CHIỀU THEO SỞ THÍCH CỦA EM

Editor: Sapoche

Mạnh Đan Chi hỏi: “Một trăm ngàn ít sao?”

Chu Yến Kinh hỏi lại: “Em cảm thấy thế nào?”

Mạnh Đan Chi chớp mắt mấy cái, “Cũng được rồi, tiền cũng không phải do gió quạt tới, trên trời rơi xuống, lấy bát đào ra.”

Chu Yến Kinh cảm thấy mấy lời nói này rất có ý tứ.

Cho đến lúc này, những chuyện mà cô làm đã khiến anh thấy vô cùng tò mò.

“Hai trăm ngàn thôi.” Lúc này sau khi Mạnh Đan Chi đưa giá ra, cũng chẳng có cảm giác xấu hổ, so với chuyện bị bắt ngay tại chỗ, thì chuyện này cũng tốt lắm rồi.

Cô nên hào phóng một chút.

“Khoe khoang giàu có không thể làm được.” Chu Yến Kinh nghiêm túc.

“Được rồi, cục trưởng Chu công chính nghiêm minh.” Mạnh Đan Chi trêu chọc.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, đúng lúc cũng có một đôi tình nhân vừa mới đi qua họ một chút, đúng lúc nghe thấy cuộc đối chuyện không thống nhất này của anh.

Vừa có một trăm ngàn, vừa là bà chủ, cục trưởng.

Nghe rất giống người nào đó ngồi trên xe buýt liên tục nhận điện thoại với mấy ngàn đơn đặt hàng.

Chỉ là đôi của hai người dáng người rất tốt, cặp đôi nhỏ đi rất nhanh, vượt qua bọn họ, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.

Lần này thì ngây ngẩn cả người.

Thật là một đôi thành tiên – cái mặt này, khiến bọn họ cảm thấy mấy chuyện vừa nãy có độ tin tưởng rất cao.

Hai người chân không dừng bước thiếu chút nữa đã đâm phải cây cột.

Mạnh Đan Chi thấy cảnh thế này, nhịn không được cong môi, tuy có thể do trùng hợp, nhưng phản ứng như thế khiến cô rất vui vẻ.

Chu Yến Kinh nhìn cô một cái.

Chờ khi cặp đôi kia rời đi, lại liếc mắt nhìn cô một cái cong môi cười.

Bây giờ tâm trạng Mạnh Đan Chi vô cùng tốt, cũng không để trong lòng chuyện bị anh trêu tức lúc nãy, cuối cùng lại ngồi về trên ghế.

Cô lập tức gửi cho Trần Thư Âm chuyện cười khi nãy.

Trần Thư Âm cười: [Xem ra bị vẻ đẹp dọa sợ rồi.]

Mạnh Đan Chi khiêm tốn: [Cũng được cũng được.]

Trần Thư Âm: [Tớ đang nói Chu Yến Kinh.]

Mạnh Đan Chi: [?]

Mạnh Đan Chi: [Cậu là bạn thân ai thế?]

Trần Thư Âm cười ha ha: [Đùa cậu thôi.]

Mạnh Đan Chi: [Cậu có cho 186 phần thường nào chưa?]

Trần Thư Âm bị câu hỏi không đầu không đuôi của cô hỏi, mơ hồ hết lúc lâu: [Tớ cũng muốn, để anh ấy mặc quần áo cho tớ có tình không?]

Mạnh Đan Chi: [Mặc quần áo? Không phải cởi qu4n áo sao?]

Trần Thư Âm lập tức phổ cập khoa học cho cô: [Cởi qu4n áo đều là thao tác bình thường mà, anh ấy để cho cậu mặc quần áo, không phải bắt đầu mặc từ đồ lót, mà là đường đường chính chính mặc ấy.]

Trần Thư Âm: [Cho dù anh ấy cứng rắn thế nào, muốn làm gì cũng phải vì tớ mà nhịn xuống.]

Sau đó giúp mặc áo choàng ngủ cũng không giống nhau.

Mạnh Đan Chi giống như nhìn thấy một cánh cửa mới vừa mở ra.

Cô lại nghĩ đến cảnh tượng này, để cho Chu Yến Kinh nghiêm túc mặc quần áo vào cho cô, không phải lúc tối mà là sáng sớm.

Tim Mạnh Đan Chi run lên.

Cô nhìn Chu Yến Kinh bên cạnh, lại nhìn xuống tay anh.

Ai ngờ chủ nhân của đôi tay này cũng rất nhạy bén, lập tức nghiêng đầu sang nhìn cô, “Nhìn cái gì?”

Mạnh Đan Chi không kịp phòng: “Nhìn thử xem thôi.”

Tùy tiện nhìn mình như thế, Chu Yến Kinh đơn giản không hỏi nữa, đỡ phải chọc vỡ lời nói dối của cô, cô còn muốn đưa ra nhiều lý do khác để che lấp lại nữa.

Bởi vì chuyện này, trên đường đi vẫn luôn rất yên lặng.

Mạnh Đan Chi sâu sắc cảm thấy tối nay có thể sẽ xảy ra chuyện gì đấy, Chu Yến Kinh là quỷ hẹp hòi, tim cũng nhỏ, một trăm ngàn nhớ đến tối muộn.

Quả nhiên cô đoán không sai mà.

Chu Yến Kinh vừa vào cửa cởi áo khoác ra, khoát lên cánh tay, Mạnh Đan Chi vừa mới cởi giày, đang định trở về phòng lên giường nằm.

Chợt nghe thấy anh hỏi: “Hai trăm ngàn đâu?”

Mạnh Đan Chi quay đầu: “Cái gì?”

Chu Yến Kinh nhàn nhạt đứng ở chỗ đấy, cúi đầu ý bảo cô nhìn đi.

Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi hiểu được ý của anh, khí nóng xông lên, tức giận nói: “Cởi mỗi cái áo khoác cũng muốn hai trăm ngàn hả?”

Cô giẫm lên dép lê, hất cao đầu quay ngoắc đầu lại, vô cùng khí thế trở về phòng ngủ.

Giống như một con chim khổng tước.

Một lát sau, giọng nói xinh đẹp, dịu dàng của cô truyền ra từ phòng ngủ: “Cục trưởng Chu, sao anh lại dẫn đầu để phá vỡ lời nói của mình thế chứ! Không thể dụ dỗ người khác sa đọa như thế!”

Chu Yến Kinh nghe thấy thì cong môi cười.

-

Mạnh Đan Chi giống như bị đả thông mạch cảm xúc nào đó, lập tức chuyển mình, còn có thể tự nhiên lợi dụng chuyện này lần nữa.

Cô tắm trước, ngồi ở đầu giường đắp mặt nạ.

“Chuyện của Chu Khả hôm nay thật ra cũng nhắc nhở em, khoảng thời gian này, khi nào anh có thời gian cùng em về Ninh Thành vào nhà kho thu dọn chút đồ nhé.”

Chu Yến Kinh đưa tay lau tóc: “Nhà kho?”

Mạnh Đan Chi: “Chính là phòng chứa đồ đấy.”

Chu Yến Kinh ừm một tiếng: “Đầu hạ rồi đi.”

Từ đây đến cuối tháng cũng chỉ có vài ngày, đầu hạ cũng không có chuyện gì, Mạnh Đan Chi gật đầu: “Thế phải chuyển nhà rồi, nơi này không được.”

Thật ra căn hộ này cũng không tính là lớn lắm, ở nơi tấc đất tấc vàng, lại gần đại học B thế này, đã là không tệ rồi.

“Vốn còn được, đã bị em làm thành phòng giữ quần áo rồi.” Chu Yến Kinh thuận miệng nói.

“Anh Yến Kinh, hình như anh rất có ý kiến nha.” Mạnh Đan Chi vừa nghe đã nghĩ quá lên rồi: “Quần áo em nhiều lắm, thế thì làm sao bây giờ, trách anh.”

Chu Yến Kinh à một tiếng: “Trách anh mua nhà nhỏ quá.”

Mạnh Đan Chi phì cười, vội vàng đưa tay vỗ vỗ mặt nạ: “Đúng, chính là trách anh đấy, sao anh lại không mua ba phòng?”

Chu Yến Kinh: “Một mình anh cần ba phòng làm gì.”

Vốn dĩ căn hộ này có hai phòng, cũng tính để làm phòng sách.

Nhưng sớm phải ra nước ngoài, nhà ở không chỉ có đổi chủ, mà phòng sách cũng trở thành phòng để quần áo của chủ nhân mới luôn, ngay cả ý kiến anh cũng không thể nói được.

Bỗng nhiên Chu Yến Kinh nói: “Sau này đã hiểu.”

Sau này? Mạnh Đan Chi bây giờ mới phản ứng lại đây là ý gì chứ.

Sau này lại mua nhà… không phải là nhà tân hôn sao?

Tuy bọn họ đã đính hôn rồi, nhưng cô vẫn chưa muốn nghĩ đến chuyện kết hôn.

Đột nhiên lại bị anh nhẹ nhàng bâng quơ nói ra như thế, cô có chút không được tự nhiên, không biết trả lời thế nào, nhưng lại cũng giống như bình thường.

Chờ sau khi đắp mặt nạ xong, thì đề tài này cũng qua đi.

Hôm nay, Mạnh Đan Chi mặc váy ngủ mới mua, màu xanh đen, không có hoa văn, một màu đơn sắc, trong phòng ngủ ấm áp, chỉ đặt một tấm chăn mỏng lên bụng.

Đèn còn chưa tắt, cô đã cảm giác được Chu Yến Kinh đặt tay lên vai cô.

Mạnh Đan Chi bỗng quay đầu lại.

Độ ấm trên ngón tay anh quá mức rõ ràng, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào, cô còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ dầu gội đầu của anh.

Là dầu gội cô mới mua, là mùi hương cô thích nhất.

Mọi chuyện diễn ra tự nhiên, thậm chí Mạnh Đan Chi còn chuẩn bị cho đêm nay sẽ ngủ trễ, nhưng đợi một lúc lâu cô mới phát hiện.

Sao váy ngủ của cô không thấy nữa, còn anh vẫn ăn mặc chỉnh tề thế này!

Mạnh Đan Chi thầm chửi rủa, đương nhiên Chu Yến Kinh nói với cô là: “Dù sao em cũng không có trả tiền.”

“…”

Cô thật muốn đá anh lăn xuống giường.

Cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng không trả tiền.

Chu Yến Kinh không muốn xuống giường tìm đồ này nọ, nên lấy tay che mắt của cô lại, anh nhìn chằm chằm th4n dưới vài giây.

Mặt của cô rất nhỏ, chỉ cần một bàn tay anh cơ bản đã che gần hết rồi, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn trắng nõn, càng không ngừng hấp dẫn anh.

Nhìn, hôn.

Ánh mắt của Mạnh Đan Chi bị che khuất, chỉ có thể nghe được tiếng ma sát khi cởi đ0 ra.

Mọi khi không biết là có cái gì, bây giờ vừa nghe thấy thật câu dẫn người khác!

Cô muốn nhìn lén, hai tay nắm lấy cánh tay anh, kéo tay anh xuống, dù sao thấy cũng sẽ chẳng sao cả.

Nhưng âm mưu của cô vẫn chưa thành công, trước mắt đã thấy gương mặt phóng đại của anh rồi.

Anh không cho cô cơ hội nhìn thấy, đưa cô lên tận mây cao, cuối cùng, ai cũng không nhớ đến chuyện có tiền hay không cả.

-

Hôm sau, Mạnh Đan Chi sờ sờ cằm.

Đêm qua, Chu Yến Kinh hình như rất để ý đến chỗ này, còn nhẹ nhàng cắn, giống như cô cũng hay làm chuyện như thế với yết hầu của anh vậy.

Cô nhìn gương, không thấy có dấu răng, cũng may mà anh cắn nhẹ đấy.

Nhưng mà, cũng không có phát hiện cái gì giống như thế.

Mạnh Đan Chi không hiểu sao, cuối cùng muốn đi sâu vào tâm trí người đàn sâu như mò kim dưới đáy biển, mấy chuyện h4m muốn trên giường này lúc nào cũng có thể đổi ý được.

Bởi vì tiến độ điều tra cũng thong thả, nên cô cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể tiếp tục làm chuyện đã làm trước đó.

Một là làm trang phục diễn cho đoàn phim của Trương Sính Vũ.

Hai là quay video để dạy học nhập môn ngành thêu.

Ba nữa là, bớt chút thời gian để tiếp tục thực hiện lời hứa với Chu Yến Kinh.

Nhưng mà, Mạnh Đan Chi tính toán lại, số lượng “Mấy chục cái này”, thế thì hai chục cái cũng coi là mấy chục rồi, nghĩ như thế sẽ ít đi rất nhiều.

Quay video dạy nhập môn cũng không thể làm.

Sau khi cô bắt đầu mới phát hiện ra, bản thân cô đã thêu rất nhiều năm rồi, đối với người xem mà nói, đơn giản thế nào cũng cần phải giải thích.

Cô trực tiếp quay video như thế thì quá nhanh rồi.

Bây giờ chỉ có mỗi Hứa Hạnh là người xem duy nhất: “Bà chủ, cậu nghĩ đúng rồi đấy, có chút từ ngữ chuyên ngành, hơn nữa bây giờ mạng xã hội đều là thức ăn nhanh, sẽ không tìm kiếm đâu.”

Mạnh Đan Chi suy nghĩ một lát: “Như thế đi, tớ viết một văn bản đăng lên trước.”

Cái này thì đơn giản hơn nhiều, cô nhanh chóng viết bài rồi chia sẻ cho Hứa Hạnh: “Thế nào, cậu xem có hiểu không?”

Tuy bài viết này còn chưa được ghép với những hình thêu tương ứng, nhưng Hứa Hạnh cơ bản đều hiểu hết: “Tớ cảm thấy được đấy.”

“Tớ đăng đây.” Mạnh Đan Chi mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên cô đăng video thế này.

Vốn dĩ Mạnh Đan Chi lên sân khấu cũng không cảm thấy mất bình tĩnh, lại càng không nói đến chuyện nhỏ nhặt như đang video này, một lần thành công.

Trước kia chỉ thêu bình phong và cà vạt, cô căn bản không thể nào cắt nối chỉnh sửa video được, đơn thuần tăng nhanh tốc độ thì có thể. Video này cần phải xử lý tạp âm.

Từ khi quay phim đến truyền đi, cũng phải mất vài ngày.

Mà bên phía Ninh Thành cũng có thay đổi mới.

-

Khi nhân viên công tác tiến vào trong nhà Chu Khả, Chu Khả đang phát sóng trực tiếp, hôm nay cô ta không có chuyện gì làm, nên đặc biệt lên livestream.

Cô ta vô cùng vui vẻ nói: “Chắc chắn là có kết quả rồi.”

Ngay cả kênh phát sóng trực tiếp Chu Khả cũng chưa tắt, thật ra trong lòng cũng muốn để bọn họ chú ý đến lúc mình được phong làm người kế thừa văn hóa phi vật thể.

Khi nhân viên công tác tiến vào nhà, cô ta vui vẻ hỏi: “Có phải đã có kết quả xác định rồi hay không?”

Chu Hương Như đứng bên cạnh tim cũng đập thình thịch.

Bản thân bà ta gan lớn, tuy bà ta từng nghe cô ta nói rất nhiều lần chuyện này không thành vấn đề gì, nhưng vẫn thấy sợ hãi, chuyện này là thuộc về phía chính phủ nên trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Nhân viên công tác hỏi: “Các tác phẩm thêu này đều do cô thêu sao?”

Trong lòng Chu Khả bỗng nhiên run lên: “Không phải của tôi thì là của ai chứ?”

Không có khả năng, cô ta đã từng xác định qua rồi, những tác phẩm thêu này đều là độc nhất vô nhị.

Vấn đề này hỏi lại khiến cô ta cảm thấy hoảng sợ.

Nhưng chờ khi nhân viên công tác đưa chứng cứ đến trước mặt cô ta, mặt Chu Khả lập tức trắng bệch, cô ta mới chỉ hai mươi tuổi thôi, còn chưa thể luyện ra vẻ ngoài trầm ổn đâu.

Để so sánh với các thợ thêu chuyên nghiệp, cộng với vải thêu và chỉ thêu, cũng đủ chứng minh các tác phẩm thêu này không phải do cô ta làm gần đây.

Mặt Chu Khả trắng bệch.

Bản thân lúc trước không nên đi xin di sản văn hóa phi vật thể, tự mình cũng có fan rồi, quả thật đã làm điều thừa thãi rồi.

Cô ta cũng chỉ muốn giống như những người nổi tiếng trên mạng khác, có quan hệ với người làm quan, truyền hình tỉnh thậm chí là CCTV (*).

*CCTV: Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc, thường được gọi là CCTV, gọi tắt là CCTV, CCTV, là phương tiện truyền hình quốc gia của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó được thành lập vào ngày 1 tháng 5 năm 1958 và chính thức phát sóng vào ngày 2 tháng 9 năm 1958. Bây giờ nó có 49 kênh truyền hình, là đài truyền hình lớn nhất trên thế giới và trực thuộc Đài Phát thanh và Truyền hình Trung ương Trung Quốc

Đối với chuyện đang livestream trước đấy, nhân viên công tác vừa hỏi xong thì Chu Khả đã quên mất chuyện này rồi.

Mấy fan hâm mộ trong trang trực tiếp nghe được, cảm thấy chuyện này có gì đấy không đúng.

[??? Có ý gì?]

[Cướp của người khác rồi nhận là của mình sao?]

[Không thể nào, thế lá gan cũng quá to rồi, làm sao dám làm như thế chứ?]

[Mọi người không nghe cô ta nói sao, bà Tô kia đã qua đời rồi, cho nên mới dám làm đấy, chính chủ lại không thể nào đội mồ sống dậy mà vạch trần cô ta cả.]

Đột nhiên nghe thấy tin tức lớn này, thì ra mỗi lần chỉ có mấy vạn người chú ý kênh phát sóng trực tiếp này, bỗng nhiên trong lúc đó bị lan truyền khắp nơi, người vào xem đến hơn vạn người.

Mà Chu Khả còn đang chờ người hỏi chuyện.

Nhân viên công tác hỏi: “Cho nên những tác phẩm thêu này đều là của bà Tô? Phải không?”

Chu Khả như tro tàn nói: “Có phải hay không, tôi không biết.

Nhân viên công tác nghe cô trả lời cũng ngây người luôn: “Cô không biết sao?”

Trước kia bọn họ nghi ngờ cô ta sao chép, nhưng mấy thứ vải dệt này không nói năm nào, nhưng cũng có thể xác định được đại khái thời gian, những tác phẩm này không phải mới được thêu gần đây.

Ít nhất cũng đã mười mấy năm rồi.

Nhân viên công tác hỏi: “Cô lấy được mấy thứ này từ đâu?”

Chu Khả: “Các người sẽ không nghi ngờ tôi lén đi ăn cắp chứ?”

Cô ta nở nụ cười: “Please, sao tôi có thể nào ăn cắp được chứ.”

Một lát sau, Chu Khả mới nói tiếp: “Tôi mua đấy, tôi tìm kiếm một ít tài liệu, rất giống với phong cách của bà Tô.”

Chủ yếu chỉ là, không có cái thứ hai nào.

Loại này là độc nhất vô nhị, hơn nữa bà Tô đã qua đời, khi đó bỗng nhiên cô ta đã nghĩ ra ý nghĩ muốn giả mạo thành tác phẩm của mình.

“Mua từ chỗ nào?”

“Thì mua trên mạng.” Chu Khả nói rõ tất cả: “Tôi chỉ là giả mạo tên thôi, các người giống như cảnh sát tra hỏi tôi làm gì, tôi cũng chưa làm gì cả, báo án cũng vô dụng thôi.”

Lúc này cô ta cũng không dựa vào may mắn, may mà bản thân cũng không xin thành công.

Nếu không sau này lại phát hiện giả vờ, có thể thật sự sẽ bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.

Mọi người trong phòng trực tiếp nghe xong gần hai tiếng, tuy là liên quan đến thêu, nhưng chẳng qua chỉ là hấp dẫn hơn người bình thường thôi.

[Lá gan của chủ Weibo này cũng lớn thật đấy.]

[Khó trách mỗi lần cô ta thêu đều chậm như thế, luôn thấy ca hát, thì ra không có kỹ thuật!]

[Tôi nhìn mấy tác phẩm thêu này rồi, thật sự có khí chất rất lớn, không biết người bà đã qua đời kia còn có các tác phẩm nào khác hay không, thật muốn xem quá.]

[Đi lên mạng tìm kiếm là ra.]

Người hâm mộ cũng đồng thời thoát fan, chuyện này cũng nhanh chóng được lan truyền khắp nơi.

Mà Mạnh Đan Chi ở Bắc Kinh xa xôi cũng nhận được cuộc gọi từ Ninh Thành, người gọi không phải Lục Dương, mà là nhân viên phụ trách chính trong chuyện đơn xin phép này.

“Chúng tôi đã xác nhận xong rồi, danh sách rất nhanh sẽ được công bố thôi, cô có thể lên trên mạng để đọc. Khăn tay của cô, chúng tôi sẽ gửi trả về.”

Trong lòng Mạnh Đan Chi cuối cùng cũng rớt xuống.

Bọn họ chỉ phụ trách bên chuyện kế thừa truyền thống phi vật thể này, còn chuyện khác thì mặc kệ, những hành vi của Chu Khả bọn họ chỉ phê bình, khiển trách.

“Hai ngày nữa tôi sẽ về Ninh Thành, tôi sẽ tự mình qua lấy.” Cô nói.

Đêm đó, Lục Dương gọi điện thoại đến kể lại: “Các tác phẩm thêu này là do Chu Khả mua, cảm thấy giống của bà Tô, đúng lúc lấy ra để giả danh luôn.”

Mạnh Đan Chi thầm nghĩ, khéo như thế sao?

Khó trách trước kia Lục Dương nói điều tra sẽ qua đến cô, nhưng cuối cùng vẫn chưa tìm đến cô, bởi vì Chu Khả lại trực tiếp thừa nhận rồi.

Quả thật là cô ta mua.

“Có thể cô ta thật sự mua được cây quạt của bà Tô, còn các tác phẩm thêu khác, tôi chưa từng thấy qua, chắc là không phải do bà Tô thêu.”

Mua trùng hợp thế sao?”

Nhưng bọn họ cũng điều tra qua rồi, Chu Khả không thể nào nói dối ở chuyện này.

Có lẽ thật sự trước khi cô quay về Ninh Thành để học, lúc bà ngoại còn trẻ mấy tác phẩm thêu này đã được truyền ra bên ngoài, trước kia lúc bán tranh thêu cuộc sống rất bình thường.

Lục Dương: “Có thể trước kia đã từng bán.”

Mạnh Đan Chi dạ một tiếng.

Tuy là như thế, nhưng trong lòng cô mãi không quên được chuyện này, vốn dĩ tính trở về Ninh Thành để sửa sang lại nhà kho cũ kia, bây giờ trong hành trình này lại nhiều thêm một việc phải làm rồi.

Có thể cùng Chu Khả mặt đối mặt nói chuyện.

Có một số việc, bản thân tự gặp nói chuyện mới biết được.

Cô muốn biết người bán là ai, hai bức tranh thêu kia có phải là của bà ngoại cô hay không.

Trên đường trở về, Mạnh Đan Chi lo lắng Chu Khả sẽ không nói thật với cô bởi vì chuyện di sản phi vật thể thất bại: “Nếu em báo án thì thế nào?”

Chu Yến Kinh nhắc nhở: “Em không có chứng cứ.”

Mạnh Đan Chi nổi giận, thật sự đúng là như thế, hơn nữa Chu Khả cũng không có ăn cắp, đây căn bản không phải chuyện gì.

Về phần hai ngày trước cô phát hiện ra, bức tranh thêu chim khổng tước của Chu Khả là sao chép, cô cũng không quản được.

Mạnh Đan Chi thuận miệng trêu chọc: “Cục trưởng Chu, anh đi hù dọa cô ta một chút, nói không chừng cái gì cô ta cũng nói ra hết đấy.”

Chu Yến Kinh nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Em muốn anh đi ngồi tù sao?”

Lời này dùng rất tốt, Mạnh Đan Chi lập tức trả lời: “Cho dù anh có vài, em cũng sẽ không vứt bỏ anh đâu.”

Cô chỉ có thể đơn thuần nuôi dưỡng đàn ông thôi.

Chờ đến lúc cửa tiệm được cô tuyên truyền cho nổi tiếng, chắc là có thể nuôi được rồi.

Chỉ là… Mạnh Đan Chi cần cân nhắc lại, chắc là không ai có thể so sánh được với Chu Yến Kinh, đã đẹp lại còn xuất sắc nữa.

Cô còn thật sự nhìn kỹ vẻ mặt anh.

Sao lại có người đàn ông tuyệt thế này nhỉ.

Chu Yến Kinh như biết cô đang suy nghĩ gì, hạ mắt, mi hơi nhướng lên: “Đừng mơ mộng hão huyền, Chi Chi.”

“…”

Mạnh Đan Chi thu hồi lại mấy lời khen vừa nói trong lòng khi nãy.

Tuy không biết anh đoán ra cái gì, nhưng chắc chắn là rất tệ đi. Chẳng lẽ trên mặt cô biểu hiện ra vẻ vui vẻ gì sao?

Cô nhanh chóng thay đổi vẻ mặt: “Có đâu.”

Kiên quyết không thể thừa nhận.

Mạnh Đan Chi vẻ mặt đầy tình cảm: “Anh Yến Kinh, em sẽ chờ anh ra ngoài.”

Chu Yến Kinh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, lời này của cô không cần là thật, chỉ cần chút chân tình này là tốt rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi