CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC

"Bởi vì có những nam nhân......đúng là tiện a."


Yến Nhu Mạn thấp thấp cười, ánh mắt không né không tránh, nhìn Diệp Bạch Đinh: "Thiếu gia cùng Chỉ Huy Sứ là người chính phái, vai gánh trách nhiệm, có theo đuổi, có giới hạn cuối, có chuyện muốn làm, ước chừng không thể tưởng được, có mấy thứ chó đẻ, căn bản chính là giòi bọ dưới cống ngầm, không, giòi bọ còn cao quý hơn họ."


"Ta làm nghề này, người chân chính mê chơi loại trò chơi này có bộ dáng gì, sao ta không biết? Trong nội tâm bọn họ tự ti trống rỗng, không có cảm giác an toàn, muốn bị khống chế, muốn bị hủy hoại, có một cảm giác chán ghét bản thân rất đặc thù, Lâu Khải và thế tử đều không phải, làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện, phải tìm cho bọn họ chút kích thích, hiểu biết tính cách trải nghiệm của bọn họ đã từng thiếu hụt cái gì, thực khát vọng cái gì, sau đó dẫn dắt ——"


"Lâu Khải thích đánh người, nhưng khi còn nhỏ hắn chưa từng bị đánh, cha mẹ hắn chỉ có một cái nhi tử là hắn, vọng tử thành long, trong việc học yêu cầu rất nhiều, quản rất nghiêm, một khi có một điểm không có làm được, hoặc không lý tưởng, phụ thân hắn liền phạt hắn nhốt vào từ đường, cũng không đánh chửi, có một đoạn thời gian dài, hắn cơ hồ đều sinh hoạt ở trong bóng tối. Hắn cũng không phải người thông minh có tài hoa, vô luận vất vả ra sao, con đường này đều đi không ra, thi không đậu tiến sĩ, hắn đã sớm nhận mệnh, vừa tự ti ở điểm 'không tài hoa' này, vừa phỉ nhổ bản thân mình năm đó, nếu là lá gan lớn một chút, biết phản kháng, ít nhất sẽ không sống vất vả như vậy, có phải có một đường ra khác hay không, không cần dựa trong nhà tìm chức quan, quỳ liếm quý nhân mà sống qua? Cho nên trong xương cốt hắn nha, thích người khác mắng hắn, mắng càng bẩn càng tàn nhẫn càng tốt, hắn chính là thiếu mắng, hèn nhát, ngẫu nhiên đánh vài cái cũng không phải không thể, hắn còn rất thích cảm giác đau do roi quất vào người, ngươi dỗ hắn dụ hắn, cho hắn càng nhiều thể nghiệm kích thích, sau nhiều lần, hắn sẽ cảm thấy......chuyện như vậy, thiếu cái nào đều không đã ghiền."


"Lỗ vương thế tử thì khác, có khả năng từ nhỏ trong xương cốt đã lộ ra ngu ngốc, làm cha hắn cũng thất vọng về hắn, không thèm quan tâm, đừng nói là đánh, không học hành không tiến tới đều tùy tiện, hắn thoạt nhìn địa vị tôn quý, chưa bao giờ bị xem thấp, cũng không bị phê bình, nhưng rốt cuộc người khác tôn kính chính là hắn hay là cha hắn, trong lòng hắn rõ ràng, hắn cảm thấy người bên cạnh hắn giả tạo, làm hắn phiền làm hắn mệt, hắn khát vọng có thể hoàn toàn thả lỏng ở trước mặt người nào đó, hy vọng đứa trẻ trong con người mình có thể được thiệt tình yêu thương...... Cho nên ta làm bộ phê bình hắn, quất hắn, đốc xúc hắn tiến tới, hắn rất hưởng thụ."


"Còn về phần Trịnh Hoằng Xuân ——"


Yến Nhu Mạn hừ một tiếng, giọng điệu càng thêm châm chọc: "Căn bản không cần tốn tâm tư dẫn dắt, chỉ cần ngươi nói không cần hắn tiêu tiền, miễn phí cung cấp, là hắn đã chảy nước miếng."


"Ngươi nói không sai, năm đó cứu Lý Dao ở thanh lâu Giang Nam chính là ta, kẻ bỏ ra một số bạc lớn muốn chơi trò khi dễ người kia, chính là Lâu Khải. Ta cho rằng đó chỉ là chuyện xui xẻo, đi qua thì đi qua, ai ngờ sau này hắn lại coi đây là áp chế, cưới Lý Dao, lặp lại vô số lần chuyện đêm hôm đó muốn làm, thật sự cho rằng thủ đoạn uy hiếp người loại này là có ăn cả đời sao? Ta càng không để cho hắn như ý!"


"Ta giết hắn, cũng không phải vì Lý Dao, vòng sinh hoạt không giống nhau, ta rất ít khi nhìn thấy nàng, nữ đại mười tám biến, lúc đầu ta cũng không nhận ra nàng, ta là vì chính bản thân ta —— đồ chó họ Lâu, năm đó đúng là đã khi dễ ta kìa, còn muốn ỷ vào chuyện năm đó, uy hiếp ta, muốn ta theo khuôn khổ, bắt ta hầu hạ, phi, hắn tưởng bở, không phải muốn bị hầu hạ sao? Ta liền hầu hạ cho hắn lên trời!"


"Thế tử cũng vậy, vốn dĩ mọi người ngươi tình ta nguyện, ngươi trả tiền ta hầu hạ, xong việc cùng lắm thì sơ giao, nhưng hắn không biết tại sao, biết ta đã giết người, liền dùng chuyện này uy hiếp, bắt ta phục vụ hắn trường kỳ, miễn phí, tùy kêu tùy đến hầu hạ —— ồ, chẳng những muốn ta cả đời miễn phí hầu hạ hắn, ta còn phải tìm kiếm người mới cho hắn, phải xinh đẹp, dáng người phải đặc biệt tốt, tốt nhất là xử nữ."


Yến Nhu Mạn chỉ nhắc tới, liền ghê tởm thiếu chút nữa ói cơm đêm qua ra: "Ta đi con mẹ nó! Hắn lấy đâu ra mặt mũi? Bằng vào ông cha chôn ở trong quan tài đã sớm bị quên mất của hắn, hay là cái vương phủ đã sắp bị hắn bại sạch sẽ? Thật sự coi mình đội cái danh thế tử, thì là ngon lành? Nếu không muốn sống, ta liền thành toàn hắn."


"Trịnh Hoằng Xuân cũng vậy, vốn dĩ hắn không phải chết, ta đối với hắn không có hứng thú, nhưng hôm đó hắn khi dễ một cái cô nương thủ hạ của ta, cô nương kia còn nhỏ, có biết gì đâu...... Người không liên quan, ta có thể mặc kệ, người của mình còn không bảo hộ được, lấy không được công đạo ta còn làm cái bầu gánh này làm gì?"


Nàng nhìn Diệp Bạch Đinh, ánh mắt sáng quắc: "Ngươi nói cũng không sai, hương hoàn là của ta, ta với Dung Ngưng Vũ cùng ở Dung gia ban, nàng năm đó làm cái gì cũng không tồi, ta đều lấy, chỉ là ở phương diện này ta không có thiên phú, nhớ không rõ; roi ta sẽ chơi, dạng nào cũng có, kiểu nào cũng quen thuộc, còn có thể tiếp thu khách nhân chọn; thứ mọc trên người nam nhân kia cũng vậy, trừ bỏ chính bản thân nam nhân, mấy nữ nhân ở đây, sợ chỉ có ta thấy nhiều nhất đi?"


Diệp Bạch Đinh: "Cho nên ngươi là hận bọn họ, ngươi cắt thứ đó của bọn họ."


"Đúng," lúc này Yến Nhu Mạn không hề do dự, cười nhạo một tiếng, "Cẩm Y Vệ tra vụ án tinh tế như vậy, chắc là cũng phát hiện thứ giấu trong phòng bọn họ? Thế tử, Lâu Khải, Trịnh Hoằng Xuân, bọn họ đều có ......món đồ gỗ giống nhau như đúc."


Diệp Bạch Đinh đương nhiên biết, là Thân Khương tự mình mang người tra soát ra.


Yến Nhu Mạn cười châm chọc: "Có những lúc, nam nhân còn hâm mộ kẻ mạnh hơn nữ nhân, bọn họ muốn đứng chỗ cao nhất, nhìn hết đồi núi thấp, muốn mọi người quỳ bái, ngươi nói ngươi muốn được người tôn kính, ngươi phải chăm chỉ tiến tới, tu thân tích đức, mỗi một việc trước khi yêu cầu người khác làm được thì chính mình phải làm được trước, ngươi kiên trì càng lâu, người khác càng tôn kính ngươi, ngươi nếu có thể kiên trì cả đời, vậy thì quá tốt, ngươi chính là thánh hiền, nhưng những người này làm không được, văn không được võ không xong, trong bụng không có tài hoa, lại nói như rồng leo, làm như mèo mửa làm chẳng được cái việc gì, còn muốn được chúng tinh phủng nguyệt, làm sao bây giờ?"


"Duy nhất có thể lấy ra tới khoe khoang, hình như cũng chỉ có giới tính bản thân. Tựa như sinh không ra hài tử, sẽ làm nữ nhân đi chùa miếu thắp hương cầu tử vậy, chỗ nên hùng vĩ lại không quá hùng vĩ, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách, khắc cái đồ vật, mỗi ngày thành kính cầu khấn, sờ soạng, giống như là làm vậy thì có thể lớn hơn hùng tráng hơn......"


"Bọn họ để ý hai lạng thịt này trên người mình hơn bất kỳ ai, giống như sống ở trên đời này không phải là chính bọn họ, mà là hai lạng thịt kia, hận không thể đội lên trán, để mọi người nhìn một cái, nói a xem ta, ta chính là nam nhân, nam nhân tôn quý nhất trên đời này, các ngươi còn chưa tới quỳ liếm?"


"Nếu hai lạng thịt này quan trọng như vậy, ta càng muốn xẻo xuống quăng cho chó ăn, làm cho bọn họ chết không toàn thây, làm cho bọn họ chết không nhắm mắt, làm cho bọn họ kiếp sau đi làm thái giám! Bọn họ không phải thích đánh nữ nhân, làm nhục nữ nhân sao? Vậy ta đưa cái đáp lễ, bọn họ hẳn là rất vui mừng, rất hưởng thụ."


Diệp Bạch Đinh nhìn biểu tình Yến Nhu Mạn biến hóa, từ sau trận cười kia, nàng liền bình tĩnh, chẳng sợ nói ra chuyện như mưu hoa giết người, giọng điệu nàng cũng chỉ ngẫu nhiên có chút châm chọc, không có đặc biệt đắc ý, hay đặc biệt áy náy.


Nàng rất hiểu phân tích tâm lý nam nhân, quả nhiên là một nữ nhân rất thông thấu, rất hiểu nhân tính, hoặc là nói rất am hiểu thói hư tật xấu của nam nhân.


Yến Nhu Mạn nói từng chút một, nói đến cuối cùng: "Ta không nghĩ tới Cẩm Y Vệ lợi hại như vậy, ngay cả đường ta đi đêm đó cũng có thể tìm ra, không sai, ta hẹn Trịnh Hoằng Xuân, hắn tới trước, nhưng quanh đó cũng chỉ có vài đường như vậy, ta cuối cùng vẫn đi cùng đường với hắn."


"Chuyện ta làm, ta phụ trách, vốn dĩ cũng không muốn người khác bảo hộ, tất cả những gì Lý Dao cùng Thịnh Lung làm, thậm chí Dung Ngưng Vũ làm, ta ghi khắc trong lòng, các nàng bất quá là người hiền lành, bị ta lừa, người xấu ngẫu nhiên làm một hai cái chuyện tốt, liền sẽ bị khen rất lợi hại không phải sao? Cuộc đời ta chỉ cứu hai người các nàng, ai biết lần này trùng hợp như vậy, đều để ta đụng phải, nhưng toàn bộ kế hoạch của ta, muốn làm cái gì cần làm cái gì, các nàng cũng không biết, cũng không tham dự, ta biết Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ thiết diện vô tư, phá án nghiêm cẩn, còn thỉnh chớ có liên luỵ người vô tội."


Tất cả điểm đáng ngờ được giải thích, nhân chứng vật chứng, thậm chí khẩu cung, tất cả đều có, hung thủ cũng nhận tội, án tử đến đây, có vẻ đã có thể thuận lợi kết án.


Thân Khương vừa chuẩn bị lấy cung trạng cho Yến Nhu Mạn ký tên, Diệp Bạch Đinh lại mở miệng.


"Không, vẫn có vài thứ, ngươi chưa nói thật."


Hắn đứng lên, bước tới vài bước, đi đến trước mặt Yến Nhu Mạn: "Hương hoàn 'bích phách', kỳ thật là ngươi phạm sai lầm, đúng không? Ngươi ở phương diện hương liệu không có thiên phú gì, đối với hương vị cũng không mẫn cảm, dùng hương chỉ là thói quen, có khả năng lúc ấy chỉ là tiện tay lấy, có thể là trịnh trọng chọn lựa trong đám trân phẩm mình cất giữ —— ta đoán hẳn là tiện tay, bởi vì người chết không xứng được ngươi trịnh trọng đối đãi, mà chính ngươi, thì nhất định phải khiến bản thân sung sướng một chút."


Yến Nhu Mạn: "Đã là tiện tay lấy, thì ở đâu ra phạm sai lầm?"


Diệp Bạch Đinh nhìn đôi mắt nàng: "Bởi vì nếu ngươi biết đây là hương do Dung Ngưng Vũ chế, nhất định sẽ không chọn."


Yến Nhu Mạn: "Vậy nếu theo lời ngươi, nàng quan trọng với ta như vậy, hương nàng chế, ta chẳng phải là phải tìm một chỗ cúng bái, sao có thể sẽ tiện tay cầm chứ?"


Diệp Bạch Đinh: "Bởi vì lúc ngươi tiện tay bày biện mấy viên hương hoàn này, để tiện tay là có thể lấy được—— ngươi còn chưa cùng Dung Ngưng Vũ quyết liệt, dần dà, ngươi thậm chí đã sớm quên, ở đó còn có hương nàng chế."


Yến Nhu Mạn híp mắt: "Người là ta giết, ta cũng đã khai, ngươi vẫn cứ dây dưa mấy việc cỏn con này, có phải là có chút không thú vị hay không?"


"Ngươi sai lầm không chỉ một cái này."


Diệp Bạch Đinh rũ mắt: "Ngươi nói Lỗ vương thế tử vì thấy ngươi giết Lâu Khải, uy hiếp ngươi, đặc biệt trùng hợp, Chu Nguyệt cũng thấy mật tin lúc thế tử còn sống qua lại với người khác, hắn đang uy hiếp đối phương, đối phương không phục, còn uy hiếp ngược lại sẽ giết hắn —— người này hẳn là ngươi đi?"


Thế tử đích xác không có tiền đồ gì, tương lai của Lỗ vương phủ gần như có thể liếc mắt một cái là thấy hết, nhưng muốn nói uy hiếp, người có thực lực hoặc giai tầng không đủ còn không dám, người dám làm, tạm thời cũng sẽ không động, bởi vì Đông Xưởng còn nhìn chằm chằm kìa, Phú Lực Hành trước khi lấy được thứ lão ta muốn, ai dám duỗi tay trước, ai muốn đi làm địch nhân của đám chó điên Đông Xưởng, người thông minh đều sẽ không làm, vậy thì người có thể uy hiếp hắn, liền rất hữu hạn.


Vụ án giống nhau, tin tức giống nhau, hắn không cảm thấy là trùng hợp.


"Khi có cảm giác sẽ bị hỏi vấn đề nào, chính mình sẽ chuẩn bị tốt đáp án trước—— phản ứng nhanh chậm khi trả lời hỏi chuyện, thực sự có thể nói rõ vài vấn đề, tiểu cô nương rốt cuộc còn trẻ, kinh nghiệm không đủ," Diệp Bạch Đinh nói, "Chu Nguyệt biết người này là ngươi, cũng biết ngươi với Thịnh Lung quen biết, nàng có vẻ rất tín nhiệm ngươi, ngươi biết nàng không?"


Yến Nhu Mạn mỉm cười: "Ngươi cảm thấy sao?"


Rõ ràng là không phối hợp, Diệp Bạch Đinh cũng không giận, lại nói: "Thời gian ngươi giết Trịnh Hoằng Xuân rất hấp tấp, nhưng ngươi cũng không từ bỏ, thực thi trước sau như một, thậm chí còn 'mặt dày' đi tìm Lý Dao mượn xiêm y, mượn xe ngựa —— ngươi có vẻ một chút cũng không sợ Lý Dao bị phát hiện, thậm chí người đầu tiên ném ra câu chuyện về nàng chính là ngươi, bởi vì ngươi biết Cẩm Y Vệ phá án cần phải có chứng cứ, nhất định sẽ phát hiện không phải là nàng, tiện đà đem điểm hoài nghi dịch qua người đáng tranh cãi là ngươi, tra một chút động cơ, có một số việc rất nhanh là có thể lộ ra, đúng hay không?"


"Yến Nhu Mạn, ngươi rốt cuộc là không muốn bị bắt được, hay là muốn bị bắt được?"


Yến Nhu Mạn cười nhạo một tiếng: "Kết quả làm ta đợi lâu như vậy, các ngươi không phải không tới sao?"


"Nhưng động cơ đâu?" Diệp Bạch Đinh nhìn nàng, "Toàn bộ thời gian tuyến hôm Trịnh Hoằng Xuân ngộ hại, Cẩm Y Vệ đã hoàn nguyên toàn bộ, ta biết ngươi nói, cô nương thủ hạ của ngươi bị khi dễ, Trịnh Hoằng Xuân đích xác là miệng thiếu, cũng đích xác lợi dụng tư thế đỡ người để sờ soạng, lại không thật sự làm ra chuyện gì quá mức, xin cho phép ta nói chuyện bất kính, ở bên ngoài, như thế có lẽ đã lớn chuyện, nhưng ở gánh hát, hẳn là thường xuyên gặp phải, ta cũng biết, ngươi đối với cô nương thủ hạ đều có huấn luyện ở phương diện này, nói cho các nàng khi gặp chuyện gì thì nên xử lý như thế nào, là có kỹ xảo không đắc tội khách nhân, lại bảo toàn bản thân...... Chỉ chút ân oán này liền muốn giết người, Yến bầu gánh là cảm thấy Cẩm Y Vệ dễ qua mặt sao?"


Yến Nhu Mạn tỏ vẻ bất mãn: "Cho nên? Ngươi cảm thấy là vì cái gì?"


"Bởi vì ngươi phải bảo vệ một người."


Diệp Bạch Đinh rũ mắt: "'Quỷ lai thu', ngươi thật sự không biết? Kế hoạch giết người lần này, ngươi đã chuẩn bị trước đó bao lâu? Ngươi cần thiết ở ngay ngày đó, thời gian hấp tấp như vậy, ngươi bận rộn như vậy, ngay cả thay quần áo cũng không kịp, sợ giết không kịp đi? Ngươi cần phải giết Trịnh Hoằng Xuân, là bởi vì hắn nhắc tới một người, đúng không?"


"Huynh trưởng của hắn, Trịnh Hoằng Phương, chuyện về người này ngươi biết toàn bộ, ngươi biết hắn làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm, biết nữ nhân hắn đã từng bá chiếm, cùng với việc nữ nhân bị bắt sinh hài tử cho hắn, bao gồm hắn chết như thế nào ngươi đều biết, ngươi không muốn bí mật này bị bại lộ. Ngươi biết 'Quỷ lai thu', cũng biết năm đó bên bờ cái đầm lầy kia đã xảy ra cái gì, bởi vì nơi đó —— là nơi bắt đầu tất cả mọi chuyện."


Ánh mắt Diệp Bạch Đinh vừa sáng vừa trong, sạch sẽ như trăng nơi chân trời, ánh sáng nhu hòa, nhưng cũng khiến cho vài thứ vô pháp che giấu.


Yến Nhu Mạn dừng một lát, mới vỗ tay, cười: "Không tồi nha, lần này Cẩm Y Vệ có chút bản lĩnh, ngay cả chuyện này cũng lôi ra được, không sai, năm đó Trịnh Hoằng Phương chính là ta giết, ra tay ở bờ cái đầm lầy kia, còn về chuyện bảo vệ ai thì thôi đi, ta chỉ là vì chính mình, Trịnh Hoằng Phương chẳng ra cái thá gì, hắn đã khi dễ ta."


"Lâm thời muốn giết?"


"Cũng coi như lâm thời, cũng coi như đã sớm có sát tâm."


"Phải không? Lần này ba người chết, ngoại trừ Trịnh Hoằng Xuân, hai người khác, đều không phải đột nhiên muốn giết đi? Lựa chọn Lâu Khải, bởi vì hắn là tên cặn bã, khi dễ Lý Dao, cũng khi dễ ngươi năm đó, Lỗ vương thế tử là mục tiêu ngươi đã sớm chọn lựa kỹ, ngươi với hắn sớm là chỗ quen biết, cũng không phải ba năm trước đây, các ngươi có sâu xa, chuyện hắn dùng để uy hiếp ngươi, nếu không phải ngươi giết Lâu Khải, có lẽ hắn ngay cả chuyện này cũng không biết, hắn dùng để uy hiếp ngươi, là người khác, là năm đó ——"


Diệp Bạch Đinh nhìn Yến Nhu Mạn: "Năm đó ngươi phản bội rời khỏi Dung gia ban, là bởi vì đã thình lình xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, có người tâm tư bất chính, muốn ngươi và Dung bầu gánh cùng nhau hầu hạ, chơi chút kích thích, xúi giục quý nhân vào cục, ngươi và Dung bầu gánh từng người nghĩ cách, ngươi bên này gọi tới một khách hàng lớn, cùng quý nhân kia ngạnh sinh sinh đánh một trận, mọi viện mới có thể bình ổn, kẻ xúi giục bị đánh gãy chân đuổi khỏi kinh thành, ngươi và Dung bầu gánh đều bởi vậy mà bị thương, mà hai người khác, quý nhân và đại khách hàng...... Thế tử là ai trong số đó?"


"Thế tử biết chuyện năm đó của ngươi, cũng biết bí mật của Dung bầu gánh, hắn đích xác ham của lạ, qua đoạn thời gian đó, cùng ngươi cũng không còn quá nhiều giao thoa, từ đó về sau, thời gian dài, cảm giác ham của lạ lại quay lại, hoặc là khẩu vị của hắn biến hóa, các ngươi mới giao dịch lần nữa. Hắn dùng để uy hiếp ngươi, là chuyện nào? Ta đoán, nếu là chính ngươi, ngươi hơn phân nửa là không e ngại, tùy hắn thế nào thì thế, nói ra ngoài thì nói đi, ngươi dù sao cũng đã không sợ, nhưng át chủ bài của hắn không phải phát hiện ngươi có bí mật gì, mà là Dung Ngưng Vũ, đúng không? Bí mật này quá lớn quá nghiêm trọng, nếu không xử lý cho tốt, nửa đời Dung Ngưng Vũ liền bị hủy hoại."


"Ở trên người của ngươi, không tồn tại chuyện đột phát ý tưởng, động cơ chân thật của ngươi —— người năm đó ở bờ đầm lầy kia, giết Trịnh Hoằng Phương, không phải ngươi, là Dung Ngưng Vũ, đúng không?"


Yến Nhu Mạn đột nhiên cắn môi: "Không, không phải nàng! Là ta làm!"


Diệp Bạch Đinh: "Vấn đề này, ta đã hỏi qua Dung Ngưng Vũ, hỏi nàng hôm Trịnh Hoằng Phương chết, nàng có ở thôn trang suối nước nóng hay không, nàng trả lời thiên y vô phùng, nàng hỏi lại ta, Trịnh Hoằng Phương chết ngày nào? Nhưng sau đó, khi nói đến một vài manh mối khác, nàng không cẩn thận nói 'sau khi hắn chết', nàng rõ ràng biết hắn chết khi nào, chỉ là chuyện này, không thể nói."


"Thi thể

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi