CHIỀU THEO SỞ THÍCH CỦA EM

Editor: Sapoche

Nhẫn?

Một câu của Chu Yến Kinh đã lôi kéo sự chú ý của mọi người nhìn thằng vào tay của Mạnh Đan Chi, cô đeo nhẫn khi nào nhỉ!

Nhẫn đính hôn sao?

Có người cũng hơi hiểu rõ một chút, quan sát hồi lâu, mới nhận ra cô đang mang nhẫn đính hôn trên tay.

“Mạnh Đan Chi đính hôn?”

“Thôi đừng đùa…”

“Ai da… Ai nhanh tay cướp người đẹp về tay thế?!”

Lực chú ý của mấy nam sinh càng nhiều hơn, Mạnh Đan Chi là hoa khôi của khoa, cũng là hoa hậu giảng đường, đến giờ vẫn luôn độc thân chưa ai hái bông hoa này xuống.

Bỗng nhiên hôm nay, đã hư hư ảo ảo đính hôn? So với các bạn cùng trường bọn họ càng kích động hơn.

Trên mặt Mạnh Đan Chi ẩn chứa ý cười: “Cảm ơn đàn anh đã khen.”

Cô liếc mắt nhìn xung quanh một cái, không phải đang nhìn ai khác mà chính là đang nhìn anh.

“Là thế à, bạn học Mạnh, bây giờ tiết mục của lễ hội văn hóa cũng lát nữa mới bắt đầu, em đưa Yến Kinh đi dạo trường học đi.”

Chủ nhiệm Trương cũng nhìn thấy nhẫn, nhưng ông đối với đời sống cá nhân của sinh viên không hứng thú lắm, ông thấp giọng nói: “Tùy ý đi nửa tiếng đi.”

Mạnh Đan Chi gật đầu: “Được ạ.”

Chủ nhiệm vừa đi, mọi người cũng nhanh chóng tiến lên, người có dũng cảm một chút thì sẽ hỏi Chu Yến Kinh chút vấn đề.

Thỉnh thoảng Chu Yến Kinh cũng sẽ trả lời lại vài cái.

Về phần Mạnh Đan Chi, lúc này di động trong túi không ngừng rung lên.

Cô nhìn những nữ sinh đang đứng xung quanh, cất cao giọng nói: “Đàn anh Chu, anh muốn đến tham quan ở đâu? Hay là đi dạo khu dạy học nhé?”

Chu Yến Kinh suy nghĩ: “Tùy em chọn.”

Mạnh Đan Chi nghi ngờ bản thân mắc chứng khó lựa chọn: “Được.”

Cô ở phía trước đi nhanh như bay, phía sau có nhiều người như thế nói không chừng Chu Yến Kinh sẽ bị cô bỏ xa tám trăm mét mất.

Kết quả vừa quay đầu lại, người đàn ông chỉ cách mình có nửa bước chân.

Lúc này xung quanh cũng không có ai, cuối cùng Mạnh Đan Chi mới có thể mở miệng: “Được rồi, toàn bộ người trong trường này đều biết em đeo nhẫn.”

Cô tháo nhẫn xuống, đưa cho anh.

Chu Yến Kinh nhíu mày, không đưa tay nhận, “Đưa anh làm gì?”

Mạnh Đan Chi giả dối cười: “Không phải anh khen đẹp sao? Tặng cho anh.”

Chu Yến Kinh chẳng đổi sắc: “Còn cái khác đưa anh.”

“Ở nhà.” Mạnh Đan Chi bỏ nhẫn lại vào trong tầng nhỏ trong túi, tránh bị mất: “Ngày hôm qua lấy lúc về nhà.”

Đương nhiên Chu Yến Kinh biết chuyện này.

Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ, lại đeo vào tay, quay đầu hỏi anh: “Anh Yến Kinh, anh cảm thấy thế nào?”

Xưng hô này đương nhiên là muốn nghe lời hay.

Chu Yến Kinh nói: “Rất đẹp.”

Mạnh Đan Chi cảm thấy vô cùng thỏa mãn: “Cảm ơn đàn anh Chu nhiều.”

Tưởng Đông đứng cách hai người chừng hai mét, cái gì cũng không nghe được.

Từ nơi này đến khu dạy học khoa Ngoại ngữ có vô số đường đi, sẽ ngang qua một cây cầu, đây là hồ nước nổi tiếng nhất đại học B, thường xuyên có người nổi tiếng đến chụp ảnh.

Rất lâu rất lâu trước kia, trước khi Mạnh Đan Chi thi vào trường đại học có từng tới nơi này rồi.

Giả vờ làm sinh viên đến lớp tìm anh.

Khi đó cô và Chu Yến Kinh chỉ có mối quan hệ thanh mai trúc mã đơn thuần.

-

Nửa tiếng chớp mắt trôi qua.

Lễ hội văn hóa chính thức bắt đầu, phần lớn mọi người đều đã đi vào hội trường.

Mạnh Đan Chi thong thả đến muộn, cũng may có chỗ của cô, Hứa Hạnh giữ chặt lấy cánh tay cô: “Bà chủ! Cậu đính hôn khi nào thế!”

Cô nhìn qua, ngón tay mảnh khảnh bị người khác nắm lấy.

“Thật sự là nhẫn đính hôn sao?” Hứa Hạnh hỏi.

“Đúng thế.” Mạnh Đan Chi chẳng để ý trả lời.

Dù sao cũng đã bị thấy rồi, lấy xuống cũng vô ích thôi, nhìn Chu Yến Kinh khi nãy hình như còn rất thích cô đeo nó ấy.

Nửa giờ trước Hứa Hạnh lên diễn đàn trường xem mấy bài post thổ lộ tình cảm.

Rất nhiều người không tin Mạnh Đan Chi đã là hoa có chủ, kiên trì nói cái nhẫn này là do tự cô mua đeo thôi, vừa khéo lại mang ngón tay có ý nghĩa đã đính hôn nên mọi người mới nghĩ như thế.

Thật ra vừa khéo cô ấy cũng nghĩ như thế.

“Chỉ là tớ chưa từng gặp qua bạn trai cậu, trên trang trường còn có người nói là vì cậu muốn từ chối bọn họ nên mới cố ý nói như thế.”

Đã là năm tư rồi, bỗng nhiên xuất hiện một “vị hôn phu.”

Mạnh Đan Chi buồn cười: “Tớ từ chối bọn họ ngay từ đầu rồi, bây giờ đã năm tư, còn cần thiết làm mấy điều thừa thãi này sao?”

Hứa Hạnh ngẫm nghĩ thấy cũng đúng: “Vậy vị hôn phu của cậu, bạn trai chưa từng hẹn hò với cậu sao?”

Mạnh Đan Chi nghiêm túc nói: “Anh ấy bận.”

Hứa Hạnh lắc đầu: “Tớ không tin đâu, bận đến mức nào cơ chứ, một người bạn gái như hoa như ngọc thế này lại không hẹn hò sao?”

Đều đã đến bước đính hôn rồi, đương nhiên là tình cảm rất sâu sắc.

Cặp tình nhân nhỏ sẽ thường hẹn hò, không thấy mặt thì gọi điện thoại với nhau đây đều là chuyện hết sức bình thường.

Trước kia chưa từng có ai hoài nghi Mạnh Đan Chi có đối tượng, có thể là sắp có bạn trai, ai biết được hôm nay lại nổ ra một tin tức lớn như thế.

Người này giống như không tồn tại.

Mạnh Đan Chi hừ một tiếng.

Chuyện này đối với Chu Yến Kinh, cuộc sống đại học bình an chẳng chút sóng gió nào của cô, đàn ông lòng dạ hẹp hòi đến không kịp đề phòng.

“Mấy đàn em trẻ tuổi trong trường học, hội trưởng hội học sinh, còn có ca sĩ vô cùng đẹp trước mặt đều rất tốt, ít nhất là ở trước mặt.”

Hứa Hạnh vuốt cằm.

Mạnh Đan Chi nhìn nhẫn của mình, đôi mắt dài khẽ cong lại, nhẹ nhàng cười rộ lên: “Cậu đây là đang muốn giật dây tớ từ hôn sao?”

“Đúng thế.”

Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ, “Thế hôm nào gặp anh ấy, sẽ cùng anh ấy nói một chút.”

Hứa Hạnh: “Hả?”

Sẽ không phải là cô ấy đã giật dây thành công rồi chứ.

Hy vọng người đàn ông kia không trách cô ấy, hình như là mọi người trong trường đều nghĩ người nọ không đẹp nên không dám xuất hiện.

Hứa Hạnh nói: “Cậu nói thật à?”

Mạnh Đan Chi nói: “Giả đó.”

“…?”

Mạnh Đan Chi bóp mặt cô ấy: “Được rồi, bởi vì trước kia anh ấy ở nước ngoài, cũng chưa về.”

Hứa Hạnh oán thầm, thế cũng phải gọi điện chứ nhỉ, cho dù có lệch múi giờ cũng không phải không có thời gian để nói chuyện chứ.

Có thể thấy không phải là chân ái rồi!

Hứa Hạnh: “Yêu xa thật sự không có tiền đồ, tình cảm khác nước, càng không có tiền đồ, nếu là người có tấm lòng rộng mở như đàn anh Chu thì tớ không nói.”

Vẻ mặt Mạnh Đan Chi vô cùng kỳ lạ.

-

Vị trí ngồi của các sinh viên trong trường không phải cùng khoa.

Nhưng mà bởi vì bọn họ là lớp khoa Ngoại ngữ, hơn nữa còn có các sinh viên xuất sắc, nên được xếp ngồi ở vị trí thứ hai.

Bên trái Mạnh Đan Chi là Hứa Hạnh, bên phải là một nam sinh trường Sư phạm Tiếng Anh, phía trước cậu ta chính là Chu Yến Kinh.

Lúc này, anh đang nói chuyện cùng với mấy vị lãnh đạo trong khoa.

Có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt, văn nhã bại hoại, Mạnh Đan Chi lại oán thầm lần nữa.

Đến bây giờ chưa ai có thể thấy được dáng vẻ dưới cặp kính của anh cả, đều là trường hợp ít được công bố, rất có hương vị cấm dục.

“Đúng rồi.”

Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi nhớ đến, “Hôm nay có phải Trịnh Tâm Nhiễm lại có thói xấu gì không?”

Hứa Hạnh nói: “Là chuyện danh sách đấy.”

Cô ấy chợt thấy không đúng, “Cậu chưa xem danh sách sao? Giữa trưa chủ nhiệm gửi danh sách tư liệu cho chúng ta, nên cậu ta mới phát hỏa đấy.”

Mạnh Đan Chi nói: “Trên diễn đàn nhiều tin tức lắm, tớ để không thông báo.”

“…”

Những lời này thế mà cũng đúng thật.

Trong nhóm trường học cả ngày đều đang nói về chuyện lễ hội văn hóa, mấy phút đã 99+, di động vẫn luôn liên tục kêu không ngừng.

Lúc này mới rảnh rỗi mở tin nhắn lên, Mạnh Đan Chi liếc mắt một cái đã thấy bản sắp xếp cuối cùng, Trịnh Tâm Nhiễm bị xếp cho đàn anh khoa máy tính.

Mà cô lại là Chu Yến Kinh.

Từ từ, đàn anh Lận đâu!

Mạnh Đan Chi nhìn sang nam sinh kế bên, “Cậu và đàn anh Lận chụp cùng nhau?”

Đối phương gật đầu: “Đúng thế.”

Quả nhiên trường học đối với sinh viên chỉ tử tế bên ngoài thôi, nhìn qua một lần cũng không cho bọn họ được ý kiến sao.

Mạnh Đan Chi nhìn thấy Chu Yến Kinh đang trò chuyện vui vẻ với nhóm lãnh đạo.

Anh chọn cô sao?

Nếu giống như cô nghĩ, thì cô chọn người khác có phải không được tốt lắm không nhỉ.

Sự chột dạ tối hôm qua của Mạnh Đan Chi lại nổi lên lần nữa, có lẽ là cô thấy nhìn anh lâu qua, anh cảm thấy được ánh mắt của cô.

Chu Yến Kinh quay đầu lại: “Đàn em.”

Mạnh Đan Chi bừng tỉnh: “… Đàn anh.”

Chu Yến Kinh chạm vào mặt ly, giống như vô tình hỏi: “Em khát sao?”

Anh mới khát.

Mạnh Đan Chi lắc đầu, còn dịu dàng trả lời: “Cảm ơn đàn anh, em không khát.”

Nam sinh trường Sư phạm Tiếng Anh bên cạnh nhìn anh lại nhìn sang cô, ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc, lát sau lại tự mình suy nghĩ cẩn thận.

Quả nhiên chỉ cần em gái có giá trị nhan sắc cao, đàn anh cũng sẽ rất cưng chiều.

Dù cho ai nhìn thấy đàn anh lịch sự như thế, cũng khiến các sinh viên khác cảm động thấu trời đất, đều khen đại học B quá vĩ đại.

Tưởng Đông mặt không đổi sắc nghĩ, hôm nay giải Oscar này rất khó xác định thuộc về ai. Ai có thể nghĩ hai người này đang bên nhau, thậm chí ngủ cùng giường đâu.

- - Chắc là cùng giường nhỉ, anh đoán thế đấy.

Trừ khi cục trưởng nhà mình không được.

-

Bởi vì khoa Ngoại ngữ là người tổ chức, cho nên được sắp xếp sau cùng, các khoa khác đều dựa theo bảng chữ cái mà sắp xếp.

Thật ra đa số diện mạo của các bạn học đều bình thường nhưng năng lực rất xuất sắc.

Rất nhanh đã đến lượt của Lận Tự Thu.

Đây vẫn là lần đầu tiên Mạnh Đan Chi nhìn thấy anh ta, quả nhiên dáng vẻ rất dịu dàng.

Sở trường của Hứa Hạnh là chụp hình: “Bà chủ, bây giờ tớ cảm thấy rằng, cậu chọn anh ấy cũng không có vấn đề gì, đàn anh Lận thật sự quá có mị lực!”

Mạnh Đan Chi cười: “Nhanh như thế đã tạo phản rồi?”

Hứa Hạnh: “Cho phép được một giây đấy.”

Hai người nói giỡn, mặc dù Chu Yến Kinh không quay đầu lại vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Chờ đến lượt Trịnh Tâm Nhiễm đi lên, Mạnh Đan Chi vẫn cảm thấy được cô ta đối với cô vô cùng tức giận, chỉ kém đục khoét người cô thôi.

Cũng đúng, ai bảo thần tượng bị cô cướp mất.

Những người ngăn cách giữa hai người các cô, cho nên Trịnh Tâm Nhiễm không có cách nào phát hỏa.

Mạnh Đan Chi cảm thấy rất vô tội mà, đều là lỗi của đàn ông thôi.

Ngay sau đó, người dẫn chương trình ở trên sân khấu: “… Người tiếp theo là niềm kiêu ngạo cho khoa Ngoại ngữ, đàn anh Chu Yến Kinh, xin mời.”

Chu Yến Kinh đứng dậy, tiếng vỗ tay vang lên bốn phía.

Mạnh Đan Chi nhìn thấy bóng dáng anh thong thả bước lên sân khấu, bỗng nhiên tim đập nhanh vô cùng.

Sau đó có liên tiếp vài lời khen vang lên, cô nghe không rõ, dáng vẻ người đàn ông đứng trên sân khấu, mới khiến cô có ấn tượng khắc sâu.

“Đến cậu rồi.”

Hứa Hạnh đẩy cô.

“…” Mạnh Đan Chi hoàn hồn, từ chỗ ngồi rời đi.

Mấy ngàn sinh viên ngồi dưới, trước kia cô không cảm thấy khẩn trương, nhưng hôm nay lại khẩn trương chết được, nhất là khi Chu Yến Kinh đang nhìn chằm chằm cô lên sân khấu.

Bên cạnh là người dẫn chương trình đang bưng khay đựng.

Mạnh Đan Chi nhìn thấy giấy khen trên khay, đều là chữ rồng bay phượng múa, tự tay hiệu trưởng viết tặng nhìn rất hù người.

Còn có huy chương… Vừa thấy, giống như đang trong lễ trao giải thể thao điển hình.

Cô ngoan ngoãn đứng đấy chờ anh đi lên.

Từ góc độ này của Mạnh Đan Chi mà nhìn, cũng chỉ thấy yết hầu của anh.

Dấu hôn hồng hồng ngày hôm qua đã mất rồi…

“Khó có khi thấy em im lặng như thế.” Giọng Chu Yến Kinh cực thấp.

Mạnh Đan Chi theo bản năng ngẩng đầu, cái trán thiếu chút nữa đã đụng phải cằm anh, lúc này mới phát hiện hai người đã đứng trong một cự ly vô cùng gần.

Cô có thể nhìn thấy xương cằm anh, còn có lông mi dài, kính mắt để ngay trên mũi vô cùng nghiêm túc.

Người khác có thể gần thế sao?

“Bên cạnh có người.” Mạnh Đan Chi chớp mắt.

“Cúi đầu.” Anh nói.

Mạnh Đan Chi còn chưa kịp làm gì đã bị anh đeo huy chương được làm trong lễ kỷ niệm lên đầu, dây đeo lướt qua tóc và lỗ tai cô.

Còn có đầu ngón tay anh.

Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy anh hình như dừng lại lâu hơn một chút.

Trước mặt bao người, đầu quả tim Mạnh Đan Chi run lên một chút.

Nhất định rất k1ch thích.

Người dẫn chương trình bên cạnh lại bắt đầu nói chuyện: “… Chụp ảnh lưu niệm.”

Chờ sau khi chụp ảnh xong, Mạnh Đan Chi đi xuống, Hứa Hạnh đưa nước cho cô: “Bà chủ, mặt cậu có hơi hồng, kích động à.”

Mạnh Đan Chi: “Kích động.”

Cô mở WeChat ra, gửi tin nhắn: [Vừa nãy có phải anh sờ em hay không?]

Chu Yến Kinh đang ngồi phía trước, lại nhìn vào ánh đèn sáng chói trên di động: [Hình như thế.]

Mạnh Đan Chi: [Có là có, cái gì mà hình như nữa.]

Chu Yến Kinh cũng không trả lời gì, chỉ nói thẳng: [Em ngồi ngay phía sau, còn cần phải dùng WeChat nói chuyện phiếm à?]

Mạnh Đan Chi nghĩ thầm rằng đương nhiên nhiều người như thế mà cô còn đến gần anh.

Chẳng phải cho người khác cơ hội nói xấu cô à.

Phần khen thưởng kết thúc, chỉ còn lại tiếng thầy cô giáo lãnh đạo phát biểu.

Mạnh Đan Chi nghe được một nửa, cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì nên rời đi, cũng may trong trường cũng chẳng yêu cầu phải ngồi từ đầu đến cuối.

“Em và Tự Thu năm trước đều nói bận năm nay lại vừa khéo cùng nhau đến đây.” Hiệu trưởng vô cùng vui vẻ.

Chu Yến Kinh và Lận Tự Thu cùng liếc nhìn nhau một cái.

Lận Tự Thu cảm thấy ánh mắt của Chu Yến Kinh nhìn mình có chút không được bình tĩnh lắm, anh ta không làm gì đắc tội với Chu Yến Kinh mà nhỉ.

Hơn nữa tháng sau là triển lãm trao đổi văn hóa, người này còn đi làm phiên dịch đấy.

Cũng như là lần đầu công khai lộ diện.

Chờ hiệu trưởng nói khá khá rồi, Chu Yến Kinh mới đẩy mắt kính, nhẹ nhàng nói: “Thầy cứ nói tiếp, em đi vệ sinh đã.”

-

Đường nhỏ phía sau hội trường giờ này không có ai cả.

Mạnh Đan Chi son lại môi, từ trong đi ra chỉ thấy Chu Yến Kinh đứng bên kia, cạnh bức màn sân khấu màu đỏ tươi làm bối cảnh.

Như là thân sĩ của thế kỷ Trung Âu.

“Anh Yến Kinh đã lâu không về trường nên đi lạc sao?” Mạnh Đan Chi lên tiếng trêu chọc.

Nếu anh không hỏi, Mạnh Đan Chi có thể về, nhưng vừa hỏi lại liên tưởng đến hành vi trên sân khấu, cô nghi ngờ chuyện tiếp theo sẽ không đơn giản như vậy.

Lúc này cô mới gật đầu: “Em muốn cùng ông nội.”

Lấy Mạnh giáo sư ra làm cớ, Chu Yến Kinh không phản đối, dù sao cũng không thể tranh đoạt cháu gái với cụ già được.

Mạnh Đan Chi xoay người chuẩn bị đi: “Em về trước.”

Cổ tay cô bị nắm lấy.

Chu Yến Kinh hỏi: “Lận Tự Thu, em quen à?”

Sao bỗng nhiên lại hỏi cái này? Anh biết rồi?

Chạm mặt nói về người đàn ông khác không tốt, Mạnh Đan Chi có ý thức thấy nguy cơ rất cao: “Không biết, quen anh Yến Kinh là đủ rồi.”

“…”

Dù sao lời hay không mất tiền.

Chu Yến Kinh cười nhẹ, nắm lấy cằm của cô xoay qua đối diện mình, nhìn xuyên thẳng vào ánh mắt của cô.

Mạnh Đan Chi trợn to mắt: “Làm gì thế, Chu Yến Kinh!”

“Hình như tớ nghe có người kêu đàn anh Chu… đàn anh Chu ở đâu?”

“Vừa nãy nhìn quả thật không ở đằng trước, đi thêm chút nữa.”

Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân của nam sinh, Mạnh Đan Chi cũng không biết nghĩ thế nào đã đẩy Chu Yến Kinh ra phía sau màn che sân khấu.

Cả người anh đều bị che kín lại vô cùng kỹ lưỡng.

Chu Yến Kinh:?

Mạnh Đan Chi đưa lưng về phía anh, kề sát gần lại, nhìn thấy hai nam sinh đang tiến đến gần, mắt sáng lên, chào hỏi: “Đàn chị Mạnh, chị làm sao thế?”

Đồng thời, bên ngoài tiếng vỗ tay như sấm truyển vào.

“Không có việc gì, chị đi hít không khí một lát.”

Mạnh Đan Chi cười khanh khách, “Các em bận thì đi đi thôi.”

Sau đó cô nhìn thấy vẻ mặt hai người kinh ngạc, thậm chí còn liếc mắt nhìn nhau.

“?”

Mạnh Đan Chi cảm thấy không ổn, cảm giác áp bách phía sau càng ngày càng gần, cô hơi hơi quay đầu lại, không biết từ khi nào Chu Yến Kinh đã ra khỏi màn sân khấu.

“Đàn, đàn anh Chu?”

Ánh mắt hai người quẩn quanh qua lại hai người, nhìn chút dấu vết còn sót lại trên mặt anh, vừa sợ vừa khổ, bọn họ so với đàn anh Chu không hề có chút cạnh tranh nào.

Cho nên mới nãy có phải đàn chị Mạnh và đàn anh Chu đang làm chuyện không cho ai biết không!

Chẳng lẽ môi đàn chị Mạnh bị hồng lên là do bị hôn sao?

Không ngờ đàn anh Chu là người như thế!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi