hắn cơ hồ có thể cảm giác được đầu ngón tay của đối phương, nhiệt độ cơ thể còn cao hơn hắn.


Tầm mắt đảo qua một bên, lại thấy được mặt Cừu Nghi Thanh.


Mặt người nam nhân này soái đến độ thiên nộ nhân oán, lại cứ vì y quá nghiêm túc quá lạnh nhạt, người khác ngay cả tầm mắt cũng không dám dừng lại, huống chi thưởng thức? Trên gương mặt này thượng, dưới mắt, lại có vết thâm nhợt nhạt......


Đã bao lâu rồi y không ngủ?


"Bang" một tiếng, Diệp Bạch Đinh đem giấy viết thư chụp lên bàn, khom người về phía trước, cầm ấm trà, châm trà: "Chỉ Huy Sứ thì sao, tra được cái gì?"


Cừu Nghi Thanh liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, thong thả ung dung ngồi trở lại: "Chủ của hai cái gánh hát."


Diệp Bạch Đinh lại có hứng thú, đã quên xấu hổ trước đó, đôi mắt lóe sáng nhìn qua: "Nói nhanh lên nói nhanh lên!"


Noãn các có thông giường sưởi, ngồi một hồi, cái mũi lỗ tai trước đó đông lạnh đến đỏ của thiếu niên đã sớm khôi phục, hiện tại lại ấm để gương mặt ửng đỏ, xứng với đôi mắt sáng lấp lánh, rất có tinh thần, chỉ là môi hơi khô một chút.


Cừu Nghi Thanh không nói chuyện, đầu ngón tay gõ gõ cạnh chung trà.


Diệp Bạch Đinh:......


Ý tứ này là phải bồi uống trà? Không bồi uống trà không tâm tình uống?


Hắn lật đật rót một ly cho mình, làm như kính rượu, mỉm cười khuyên lãnh đạo: "Hôm nay gió lạnh khô, Chỉ Huy Sứ nhuận nhuận cổ họng trước."


Hai ngụm trà uống xong, đôi môi đều đã ướt át mềm mại rất nhiều, Cừu Nghi Thanh mới không quá bủn xỉn mà mở miệng: "Hai gánh hát này, bầu gánh đều là nữ nhân, cũng đều được mời, tham gia đường hội."


Diệp Bạch Đinh đoán, chỉ hai điểm này, sợ là không thể dẫn tới nam nhân này chú ý đến thế, thử suy nghĩ cái phương hướng: "Các nàng......rành về hương liệu?"


"Không sai." ánh mắt Cừu Nghi Thanh tán thưởng nhìn thiếu niên, "Dung gia ban giỏi diễn 《 Mẫu đơn đình 》, vở diễn này toàn bộ kinh thành các nàng xướng là tốt nhất, bầu gánh họ Dung, tên Ngưng Vũ, năm nay 34, giỏi điều hương, thời trẻ đối với mùi của hương liệu cực kỳ mẫn cảm, trong ngành rất được truy phủng, nếu như có thể nghiên cứu sâu xuống, không phải không có khả năng trở thành đại sư, có điều tám năm trước bệnh nặng một trận, mất khứu giác, hiện giờ đã không còn điều hương nữa."


Diệp Bạch Đinh: "Mất khứu giác a......cái khác thì sao?"


Cừu Nghi Thanh: "Cái khác là Yến gia ban, giỏi diễn 《 Đào hoa phiến 》, cũng là toàn bộ kinh thành, vở này, chỉ có các nàng xướng là tốt nhất, bầu gánh tên Yến Nhu Mạn, năm nay 28, giỏi về đánh giá hương, nàng có thể là đối với chế hương không đủ tài năng, phẩm vị dùng hương lại rất tốt, phàm là hương mà nàng sẽ mua sẽ dùng, nhất định là đặc biệt, rất nhiều phu nhân tiểu thư sẽ mua theo nàng, ngẫu nhiên cũng sẽ chuyên môn nhờ nàng, hỏi ý kiến."


Hương liệu ở hiện trường vụ án, ngoại trừ quá mức nồng nặc, phảng phất như đang che lấp mùi son phấn nào đó, hương liệu tàn trong lư hương không giống bình thường, tuyệt đối không phải người thường có thể điều ra được, mà mùi hương này, thuần mỹ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi