CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC

Gió bắc phần phật, hàn tịch vào đông, thính đường Bắc Trấn Phủ Tư, ngay cả bài trí cũng lộ vẻ lãnh đạm, Dung Ngưng Vũ một thân đỏ nhạt, tựa như rót vào phòng chút ấm áp, tựa như gió xuân mềm mại.


Cừu Nghi Thanh giống như nửa điểm cũng không phát hiện ra, vẫn một thân túc lãnh, uy nghiêm không giảm: "Bổn sứ được biết, Yến Nhu Mạn mấy ngày gần đây lại đoạt một đơn lớn của các ngươi, từ giờ phút này cho đến tháng giêng, các ngươi sống sợ là không được sung túc."


Dung Ngưng Vũ nhợt nhạt thở dài: "Đúng vậy."


Cừu Nghi Thanh: "Nàng ta chẳng những đoạt đơn của ngươi, còn đoạt người của ngươi, Cẩm Y Vệ thẩm tra, Yến gia ban hơn phân nửa thành viên đều là đào từ Dung gia ban ngươi."


Dung Ngưng Vũ rũ mi: "Đúng vậy."


"Nàng đối đãi với ngươi như vậy, ngươi vì sao lại dung túng nàng, cũng không ghi hận, cũng không trả đũa?" Cừu Nghi Thanh trầm giọng nói, "Không cần suy nghĩ lấp liếm, bổn sứ biết, ngươi có bản lĩnh này."


Sảnh đường an tĩnh hồi lâu, Dung Ngưng Vũ mới đáp: "Cần thiết sao? Mỗi người có cách sống riêng, A Mạn có suy nghĩ riêng và kiên trì của nàng, ta không thể yêu cầu con đường của người khác cần phải giống như ta, chỉ có đường của ta mới đúng, cái nghề này, mọi người đều sống rất vất vả, ta không thể nơi chốn thông cảm, ít nhất có thể tôn trọng lựa chọn của người khác, có lẽ......đây là biện pháp duy nhất mà họ có thể kiếm được tiền, yên ổn sống sót, ta tại sao chỉ vì ý tưởng bất đồng, nàng không nghe ta, liền nhất định phải phá hư?"


Cừu Nghi Thanh: "Ngươi giống như cũng không quá thích con đường này, chống đỡ rất vất vả, vì sao không đổi cách sống?"


"Đổi cách nào?" giọng điệu Dung Ngưng Vũ rõ ràng rất khổ, trên mặt lại vẫn là nụ cười, "Ta từ nhỏ lớn lên trong gánh hát, biết làm, cũng chỉ có cái này."


Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, hòa nhã nói: "Ngươi nói như vậy, lại làm chúng ta rất tò mò chuyện của ngươi."


Dung Ngưng Vũ: "Ta có chuyện gì, bất quá là những ngày tháng nghĩ mà sợ, không có gì để khen ngợi, có thể kiên trì một ngày thì hay một ngày đi."


"Năm đó Yến Nhu Mạn phản bội rời khỏi Dung gia ban," Diệp Bạch Đinh nhắc tới chuyện năm đó, "Nghe nói là lão bầu gánh mất, dẫn đến một hồi phong ba lớn, có nam nhân bên ngoài muốn nhân cơ hội mưu hoa tỷ muội ngươi, đúng thế không?"


Ánh mắt Dung Ngưng Vũ tối tăm: "Phải. Lúc đó chuyện xác thật hấp tấp, việc lão bầu gánh chết ai trong chúng ta cũng không ngờ, mọi thứ phát sinh quá đột nhiên, nhưng ta cùng A Mạn cũng đã sớm không còn là tiểu cô nương như trước, không có tự tin, cũng nghĩ không ra biện pháp bảo hộ chính mình, cho dù bị đánh đến trở tay không kịp, sự tình vừa phát sinh, cũng lập tức minh bạch là chuyện như thế nào. Ta không muốn đi vào khuôn khổ, tất nhiên sẽ nghĩ cách phản kháng, trên đường đi, cũng đã bố trí lót đường, nghĩ kỹ tới chuyện sau đó...... Không ai có thể miễn cưỡng ta."


"Yến Nhu Mạn thì sao?"


"Nàng cũng đi, không biết dùng biện pháp gì, còn thông tri một nam nhân khác, đặc biệt thích nàng, nam nhân kia lúc đó ở trong triều nổi bật chính thịnh, là kẻ tính tình lớn, tính độc chiếm cũng rất mạnh, cũng không nguyện ý chia sẻ mỹ nhân với người khác, nghe được tiếng gió chạy tới, nhìn thấy mỹ nhân bị đoạt, lại bị A Mạn nói mấy câu đổ thêm dầu vào lửa, tức sùi bọt mép, hai bên liền đánh lên...... Hai cái nam nhân đều không phải người thường, tình cảnh rất loạn, căn bản là ngăn không được, ta cùng A Mạn tuy không bị chiếm tiện nghi, cũng đều bị liên lụy, mũi của ta bị thương rất nặng, mất đi khứu giác, nàng thì......bụng dưới bị thương, tĩnh dưỡng hơn tháng mới có thể ra cửa."


Dung Ngưng Vũ dăm ba câu nói xong chuyện khi đó: "Vì kim chủ bá đạo kia của nàng cảm thấy nàng bị ủy khuất, Dung gia ban cũng không phải là chỗ tốt, trực tiếp nhét cho nàng rất nhiều tiền, để nàng khỏi phải trông coi mấy thứ rách nát này, đã thật sự muốn làm thì không bằng chính mình thành lập một cái gánh hát mới, còn có thể muốn làm gì thì làm, hắn muốn tới lúc nào thì tới, không chịu trói buộc."


"Kim chủ không thể đắc tội, cũng phải......Cho quá nhiều tiền, A Mạn đã sớm cãi cọ với ta đến phiền, liền quay đầu rời đi, tự lập môn hộ. Bất quá dù không có người nam nhân kia, ta cũng sớm đoán được sẽ có ngày này, ý tưởng của nàng và ta không giống nhau, thứ muốn theo đuổi không giống nhau, một ngày nào đó, sẽ trở thành người lạ."


Cừu Nghi Thanh liếc mắt nhìn Thân Khương một cái, Thân Khương lấy lá cây sam ra, đặt lên khay, đưa cho Dung Ngưng Vũ xem.


"Thứ này, ngươi có thấy quen không?"


"Quen," Dung Ngưng Vũ nhẹ giọng nói, "Nó có hiệu quả làm phụ nhân tuột thai, ăn một chút là có hiệu quá rất lớn, là thuốc thường có trong thanh lâu...... Gánh hát trước kia cũng có, nhưng hiện tại không có, thứ này đã bị ta cấm, không cho bất luận kẻ nào môi giới."


"Vì sao phải nghiêm cấm? Nếu thực sự có cô nương gặp phải tình huống ngoài ý muốn......thì làm sao bây giờ?"


"Luôn có biện pháp, muốn sinh, chúng ta liền cùng nhau giúp đỡ nuôi, không muốn sinh, thì có biện pháp ổn thỏa hơn," giọng nói Dung Ngưng Vũ chậm dần, "Thứ ấy tuy có hiệu quả, ăn một chút thậm chí có thể làm làn da trở nên trắng hơn, nhưng số lượng rất khó khống chế, chỉ cần hơi nhiều, là có thể lấy mạng người ta."


"Dung bầu gánh cũng biết con đường mua vào?"


"Có thương nhân chuyên đi phương bắc, sẽ chở về bán."


"Còn có thương nhân chuyên bán, có thị trường như vậy?"


"Thật ra cũng không phải, mấy thứ như vậy chỉ có những nơi như thanh lâu sẽ cần, người ngoài, dù là quan gia hay bá tánh bình thường, nếu thật sự gặp phải chuyện tương tự cũng sẽ không dùng đến cái này, thân nhân tộc nhân, cần được che chở cho tốt, tất nhiên không giống tiện tịch," Dung Ngưng Vũ dừng một chút, "Cái này coi như bí mật nhỏ của thanh lâu, bình thường sẽ không nói với người ngoài, trừ phi ngươi tiến vào cái vòng đó, mới có thể biết một ít. Thương nhân kỳ thật cũng không quá nguyện ý làm loại sinh ý này, bởi vì khách nhân yêu cầu số lượng ít, mỗi lần mua cũng không nhiều, nhưng thanh lâu luôn luôn là nơi có thể kiếm tiền, tỷ như mấy thứ thuốc viên hữu dụng vô dụng đó...... Ngươi cần phải giúp tú bà thanh lâu kiếm loại lá cây này, mới có cơ hội làm sinh ý khác, cho này dù lỗ vốn, bọn họ cũng phải làm."


"Dung gia ban hiện tại không có?"


"Không có."


"Ngươi xác định?"


"Ta có thể xác định."


Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh đối diện nhau một lát, thật lâu sau, Chỉ Huy Sứ cũng không có ý hỏi tiếp, tỏ vẻ đang chờ hắn kìa, hắn liền hỏi tiếp: "Lão bầu gánh Dung gia ban tâm thuật bất chính, không nói chuyện hướng phát triển sinh ý, thị phi đúng sai, các ngươi một đám nữ hài tử, việc học được từ nhỏ có phải đều giống như nhau?"


Dung Ngưng Vũ gật đầu: "Không sai biệt lắm."


"Tuy chi tiết vụ án chưa từng được công bố ra ngoài, tin tức bên lề luôn có một chút, Dung bầu gánh hẳn là đoán được mấy người chết là chết như thế nào?"


"Không dám nói rõ ràng, đích xác cũng có chút suy đoán."


"Yến Nhu Mạn từng trực tiếp thừa nhận, nàng biết chơi trò 'đánh roi' này, Dung bầu gánh cũng biết sao?"


Dung Ngưng Vũ dừng một chút, mới mở miệng đáp: "Đã lâu không cần, ngươi hiện tại hỏi ta có thể hay không, ta thật đúng là phải nghĩ kỹ lại."


Đó chính là trước kia biết, hiện tại kỹ thuật không thuần thục.


Diệp Bạch Đinh trầm ngâm một lát, nói: "Nghe nói Dung bầu gánh am hiểu điều hương."


Dung Ngưng Vũ: "Phải, bất quá đều là chuyện quá khứ."


"Bích phách," Diệp Bạch Đinh đọc ra hai chữ này, "Cái tên này nghe quen thuộc không?"


Đây là Cừu Nghi Thanh đích thân chỉ điểm cấp dưới, hao hết trăm cay ngàn đắng, thăm viếng qua nhiều vị đại sư, căn cứ tro hương đốt ở hiện trường vụ án, từng chút một bài tra xác nhận, cuối cùng được đến tên hương liệu, loại hương liệu này xuất hiện cũng gần 20 năm, thành danh là vào 17 năm trước, 8 năm trước mai danh ẩn tích, trên thị trường đã tìm không thấy.


Dung Ngưng Vũ chỉ trầm mặc một lát, liền gật đầu: "Biết, là hương hoàn ta độc chế ra trước kia."


Diệp Bạch Đinh hỏi: "Còn có ai sẽ có tài nghệ này?"


"Đã không có," Dung Ngưng Vũ lắc đầu, "Muốn điều chế loại hương hoàn này, nguyên liệu phải rất cẩn thận, xuân hạ thu đông yêu cầu bất đồng, thời tiết biến hóa đều sẽ ảnh hưởng đến hương thành phẩm, trình tự chế tác cũng cực kỳ phức tạp, ta chưa kịp dạy cho bất kỳ ai, người khác chắc cũng không biết."


"Chính ngươi thì sao?"


"Ta đã sớm không còn ngửi được bất kỳ mùi vị gì nữa......" Nàng vô thức dùng khăn ấn nhẹ trước mũi, "Vô pháp phân biệt khác biệt nhỏ từ nguyên liệu, cũng vô pháp xác định quá trình có sai sót hay không, có yêu cầu tiến hành thao tác gì khác hay không, tất nhiên cũng làm không ra."


"Nếu trước kia có người mua cất trữ, để đến bây giờ, có thể còn sử dụng được hay không?"


"Hương hoàn ta làm, mỗi bước trình tự đều rất cẩn thận, nếu như bảo tồn tốt, không để ở nơi ẩm ướt, chắc là vẫn có thể sử dụng, chỉ là hiệu quả có thể không quá tốt."


"Nghe nói Dung bầu gánh thời trẻ chế hương rất được hoang nghênh, thường xuyên cung không đủ cầu."


"Đều là các phu nhân thích hương liệu nể mặt, nhưng từ sau khi khứu giác không nhạy, liền dần dần dạt ra khỏi vòng, rốt cuộc ai còn giữ lại vật năm đó, ta cũng không rõ ràng lắm."


Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Đối với chế hương chú ý như thế, chắc Dung bầu gánh năm đó nhất định rất yêu thích, mất đi khứu giác, có từng đi xem qua đại phu?"


Dung Ngưng Vũ: "Xem qua, không chỉ một người, ai cũng nói thương mà không giúp gì được."


"Đúng không? Khứu giác của ngươi, ngay cả một chút cũng không khôi phục?"


"Không có."


"Không hẳn là vậy đi?" Diệp Bạch Đinh liễm đuôi mắt, "Ngày Lỗ vương phủ phát tang, ta cùng với Chỉ Huy Sứ vừa vặn gặp phải Dung bầu gánh, con người của ta hương phẩm không quá tốt, ngày ấy bên hông treo một quả hương hoàn, trở về mới nghe nói là tài liệu không tốt, là thấp kém, Dung bầu gánh lúc ấy đúng là không có phản ứng gì, có điều sau đó...... Cẩm Y Vệ nhìn chằm chằm vương phủ hồi báo nói cả buổi chiều, Dung bầu gánh đều hắt xì, chảy nước mũi, nhưng ngươi cũng không có nhiễm phong hàn, trở về nhà cũng không có kêu đại phu, hôm sau rời giường lại vô dị trạng, chẳng khác gì bình thường......"


"Đây là thân thể tự phát dị ứng đi? Mũi của ngươi, vẫn sẽ rất mẫn cảm với mùi hương."


Dung Ngưng Vũ chỉ phải giải thích: "Cũng không phải như công tử nghĩ, khứu giác của ta không có khôi phục, đối với một vào hương vị kích thích vẫn sẽ có phản ứng, nhưng chính ta cũng không biết đó là mùi hương gì, nếu như Cẩm Y Vệ hoài nghi, có thể thỉnh đại phu ra toà kiểm nghiệm, từ 8 năm trước, ta cũng không hề chế bất kỳ hương hoàn gì nữa, chỗ ở của ta, cũng không có cất trữ 'bích phách', Cẩm Y Vệ có thể phái người đi lục soát."


Kỳ thật đã tra soát qua, đích xác là không tìm được.


Diệp Bạch Đinh hỏi càng kỹ: "Đối với mùi vị kích thích có phản ứng, là loại phản ứng nào? Chỉ cảm thấy là nồng hoặc không nồng, hay là có thể ngửi được một ít, sẽ sinh ra cảm giác vui vẻ hoặc khó chịu?"


Dung Ngưng Vũ thử giải thích: "Ngửi không được bất kỳ mùi gì, bất quá có thể là vì trước đó đối với hương vị có cảm ứng rất mạnh, cho nên hiện tại dù ngửi không ra, nội tâm cũng sẽ có phản ứng, tỷ như nếu ta đi ngang qua một bụi hoa xuân, cho dù che mắt mà đi, ta cũng có thể không nghe được mùi của chúng, phân biệt không ra rốt cuộc là hoa gì, vẫn sẽ cảm thấy đây thứ dễ ngửi, nội tâm sẽ cảm thấy vui thích, không hơn."


Diệp Bạch Đinh cũng không dừng lâu ở vấn đề hương hoàn, cũng không buộc Dung Ngưng Vũ kiểu gì cũng phải đưa ra đáp án, mà là đột nhiên đổi hướng ——


"Lâu Khải, Lỗ vương thế tử, Trịnh Hoằng Xuân, hung thủ giết mấy người này là ai, chắc ngươi biết nhỉ ?"


Bị hỏi thình lình, tuy là Dung Ngưng Vũ là người nhìn quen việc đời, cũng ngẩn ra một chút, mới nói: "Ta cũng không biết."


"Là thật không biết, hay là không muốn nói cho chúng ta?"


"Nghe nói Chỉ Huy Sứ thiết diện vô tư, Cẩm Y Vệ phán án chú ý chứng cứ xác thực, cũng không tùy ý làm khó chất vấn người khác," Dung Ngưng Vũ ngước mắt, tầm mắt thẳng tắp đánh tới, không ôn nhu như trước đó nữa, lần đầu tiên phát ra vẻ sắc bén lại trắng ra, "Chẳng lẽ lại có người nào bịa đặt sao?"


Diệp Bạch Đinh liền cười: "Chỉ là hỏi chuyện mà thôi, Dung bầu gánh không cần khẩn trương như vậy, vậy giờ ta đổi cái vấn đề, Trịnh Hoằng Phương, là ngươi giết đi?"


Trực tiếp nhảy ngang qua người khác, Dung Ngưng Vũ không phản ứng kịp, mày liễu dựng lên: "Tôn giá đây là ý gì?"


Diệp Bạch Đinh: "Cũng không phải Cẩm Y Vệ chúng ta cố ý khó xử, mà là trước đó có gọi đến người liên quan đến án kiện —— Mã thị, chắc là ngươi đã gặp qua? Chính nàng ta nói."


Mã Hương Lan ở sau bình phong thật sự muốn nhảy ra, một công tử tuấn tiếu xinh đẹp, sao lại không nói tiếng người chứ? Nàng vừa mới khai cái gì? Nàng cái gì cũng chưa nói!


Đầu ngón tay Diệp Bạch Đinh chấm bút lông, giọng điệu không nhanh không chậm: "Nàng nói Trịnh Hoằng Phương từng là nam nhân của ngươi, ngươi sinh cho hắn một cái hài tử, nữ hài tử, nhưng Trịnh Hoằng Phương chẳng ra gì, đoạt hài tử đi rồi, còn lấy hài tử uy hiếp ngươi, áp bức ngươi giúp hắn làm việc, lung lạc quý nhân, rốt cuộc ngươi chịu không nổi, ở gần đầm lầy Tây Sơn, giết hắn."


Vài câu ít ỏi, Mã Hương Lan nghe mà trán sung huyết, hai bàn tay nắm chặt, không phải nàng nói! Nàng không hề! Nhưng nàng không thể mở miệng, vì trước đó người ta đã cố ý nhắc nhở, nếu nàng ra tiếng cảnh báo, chính là đang giúp Cẩm Y Vệ chỉ chứng hung thủ. Không có biện pháp, nàng nói không nên lời, cũng không thể đi ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn tiểu binh Cẩm Y Vệ bên cạnh một cái.


Tiểu binh thật ra cũng không biết xấu hổ, phe phẩy cây quạt còn cười với nàng kìa.


Ngoài bình phong, Dung Ngưng Vũ nhắm hai mắt lại.


Thật lâu sau, nàng ta mới mở miệng, đáy mắt đắm chìm đau xót do năm tháng mang đến, thanh âm mang theo chua xót: "Phải, Trịnh Bạch Vi......là nữ nhi của ta, ta vẫn luôn biết, thậm chí nhịn không được còn mang tư tâm, khi nó tiếp cận sẽ nhiều lời một chút, làm nó dừng lại lâu hơn một chút, nó ôn nhu, cũng kiên cường, tuổi tuy nhỏ, lại có chủ kiến, biết chuyện gì nên làm, quy củ gì nên tuân thủ, biết cái gì là tuyệt đối không làm, người nào không thể tới gần, nó......là một đứa trẻ rất tốt rất tốt, Mã tỷ tỷ đã nuôi dưỡng nó rất tốt, ta thật cảm ơn."


"Cho nên khi Mã thị đối với ngươi biểu đạt cảm xúc không hữu hảo, ngươi cũng không để ý?"


"Không có gì đáng để ý, không tự mình dưỡng dục nữ nhi, ngược lại đi giao cho người khác, tuy chuyện xảy ra là có nguyên nhân, cũng là ta sai, ta không xứng làm mẫu thân người khác."


"Vì sao không dứt khoát đoạt nữ nhi về, nuôi nấng ở bên cạnh mình?"


Dung Ngưng Vũ siết chặt khăn trong tay, cười khổ: "Ta sống như vậy...... muốn nó đi theo cùng nhau chịu khổ sao? Nó có thể học được gì từ ta? Từ lúc ta có thể nhớ được, đã ở gánh hát, từ ngây thơ vô tri, bị khống chế như rối gỗ, đến khi chính mình có suy nghĩ, biết cái gì là đúng, cái gì là sai, lại đến khi chính mình rối rắm, bị thương tổn cùng đi thương tổn người khác, xác định con đường sau này của mình...... Mỗi một bước đi đều đi rất gian nan, ta muốn nữ nhi của ta cũng như vậy, cũng trải qua khổ sở như vậy sao?"


"Nửa đời trước của ta không có lựa chọn, chỉ có thể dùng nỗ lực lớn nhất, hoặc là chống chọi, hoặc là buông tay, nó tới không đúng lúc, khi đó ta thân bất do kỷ, ngay cả bản thân cũng không bảo hộ được, sao có thể bảo hộ nó? Nếu mà trễ mấy năm, ta cũng có biện pháp an bài thích đáng......"


Nói xong chính nàng cũng ngẩn ra: "Kỳ thật có trễ thêm mấy năm nữa, ta cũng sẽ không để cho chuyện ngoài ý muốn như vậy phát sinh...... Ta với nó, cuối cùng là không có duyên làm mẹ con."


Diệp Bạch Đinh: "Ngươi cùng Trịnh Hoằng Phương đến với nhau như thế nào?"


Dung Ngưng Vũ: "Cô nương gánh hát đối với lão bầu gánh mà nói, đều là hàng hóa, có thể mua bán thuê, có thể làm các loại sinh ý, trước đó có khách hàng lớn cảm thấy ta hầu hạ tốt, vì muốn thưởng cho người dưới làm việc đắc lực, mới bỏ ra một số bạc lớn, từ chỗ lão bầu gánh 'thuê' ta mang ra ngoài ba tháng, cho thủ hạ của hắn, cũng chính là Trịnh Hoằng Phương. Trịnh Hoằng Phương rất

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi