CHIẾU NGỤC ĐỆ NHẤT NGỖ TÁC

Còn cần thanh tràng*? Xem ra chuyện này không phải là nhỏ.


*cho lui những người không phận sự


Thân Khương nhận được ánh mắt của cấp trên, hiểu rõ, lập tức an bài Cẩm Y Vệ đến, đưa mấy người rời khỏi đó về nhà, vừa an bài, còn vừa đen mặt cảnh cáo: "Cố ý quấy nhiễu phá án, nhiễu loạn trật tự, Tết nhất, các ngươi lại là thân nữ tử nên không cho các ngươi ăn bản tử, mỗi người trở về chuẩn bị phạt bạc, trước tết Thượng Nguyên phải gom đủ, giao cho Bắc Trấn Phủ Tư, trong vòng ba tháng, không ai được phép rời kinh thành, hằng ngày phải tu thân dưỡng tính, nếu có dị động, Cẩm Y Vệ lập tức bắt các ngươi vào nhận phạt, sẽ không nể tình nữa, nghe hiểu hết chưa!"


"Hiểu."


Các nữ nhân chỉnh chỉnh tề tề nhún người hành lễ, rời khỏi chính sảnh.


Hai tiểu cô nương ngồi ở phòng khách bên sườn cũng chưa rời đi, nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, Chu Nguyệt chạy tới: "Tiểu dì! Ngươi không sao chứ?"


"Nương!" Trịnh Bạch Vi nhìn Mã Hương Lan, bình thường có ổn trọng đi nữa, lúc này cũng không nhịn xuống, đến cầm lấy cánh tay nàng, sau đó mới nhìn đến Dung Ngưng Vũ đứng cạnh Mã Hương Lan, cao hứng chào hỏi nàng, "Dung dì!"


Mã Hương Lan xoa nhẹ đầu nàng: "Được rồi, biết ngươi ngoan."


Trịnh Bạch Vi nhìn cánh cửa đóng lại cách đó không xa một cái, không ra, tất nhiên là hung thủ, nàng có chút lo lắng nhìn về phía Dung Ngưng Vũ: "Dung dì...... Yến bầu gánh......?"


Dung Ngưng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao, không có việc gì."


Không biết là chỗ không thích hợp, có vài lời khó mà nói ra, hay là đoán được cái gì, biết là không sao.


"Nương nghe nói, Dung bầu gánh chẳng những diễn xướng hay, rành về thoại bản, trù nghệ cũng rất hiếm gặp, có hai món tên 'kim ngọc mãn đường', nàng sở trường nhất, khẩu vị độc đáo, người bên cạnh muốn ăn cũng ăn không được," Mã Hương Lan nói qua đề tài khác, dời đi lực chú ý của nữ nhi, "Năm nay đón giao thừa, ta mời Dung dì ngươi tới, để nàng chuẩn bị, cho bữa cơm tất niên của chúng ta thêm đồ ăn, liền nếm thử món 'kim ngọc mãn đường' này, thế nào?"


"Được a!"


Trịnh Bạch Vi thật sự cao hứng, nắm tay Dung Ngưng Vũ: "Ngài thật sự nguyện ý tới sao? Ta muốn ăn đồ ngài nấu!"


Dung Ngưng Vũ cố nén nước mắt: "Ừm, để cho tiểu Vi nếm thử......tay nghề của ta."


Nàng cuối cùng nhìn cửa phòng một cái, rồi cùng mấy nữ nhân rời khỏi Bắc Trấn Phủ Tư.


Trong thính đường.


Trên mặt Yến Nhu Mạn vẫn treo nụ cười, lần này cười không còn quá vũ mị, phong tình vạn chủng, cũng không còn vẻ cuồng loạn, có chút giảo hoạt, tính kế, có chút bất cần đời, giống như đây mới là bộ dạng nguyên bản của nàng.


"Ta lần này phạm tội không nhỏ, ta thừa nhận, tỷ tỷ của ta cũng đã dạy ta, đây là không đúng, phạm sai lầm, ta phải nhận phạt, nhưng ta muốn chuộc tội, các ngươi cũng phải cho ta cơ hội không phải sao? Con người ta đây từ nhỏ đến lớn không có tài hoa gì, chỉ được cái mặt, không đọc nhiều sách, học nhiều thứ, hiểu cũng nhiều thứ như tỷ tỷ của ta, cũng may trời cao còn thương, để ta biết được không ít chuyện, tỷ như 《 Đại Chiêu luật 》của chúng ta...... đã viết rõ chuyện gì cần nghiêm trị, tình huống như thế nào, có thể xử phạt nhẹ?"


Yến Nhu Mạn nói: "Ta không cầu các ngươi thả ta, chuyện này là không có khả năng, tỷ tỷ của ta cũng sẽ không đồng ý, ta chỉ cầu đừng lấy mạng ta, phán cái chung thân cũng được, để ta có cơ hội chuộc tội, chẳng biết có được hay không?"


Dám nói như vậy, rất rõ ràng, trong tay nàng có thứ gì đó.


Giết người thì đền mạng, luật pháp cổ đại viết rất rõ ràng, từ tử hình đến chung thân, tính lên chỉ là giảm tội một tầng, đừng coi thường một tầng này, cơ chế cổ đại khác hiện đại, lập công khác nhau là có thể giảm hình phạt theo trình độ khác nhau, nếu như may mắn, gặp dịp thiên tử đại xá...... Nàng không phải sẽ có cơ hội ra ngoài sao?


Nhưng cho một điểm này, cũng rất khó đạt tới, không phải công lao xuất thế, không phải loại miễn tử kim bài như các công thần, làm sao đổi lấy?


Biểu tình Cừu Nghi Thanh lạnh lẽo: "Bổn sứ vì sao phải cho ngươi cơ hội này?"


"Vì ta có thể vì Đại Chiêu lập công!" Yến Nhu Mạn cắn môi, "Ngoại tộc có dị tâm, trong nước có phản thần, hai thứ không chú ý, chính là nước mất nhà tan —— Chỉ Huy Sứ thật sự không để ý?"


Cừu Nghi Thanh biến sắc, biểu tình trở nên sắc bén, hung hãn: "Ngươi đã biết cái gì?"


Yến Nhu Mạn dù trước đó không sợ, đối diện ánh mắt như vậy cũng lui một bước, nhẹ nhàng nói: "Ta phát hiện Lỗ vương trao đổi tin tức với một kẻ thần bí, trên đó có chứng cứ thông đồng với ngoại tộc, năm đó khi Lỗ vương còn mạnh, mạnh ở dã tâm của ông ta, trước khi ông ta chết để lại hai thứ, một là đám tư binh được nuôi dưỡng lén lút, hai, chính là mấy cái mật tin này."


"Tư binh huấn luyện nghiêm khắc, vũ lực không thể khinh thường, chỉ có ngọc bài đặc thù mới có thể hiệu lệnh, ông ta giao thứ như vậy cho nhi tử, vốn là muốn cho thế tử dùng nó để đổi lấy tước vị Lỗ vương, ông ta biết với những chuyện mà ông ta trải qua trước kia, việc kế tục cái tước vị này sẽ có chút khó khăn, nhi tử còn là thứ bùn loãng không thể trét tường, mấy thứ này vốn dĩ đã giữ không nổi, còn không bằng giao lên, đổi chút bình an cho vài thập niên, chờ tôn tử trưởng thành nếu như có tiền đồ, vương phủ sẽ có một số phận khác."


"Còn về phần mấy cái mật tin đó, ông ta lại không tính toán lộ ra, không tiêu hủy đi lúc còn sống, mà lặng lẽ để lại cho nhi tử, chỉ là vì hai chữ: Bảo mệnh. Nếu như sinh mạng của nhi tử chịu uy hiếp, liền có thể theo mật tin này, tìm đến người có thể bảo hộ hắn."


Yến Nhu Mạn nhìn Cừu Nghi Thanh: "Ngọc bài có thể điều động tư binh, ta không biết ở nơi nào, trên thực tế ta cũng không biết về hai món đồ này, là thế tử trước khi chết chơi quá cao hứng nói ra...... ặc, tuy mục đích của ta là giết người, nhưng trước đó, phải hầu hạ bọn họ thật tốt, bọn họ mới có thể để ta bài bố không phải sao? Ta không biết về món đồ đó thì thôi, hễ nó làm ta cảm thấy hứng thú, chỉ cần ta muốn hỏi, lúc như vậy......ta hỏi cái gì, bọn họ liền trả lời cái đó."


"Thế tử hẳn là biết cũng không nhiều, cha hắn không nói hết với hắn, hắn chỉ biết là có hai thứ này, là có thể thương lượng với người trong cung, hắn lặng lẽ chạy ra, làm bộ mất tích, chỉ là muốn hù Đông Xưởng một chút, không tính toán xé rách mặt, trốn dăm ba bữa, sau đó vẫn phải về, mấy thứ này đương nhiên cũng không mang theo người, ta hỏi ra vị trí đại khá, hôm Lỗ vương phủ phát tang đó, cố ý đến, lặng lẽ tìm kiếm."


"Nhưng ta lại thấy người của Đông Xưởng ở vương phủ, lại thấy Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, liền biết việc này, ta không nên nhúng tay nữa, chỉ ngầm quan sát, ngọc bài......nếu ta không đoán sai, đã lọt vào tay ngươi, đúng không?"


Cừu Nghi Thanh: "Không liên quan tới ngươi."


Yến Nhu Mạn: "Nếu vậy, tư binh không tư binh gì đó, ta không cần biết, biết cũng là phiền toái, ta lại quản không được, nhưng người của Chỉ Huy Sứ đối phó người của Đông Xưởng lâu như vậy, chỉ tìm được khối thẻ bài này, chuyện khác có vẻ cũng không biết? Mấy cái mật tin, ai trong các ngươi cũng không phái người đi tìm."


Diệp Bạch Đinh: "Mật tin, ngươi lấy được?"


"Đúng vậy."


Yến Nhu Mạn gật đầu: "Thứ này chỉ có một phần, chuyện liên quan đến cơ mật triều đình, ta không dám lục lọi, nhưng với hai trang đầu tiên, ta liền tự tin là nó có thể lôi ra một đống chuyện, có bản lĩnh của Chỉ Huy Sứ, nhất định có thể lôi ra không ít sâu mọt, bảo hộ an bình của Đại Chiêu chúng ta!"


"Ta muốn không nhiều lắm, chỉ có hai điều kiện, một là đừng lộ ra sự tồn tại của ta, coi như ta hoàn toàn không biết chuyện này, chuyện mật tin không liên quan tới ta, đều là Chỉ Huy Sứ nhìn rõ mọi việc, chính mình tìm được; hai là hình phạt, ta chỉ cần không chết là được, mấy cái khác cứ theo luật Đại Chiêu, hình phạt gì ta cũng chịu."


Cừu Nghi Thanh trầm ngâm một lát: "Mật tin ở đâu?"


"Ở chỗ ta ở, đầu giường phần gần tường, có cái ngăn bí mật......"


Yến Nhu Mạn nâng váy, quỳ trước Cừu Nghi Thanh, đôi tay thành kính vươn ra trước, trán dán lên mu bàn tay, dập đầu: "Nếu như Chỉ Huy Sứ không bỏ, Yến Nhu Mạn ta cam nguyện vượt lửa qua sông, vì Bắc Trấn Phủ Tư ra sức, chỉ cần có chỗ hữu dụng, xin Chỉ Huy Sứ mở miệng!"


Cừu Nghi Thanh không đáp ứng, cũng chưa nói là không đáp ứng, hạ lệnh cho Thân Khương: "Áp giải xuống, để chờ tra xét."


"Dạ!"


Thân Khương còn đang sững sờ đứng đó, nghe vậy vội vàng hành động.


Hắn biết ngay là nữ nhân này không phải đèn cạn dầu! Tức phụ nói, chọc ai cũng không thể chọc nữ nhân thông minh, vị Yến bầu gánh này ngay cả người cũng dám giết, thân phận thế tử ở trong mắt nàng cũng chả là cái gì, sao có thể không chừa cho mình chút đường lui?


Nếu thật sự có phần mật tin này, thật sự có thể rút củ cải mang theo bùn, xách ra một chuỗi dài, Chỉ Huy Sứ nhất định phải bẩm báo với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng một khi vui vẻ, hoặc nhiều hoặc ít cũng cho chút thưởng không phải sao? Lại nói mấy người chết này lại đúng là không phải thứ gì tốt, 《 Đại Chiêu luật 》đích xác là có điều lệ tương quan......


"Yến bầu gánh, thỉnh đi?"


Thân Khương xụ mặt, đưa người ra thiên thính, giao cho thủ hạ, áp giải đi ký thủ tục, sau đó áp giải đi nhà lao cho nữ được, không cần hắn một đường đều tự mình trông chừng.


Nhìn người rất phối hợp, sẽ không sinh sự, Thân Khương lại quay về chính sảnh, kiểm tra lại xem trong tư có còn phân phó gì khác hay không, nếu không có...... Hắn liền trực tiếp về nhà ăn tết?


Cừu Nghi Thanh thật đúng là không có phân phó gì khác: "Đồ vật, bổn sử đi lấy là được, ngươi phát bạc thưởng cho các huynh đệ, rồi về đi."


"Dạ!"


Cừu Nghi Thanh nói xong, lại nhìn nhìn Diệp Bạch Đinh: "Ngươi cũng vậy, vội mệt nhiều ngày, trở về nghỉ ngơi đi."


Diệp Bạch Đinh gật gật đầu, cùng Thân Khương rời phòng.


Vụ án lần này, có thể nói là gây sóng gió, lần nào cũng làm lòng người lo sợ, Thân Khương vừa đi vừa thở dài: "Yến Nhu Mạn nếu thật sự bị phán trảm, ta cũng cảm thấy khó chịu, còn không bằng không phá án...... Thiếu gia ......một lần cũng chưa từng nghĩ như vậy sao?"


"Không có."


Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu: "Tuy có chút tiếc nuối, nhưng chân tướng chính là chân tướng, giết người chính là giết người. Chúng ta làm nghề này, làm không được chuyện tất cả chuyện đáng tiếc đều đoán trước được, đều ngăn cản trước được, nhưng cơ chế phá án được sinh ra, còn không phải là một dạng răn đe, là một ý nghĩa khác của việc đề phòng việc chưa xảy ra sao?"


Thân Khương: "Đề phòng việc......chưa xảy ra?"


"Giết người thì đền mạng, trọng tội trọng phạt, tăng tốc lưu trình quan phủ phá án, tăng cao phí tổn đối với kẻ phạm tội làm trái luật, thông báo toàn dân, làm kẻ tâm tồn ác niệm vì sợ hãi mà không dám, làm người dễ xúc động phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm...... Việc quyết định công tác, hành động của chúng ta, cơ bản đều là sau khi án mạng đã phát sinh, nhưng nó có ý nghĩa."


Diệp Bạch Đinh hơi ngẩng đầu, trong mắt đựng đầy ánh sáng, nơi đó có hồ nước thanh triệt, có ánh trăng sáng trong thuần tịnh, cũng có thái dương nóng cháy, mặc kệ cảm xúc của mình như thế nào, đối với thủ phạm có đồng tình hay không, nội tâm của hắn đều kiên định theo lý tưởng, chưa bao giờ thay đổi.


"Nếu vì chút suy sụp hoặc thương hại, hoài nghi tính hợp lý của công việc mình làm, cảm thấy thế sự đáng ghê tởm, mọi người đều không cần làm, thiên hạ sẽ biến thành bộ dáng gì? Không có luật pháp chuẩn tắc, không có trừng phạt điều lệ, mọi người tùy tâm sở dục đi giết người, dùng 'chính nghĩa' của bản thân đi giải quyết tất thảy...... đó mới là địa ngục trần gian."


Thân Khương tức khắc cảm thấy công tác của mình vô cùng quan trọng: "Ngươi nói rất đúng! Chỉ cần bá tánh yên vui, có thể nói là phồn hoa thịnh thế, đều là niên đại có luật pháp nghiêm khắc, triều đình từ trên xuống dưới khai sáng lại cẩn thận, thiên hạ đại loạn, mỗi lần đều là từ thời điểm lễ nhạc tan vỡ, không quy củ mà bắt đầu!"


Tuy rằng có điểm đáng tiếc, nhưng vụ án hôm nay làm đúng!


"Không biết làm sao, ta cứ cảm thấy Yến Nhu Mạn cho người ta cảm giác kỳ kỳ," Thân Khương hỏi thiếu gia, "Là bởi vì nàng có tính tình miệng không đúng lòng sao?"


Diệp Bạch Đinh nhìn hắn một cái.


Thân Khương liền cảm giác ánh mắt này có chút không thích hợp, nhìn trái nhìn phải, còn may là không có Chỉ Huy Sứ, hắn thở phảo, chụp tay lên mũi, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia ngươi cũng không thể nhìn ta như vậy a, ánh mắt tốt nhất là tàn nhẫn một chút, vậy thì người nào thích suy nghĩ nhiều cũng sẽ không cần hiểu lầm sao!"


Diệp Bạch Đinh:......


Vốn là muốn tán thưởng Thân Khương một chút, mài dũa mấy tháng cuối cùng có tiến bộ, hiện tại ngẫm lại, vẫn là dẹp đi.


"Yến Nhu Mạn kỳ thực......là muốn bị bắt."


"Vậy nàng giảo biện, chết không thừa nhận như vậy làm gì?" Thân Khương không hiểu.


"Ngươi ngẫm lại động cơ của nàng, nàng giết người cũng không phải vì phát tiết, không phải vì để bản thân sảng khoái, cũng không phải đang báo thù, nàng chỉ là muốn bảo hộ Dung Ngưng Vũ, kế hoạch cùng phương thức này của nàng, cuối cùng nhất định cần phải phá án, nàng nhận tội bỏ tù, mới có thể kết thúc."


Diệp Bạch Đinh rũ mắt nhìn bậc thang, từng bậc từng bậc bước xuống: "Nhưng nếu vụ án để chúng ta phá quá dễ dàng, chính nàng cũng cảm thấy giả tạo, lo lắng bị nhìn ra, đương nhiên sẽ không thừa nhận, phá quá không dễ dàng...... Không có biện pháp không dễ dàng, chứng cứ bày ra ở công đường, động cơ giết người, chuỗi logic, ngoại trừ này không có khả năng là người khác, nếu nàng vẫn không khai —— sẽ như thế nào?"


Thân Khương nghĩ nghĩ: "Dụng hình?"


Diệp Bạch Đinh đạp lên đường lát đá xanh, không nói.


Cổ đại cùng hiện đại vì có chế độ xã hội bất đồng, phương thức chấp pháp cũng có khác biệt lớn, hiện đại cấm tra tấn bức cung, cổ đại không như vậy, nếu chứng cứ vô cùng xác thực mà ngươi còn không khai, là sẽ gia hình, cái gì mà kẹp ngón tay quất roi chỉ là nhẹ, mấy trò của hình phòng Bắc Trấn Phủ Tư kia, hắn lại không phải là chưa thấy qua.


Có lẽ Yến Nhu Mạn đã sớm chuẩn bị tốt, cũng không sợ, nhưng......


Thân Khương xoay chuyển đầu óc: "Cho nên thiếu gia kêu Tương Tử An đến?"


Diệp Bạch Đinh nói: "Yến Nhu Mạn vốn dĩ đã muốn nói ra, chúng ta yêu cầu, kỳ thật chỉ là cho nàng chút cảm xúc."


Mấy thứ khác nàng đều chuẩn bị tốt, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới các nữ nhân sẽ lâm thời sửa miệng, trên thực tế các nữ nhân cũng sẽ không phản bội nàng, các nàng tuy kết giao không lâu, tình nghĩa lại phi thường kiên định, cho nên khi Tương Tử An nhái ra mấy lời này, nàng mới càng khiếp sợ, càng không có cách nào che giấu biểu tình, cảm xúc sẽ trút xuống.


Cũng nhờ đó, không dùng tới hình, cũng không cần quá trình chống chế kia, nàng đã lộ ra sơ hở, liền không thể không nói.


Thân Khương nghĩ nghĩ biểu hiện của Yến Như Mạn từ đầu tới đuôi, ngoại trừ tình cảm trước kia, giống như thật là vì động cơ này, trên người có cảm giác mâu thuẫn kì cục. Nàng rõ ràng nhận tội thống khoái như vậy, đã nghĩ kỹ tất cả, nhưng trước đó cứ vòng vèo nói chuyện khác, không chịu nói thật, hắn gặp qua rất nhiều kẻ có ý đồ giảo biện để thoát tội giết người, trạng thái này của Yến Nhu Mạn rất đặc thù, hắn chỉ là cảm giác biệt nữu, lại không hiểu, thì ra là bởi vì cái này a......


Thiếu gia quả nhiên vẫn là thiếu gia, tâm tư nhiều, tính xa, thủ đoạn ổn chuẩn tàn nhẫn, nhưng cũng cất giấu ôn nhu mà người khác không hiểu.


Trách không được tức phụ luôn nói với hắn, đầu óc ngốc thì đừng nghĩ nhiều, đừng nghe người khác nói cái gì, mà nhìn người khác làm cái gì, hai chữ lý giải, rất trân quý......


Lý giải......


Thân Khương đột nhiên nhìn cánh cửa đằng sau một cái: "Vậy...... Chỉ Huy Sứ biết sao?"


Bước chân Diệp Bạch Đinh hơi khựng lại, ngẩng mặt lên, nụ cười ấm áp tan ra trong gió: "Không biết...... sẽ cho phép ta hồ nháo như vậy sao?"


Tính tình Thân Khương có một vẻ bộc trực, cho dù đã thăng làm bách hộ, phá án cẩn thận hơn, cũng đã quen cách hù dọa người khác, ngẫu nhiên giả mặt đen rất hữu dụng, Cừu Nghi Thanh...... Người nam nhân này cái gì

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi