CHIỀU THEO SỞ THÍCH CỦA EM

Editor: Sapoche

Hình như anh cũng biết bây giờ cô không dám nhìn anh, cho nên màn ảnh đang nhắm ngay ngã tư đường.

Mạnh Đan Chi giống hệt như con tôm luộc, tối hôm qua cũng không giống chiều hôm nay, cứ như thế mà khiến cô không được tự nhiên, vừa cảm thấy xấu hổ, vừa bực bội bản thân mình.

Cô cũng không cần đoán từ này là như thế nào.

Cái từ đáng yêu này, khi khen người khác cũng vô cùng bình thường.

Nhưng lúc này, dưới tình huống này, từ này lại có thêm một tầng ý nghĩa khác.

Mạnh Đan Chi oán thầm, sao Chu Yến Kinh có thể dùng một từ để dẫn cô đến con đường sai trái chứ, may thay anh vẫn là cục trưởng công ty phiên dịch đấy.

“…Em vẫn rất đáng yêu.” Giọng Mạnh Đan Chi có chút run run, bên phía kia cũng quá ồn ào nên rất khó nghe, anh không nghe rõ lắm.

“Đúng rồi.” Chu Yến Kinh nói.

“Nhưng mà, anh nói có phải thật không cũng chỉ có mình anh biết.” Mạnh Đan Chi mạnh miệng nói, “Sao các cô ấy lại chỉ hỏi một câu rồi đi được.”

Chu Yến Kinh: “Bởi vì anh bận.”

Mạnh Đan Chi cứ có cảm giác câu tiếp theo anh sẽ nói mấy câu “Bận nói chuyện với em” kỳ kỳ quái quái đó, nhưng hình như anh không có.

Chỉ là ngược lại cô lại tự khiến mặt mình đỏ hết lên.

Chu Yến Kinh đi dạo đến đầu giường, kiểu nghề nghiệp của bọn họ, khi xuất ngoại cũng có quy định rất nghiêm khác, bởi vì có rất nhiều vấn đề liên quan.

Mà Mạnh Đan Chi, cho dù xuất ngoại đi chơi cũng không thể lựa chọn nơi đó để đi.

“Nơi đó có nhiều người Trung Quốc không ạ?” Mạnh Đan Chi hỏi.

“Nhiều.” Chu Yến Kinh giải thích: “Rất nhiều người Trung Quốc đến bên này để lập nghiệp, có thị thực, thì du lịch cũng rất tiện.”

Ăn mua một phần ăn bản địa đơn giản.

Mạnh Đan Chi nhớ đến sinh hoạt của các quốc gia trên mạng xã hội, chuyên quay phim về thức ăn ở địa phương đấy, rất ngon, nhưng nhìn rất không vệ sinh.

Cô nhìn Chu Yến Kinh thanh toán một số tiền lớn, lấy đơn vị là một trăm triệu để tính.

Mạnh Đan Chi không nhịn được cười: “Nhìn thật giống tổng tài bá đạo đi mua đồ ăn vặt trên đường quá.”

Chu Yến Kinh cũng nhẹ nhàng cười.

Chỗ anh đi cũng không xa lắm, nên cũng nhanh anh đã đến chỗ ở, anh không chủ động kết thúc cuộc nói chuyện, Mạnh Đan Chi cũng không nhắc anh.

“cục trưởng.” Có người chào hỏi.

Màn ảnh đối diện Chu Yến Kinh, Mạnh Đan Chi có thể nghe thấy giọng nói của bọn họ, cũng thấy bộ tây trang của Chu Yến Kinh.

Tò mò nhìn cuộc trò chuyện video này.

Mạnh Đan Chi lại cảm thấy rất có ý tứ.

Khi cô và Chu Yến Kinh ở cùng nhau, hoàn toàn không hiểu rõ công việc của anh lắm. Dù sao việc làm ở công ty phiên dịch cũng rất khác các ngành khác.

Đây là lần đầu tiên cô có thể tiếp xúc gần với phạm vi công việc của cô.

Dọc trên đường đi có không ít người chào hỏi, cũng chỉ dùng tiếng anh và tiếng địa phương, rất nhiều người trong nước, Mạnh Đan Chi cũng có thể hiểu được phần lớn cuộc nói chuyện.

Bọn họ cũng chưa ai phát hiện ra anh đang gọi video.

Tim Mạnh Đan Chi đập từng hồi nhanh như trống đánh, cô không nói rõ được cảm giác này là gì. Nhưng dù sao cũng rất tốt, cô cũng rất thích.

Cho dù bây giờ cô chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen, nhưng cô cũng không phiền.

Cho đến khi tới chỗ không người, bỗng nhiên màn hình dần sáng lên.

Mạnh Đan Chi rũ mắt, chợt thấy vẻ mặt tuấn tú của Chu Yến Kinh, giống như ngày mưa bình thường khác, không muốn bỏ qua chỗ đẹp.

“Cúp trước nhé.” Anh nói: “Em đi ngủ trưa đi.”

“À.”

Mạnh Đan Chi không ngờ anh sẽ chủ động nói ra, sao cô có thể ngủ trưa chứ, cô còn đợi để đến gặp bạn học già của anh đây.

Khi kết thúc cuộc nói chuyện với anh, cô nằm lên giường, ngây ngốc một lúc lâu, lại có chút buồn bã mất mác.

Khi rời khỏi phòng, cô thấy Hứa Hạnh đang ngồi trong sân chơi trò chơi.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy cũng không ngẩng đầu: “Bà chủ, tớ đã chơi xong hai ván rồi đấy, cậu mới cùng đàn anh Chu kết thúc đấy.”

Mạnh Đan Chi: “Nào có đâu.”

Hứa Hạnh: “Không tin cậu xem chiến tích của tớ đi.”

Mạnh Đan Chi: “…”

-

Ngôi nhà hình vuông này của bà ngoại cũng không nhỏ, là từng thế hệ truyền đời lại cho nhau. Rất lâu trước kia, nhà hàng xóm bên cạnh cũng có phạm vị giống thế này.

Sau này lại càng ngày càng nhỏ, nhưng mấy thập niên trước, cũng chỉ còn lại nhà chính.

Nhà kho nằm ở phía sau cùng, sau khi lễ tang của bà ngoại kết thúc, Mạnh Đan Chi đã trực tiếp khóa nó lại.

Căn nhà này là cho cô, đương nhiên chìa khóa cũng sẽ nằm ở chỗ cô.

Bởi vì chuyện của Chu Hương Như, nên Mạnh Đan Chi tính vào tìm thử xem, bà ngoại có đưa cho Chu Hương Như đồ gì, như bản ghi chép gì gì đấy không.

Đẩy mạnh cửa ra, bụi bay ngập trời.

Mạnh Đan Chi đợi một hai phút sau mới bước vào.

Trong nhà kho rất loạn, rất nhiều đồ được bà dùng trước khi mất thì được đặt ngoài cùng, ngăn những thứ bên trong lại.

Cô đi tới một cái tủ phía sâu trong cùng.

Bên trong có sổ sách ghi chép một ít đơn đặt hàng của bà ngoại, vốn dĩ sổ tay đã ố vàng, nhưng chữ viết trên nó vẫn còn rất rõ ràng.

Từ nhỏ Mạnh Đan Chi đã luyện chữ với giáo sư Mạnh, nét chữ vô cùng mạnh mẽ, có lực.

Nhưng bà Tô hoàn toàn khác với cô, vừa liếc mắt một cái thì đã biết nét chữ này chính là do một người dịu dàng như nước viết ra.

Mạnh Đan Chi xem trước sổ tay, cuốn sổ tay này ghi theo nét bút cũ, rất khó hiểu và khó nhìn.

Cô lật tiếp vài tờ, là các số tiền đã cho người khác vay, là hàng xóm láng giềng, nhưng trước khi bà mất cũng chẳng yêu cầu mọi người trả lại tiền cho mình.

Đầu mũi của Mạnh Đan Chi vô cùng đau xót, bỏ sổ xuống, lấy bản ghi chép đơn đặt hàng ra xem.

Bởi vì năm cô học cấp ba bà ngoại bắt đầu bệnh nặng, hầu như không có đơn đặt hàng nữa. Mấy tháng mới có một đơn đặt hàng lớn, hay một số đơn nhỏ lẻ.

Ví dụ như thêu vài áo gối đều có thể hoàn thành rất nhanh.

Vốn dĩ Mạnh Đan Chi còn tính sẽ để trở lại, nhưng nửa đường thì ngừng lại, cô xem lại những đơn đặt hàng thời học trung học một lần nữa.

Trong trí nhớ cô không có bản ghi chép những đơn đặt hàng đồ cưới lớn.

Ở đây những đơn hàng trước đấy đều có cả, tại sao cái đấy lại không có?

Mạnh Đan Chi nghi ngờ, chẳng lẽ bởi vì cuối cùng không hoàn thành được, cho nên bà ngoại trực tiếp xóa đơn hàng đó đi sao?

Hinh như cũng có thể.

Dưới ngăn tủ còn có một bản ghi chép hơi mỏng.

Vừa mở ra, đập vào mắt Mạnh Đan Chi là các tên tuổi và địa chỉ, cô tạm dừng lại chừng mười giây, bỗng nhiên biết được gì đấy.

Cuốn sổ này đều là những học trò bà dạy.

Chỉ học được vài ngày sẽ không có bản ghi chép, nhưng học đã được mấy tháng đều sẽ được ghi lại, lần trước cô hỏi mấy dì ai cũng có ở đây cả.

Mạnh Đan Chi lật lướt qua một lát, ít nhất là mấy chục người, có thể đến trăm người.

Tim cô đập mạnh một cái, so với bà ngoại, cô thật sự không thể đánh lại được một con ngựa cỏ.

Mạnh Đan Chi mím môi, cuối cùng trong mấy tờ này cô cũng thấy bản ghi chép của Chu Hương Thư, nhưng bà đã đánh dấu một vòng trên thông tin cá nhân, ý nói đây không phải học trò của bà.

Ánh mắt cô dừng lại trên phương thức liên lạc và địa chỉ kia.

Đã lâu thế rồi, Chu Hương Thư có thể đã không còn ở đây nữa, nhưng đương nhiên có thể tìm được dấu vết để lại.

Cuối cùng cô cũng không thể để Lục Dương lộ ra tư liệu cá nhân của người kế thừa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh ấy, cũng ảnh hưởng đến Chu Yến Kinh.

Trước khi đi, cô khóa chặt cửa lại.

Trên cánh cửa gỗ khắc hoa có rất nhiều dấu vết, buông khóa cửa ra, tiếng va chạm vào nhau vang lên.

Mạnh Đan Chi còn nhớ rõ trước khi bà ngoại qua đời, đã cùng cô nói rất nhiều điều.

“Đừng đưa nó cho mẹ con, tự mình giữ lấy thôi, chắc là nó cũng không muốn đâu đã chẳng còn nhớ gì nữa rồi.”

“Nếu sau này con chẳng còn ở đây nữa, thì mang mấy đồ ở đây đi đi, đồ để đây lâu sẽ bị ẩm mốc mà hư mất. Bà ngoại có rất nhiều đồ mà con chưa từng thấy qua đâu.”

“Nếu tự mình dọn không được, thì tìm bạn trai mà cùng làm, Chi Chi của chúng ta chắc chắn sẽ tìm được một chàng trai rất tốt.”

Mọi thứ đều như một giấc mộng, cũng gần như mới hôm qua.

Mạnh Đan Chi nhớ lại, chờ sau khi chuyện kế thừa văn hóa phi vật thể này kết thúc thì cô sẽ cùng Chu Yến Kinh đến đây cùng nhau chuyển đồ đi.

-

Lúc hai giờ chiều, cuối cùng Lục Dương cũng có thể nhìn thấy Mạnh Đan Chi.

Anh ấy đến sớm, ngồi trong quán cà phê, xuyên qua lớp cửa kính nhìn thấy một cô gái đứng phía đường đối diện, đang chờ ngay đèn giao thông.

Hình như cô đang mặc sườn xám, áo dài tay, làn váy có chút rộng, hôm nay Ninh Thành có gió, làn váy theo gió chiều tung bay, lộ ra dáng người rất xinh đẹp.

Chờ đến khi cô đẩy cửa quán cà phê vào, trong lòng Lục Dương có một loại cảm giác, đại khái chính là phải đợi--- người Chu Yến Kinh thích.

Mạnh Đan Chi ngồi xuống, cười nói: “Anh Lục.”

Tuy là bạn học của Chu Yến Kinh, nhưng cô không nhớ rõ Lục Dương lắm.

“Thật sự anh không nghĩ đến vợ chưa cưới của Chu Yến Kinh là em, anh và anh của em cũng xem như là bạn học rồi.” Tuy không phải cùng chuyên ngành.

“Lần trước có phải em đến Ninh Thành này cùng với Chu Yến Kinh không?” Lục Dương hỏi.

“Đúng thế.” Mạnh Đan Chi gật đầu: “Lần trước đến để lạy chào bà ngoại.”

“Nếu ngày đó anh biết chắc chắn sẽ để cậu ấy gọi em đến dùng cơm rồi.” Lục Dương cười, “Anh đã nghĩ anh không biết, khó mà nói được.”

Anh ấy ngừng một chút, “Lúc ấy anh còn tưởng Yến Kinh cố ý không muốn để anh gặp em đấy.”

Mạnh Đan Chi bị chọc cười: “Thế hôm nay gặp vậy.”

Lục Dương cũng không nói nhiều chuyện vặt lắm, đã trực tiếp vào thẳng chủ đề: “Anh đã đọc qua tài liệu của người xin cấp chứng nhận di sản văn hóa phi vật thể lần này, quả thật có chút vấn đề.”

Mạnh Đan Chi hỏi: “Có tiện nói không ạ?”

Lục Dương không nói thẳng, chỉ hỏi: “Dù sao anh cũng không phải người quản lý phương diện này, nhưng cũng có chút vấn đề muốn hỏi em một chút, chuyện kế thừa tay nghề thêu này, nếu muốn đạt đến trình độ thêu của bà em, thì bây giờ em có thể chứ?”

Mạnh Đan Chi không ngờ anh ấy sẽ hỏi chuyện này, nghe qua thì thấy có chút chẳng liên quan gì.

Cô nhấp một ngụm cà phê, mới mở miệng: “Nếu bà ngoại em là một thợ thêu, thì đến năm năm mươi tuổi em cũng chẳng thể bắt kịp được.”

Lục Dương biết bà Tô.

Bởi vì Chu Khả và Mạnh Đan Chi đều viết tên của bà Tô, hơn nữa tên này lại được rất nhiều người biết đến, là người kế thừa cuối cùng.

Anh có tìm kiếm qua các tác phẩm thêu của bà Tô, người ngoài nhìn vào chỉ có thể nói là hoàn mỹ.

Hơn nữa bà ấy và Mạnh Đan Chi cũng có chút giống, cái gì cũng đều đọc lướt qua, từ bức tranh lớn dài cả mét tặng cho quốc gia, đến khăn lau mồ hôi, khăn lau tay nhỏ.

Tuy bây giờ các tác phẩm của Mạnh Đan Chi chỉ có mấy bức phẩm thêu linh tinh thôi.

“Khoa trương như thế sao?” Lục Dương giật mình.

Nhưng các bức thêu của Chu Khả vô cùng tinh xảo có thể sánh ngang với các người thợ lớn tuổi, rốt cuộc là do thiên phú hay là có lý do khác nữa?

Mạnh Đan Chi còn nghiêm túc giải thích: “Bởi vì có rất nhiều bà lão lấy nghề thêu làm nghề nghiệp chính, nhưng bây giờ rất khó có hoàn cảnh nào như thế.”

“Đương nhiên, thậm chí còn có thể đến chết đi, chắc chắn có thể đạt được.” Cô bổ sung thêm.

Mỗi ngành nghề đều có một hai người là thiên tài.

Lục Dương: “Anh biết.”

Bây giờ, anh đang nghi ngờ không biết các tác phẩm của Chu Khả có phải của chính cô ta hay không. Mạnh Đan Chi là cháu ngoại duy nhất của bà Tô, đều tự cảm thấy mình không thể làm được.

“Rất nhiều chuyện anh không thể nói rõ với em được, nhưng anh có thể xác định, lần này có đến hai người nộp đơn xin, thật sự sẽ có người điều tra rõ.”

Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ, cũng hiểu được đại khái ý của anh ấy.

Chắc là con gái của Chu Hương Như có vấn đề rất rõ, anh ấy chắc cũng nhìn ra rồi. Anh ấy hình như đang ám chỉ kỹ thuật thêu của đối phương quá xuất sắc, xuất sắc đến không phù hợp với tuổi.

Tuy nói là ấn tượng giống nhau không thể có, nhưng Chu Hương Như từng sao chép.

Mạnh Đan Chi theo bản năng mà nghĩ đến phương diện kia.

Giống như hội họa bình thường, không ai nói không thể vẽ, đến cuối cùng có khác sao chép không. Nếu thật sự là sao chép, đối phương chắc chắn không có tư cách.

Cô cười nhạt: “Em biết rồi.”

Có những lời này của anh ấy, cô thật sự không vội vàng nữa, có thể từ từ tra.

Mạnh Đan Chi nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, còn có chuyện này nữa, bà ngoại em đã từng đuổi một học trò, tên là Chu Hương Như, bởi vì bà ấy sao chép.”

“Nhưng mà sau đó, tài liệu được bà ngoại em chuẩn bị, bà ấy chắc sẽ không đưa cho người khác đâu nhỉ.”

Lục Dương nghe được thì ngạc nhiên một chút, nhưng ngược lại hiểu được ý của cô.

Tuy từ đầu đến cuối anh ấy chưa hề nói đến đối phương họ Chu, nhưng cô cũng đã tự mình đoán được một ít rồi, sợ là từ các mặt khác đã tra ra được.

Còn có thể là sao chép sao?

Nếu thật sự là sao chép, thì tài năng thêu của Chu Khả là chân thật sao? Hay anh ấy đoán sai rồi?

Lục Dương không biết chính xác chỉ nói: “Được, anh sẽ nói với phía trên.”

Vốn dĩ là vì chuyện thông báo nên mới đến đây, Mạnh Đan Chi đang tính rời đi, bản thân cô đợi Lục Dương cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Cùng nhau đi đi.”

Mạnh Đan Chi tò mò: “Anh là bạn học của Chu Yến Kinh, sao lại không làm phiên dịch thế?”

Lục Dương nói: “Anh nhớ hình như em còn chưa tốt nghiệp nhỉ, thật ra có rất nhiều công việc trái với chuyên ngành, lại nói, anh cũng không có năng lực như Chu Yến Kinh.”

Anh ấy như nhớ đến gì đấy: “Em nộp đơn làm người kế thừa ở Ninh Thành, thế sau này em ở đây sao?”

Mạnh Đan Chi lắc đầu: “Không có.”

“Cùng đúng, công việc của Yến Kinh không ở đây.” Lục Dương nói: “Ai da, hai người cuối cùng là đính hôn khi nào thế?”

Mạnh Đan Chi cứng nhắc nói: “Đầu tháng đó.”

Lục Dương: “Năm nay sao? Trễ như thế, anh còn nghĩ em mới lên đại học năm nhất đã bị cậu ta ra tay rồi chứ.”

Mạnh Đan Chi bị anh nói mà ngại ngùng.

Mà nghĩ lại, thay đổi suy nghĩ về bạn học cũ. Chính là dáng vẻ của Chu Yến Kinh, cũng không phải cô, cô ngại ngùng làm gì.

Trong lòng Mạnh Đan Chi cảm thấy buồn cười, việc này nhất định phải nói cho Chu Yến Kinh, để cho anh ấy làm người thật tốt.

“Sao anh lại nghĩ thế?” Cô hỏi.

Lục Dương trả lời: “Cậu ấy cũng chẳng phải người Ninh Thành, nhưng lúc 2019 anh đã gặp cậu ấy ở Ninh Thành, chắc là em đang đi nghỉ hè trong năm đầu của mình. Chẳng lẽ anh tính sai sao nhỉ? Em đã học năm hai sao?”

Năm 2019?

Mạnh Đan Chi cong môi: “Lần đầu tiên anh ấy đến Ninh Thành là năm 2018, lúc đó em học cấp ba. Hơn nữa năm 2019 anh ấy còn đang ở nước ngoài.”

Lục Dương có chút ngạc nhiên: “Đúng là năm 2019, lần trước anh hỏi cậu ta, cậu ta cũng thừa nhận rồi, em không biết sao?”

Đối với những chuyện Chu Yến Kinh dặn dò không được nói ra, anh ấy đã quẳng ra sau đầu mất rồi.

Anh thừa nhận sao?

Cuối cùng Mạnh Đan Chi lại lần nữa nhớ kỹ đoạn đối thoại này, cô không ngờ mình lại nghe được chuyện xưa từ chính miệng của Lục Dương.

Năm hai bà ngoại qua đời, khi nghỉ hè năm nhất, cô và Trần Thư Âm sau khi từ nước ngoài du lịch trở về, thì cô đã một mình trở về Ninh Thành.

Dựa theo lời Lục Dương nói, năm ấy Chu Yến Kinh không chỉ có về nước, còn đến Ninh Thành.

Chỉ là vì sao anh lại không nói cho cô, với quan hệ của bọn họ lúc đấy cũng không đến mức đến đây lại không nói với cô tiếng nào chứ.

Hay là anh muốn đến đây làm gì không thể nói với cô được? Gặp người không thể nói với cô được sao?

Chẳng lẽ lúc ấy không biết cô đang ở đây sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi