CHIỀU THEO SỞ THÍCH CỦA EM

Editor: Sapoche

Trần Thư Âm nghe được thiếu chút nữa đã nói “Không hổ là cậu” ra khỏi miệng rồi.

Chị em liên thủ, vô cùng đồng lòng.

Không gian trong quán cà phê vô cùng im lặng, Mạnh Đan Chi bình tĩnh uống một ngụm cà phê, quay đầu lại, “kinh ngạc” nói: “Tới nhanh thế à?”

“Vừa đến.” Chu Yến Kinh vẫn rất bình tĩnh.

Mạnh Đan Chi cũng không biết cuối cùng anh đã nghe được nhiều hay ít, thuận miệng nói: “Âm Âm, tớ đi trước đây, lần sau nói chuyện tiếp nhé.”

Trần Thư Âm nhướng mi, chớp mắt, “OK, OK.”

Cô sợ nếu dừng lại lâu chút nữa, Chu Yến Kinh thật sự sẽ kéo cô vào danh sách đen mất.

Mạnh Đan Chi đi theo Chu Yến Kinh ra khỏi quán cà phê, giá trị nhan sắc của hai người rất cao, khí chất lại hơn người, người đến quán cà phê thỉnh thoảng vẫn đưa mắt sang nhìn.

Phía sau xe, cô không nhìn thấy Tưởng Đông.

“Thư ký không có ở đây à?” Mạnh Đan Chi hỏi.

“Tan làm rồi.” Chu Yến Kinh nói.

Mạnh Đan Chi chỉ à một tiếng không nói gì thêm, tính mở điện thoại ra nhắn tin hỏi Trần Thư Âm, hỏi xem cô ấy nhìn thấy anh đến khi lúc nào.

Người thì đang ngồi kế bên, bây giờ cô ngay cả gửi WeChat trong lòng cũng không yên.

Thế mà Chu Yến Kinh lên xe cũng không nói cái gì, khiến trong lòng cô vẫn không biết chuyện gì --- Mặc dù nói thế nào đi nữa, nếu nói người miệt mài quá sức, thì vẫn có chút như thế đấy.

“Vừa rồi anh đến sao không phát ra tiếng nào thế?” Cô hỏi.

“Vì sao phải phát ra tiếng?” Chu Yến Kinh liếc mắt nhìn cô, bình tĩnh mở miệng nói: “Chen vào cuộc nói chuyện của em và bạn thân sao?”

Anh khẽ mỉm cười.

Dù sao nghe được cũng chỉ là hai câu cô nói như thế, anh hiểu được cũng rất thần kỳ.

Mạnh Đan Chi nói: “Thế thì không cần.”

Thấy anh không giống với dáng vẻ tính sổ người khác, cô lập tức yên tâm một chút, lại từ từ mỉm cười: “Trước đó, anh nói có chuyện muốn nói với em, chuyện gì thế?”

“Nhẫn đính hôn.” Chu Yến Kinh không hề thừa nước đục thả câu.

Sau đó Mạnh Đan Chi kịp thời phát hiện ra, cô thật sự phải đính hôn, nhẫn đều phải sắp xếp chút.

Cô lén xòe bàn tay mình ra, bởi vì không thích mang đồ này nọ, nên bình thường nhẫn và vòng hay thứ gì đó cơ bản đều không mang.

Nhưng bây giờ trên cổ tay có một chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt.

Đây là đồ của bà ngoại, khi ở Ninh Thành bà ngoại đưa cho cô, Mạnh Đan Chi vẫn luôn đeo nó đến tận bây giờ.

Bình thường nó lạnh như băng, lúc cô mặc sườn xám nhìn cũng rất hợp.

Sau này nếu đổi thành nhẫn đính hôn, vậy thật sự phải tuyên bố ra ngoài, mình là người đã có chồng chưa cưới rồi.

Chu Yến Kinh nhìn thấy cô đang tự thưởng thức tay mình một hồi lâu, cảm thấy mỹ mãn mới rụt tay lại, sau đó ngoan ngoãn hỏi anh:

“Tốn kém như thế à?”

“Không tốn.” Chu Yến Kinh nhíu mày.

Đêm nay vấn đề của Mạnh Đan Chi rất nhiều: “Sao anh không trực tiếp mua tặng cho em luôn thế?”

Chu Yến Kinh kiên nhẫn trả lời: “Chọn cái em thích nhất.”

Cái khác không nói, đáp án này Mạnh Đan Chi rất vừa lòng.

Khi đến cửa hàng, thấy những món trang sức muôn màu, rực rỡ, cô nhất thời mờ mắt, nhớ tới trước kia Trần Thư Âm đi mua sắm, cô thật sự có thể giải thích rồi.

Xinh đẹp hay gì đó, ai lại không thích chứ!

Nhưng bình thường nhà họ Mạnh không hay phung phí, từ nhỏ cô đã dưỡng thành thói quen, nhìn mà xem, lúc thật lòng lựa chọn thì vô cùng để tâm.

“Anh cảm thấy cái này như thế nào?”

Mạnh Đan Chi đeo vào thử, vươn tay.

Chu Yến Kinh gật đầu: “Rất đẹp.”

Mạnh Đan Chi lại đeo thử một cái khác: “Cái này thì sao?”

Chu Yến Kinh vẫn nói: “Cũng không tệ.”

Mạnh Đan Chi đang hoài nghi anh chắc là cho có lệ với cô thôi, giống như dáng vẻ của mấy người đàn ông khi dạo phố với bạn gái, mỗi bộ quần áo, mỗi món trang sức đều giống nhau.

Cô chỉ thích cái thứ nhất, lại nắm lấy tay anh, “Đưa tay.”

Mạnh Đan Chi đeo cho anh cái của nam, quả nhiên giống hệt như cô nghĩ, người đàn ông tên Chu Yến Kinh này vẫn hời hợt bảo tốt, tay cũng rất đẹp nên mang nhẫn cũng rất đẹp.

Cô thử vài cái, cũng đeo thử vào tay anh xem thử một chút, thật ra không có cái nào đặc biệt thích, đều cảm giác có thể được.

Chu Yến Kinh nhìn cô, cô xoay người chọn tiếp.

“Chi Chi.”

“Hả?” Mạnh Đan Chi quay đầu.

Chu Yến Kinh cúi đầu nhìn thẳng vào cô: “Em có thể tự mình thiết kế.”

Đôi mắt của Mạnh Đan Chi sáng lên: “Thật sự à?”

Chu Yến Kinh: “Thật sự.”

Mạnh Đan Chi lập tức sôi nổi trở lại, nắm lấy cái tay đang đeo thử nhẫn của cô, nhiệt tình khen ngợi: “Anh Yến Kinh, anh đeo nhẫn thật đẹp mắt.”

“Cũng rất xứng với em.” Nghĩ nghĩ đây là nhẫn đính hôn, nên cô lại nói.

“…”

Chu Yến Kinh nghe thấy cô nói khẽ nở nụ cười.

-

Bởi vì đến bây giờ cũng không nghĩ sẽ thiết kế, cho nên Mạnh Đan Chi và nhân viên cửa hàng thêm WeChat của nhau, trao đổi vài ngày là ổn rồi.

Bình thường Mạnh Đan Chi chủ yếu là thêu thùa may vá hoặc là thiết kế đồ án, đến lúc thiết kế nhẫn thì nhất thời rơi vào gian nan.

Mãi đến khi trở về nhà, trong đầu cô vẫn là các loại thiết kế lớn nhỏ.

“Em muốn ở trên xe à?”

Giọng nói mát lạnh của Chu Yến Kinh đánh thức cô.

Mạnh Đan Chi à một tiếng, xuống xe lên lầu, mới phát hiện anh và cô đi cùng với nhau, hoảng sợ: “Anh không trở về sao?”

“Trở về đâu?” Chu Yến Kinh hỏi lại.

“Quay về nhà anh.”

“Chỗ này cũng là nhà của anh.”

Mạnh Đan Chi không thể phản bác, cảm giác sâu sắc được sự lo lắng của anh trai dành cho mình ngày hôm qua là thật, ở nhờ nhà người khác, không có quyền đuổi người ta đi.

Cô nghĩ chỉ là… cùng lắm chỉ là cùng nhau ngủ thôi.

Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng khi thật sự phát sinh chuyện thì Mạnh Đan Chi không thể nào diễn tả bằng lời được, vì khi vừa mới lên lầu cô đã bị Chu Yến Kinh ở phía sau giam giữ lại, ngay cả khóa kéo sườn xám cũng chưa kịp kéo xuống.

Đèn chưa mở, cô cảm giác được tay anh đang vu0t ve bên hông vạt áo sườn xám của cô.

Từ từ đẩy chúng lên cao.

Mạnh Đang Chi dựa lưng vào tường, hoảng sợ thở d0c: “Chu Yến Kinh anh làm gì thế?”

Động tác của Chu Yến Kinh vẫn không ngừng, “Không phải rất rõ ràng rồi sao?”

So với dáng vẻ bình tĩnh thường ngày của anh rất khác biệt, bàn tay đang thăm dò khắp người Mạnh Đan Chi khiến cả người cô đều có phản ứng.

Đàn ông ở phương diện này đều có thiên phú bẩm sinh.

Dáng người cô rất đẹp, đồ hôm nay mặc rộng thùng thình, không bị đẩy lên đến hông, nhưng mọi thứ đều để lộ trên cổ tay khiến cô càng quyến rũ hơn.

Mạnh Đan Chi không nhìn rõ mặt của Chu Yến Kinh, chỉ cảm thấy anh đang hôn môi cô.

So với động tác mạnh mẽ khi nãy của anh giống nhau như đúc.

Lúc này trong bóng tối thân mật với nhau, lần đầu tiên cô không phải làm chuyện ấy trên giường, cũng là lần đầu Mạnh Đan Chi không hiểu vì sao lại nghĩ đến hình ảnh trong “thế giới muôn màu”.

Tốt xấu gì cô cũng không bị trói có phải hay không.

Cô đưa tay sờ lấy thắt lưng của anh, lại xem như là một tín hiệu.

Sườn xám trên người cô vẫn chưa được cởi ra, giống như buông ra thì cô vẫn là chính cô, đến khi được phân nửa Mạnh Đan Chi cũng nếm được mùi vị k1ch thích.

Quả thật có chút k1ch thích.

Chu Yến Kinh cảm giác được rất rõ ràng, “Chi Chi, em thả lỏng chút.”

Mạnh Đan Chi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng anh trong mơ hồ, nghe lời trêu tức này vang lên bên tai, bị anh nói như thế cả người càng khẩn trương hơn.

Vốn dĩ cô đang treo trên người anh.

Lúc này đang dán sát vào tường, lại bị kéo trở về.

Trong không gian hỗn loạn, Mạnh Đan Chi có cảm giác mình được ôm vào nhà vệ sinh, đột nhiên sáng ngời, cô từ từ nhắm hai mắt lại.

“Không phải là anh đã nghe thấy em và Âm Âm nói chuyện rồi chứ?”

Giọng Chu Yến Kinh có chút trầm lại: “Khi nào thì anh nói mình chưa nghe thấy thế?”

“Lời em nói đều là giả đấy.”

“Anh lại thấy giống thật.”

“Đau lòng cho anh trai là thật.” Mạnh Đan Chi yếu ớt lên tiếng.

Đáng tiếc người đối diện không hiểu phong tình, hơi nước lượn lờ trong nhà vệ sinh, cô khó thở đẩy anh ra, “Tự em tắm rửa.”

Anh không động nữa.

Chu Yến Kinh không từ chối: “Được.”

Sau đó anh nhìn cô, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt cũng dần dần thay đổi.

Mạnh Đan Chi không có chút sức lực nào, lại bị anh nhìn chằm chằm như thế, động tác cũng không được tự nhiên, trận đầu tiên thua rồi, nghĩ thầm bây giờ nên bật đèn sáng mới đúng.

Đừng nói thế, dáng người anh vẫn rất tốt.

Vừa nãy cô đụng đến cơ bụng anh! Xúc cảm thật tốt.

“Em muốn thì tự mình đến, chứ đừng nhìn anh như thế.” Chu Yến Kinh đến gần, nắm lấy tay cô, “Xem anh như chính nhân quân tử hả?”

Mạnh Đan Chi trừng mắt: “Anh nhìn em, em cũng nhìn anh, anh đừng nhìn em không phải được rồi sao?”

Nhưng mà bỏ qua đôi mắt xinh đẹp này.

“Không được.”

“Đôi chó…”

Mạnh Đan Chi bị bắt ngậm miệng lại.

-

Chờ khi thật sự bắt đầu đi ngủ, thì Mạnh Đan Chi thật sự không thể động đậy được nữa rồi.

Ngay cả chăn cũng là cho Chu Yến Kinh đắp lên cho cô.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Chu Yến Kinh rời giường, người bên cạnh vẫn chẳng có động tĩnh gì, ngủ rất yên ổn, lúc này cũng ngoan hơn một chút.

Anh thuận tay nhặt bộ sườn xám tối qua ném trong phòng khác lên.

Tưởng Đông đã chờ dưới lầu từ sớm, thuận tiện còn mang lên một cái túi to để giữa nhà.

“Mới lấy ra khỏi lòng hấp đấy ạ.” Anh ấy cố ý nhắc nhở.

Chu Yến Kinh đến mi mắt cũng chẳng liếc qua, giống như không phát hiện anh ấy đang trêu chọc mình, “Buổi chiều cậu đi nói chuyện với bên đại học B đi.”

Tưởng Đông: “Được.”

Mười một giờ sáng, cuối cùng Mạnh Đan Chi cũng tỉnh lại.

Kế bên đã chẳng còn ai nữa, trong nhà cũng không có người.

Mạnh Đan Chi mở di động ra, nhìn thấy tin nhắn Chu Yến Kinh gửi khoảng mười phút trước: [Tin tức tốt, hôm nay em không cần đi học.]

“…”

Tên đàn ông khốn kiếp!

Tin nhắn Trần Thư Âm gửi đến vào nửa đêm hôm qua: [Cục cưng à, còn sống không?”]

Sau mười hai giờ, cô ấy lại gửi thêm một tin: [Xem ra cậu không trả lời tin nhắn ngay lập tức là do có một đêm đẹp đáng giá ngàn vàng, nhỉ.]

Mạnh Đan Chi trả lời: [Cút.]

Trần Thư Âm đã thức từ lâu thấy cô cuối cùng cũng trả lời, cô ấy liền trả lời lại một tràng ha ha ha, sau đó dò hỏi: [Thấy thế nào?]

Mạnh Đan Chi: [Không nói cho cậu.]

Trần Thư Âm: [Ha ha ha ha ha ha ha.]

Mạnh Đan Chi không nói gì.

Buổi sáng cô không có lớp, buổi chiều cũng không có lớp, nhưng không thể nào ở nhà cả ngày được, ba giờ mỗi ngày đều phải đến cửa hàng.

Hứa Hạnh thấy cô, “Bên hội trường đang diễn tập đó, chúng ta đi xem đi.”

Mạnh Đan Chi nhàm chán, “Đi.”

Hai người mới đến bên ngoài hội trường, một nam sinh cao lớn đi đến, thấy Mạnh Đan Chi thì đỏ mặt.

“Đàn chị.”

Mạnh Đan Chi không nhớ cậu ta là ai, nhưng vẫn nở một nụ cười không thể nào chê được: “Đến diễn tập sao?”

Nam sinh gật đầu: “Vâng.”

Người xung quanh không nhiều lắm, hình như cũng có chú ý đến chỗ này.

Trên tay anh còn cầm theo một nhánh hoa, đè nén sự xúc động, đưa cho Mạnh Đan Chi: “Đàn chị Mạnh, em thích chị.”

“Làm bạn gái em đi.” Cậu ta nói.

Mạnh Đan Chi không dự đoán được mình chỉ đến xem diễn tập thôi, lại còn có thể được tỏ tình.

Cô nhìn cậu nam sinh từ chối, “Thật xin lỗi.”

Nam sinh vẫn chưa từ bỏ ý định, “Đàn chị, nếu như chị vẫn chưa có bạn trai, cũng có thể cho em một cơ hội không?”

Trong sân trường mọi người đều rất thích xem thể loại này, rất ồn ào.

“Không thể.” Mạnh Đan Chi không muốn nói nhảm nhiều.

Nam sinh đối với kết quả này cũng đã dự đoán từ trước: “Vậy chị thích kiểu người gì? Đàn chị, chị sẽ không thích nữ sinh chứ?”

Cậu ta nhìn về phía Hứa Hạnh, vô cùng hoài nghi.

Hứa Hạnh: “?”

“Đàn em, đàn chị Mạnh của chúng ta thích người lớn tuổi hơn một chút.” Cô ấy nhanh chóng kéo Mạnh Đan Chi rời đi.

Bởi vì chuyện khi nãy, bên ngoài hội trường đã có rất nhiều người đứng xem.

Lời nói của Hứa Hạnh chỉ được nghe một nửa, nghe nhầm đồn bậy lan xa, nội dung cũng đã bị đẩy ra xa, hơn nữa lại lan truyền rất chân thật.

-

Tưởng Đông có lòng muốn tình cờ gặp Mạnh Đan Chi, nói về chuyện Chu Yến Kinh tham gia lễ hội văn hóa, đáng tiếc không có vận may đấy.

“Lần này ngoại trừ thêm phần khen thưởng và chụp ảnh với các sinh viên và các bạn học xuất sắc ra thì chúng tôi cũng không biết Chu Yến Kinh có thể tham dự được hay không?”

Quyền phụ trách đều được giao cho chủ nhiệm Trương, người biết tất cả mọi thứ mà không cần phải nói gì.

Tưởng Đông mỉm cười: “Chuyện này cần tôi về hỏi một chút.”

Chủ nhiệm Trương gật đầu: “Hiểu được, chúng tôi chỉ tính như thế, đã bỏ phiếu chọn ra một vài sinh viên xuất sắc, về phần các bạn học có thể lựa chọn cùng khoa.”

“Không phải cùng khoa thì không thể sao?” Tưởng Đông cũng đã hiểu rõ.

Anh ấy nhớ rõ Mạnh Đan Chi không phải sinh viên khoa ngoại ngữ.

“… Đương nhiên có thể.” Chủ nhiệm Trương vẫn chưa nghĩ ra được, nhưng vẫn nhanh trí sửa lời: “Đều là sinh viên trong trường mà.”

Sau khi nắm được một chút chi tiết, Tưởng Đông nhận lời cùng ông ấy đến hậu trường đang được diễn tập xem một chút.

Giờ phút này ở hội trường có rất nhiều người đến góp vui.

Nhưng mà sự chú ý của mọi người quan trọng là không được đặt trên sân khấu, mà phần lớn đều đang cúi đầu xem di động, hoặc là bàn luận với người bên cạnh.

“Chuyện trong bài post là thật hay giả thế?”

“Đều nói là chính tai nghe thấy đấy, chắc là thật nhỉ.”

“Mạnh Đan Chi thật sự thích người như thế sao, trong trường học còn không bùng nổ à?”

Tưởng Đông dừng bước lại, chủ đề này có chút không thích hợp nhỉ, thích dạng gì chứ? Bài post gì nữa?

Mắt anh ấy vẫn nhìn về phía trước nhưng lỗ tai vẫn đang nghe ngóng xung quanh.

Chờ đến lúc trên đường trở về, Tưởng Đông mở diễn đàn của trường đại học B lên xem thử, tiêu đề nổi bật xuất hiện trên cùng, nhịn không được hít sâu một hơi.

Lúc này bầu không khí trong phòng phiên dịch cũng rất bận rộn.

Chu Yến Kinh ngồi một chỗ, nhìn mọi người thuật lại hoặc phiên dịch lại nội dung vừa mới kiểm tra khi nãy, sắc mặt vô cùng thản nhiên.

Khi anh nhắc mí mắt lên nhìn mọi người, trong lòng đối phương ngay lập tức rớt lộp bộp một tiếng – –

Nói sai rồi.

Vô cùng vất vả mới chấm dứt được đợt kiểm tra đau khổ này, sau khi cục trưởng quay trở về phòng mình, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Đông lặp lại những lời chủ nhiệm Trương nói cho anh nghe một lần: “… Vào phần mới thêm vào này, muốn xem thử ý tưởng của ngài.”

Anh ấy bổ sung thêm: “Có thể chụp ảnh chung với những sinh viên khác ngành nữa.”

Chu Yến Kinh dường như không hiểu được ý của anh ấy: “Sao cậu lại làm thay việc của người khác thế, thay tôi nhận lời rồi sao?”

“Sao tôi dám chứ.”

“Được rồi, cậu đi làm công việc của mình đi.”

Một lúc sau, Chu Yến Kinh nâng mắt lên nhìn, nhìn về phía Tưởng Đông vẫn chưa chịu nhúc nhích kia, không chút để ý hỏi: “Sao còn chưa đi nữa?”

Tưởng Đông: “Còn có một chuyện nữa, là chuyện riêng của anh.”

Chu Yến Kinh: “Tan làm nói sau.”

Lúc này đã là năm giờ chiều rồi, Tưởng Đông muốn nói lại thôi.

“Có thể sau khi tan làm thì chuyện này đã không thể cứu vãn được nữa rồi.” Nghĩ một chút, giọng anh ấy dần nghiêm trọng hơn, đưa di động qua cho anh: “Đây là tin tức nổi bật nhất ở đại học B ngày hôm nay.”

Chu Yến Kinh dời mắt sang nhìn vào điện thoại.

Trên màn hình là diễn đàn của đại học B, giờ phút này có một bài post nổi tiếng đang vững vàng xếp ở vị trí đầu tiên.

[Vừa nãy bên ngoài hội trường, chính tai tôi nghe thấy đàn chị Mạnh nói mình thích con gái!]

Tiếp theo bài post đó là: [Các người đều nghe lầm rồi, cô ấy nói chính là thích vị đàn em nhỏ tuổi hơn này.]

[@Đàn chị Mạnh em đi học sớm, năm nay mới mười bảy tuổi thôi, chị thấy em thế nào?]

Chu Yến Kinh nhìn chằm chằm bình luận này.

Vị thành niên còn muốn yêu sớm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi