CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh nấp dưới mái cong góc phòng, vốn là muốn nhìn hai người có liên quan đến vụ án này, xem Thịnh Lung và Lý Dao không ở trước mặt người khác thì có bộ dáng gì, có che giấu thứ gì chưa nói ra hay không, lại không ngờ hai người bên trong còn chưa mở miệng, bên ngoài đã có người đi ngang qua.


"...... Cái Tang Môn tinh, tiện nhân tóc dài kiến thức ngắn, đều là ngươi sai! Ngươi nếu có thể nói, lão tử sao đến nỗi mất mặt lớn như vậy? Sao không học nữ nhân khác một chút, không hiểu ánh mắt không biết làm việc, ít nhất cũng nghe lời một chút!"


Là phu thê Trịnh Hoằng Xuân Mã Hương Lan.


Trịnh Hoằng Xuân một đường hùng hùng hổ hổ, có lẽ còn ngại không đủ, giơ bàn tay muốn đánh ——


Mã Hương Lan vốn dĩ vẫn luôn không mở miệng, cũng không có biểu tình gì, thấy đối phương như thế, theo bản năng rụt lại, lùi ra sau một bước, nhìn bốn phía: "Ngươi nếu muốn càng mất mặt thì tùy ngươi, chỉ là ngươi phải nghĩ kỹ, đây là Lỗ vương phủ, không phải nhà ngươi!"


Trịnh Hoằng Xuân cười lạnh một tiếng: "Bà nương chết tiệt, chờ đó cho lão tử!"


Nói xong xoay người bỏ đi.


Biểu tình Mã Hương Lan không có gì biến hóa, tựa như đã sớm quen, an an tĩnh tĩnh đi theo.


Diệp Bạch Đinh nhíu mi, nam nhân này......


Bên hông căng thẳng, là Cừu Nghi Thanh tăng lực tay, nhắc nhở hắn: "Thịnh Lung lấy đồ vật đã trở lại."


Là một cái tay nải nhỏ, không biết bên trong đựng cái gì, nhưng nếu trong đó có Cừu Nghi Thanh động tay, đồ vật khẳng định là đã kiểm tra thực hư, không quan trọng, trọng điểm quan sát của Diệp Bạch Đinh là hai nữ nhân.


"Đồ vật không nhiều lắm, trả lại cho phủ của ngươi, cũng để cái niệm tưởng." Thịnh Lung đem tay nải nhỏ đưa cho Lý Dao.


Lý Dao tiếp nhận đồ vật, động tác rất nhẹ, ánh mắt lại rất trầm: "Niệm tưởng...... A."


Phòng tĩnh lặng trong chốc lát, Thịnh Lung mới nói: "Người chết như đèn diệt, chuyện cũ đã qua, phu nhân cần nhìn về phía trước, nếu thế tử thường đắc tội ngươi, có làm cái gì không tốt......cũng quên hết đi."


"Nếu quên dễ dàng đơn giản như vậy, thế gian đâu ra lắm người thương tâm?"


Thanh âm của Lý Dao cùng với thần thái nhu nhược trước đó một chút cũng không giống nhau, hơi lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Thịnh Lung cũng không quá khách khí: "Ngươi cũng đừng làm ra vẻ ta đây với ta, tuổi không nhỏ, vẫn là tìm một nam nhân tốt, gả sớm đi cho xong."


Thịnh Lung rũ mắt: "Chuyện của ta, không nhọc phu nhân lo lắng."


Lý Dao châm chọc cười, ánh mắt nhàn nhạt: "Ta mắc gì phải phí tâm vì người khác, Thịnh cô nương mắt sáng lòng sáng, ánh mắt tất nhiên là rất tốt, cáo từ."


"Khăn của ngươi......" Thịnh Lung đứng lên.


Lý Dao: "Thứ dơ bẩn, còn cần nó làm gì, thỉnh cầu cô nương giúp ta ném đi."


Ánh mắt Thịnh Lung lướt qua cái khăn trắng trên bàn: "Phu nhân cần đi chậm một chút, cẩn thận bị người khác chiếm tiện nghi."


"Cô nương vẫn nên quan tâm bản thân nhiều hơn đi, sài lang hổ báo, thế gian rất nhiều, lui một bước là vực sâu vạn trượng, đừng lãng phí tuệ nhãn của ngươi......"


Lý Dao ôm tay nải nhỏ, ra khỏi sương phòng, từng bước một, thân ảnh đi xa, rời khỏi viện.


Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhìn nhau một cái.


Quá trình này......có phải hơi ngắn hay không? Cũng không có mưu đồ bí mật, dò hỏi nhau, hay uy hiếp nhau như trong tưởng tượng, giống như hai cô nương bình thường nhìn nhau không vừa mắt, mát mẻ nhau vài câu, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ 'giao thác di vật'.


"Lý Dao này, có vẻ cũng không quá nhu nhược?"


"Có từng nghe qua quan trường hậu hắc học*?" Cừu Nghi Thanh rũ mắt nhìn thiếu niên, "Trong đó có chín nhu thuật, nam nhân sử dụng, nữ nhân cũng sử dụng, nữ nhân ở đây có hai loại vũ khí sắc bén nhất, một là nước mắt, hai là nhu nhược, dùng tùy tình huống, hiệu quả nổi bật."


*hậu hắc học đại loại là mấy chính sách, chiêu trò, thủ đoạn trong giới chính trị


Diệp Bạch Đinh nhìn bóng Lý Dao trong gió bắc rét lạnh, một chân thâm một chân thiển, có giải thích khác: "Có lẽ đúng là......thật sự không còn cách khác?"


Thế đạo này, nữ tử sống không dễ dàng, cũng không phải tất cả mọi người có năng lực có tư bản, có nhất nghệ tinh, có thể cổ vũ bản thân kiên cường, rất nhiều thời điểm, có vài người chỉ là nỗ lực tồn tại cũng đã rất gian nan.


"Thịnh Lung là thật sự thông minh."


Chỉ nhìn biểu hiện ở linh đường liền biết, cô nương này ổn định được tính tình, biết dựa thế tới áp, gặp chuyện không chút hoang mang, chỉ như vậy đã làm người nhìn thêm vài lần.


Quan hệ giữa hai nữ nhân...... Nói là các nàng giao hảo đi, nói chuyện cũng không lưu tình, giống như thực sự đã từng có mâu thuẫn, nói là các nàng chướng mắt nhau đi, nhìn từ kết quả hành vi nhìn không ra, Thịnh Lung trước đó bắt bẻ hành vi của Trịnh Hoằng Xuân, với Lý Dao mà nói, rõ ràng là một loại bảo hộ.


Cho nên các nàng quan hệ rốt cuộc tốt hay không? Tuy đã hình qua cảnh tượng các nàng nói chuyện, vẫn không thể xác định.


Diệp Bạch Đinh đột nhiên nhăn mũi: "Ngươi có ngửi thấy không? Mùi hương của căn sương phòng này?"


Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Thực đặc thù."


Trong phòng xông hương, tuyệt đối không phải hương thường thấy, thanh nhã phiêu dật, không có chút tối nghĩa quá khích, hơi khó có thể hình dung, là một mùi hương có cảm giác rất 'cao cấp'.


"Thịnh Lung giỏi điều hương?"


"Tin tức phản hồi cũng không nhắc tới," Cừu Nghi Thanh lắc lắc đầu, "Nhưng nàng cùng Yến gia ban Yến Nhu Mạn rõ ràng có quen biết, ngẫu nhiên sẽ cùng nhau đánh giá mùi hương."


"Yến gia ban?" Diệp Bạch Đinh suy tư, "Hai lần đường hội đều có Yến gia ban kia?"


"Ừm."


"Ca xướng bên ngoài sân khấu kịch hình như thay đổi......"


Diệp Bạch Đinh nghiêng tai lắng nghe: "Nhân bất kiến, yên dĩ hôn, kích trúc đạn giáp dư thùy luận. Hoàng trần biến, hồng nhật cổn, nhất phiến thi thoại dịch trầm luân......là 《 Đào hoa phiến 》?"


《 Đào hoa phiến 》, đúng là ca khúc Yến gia ban am hiểu nhất.


Hắn kéo tay áo Cừu Nghi Thanh: "Đi nhìn xem?"


"Chờ một chút." Cừu Nghi Thanh chỉ chỉ phòng phía dưới, "Thịnh Lung còn chưa đi."


Cũng phải, lúc này đi xuống, bị thấy được thì làm sao bây giờ?


Diệp Bạch Đinh rất hiểu, cũng rất ngoan, thân thể hơi thả lỏng, dựa sát vào Cừu Nghi Thanh, không nói chuyện nữa.


Cũng không biết là vì hắn quá nặng, hay là Cừu Nghi Thanh nhất thời không dự đoán được động tác của hắn, chân lui ra sau một bước, mới chống đỡ được hai người, nhưng chính là một bước này, có chút không xong, dẫm lên mái ngói bên cạnh phát ra tiếng động.


Trong phòng Thịnh Lung hình như có cảm giác, hơi ngẩng đầu, tầm mắt nhìn lên ——


Diệp Bạch Đinh gắt gao ôm Cừu Nghi Thanh, thiếu chút nữa đem đầu vùi vào ngực người ta, xong rồi xong rồi, nàng sắp thấy rồi nàng sắp thấy rồi!


"Đừng sợ."


Cừu Nghi Thanh rốt cuộc cũng đáng tin cậy, bàn tay to tóm lấy bên cạnh, ôm Diệp Bạch Đinh nghiêng qua một bên, hai người liền ẩn tới góc chết thị giác của đối phương, tùy tiện người khác nhìn kiểu gì, cũng chỉ có ba chữ, nhìn không tới!


Diệp Bạch Đinh càng sợ hãi, vừa rồi còn có chỗ đặt chân, lúc này là trực tiếp lơ lửng! Hắn hiện tại toàn thân treo trên người Cừu Nghi Thanh, Cừu Nghi Thanh một tay ôm hắn, một tay bắt lấy tượng thú ở góc phòng, trực tiếp gánh chịu trọng lượng hai người!


Cánh tay......thật sự sẽ không đứt sao!


Đang nghĩ ngợi, cánh tay bên hông siết lại, Cừu Nghi Thanh hơi thở phả bên tai: "Đừng ôm chặt như vậy."


Diệp Bạch Đinh:......


"Chỉ sợ không được."


Đừng nói là ôm chặt, hắn hiện tại gần như muốn đem hai cái đùi khoanh lại lên người Cừu Nghi Thanh! Thật là đáng sợ, cao như vậy, hắn mà ngã xuống nhất định sẽ gãy chân!


Ngực Cừu Nghi Thanh rung rung, giống như cười một cái, lại giống như bất đắc dĩ: "Được, cho ngươi ôm."


Ước chừng ba giây trôi qua, Cừu Nghi Thanh mới ôm hắn quay lại vị trí vừa rồi: "Thịnh Lung không thấy nơi này."


"Ờ ờ."


Diệp Bạch Đinh lúc này mới không quá khẩn trương, thoáng buông lỏng tay, sau đó phát hiện, cổ Cừu Nghi Thanh đã bị hắn siết đỏ......


Trách không được vừa rồi y nói đừng ôm chặt như vậy, hắn chỉ cần dùng sức hơn chút nữa, sợ là sẽ giết người!


"Ôm......"


"Còn muốn ôm?" Cừu Nghi Thanh ấn đầu của hắn, xoay qua hướng khác, "Đừng làm nũng, nhìn Thịnh Lung, khăn Lý Dao lưu lại, nàng ta cũng không ném đi, hình như đã cất đi."


Cảm tạ chính sự, làm hắn không quá quẫn bách, Diệp Bạch Đinh cũng không xin lỗi, nghiêm túc tự hỏi: "Có lẽ là thích sạch sẽ? Hoặc là hiện tại không kịp, sau đó lại đi xử lý?"


Cừu Nghi Thanh nhìn bóng dáng Thịnh Lung, không tỏ ý kiến.


Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh ẩn ở chỗ cao, nhìn Thịnh Lung dọn dẹp mọi thứ, ra khỏi phòng, đóng cửa, rời đi, mới thở một hơi thật dài: "Chúng ta xuống thôi?"


Cừu Nghi Thanh lại dừng một chút: "Đi trên tường mau hơn chút."


Y căn bản không có trưng cầu ý kiến người bên cạnh, liền ôm thiếu niên nhảy trên đầu tường, từ tường đến nóc nhà, lại từ nóc nhà xuống tường, lên, đảo, ngang......


Diệp Bạch Đinh hoảng sợ, lại theo bản năng ôm chặt Cừu Nghi Thanh.


Đuôi mắt Cừu Nghi Thanh khẽ nhếch, nháy mắt tiếp theo, nhảy càng nhanh, rơi xuống càng gấp.


"Chậm một chút...... Ngươi chậm một chút......"


Diệp Bạch Đinh cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài, lúc này đang sợ hãi, hắn hoàn toàn quên mất, nếu có thể đu trên tường, không sợ bị Thịnh Lung phát hiện, vì sao khi nãy phải chờ thêm một lúc?


Hai người không biết đã lướt qua bao nhiêu đầu tường, giống như chỉ qua một nháy mắt, lại giống như đã qua rất lâu, căn bản là chưa xuống đến mặt đất.


Lần này có chút trùng hợp, một trận gió đảo qua, bọn họ đụng phải đôi mắt Thân Khương.


Thân Khương nhìn thấy bọn họ, màn thầu trong tay rớt xuống: "Hai ngươi ——"


Diệp Bạch Đinh nhíu mày, hắn vội vã nhặt màn thầu lên, vừa thổi vừa phủi...... Lương thực không thể lãng phí.


Khoảng cách hơi xa, nói chuyện phải lớn tiếng, Thân Khương tiện tay chỉ chỉ ra phía trước, bên kia có một tiểu cô nương, cùng một mỹ phụ, hai người đứng rất gần, hình ảnh phi thường hài hòa tốt đẹp, như là đang nói chuyện gì thú vị.


Cừu Nghi Thanh nhìn một cái liền nhận ra: "Là Dung Ngưng Vũ và Trịnh Bạch Vi."


Bầu gánh của Dung gia ban, cùng nữ nhi của Trịnh Hoằng Xuân Mã Hương Lan, bạn thân Chu Nguyệt.


Bọn họ......lại quan hệ mật thiết đến thế?


Diệp Bạch Đinh đột nhiên nhớ tới lúc ở linh đường, Trịnh Hoằng Xuân nói chuyện láu cá, chiếm tiện nghi Lý Dao. Lúc ấy Thịnh Lung ra mặt, Lý Dao nhu nhược cho mọi người ấn tượng khắc sâu, nhưng Trịnh Bạch Vi từ đầu đến cuối không có biểu tình gì...... có phải hơi kỳ quái hay không?


Phụ thân mất mặt, mẫu thân ngăn không được, còn bị phụ thân mắng chửi, trải qua trường hợp như vậy, không khẩn trương, không khó chịu, không nóng nảy, là cảm xúc thường thấy của tiểu cô nương tuổi này sao?


Diệp Bạch Đinh có trực giác cần phải chú ý, kéo tay áo Cừu Nghi Thanh: "Thả ta xuống, ta muốn tới nhìn xem."


"Ngươi qua đó?" tay Cừu Nghi Thanh không nhúc nhích, "Không phải tò mò về Yến gia ban?"


Diệp Bạch Đinh gật gật đầu: "Là có chút tò mò, nhưng Dung Ngưng Vũ không phải cũng đang nằm trong danh sách tra xét sao? Nếu gặp, liền thuận tiện nhìn xem, bên kia một mình Chỉ Huy Sứ chắc là cũng đủ rồi đi?"


Thanh âm Cừu Nghi Thanh lạnh lùng: "Đã quên chính mình là thân phận gì?"


Diệp Bạch Đinh nhìn theo tầm mắt y, thấy tiểu lục lạc trên cổ tay mình, ánh vàng rực rỡ, chói lọi, bất động thì không sao, vừa động là vang.


"...... đúng nha, ta không thể xa ngươi."


Gió nhẹ phất qua, lá rơi không tiếng động.


Diệp Bạch Đinh không biết mình nơi nào đã lấy lòng Cừu Nghi Thanh, nam nhân này thế mà lại cười, ngực rung rung, giống như phi thường sung sướng.


"Nói ngọt cũng vô dụng, thánh chỉ mệnh lệnh rõ ràng, quy củ Bắc Trấn Phủ Tư, không thể không theo."


Cừu Nghi Thanh giữ chặt eo thiếu niên, tiếp tục xách hắn nhảy trên đầu tường cao: "Ta đã lệnh cho ám vệ chú ý bốn phía, một khi có người bị hiềm nghi chạm mặt nhau, sẽ lập tức bẩm báo, đến lúc đó có thể mang ngươi đi."


"Được thôi."


Diệp Bạch Đinh nghĩ dù sao thời gian cũng nhiều, sớm một chút trễ một chút không sao cả, cũng không phải toàn bộ tin tức đều cần tự mình đi xác nhận, vừa nghĩ lại bản thân, nói ngọt? Hắn nói ngọt? Khi nào? Nói cái gì?


Hắn mà có kỹ năng này sao! Thân Khương không lâu trước đây còn phun tào nói hắn độc miệng, cũng chỉ là gần đây, ăn đến no mặc đến ấm, cuộc sống tốt lên, mới trở nên ôn nhu một chút, không phải gặp người liền mắng......


Hắn lặng lẽ nhìn Cừu Nghi Thanh một cái, tâm nói trách không được Chỉ Huy Sứ đến nay chưa thành gia, chắc là mạch não bất đồng, có vài thứ lý giải không giống người khác.


"Chỉ Huy Sứ phái ám vệ lẻn vào?"


"Hôm nay chỗ cần chú ý rất nhiều, chỉ bằng ngươi ta, sợ lo không xong."


"Ừm......"


Diệp Bạch Đinh cảm giác vụ án hôm nay sẽ có tiến triển, tính cách, hành vi của người bị hiềm nghi, đồ vật cất giấu trong tối ngoài sáng, đều tìm ra, hết thảy không phải rõ ràng sao? Hắn vỗ vỗ vai Cừu Nghi Thanh: "Vậy thì cũng thả ta xuống một chút?"


Cừu Nghi Thanh nhíu mày: "Hửm?"


"...... Quá mót." Diệp Bạch Đinh nhớ tới vụ 'thánh chỉ mệnh lệnh rõ ràng, quy củ Bắc Trấn Phủ Tư' trước đó, hơi nhỏ giọng kiến nghị với lãnh đạo, "Nếu không ngươi cũng đi cùng?"


Thân phận tù phạm không tốt chỗ này, đi đâu cũng không cách xa được người trông giữ.


Cừu Nghi Thanh:......


Y không nói nữa, trực tiếp đem thiếu niên mang đi phòng xí. Rơi xuống đất, y lại không cùng vào, chỉ chỉ đại thụ cách đó không xa: "Bên kia hình như có động tĩnh, ta qua nhìn xem, ngươi nếu có việc, lớn tiếng kêu ta, không có việc gì, thì tự mình đến."


Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn, khoảng cách cũng không xa: "Được."


Hai người vì thế mà tách ra, Diệp Bạch Đinh tự đi giải quyết vấn đề sinh lý.


Phòng xí của Lỗ vương phủ, tất nhiên cũng không giống nơi khác, đủ lớn, đủ sạch sẽ, cách gian cũng đủ nhiều, cũng không có người, phi thường an tĩnh.


Diệp Bạch Đinh mới vừa giải quyết xong, liền nghe được có người vào, nói nhỏ với nhau.


"Trịnh gia cô nương thế nhưng lại cùng chủ gánh hát đi thảo luận thoại bản...... Ngươi nói nàng nghĩ như thế nào? Tuổi sắp gả chồng rồi, không đi chọn nam nhân cho đàng hoàng, muốn đi viết thoại bản? Còn tìm gánh hát hỏi?"


"Suỵt...... Ngươi nhỏ giọng chút, đó là bạn thân tiểu thư nhà ta, nói nhiều, coi chùng tiểu thư lấy roi quất ngươi!"


"Nói tới roi...... Nghe nói thế tử là bị roi quất chết, ngươi nói tiểu thư nhà ta có thể là...... Ta nói cho ngươi nghe, năm đó thế tử đánh thế tử phi, tiểu thư hình như đã thấy được,

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi