CHIỀU THEO SỞ THÍCH CỦA EM

Editor: Sapoche

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Mạnh Đan Chi không thèm để ý đến Chu Yến Kinh nữa.

Người sao mà có thể để ý từng chút một như thế chứ, bốn chữ một hai năm sau mà được anh nhớ đến tận giờ, hơn nữa cô cũng đã thỏa hiệp rồi --- Nhưng mà, mấy lời tối qua cũng chỉ là nói đùa thôi mà.

“Vừa nãy anh với Kiều Chước nói gì thế?” Cô hỏi.

“Nói về màu tóc không hợp với cậu ấy.” Chu Yến Kinh chỉ nói một câu như thế.

Mạnh Đan Chi vô cùng ấn tượng với mái tóc bạc trắng như ông già này của anh ấy, trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện của Trần Nhã Yên mà hai người thường xuyên gặp nhau, nhìn cũng thấy quen mắt.

“Đẹp thì đẹp đấy, nhưng quả thật bây giờ có chút không hợp.”

Anh ấy đang là luật sư, ví dụ như hôm qua ở trên tòa án lại dùng màu tóc như thế, so với mấy luật sư cô thấy trên phim ảnh khi đội mái tóc giả màu trắng thì hoàn toàn khác nhau.

Tuy nói không thể có lối suy nghĩ theo lối mòn như thế, có lẽ pháp luật không có quy định gì nhưng các khách đến xem sẽ có cảm giác người này không quá đứng đắn.

Mạnh Đan Chi chần chừ: “Nếu lúc ấy em không nói ra câu nói đó thì tốt rồi.”

Chu Yến Kinh nói: “Nhuộm tóc chính là lựa chọn của cậu ấy.”

Anh không nói đoạn nói chuyện trước đó cho cô biết, sở dĩ giới thiệu Kiều Chước, là bởi vì trong khoảng thời gian trước hai người còn có quan hệ bạn cùng phòng ký túc xá.

Nhiều năm không gặp, cảnh còn người mất rồi.

Chu Yến Kinh rũ mắt, tuy cách làm của Kiều Chước không có đạo đức, nhưng anh ấy lại có thể nghĩ rằng chuyện tình cảm này của anh và Mạnh Đan Chi không hề có mối quan hệ tình cảm gì.

Anh đưa mắt nhìn sang Mạnh Đan Chi.

Mạnh Đan Chi vẫn còn suy nghĩ về chuyện của Kiều Chước, nhìn đầu tóc giống hệt như mấy ông già của anh ấy thế này, mà bản thân cô cũng chẳng phải là người khiến anh ấy nhuộm thành cái màu tóc như thế.

Nói đến đây, chuyện của nhà họ Trần cũng coi như kết thúc rồi, nên tâm trạng của cô rất tốt.

Loại tâm trạng này kéo dài mãi đến tận đêm, mà kỳ s1nh lý của cô cũng đến.

Hình như Chu Yến Kinh cũng chẳng có bất ngờ gì, ngược lại hai ngày này Mạnh Đan Chi bận đến mức chẳng còn nhớ rõ, thiếu chút nữa đã dính vào giường rồi.

“Xem ra hai ngày này em chỉ có thể nghỉ ngơi rồi.” Cô dựa vào giường.

Nghe thế, Chu Yến Kinh liếc mắt nhìn sang cô.

Mạnh Đan Chi cảnh giác: “Anh nhìn em làm gì?”

Chu Yến Kinh: “Không có gì.”

Mạnh Đan Chi: “Rõ ràng là anh đang nghĩ gì đó.”

Chu Yến Kinh: “Anh vẫn chưa đến mức có cái suy nghĩ gì đấy kỳ quái như thế.”

Mạnh Đan Chi cũng chẳng nói đến cái ý này, bị anh bẻ cong sự thật như thế, hệt như chính cô là người bắt đầu chuyện này trước vậy đó.

Nhưng mà, mấy chuyện này cứ kiên quyết không thừa nhận là được.

Mạnh Đan Chi nói: “Anh Yến Kinh, anh thật bi3n thái.”

Chu Yến Kinh à một tiếng, ánh mắt cởi bỏ từng nút thắt quần áo của cô, thuận miệng nói: “Có muốn anh cho em thấy sự thật của bi3n thái là như nào không?”

“…”

Mạnh Đan Chi im miệng không nói nữa.

Cô nói thì Chu Yến Kinh cũng sẽ nói lại.

-

Chờ đến khi Chu Yến Kinh đi rửa mặt, bỗng nhiên Mạnh Đan Chi nhớ đến lời nói ngày hôm qua cô nói với anh, bây giờ là lúc nên hỏi.

“Trước đó anh có nói, sau khi phiên tòa kết thúc thì nói, bây giờ thì đã kết thúc rồi đấy.”

Mạnh Đan Chi hỏi: “Anh muốn nói gì?”

Cô vẫn luôn muốn biết bà ngoại đã dự tính trước cái gì, chủ yếu là dự tính trước này cô lại chẳng hề biết, mà anh lại biết.

Trong phòng chỉ còn mở đèn bàn, khuôn mặt của Chu Yến Kinh bị ánh sáng mờ ảo chiếu vào, sâu lắng nhưng nhẹ nhàng.

“Bộ đồ đó của em.” Anh nói.

Mạnh Đan Chi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng ngồi xuống, cô tiến đến gần Chu Yến Kinh: “Của em? Đồ sao?”

“Ừm.”

“Anh nói rõ hơn chút đi.”

Chu Yến Kinh nhìn thấy cô gấp như thế, cười nói: “Chắc là em đã từng thấy qua mới đúng, so với anh em sẽ biết rõ ràng hơn bộ quần áo đó là kiểu như thế nào.”

Gặp qua?

Hầu như giây tiếp theo Mạnh Đan Chi cũng biết được ý anh đang muốn nói đến bộ trang phục mà cô nhìn thấy trước khi đến trường trước kia ---

Nhưng mà lúc ấy bà ngoại nói như thế.

Cho nên là bà ngoại cố ý nói như thế, khiến cho cô không nghi ngờ.

Nếu nói thẳng ra, khi đó cô cũng không phản đối mà.

Bây giờ Mạnh Đan Chi có rất nhiều vấn đề, nhưng tất cả trọng điểm đều là những hình thêu mà bà ngoại tự tay thêu trên đấy.

Cô cũng biết những hình thêu như thế có bao nhiêu phức tạp, phải tốn rất nhiều sức lực.

Khi cô nhìn thấy chỉ có thời gian gần một năm, mỗi một đường kim mũi chỉ đều là thủ công, mỗi khi làm sai một đường khi sửa lại cũng rất rắc rối.

Bộ đồ đó được người có kinh nghiệm thêu ra, giá trị gấp trăm vạn lần.

Đầu quả tim của Mạnh Đan Chi bỗng nhiên đau xót.

Bà ngoại đối xử với cô thật tốt, mà cô thì mãi mãi chẳng thể nào đền đáp được.

Miệng cô cong lên: “Sao anh lại biết?”

Chu Yến Kinh vén tóc cô ra sau tai, “Bởi vì anh ở đấy.”

Mạnh Đan Chi giật mình.

Trước khi bà ngoại qua đời, lúc bệnh nặng nhất, anh có đến Ninh Thành ở một tuần, cho nên khi đó bà đã nói cho anh biết à.

“Vì sao không nói cho em biết?” Giọng Mạnh Đan Chi có hơi run lên.

Cô vô cùng tò mò, bà nói chuyện này cho người ngoài như Chu Yến Kinh cũng không thèm nói cho đứa cháu ngoại gần gũi với bà nhất, cô cũng không phải không thích mà.

Bà ngoại cho cô, cô phải thích chứ.

Chu Yến Kinh: “Bà sợ em không thích lễ cưới kiều Trung Quốc.”

Cách đây gần bốn năm, anh vẫn nhớ mình ở trong ngôi nhà vườn đấy, bà lão hiền lành kia có nói với anh.

“Nếu Chi Chi thích áo cưới, thì đừng nói cho con bé biết.”

“Cô ấy thích áo cưới sao ạ?” Đột nhiên Chu Yến Kinh hỏi.

“Áo cưới cũng được.” Mạnh Đan Chi mỉm cười, ánh mắt sáng rực lên: “Chỉ là em càng thích hỷ phục hơn, em nhất định phải nói với bà ngoại.”

Bản thân cô thích, bà ấy không cần lo lắng.

Vẫn chưa thêu xong, cô sẽ tự mình hoàn thành, cùng với bà ngoại hoàn thành xong bức tranh thêu này.

Đêm nay Mạnh Đan Chi nhận được một tin tức lớn thế này, sau khi nằm xuống chưa đến một phút đã quay đầu lại: “Từ từ, giờ bộ hỷ phục đó ai giữ ạ?”

Chu Yến Kinh cũng sớm đoán được vấn đề này của cô: “Nhà họ Mạnh.”

Mạnh Đan Chi nhíu mày nói, trong nhà có sao?

Thế chẳng phải người trong nhà cũng biết sao? Thế mà dáng vẻ của anh trai cô lại giống như chẳng biết gì, hay chỉ có ông nội biết.

Mặc kệ có thế nào, trở về hỏi chút thì biết thôi.

Cô đã chờ không kịp nữa rồi.

Vừa mới qua mười giờ, Chu Yến Kinh chỉ thấy Mạnh Đan Chi nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng khẽ động, còn không quên hối thúc anh: “Mau mau ngủ đi, ngày mai anh còn phải đi làm đấy.”

“Câu nói phía sau của em là thật lòng sao?” Anh hỏi.

“Đương nhiên.” Mạnh Đan Chi nhắm mắt nói dối: “Anh Yến Kinh, anh nói cho em biết bí mật lớn như thế, em đây gọi là quan tâm anh đấy.”

Chu yến Kinh nói: “Nếu còn có bí mật khác thì sao?”

Mạnh Đan Chi mở mắt ra nhìn anh, hỏi: “Thế… em sẽ quan tâm anh nhiều hơn vài lần?”

Chu Yến Kinh đưa tay nhéo chóp mũi cô.

Bây giờ Mạnh Đan Chi không có việc gì lớn, chỉ nhẹ nhàng giật giật mắt, chỉ biết anh không còn bí mật gì lớn nữa, chỉ đang lừa cô thôi.

-

Sáng sớm hôm sau, khi Mạnh Đan Chi tỉnh lại còn sớm hơn Chu Yến Kinh.

Hôm nay chắc là ngoài trời nhiều mây, nên bên ngoài mặt trời vẫn chưa ló dạng.

Khó có được lúc cô thức dậy mà người bên cạnh vẫn còn ngủ thế này, cô vô cùng ngạc nhiên, nhẹ nhàng nghiêng người, lúc này mới thấy tay anh vẫn luôn đặt trên bụng dưới của cô.

Mạnh Đan Chi không dám di chuyển, sợ anh sẽ tỉnh dậy.

Thật ra tư thế ngủ của Chu Yến Kinh rất nghiêm chỉnh, cũng giống với mấy người khác thôi.

Dù sao cho đến tận giờ phút này cô vẫn chưa từng nghe thấy tiếng động nào khi ngủ cả, trước kia cô ở một ký túc xá lớn, quả thật chính là đang tra tấn cô.

Anh chắc là bạn nằm cùng giường tốt nhất nhỉ?

Dù sao Mạnh Đan Chi cũng chưa thấy ai có thể so sánh với anh, hai kiến thức duy nhất về đàn ông khi ngủ cũng chỉ được nghe qua từ miệng của Trần Thư Âm.

Chu Yến Kinh cũng không phải không tốt.

Nếu phải lấy ra để so sánh, thì Mạnh Đan Chi cẩn thận suy nghĩ một chút cũng thấy thật ra anh rất tốt, công việc xuất sắc, tính cách cũng tốt nữa.

À, ngay cả chuyện giường chiếu lần đầu tiên cũng không hề xảy ra xung đột gì với cô cả.

Mạnh Đan Chi suy nghĩ lung tung một hồi, không ngờ người đàn ông nằm bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, đúng lúc cô cũng vừa hoàn hồn mà nhìn vào mắt anh.

Cô theo bản năng nhắm mắt lại.

Sau hai giây, cảm thấy mình hệt như đang chột dạ, từ từ mở mắt ra, Chu Yến Kinh vẫn còn đang nhìn cô: “Dậy sớm như thế?”

Mạnh Đan Chi giả vờ bình tĩnh: “Vừa mới dậy.”

Chu Yến Kinh: “Phải không?”

Mạnh Đan Chi: “Phải.”

Lời nói này của hai người tự trong lòng biết rõ.

Lúc ngồi cùng nhau ăn sáng, Mạnh Đan Chi đã tự nhiên hơn rất nhiều, đã vứt chuyện sáng sớm nay ra phía sau đầu rồi.

“Hôm nay em sẽ về nhà.” Cô nói.

“Buổi tối về cùng nhau.” Chu Yến Kinh ngừng tay lại.

“Không được, thế thì muộn quá.”

Tuy mấy năm trước Mạnh Đan Chi đã biết dáng vẻ hỷ phục đó như thế nào rồi, nhưng bây giờ cô vẫn không chờ kịp mà muốn nhìn ngay lập tức.

Chu Yến Kinh suy nghĩ chút nói, “Cũng đúng.”

Lúc này Mạnh Đan Chi hào phóng gắp một cái sủi cảo tôm cho anh, giả vờ giả vịt nói: “Anh Yến Kinh, cái này ăn ngon lắm, anh ăn thử đi.”

Chu Yến Kinh cười cười, lấy đồ anh mua để cảm ơn anh, cô chính là người đầu tiên đấy.

Sau khi bữa sáng kết thúc, anh bước xuống lầu trước.

Tưởng Đông đang nói chuyện phiếm với lái xe, nhìn thấy anh, hai mắt nhìn thật lâu, cuối cùng lại cảm giác thấy bộ trưởng hôm nay và ngày thường không quá giống nhau.

Nhưng lại không biết là không giống nhau ở đâu.

-

Chín giờ rưỡi, Mạnh Đan Chi nhận được một cuộc điện thoại.

Lúc đầu cô tính về nhà hai tiếng, nhưng không ngờ Kiều Chước lại liên lạc với cô: “Trần Nhã Yên muốn gặp em, em có muốn gặp không?”

Mạnh Đan Chi ngạc nhiên: “Cô ta muốn gặp tôi?”

Kiều Chước: “Đúng.”

Mạnh Đan Chi không nghĩ ra được lý do vì sao cô ta muốn gặp cô, nhưng cô ta cũng sắp bị đưa vào ngục giam, bản thân chắc cũng không có cách nào gặp được.

Nửa giờ sau, hai người gặp nhau ở trước đồn tạm giam.

Lúc đầu Mạnh Đan Chi còn đang nghĩ vì sao mà Kiều Chước lại đến muộn thế, không ngờ đến người trước mặt quay người lại, thế mà lại là Kiều Chước.

“Anh nhanh như thế đã nhuộm lại tóc rồi sao?” Cô trợn to mắt.

Thật sự là nhuộm trắng tóc sau một đêm, rồi cũng nhuộm đen tóc trong một đêm nốt luôn, hành động của luật sư đều nhanh như thế hả?

Kiều Chước sờ sờ tóc một chút, “Không đẹp sao?”

Mạnh Đan Chi: “Rất đẹp.”

Kiều Chước mỉm cười: “Suy nghĩ cẩn thận thì vẫn nên để như thế này phù hợp với công việc của tôi hơn.”

Mạnh Đan Chi à một tiếng: “Anh nói đúng đấy, khách hàng nhìn thấy màu tóc nổi như thế, có thể sẽ nghĩ anh không đáng tin cậy đấy.”

Hai người cùng nhau đi vào.

Bây giờ Trần Nhã Yên đang mặc đồng phục của trại giam, nhìn thấy Mạnh Đan Chi ăn mặc đẹp như thế, vừa bĩu môi, lại vừa cảm thấy hâm mộ cô.

Mạnh Đan Chi hỏi: “Cô muốn nói gì với tôi?”

Trần Nhã Yên nói: “Cô có biết vì sao ba tôi không đến không?”

Mạnh Đan Chi ngạc nhiên, “Cô không biết sao? Lại còn hỏi tôi?”

Đương nhiên Trần Nhã Yên cũng biết mình đang hỏi một chuyện vô cùng kỳ lạ, “Luật sư nói với tôi… nhưng lại giống như đang nói dối, tôi không tin.”

Ngày hôm qua cô ta nghe được mấy lời nói đầy chỗ hở như thế, nghe thế nào cũng thấy giống giả.

Mặt Mạnh Đan Chi không chút thay đổi: “Tôi không biết vì sao ông ta không đến phiên tòa của con gái mình, tôi chỉ biết, ông ta sắp ly hôn thôi.”

Trần Nhã Yên trợn to mắt nhìn.

Chẳng trách…

Ở trong trí nhớ của cô ta, Trần Đạt Hải thường xuyên dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành dì, dì cũng rất dễ dỗ, tim mềm ra thì chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa.

Đáng tiếc dỗ tận mười mấy năm, hoặc là sau hai mươi năm, cũng không thấy ông ta dỗ ra cái gì.

Rõ ràng cô lấy mấy tấm tranh thêu bị ông ấy phát hiện, ông ấy cũng chẳng có chút ý muốn nói ra, tùy ý để dì báo án.

Trần Nhã Yên vừa mới trưởng thành, sao nghĩ xa xôi như thế được.

-

Từ đồn tạm giam đi ra, ấn tượng của Mạnh Đan Chi đối với Trần Đạt Hải ở mức thấp nhất, bây giờ xem ra càng thấp hơn.

Trên thế giới này còn có người ba như thế nữa sao?

Tuy cô chưa từng thấy ba mình như thế nào, nhưng anh trai cô đã ở chung với ông vài năm, đương nhiên là một người rất tốt.

Chuyện năm đó cô vẫn không hiểu rõ mọi chuyện, nhưng Trần Đạt Hải thừa lúc cháy nhà hôi của là thật, từ ngay lúc đầu, ông ta đã chẳng xứng với chữ bạn.

“Đàn em.” Bỗng nhiên Kiều Chước lên tiếng.

“Hả? Làm sao thế?” Mạnh Đan Chi phát hiện xưng hô của anh ấy lại thay đổi trở lại, đang muốn nói anh ấy đừng gọi như thế, thì anh ấy lại mở miệng nói lần nữa.

“Tối qua tôi có cãi nhau với Chu Yến Kinh.”

Mạnh Đan Chi: “?”

Nhìn dáng vẻ chẳng chút cảm kích nào của cô, Kiều Chước hỏi: “Cậu ấy không nói với em?”

Mạnh Đan Chi cảm thấy chuyện này rất quan trọng: “Nói cho tôi biết cái gì?”

Kiều Chước cúi đầu cười, không biết đang cười cái gì, ngẩng đầu sang nhìn cô nói: “Cậu ấy nói tóc tôi không thích hợp với nhan sắc trước kia.”

Mạnh Đan Chi cong môi: “Cái này có nói với tôi rồi.”

Cô nghi ngờ hỏi: “Chỉ vì thế này mà hai người cãi nhau sao?”

Chỉ vì một màu tóc sao? Thế luật sư Kiều so với Chu Yến Kinh còn nhỏ nhen hơn…

Kiều Chước à một tiếng, giọng nói như đang kéo dài ra: “Xem ra cậu ta vẫn là có chút cảm thấy nguy cơ, nếu không sao lại không nói.”

Mấy chữ cảm thấy nguy cơ này khiến cho Mạnh Đan Chi nghĩ nhiều hơn một chút.

Kiều Chước nói: “Tôi vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên em đến đại học B, là tôi mở cửa cho em, em từ từ tiến vào, hỏi anh trai em có ở đấy không, Chu Yến Kinh có ở đây không?”

Mạnh Đan Chi im lặng một lúc lâu.

Chuyện nhỏ thế này làm sao cô nhớ được chứ, cô chỉ nhớ bản thân cô mỗi lần đến, thì Kiều Chước sẽ luôn mua bánh ngọt và đồ ăn vặt cho cô.

Khi đó cô còn có suy nghĩ, bạn cùng phòng này của hai người kia thật sự có tiền.

“Không nhớ cũng không sao, dù sao cũng không có gì.” Kiều Chước chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra cô chẳng còn nhớ gì: “Cãi nhau là vì nguyên nhân do tôi.”

Mạnh Đan Chi nghĩ: “Hai người cãi nhau không cần nói với tôi.”

Kiều Chước: “Nhưng chuyện này có liên quan đến em.”

Trong lòng Mạnh Đan Chi bỗng nhiên căng thẳng.

Ánh mắt cô từ trên mặt anh ấy dời đi, lại chuyển qua mái tóc đen của anh ấy, sau đó cũng chẳng hiểu rõ, cũng ý thức được tình huống như thế nào.

Kiều Chước theo ánh mắt cô mà xoa xoa nhẹ tóc của mình.

Anh ấy nói thẳng: “Nếu đã bị phát hiện, tôi đây tự mình làm mất mặt mình làm gì.”

“Em chắc không biết, năm đó anh trai em đã cảnh cáo tôi, cho nên tôi đã giấu rất tốt, em và Chu Yến Kinh vì sao đến được với nhau, anh em đồng ý sao?”

Hỏi chuyện này, Mạnh Đan Chi lại càng không biết.

Còn có --- cảnh cáo?

Cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng hiểu ra được lý do không tự nhiên ở tối hôm trước là do đâu rồi, cô chỉ cảm thấy Kiều Chước nhiệt tình quá mức, hoàn toàn không hề nghĩ sâu như thế.

Huống hồ, sau đó cô cũng chẳng thường xuyên đến ký túc xá của mấy người họ.

“Có thể anh trai em là bạn thân của cậu ấy, mà tôi chỉ là bạn cùng phòng đại học thôi, thỉnh thoảng lại liên lạc.”

“Không phải, lúc ấy tôi còn nhỏ.” Mạnh Đan Chi đoán.

“Bây giờ em không nhỏ.” Kiều Chước nói, anh ấy thở dài: “Rõ ràng là tôi đến trước mới đúng, chỉ kém một chút thôi.”

Cách nhau chỉ có vài năm, khi gặp lại cô càng xinh đẹp hơn trước kia, tính cách lại còn đáng yêu như thế.

Mạnh Đan Chi không biết nên trả lời sao mới tốt.

Cô đối với luật sư Kiều chẳng có chút cảm giác nào hết, là bạn bè với nhau còn được, bây giờ nói rõ thế này, bọn họ còn thấy xấu hổ.

May mà Chu Yến Kinh không nói với cô, tuy bây giờ đương sự cũng tự mình nói ra rồi.

Mạnh Đan Chi im lặng một lúc lâu mới nói: “Tôi đã đính hôn rồi.”

Kiều Chước: “Đính hôn cũng có thể giải ước mà.”

Mạnh Đan Chi không thể tin được: “Luật sư Kiều, anh---“

Cái này cũng chẳng có nguyên tắc gì, không có đạo đức đâu.

“Lại không có làm trái pháp luật.” Kiều Chước cười khúc khích, cố ý chọc cô: “Nếu em tự nguyện giải ước thì Chu Yến Kinh cũng chẳng có cách nào mà chọn được hay không.”

“…”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Mạnh Đan Chi cũng không biết là anh ấy nói giỡn hay thật, chắc là chỉ đùa thôi.

Không khí im lặng một lát, đôi mắt cô phản chiếu hình ảnh ngược của anh ấy, chính là anh ấy, phân chia rõ ràng: “Tôi cảm thấy…”

“Tôi không muốn.” Cô nói.

Mạnh Đan Chi còn nghiêm túc nói với anh ấy: “Nếu đổi thành người khác, tôi chắc là, không chấp nhận được.”

Kiều Chước thấy hai gò má cô nổi lên màu đỏ tươi đẹp, nên anh ấy cũng hiểu được.

Tối hôm qua Chu Yến Kinh nói là đúng, anh ấy có lợi thế tự nhiên, bất luận là với Mạnh Chiếu Thanh hay là với Mạnh Đan Chi.

Anh ấy cười: “Tốt xấu gì cũng là tôi nói trước cậu ấy.”

“Em có nói qua cho cậu ta nghe chưa?” Kiều Chước hỏi.

Mạnh Đan Chi lắc đầu, lời này bình thường nói thẳng sẽ thấy rất ngại.

Kiều Chước bỗng nổi lên tâm tư muốn trêu chọc, giật giây nói: “Đừng nói với cậu ta.”

Cho cậu ta chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi