CHIỀU THEO SỞ THÍCH CỦA EM

Editor: Sapoche

Chu Yến Kinh nhìn cô đang diễn kịch.

Cái khác không nói, giờ phút này muốn tiến vào giới giải trí thì dư sức.

“Còn có ai có thể đảm nhận vai diễn này chứ?” Anh phối hợp với cô.

Mạnh Đan Chi không ngờ anh lại thêm diễn thế này, vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc một câu, giờ thế này nên đành diễn theo: “Rất nhiều người nha.”

Nếu tính những người hâm mộ cô, thì quần áo của cô còn nhiều hơn.

Chẳng qua, để so sánh với Chu Yến Kinh thì không ai cả.

Cô nghĩ như thế, bản thân tự mình cười rộ lên: “Anh Yến Kinh, anh muốn tặng cho người khác sao?”

Chu Yến Kinh nói: “Không có khả năng.”

Giọng anh như chém đinh chặt sắt thế này khiến cho mặt Mạnh Đan Chi lại nóng lên.

Ầm ĩ xong rồi, cô mới nói đến chuyện chính: “Hôm nay em cùng chị dâu gặp mặt, chị ấy thật xinh đẹp, cả người đều lấp lánh, khẩu trang của chị ấy cũng được nạm kim cương.”

Mạnh Đan Chi vô cùng ấn tượng đến lần gặp đầu tiên này.

Chu Yến Kinh nghĩ: “Em muốn sao?”

Anh nói: “Có thể làm trong nhà, mang ra ngoài có chút không thích hợp.”

Dù sao với nghề nghiệp của anh, tài sản của mình là đúng, nhưng khoe ra rất dễ bị người khác lợi dụng.

Huống chi, bây giờ trên internet Mạnh Đan Chi cũng xem như nổi tiếng.

Mạnh Đan Chi cố ý: “Anh muốn em làm, thì em phải làm sao? Cục trưởng Chu?”

Chu Yến Kinh nhìn cô: “Em không muốn sao.”

Ở chung với nhau lâu thế, anh cũng biết rõ tính cách của cô, chuyện làm nhiều nhất là mạnh miệng.

Mạnh Đan Chi thích nói, không thích thảo luận chút chuyện này: “Thật ra, chị dâu cũng có nhắc nhở em một chút, kết hôn phải mặc đồ giống nhau, anh cũng chưa có quần áo.”

Thật ra đây mới chính là chủ đề của tối nay.

Quả thật Chu Yến Kinh cũng từng suy nghĩ qua chuyện này: “Tìm người thiết kế sao?”

Mạnh Đan Chi hỏi: “Đồ của bà ngoại em làm, trang phục kết hôn của anh là người khác làm, anh cảm thấy như thế được chứ?”

“Em có cách nào sao?” Anh hỏi.

“Em sẽ cố thiết kế cho anh một bộ.” Mạnh Đan Chi tỏ vẻ vô cùng miễn cưỡng.

Chu Yến Kinh cong môi cười, “Thiết kế xong rồi.”

Mạnh Đan Chi ngẩng đầu: “Bà chủ của cửa hàng may xinh đẹp như hoa là em đây, còn sợ làm không tốt quần áo của anh sao?”

“Em nói, cần bao lâu?”

Bị Chu Yến Kinh hỏi chuyện chính, Mạnh Đan Chi thoáng chần chờ.

Thiết kế ít nhất cũng mười ngày, nửa tháng nhỉ, làm quần áo cũng thế, thêu là công việc nặng nề nhất, lại là lễ cưới, phải cẩn thận có thể mấy tháng.

Cô ước chừng đơn giản một chút: “Chắc khoảng lúc em tốt nghiệp, cỡ cỡ lúc đó."

"..."

Chu Yến Kinh có thể đoán được, ấn mi tâm.

Mạnh Đan Chi nhìn anh giống như bị dọa sợ, nhịn không được cười rộ lên: “Nếu muốn thêu tỉ mỉ hơn, có thể một, hai năm.”

“Không được.”

Chu Yến Kinh quyết đoán từ chối.

Nửa năm anh có thể chấp nhận được, chứ một hai năm đương nhiên không có khả năng.

Anh liếc nhìn cô: “Lần trước em cũng là một hai năm.”

Mạnh Đan Chi không ngờ anh còn nhớ chuyện này, nghiêm túc nói: “Lần này là thật đấy, quần áo của anh chính là bắt đầu từ số 0 luôn.”

Chu Yến Kinh: “Em chỉ thiết kế là được rồi.”

Cái khác cứ giao cho người khác làm tiếp đi.

Còn nữa, những thứ này để đặt hết trên người cô, anh cũng không muốn thế. Chỉ cần hoàn thành trang phục của cô, anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

Mạnh Đan Chi: “Không cần thì thôi.”

Chu Yến Kinh nói thẳng: “Không chờ được lâu như thế.”

Mạnh Đan Chi cũng bị mấy lời này của anh làm cho vành tai đỏ lên như nhỏ ra máu, trước kia anh cũng không nói thẳng như thế, quả nhiên đàn ông đều sẽ thay đổi.

Vốn dĩ cô tưởng đề tài này thế đã kết thúc rồi.

Mãi đến trước khi ngủ, Mạnh Đan Chi mới ý thức được hậu quả của chuyện đổi chú rể, thật ra Chu Yến Kinh không có nhúc nhích gì, nhưng tay anh có.

Hơn nữa sau đó là cô ở trên, anh chẳng hề động.

-

Ngày tiếp theo, Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh ra ngoài cùng lúc.

Đêm hôm qua tuyết đã ngừng rơi, lúc này trong tiểu khu đã được phủ lớp màu trắng xóa, vừa khéo Tưởng Đông đang chờ Chu Yến Kinh dưới lầu, thỉnh thoảng sẽ xem di động.

Chu Yến Kinh vừa xuất hiện, trên cổ còn đeo thêm khăn quàng cổ.

Tưởng Đông quan sát hết mười giây, cảm thấy thật đáng tiếc, bởi vì phía trên ngoại trừ hoa văn, không còn gì khác nữa.

Vô cùng rõ ràng, phu nhân không có thêu.

Mỗi ngày đều đã quen thưởng thức mấy tác phẩm thêu tay của Mạnh Đan Chi, đối với Tưởng Đông mà nói công việc này đã thành một thú vui nhỏ, mà không nhất định phải là nội dung công việc không thay đổi.

Mạnh Đan Chi quang minh chính đại đi nhờ xe Chu Yến Kinh: “Đưa em đến trường học chắc sẽ không sao chứ? Có thể bị người khác báo cáo không?”

Chu Yến Kinh nói: “Không đâu.”

Tưởng Đông: “… Đây là xe của cục trưởng, không liên quan.”

Chỉ cần không đến muộn là được.

Mạnh Đan Chi: “À, như thế à.”

Tưởng Đông cảm thấy dáng vẻ của cô dường như rất tiếc nuối, nhìn về phía cục trưởng của mình, đây là tối hôm qua hai vợ chồng trẻ giận dỗi cãi nhau sao?

Bên nay cách hẻm Thanh không xa, lái xe rất nhanh đã đến.

Sau mấy phút, Mạnh Đan Chi xuống xe, bỏ lại một câu “Tâm biệt”, người cũng chẳng quay đầu lại cúi đầu cùng bọn họ.

Tưởng Đông muốn nói lại thôi.

Chu Yến Kinh cúi đầu xem tin tức: “Có chuyện thì nói.”

Anh đã nói như thế, nên Tưởng Đông lập tức nói: “Cục trường, anh và phu nhân cãi nhau sao ạ, hay là làm chuyện gì không thoải mái, vợ chồng cũng có lúc giận dỗi, phải có người nhận lỗi trước, mới lâu dài…”

Chu Yến Kinh nhìn anh ấy, “Cậu hiểu như thế.”

Tưởng Đông tủm tỉm cười.

“Sao ngay cả bạn gái cũng không có thế.” Anh tiếp tục nói.

Tưởng Đông: “…”

Phải, anh cứ bị phu nhân chán ghét cả đời này đi.

-

Trong cửa hàng [Kinh Chi] có hai người xa lạ.

Mạnh Đan Chi cơ bản có thể nhớ rõ nhóm đàn em thường hay đến cửa hàng, nhìn gương mặt thành thục này, thật sự cũng không giống sinh viên lắm.

Hai cô gái nhìn thấy cô, đôi mắt cũng sáng lên: “Chi Chi, đây là cửa hàng của cô sao?”

“Cô là?”

“Tôi là fan của cô.” Cô ấy kích động nói: “Tôi còn nghĩ người khác nói xạo.”

Bà chủ trong phim điện ảnh trùng hợp cũng là cô chủ của cửa hàng quần áo được tung tin trong trường học, bọn họ cũng không phải rất quen thuộc.

Còn phải nói, Mạnh Đan Chi trong video chưa bao giờ nói tên cửa hàng của mình.

Người đến vì hotsearch đã là mấy tháng trước rồi, rất nhiều người đã vứt cửa hàng [Kinh Chi] này sau đầu rồi.

Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Là thật.”

Nữ sinh và bạn trai cùng nhau đến, vừa khéo thấy cô còn có thiết kế vẫn chưa thêu xong, “Là sản phẩm thêu mới sao?”

Mạnh Đan Chi: “Đúng, công trình lớn.”

Cô gái muốn chụp ảnh chung, bỏ lại bạn trai ở đấy, không tin tưởng kỹ thuật chụp ảnh của anh ấy, vừa khéo Hứa Hạnh đẩy cửa tiến vào, bị kéo vào chụp giúp.

Sau đó họ cảm thấy thỏa mãn rời đi.

Cô ấy chờ Mạnh Đan Chi đăng video thêu đồ mới này lên

Đương nhiên, cô ấy có thể sẽ thất vọng rồi.

Mạnh Đan Chi không tính sẽ đăng video thêu đồ cưới mình lên mạng, bởi vì cô không muốn thiết kế của bà ngoại bị những người khác sử dụng tràn lan.

Nói cô ích kỷ cũng được, cô lại thầm nghĩ đây chính là thứ độc nhất vô nhị.

Cô tính sẽ lấy bản thiết kế trước đó ra chỉnh lại cho thích hợp, sau đó lại bỏ vào trong nhóm fan, nếu muốn thiết kế, cũng có thể dùng đồ của cô.

Hứa Hạnh dựa vào quầy: “Cậu xem kìa, nếu cậu đăng video có chứa tên cửa hàng, có thể cửa hàng chúng ta đã nổi tiếng rồi đấy.”

Mạnh Đan Chi: “Chỉ như thế mà cậu vội đến đây sao?”

Hứa Hạnh: “Tiền giúp tớ có động lực.”

Mạnh Đan Chi trầm ngâm một lát: “Chờ khi chiếu phim, thực hiện cùng lúc cả hai chuyện luôn, tớ đã liên lạc với nhà xưởng rồi, sẽ không thiếu hàng đâu.”

Về phần có người đến thiết kế sườn xám hay không, trong khoảng thời gian này vừa khéo cô có khoảng thời gian trống, không muốn thiết kế tiếp, ngoại trừ đồ cưới của mình.

Có Lương Kim Nhược chỉ dẫn, Mạnh Đan Chi dễ dàng hiểu được ý đồ khác của bà ngoại, vốn dĩ ý tứ chính là đường cong.

Lúc này cô nghĩ, nếu từ nhỏ cô học vẽ tranh, nói không chừng có thể giúp bà ngoại thiết kế nhiều thứ để lưu lại hơn, trở thành của quý.

Nếu bà ngoại có học qua vẽ tranh, có lẽ học trò sẽ nhiều hơn.

Đáng tiếc, thời đại họ sống chiến tranh loạn lạc, có thể sống đến thời bình đã là chuyện không dễ dàng rồi, làm sao mong cầu chuyện khác được.

Sau này khi bà ngoại học vẽ tranh, lại học máy tính… bà so với người khác còn nghiêm túc hơn, chỉ là bệnh tật làm cản trở bà.

Mạnh Đan Chi không nghĩ đến mấy ký ức cũ nữa: “Thành phẩm được bán trong hai ngày cuối cùng.”

Hứa Hạnh: “Được.”

Cô ấy đối với những quyết định của cô sẽ không can thiệp, công nhân nhỏ vô cùng tự giác.

Ngày đầu tiên Mạnh Đan Chi đặt tay thêu, Trương Sính Vũ gọi cho cô: “Công chiếu, ngày 30, tối ngày 30 đó.”

“Tết âm lịch sẽ chiếu rất nhiều phim điện ảnh nhỉ?” Cô thuận miệng hỏi.

“Hãy biến nó từ chiếc xe đạp thành xe mô tô thôi.” Trương Sính Vũ cười: “Công chiếu mấy ngày khác, có thể không ai xem, tết âm lịch nhiều người.”

Xem nhiều nói không chừng cùng không chán.

Trương Sính Vũ lại hỏi: “Tuyên truyền nhờ cô, cô có để ý không?”

Mạnh Đan Chi suy nghĩ rồi trả lời: “Không được quá đáng, tôi không muốn tuyên truyền khắp nơi, nghề nghiệp của chồng chưa cưới của tôi không thích hợp.”

Cái đó và tuyên truyền di sản văn hóa phía chính phủ không giống nhau.

Trương Sính Vũ lúng túng nói: “Được, tôi đã biết.”

Sẽ chẳng có chút hợp lý nào, nếu cứ đặt hết trách nhiệm lên vai khách mời.

Ngày công chiếu của bộ phim đã được quyết định, việc quảng cáo bộ phim cũng có ngày cụ thể, mỗi ngày đều bắt đầu tuyên truyền, trước đó chỉ có đăng mỗi video của Mạnh Đan Chi, nhiệt độ đã dẫn đầu rồi.

Nam nữ chính trong đoàn đều thở dài.

Diệp Tự Cảm và người đại diện cảm thán: “Cô nói xem nếu cô Mạnh tiến vào giới giải trí, người khác còn đường sống không?”

Người đại diện: “Nhất định sẽ có tên của cô ấy.”

Diệp Như Cẩm: “Trước kia, Cao Hạo còn muốn theo đuổi cô ấy, làm cười chết tôi.”

Trong khi cô ấy đang nói về Cao Hạo. Cao Hạo đã chia sẻ Weibo của đoàn làm phim, không phải lần đầu tiên Mạnh Đan Chi được báo trước, nhưng mỗi lần đều bị ngạc nhiên.

Anh ta vẫn nhớ rõ khi trong đoàn làm phim, khi Mạnh Đan Chi xuất hiện.

Đáng tiếc, bên cạnh cô đã có người đàn ông khác.

Diệp Như Cẩm nói anh ta lên xem tin tức, đến nay cũng chưa có được đáp án chính xác --- có thể là tin tức của xí nghiệp gia đình không?

Hay là người chủ trì? Hay là phóng viên CCTV?

Mãi đến một tuần lễ nay, cuộc thi thông dịch viên toàn quốc bị trợ lý gửi sang: “Anh Hạo, người này có phải rất quen mắt hay không?”

Cao Hạo mở ra, câu đầu tiên chính là phía chính phủ giới thiệu ---

“Cho mời cục trưởng phòng phiên dịch bộ ngoại Chu Yến Kinh đưa ra nhận xét cho tuyển thủ trong trận chung kết.”

Trợ lý: “Ngoại, bộ ngoại giao?”

Cao Hạo thở ra một hơi, video cũng chưa thèm nhìn đã đóng lại, gửi tin nhắn cho Diệp Như Cẩm: [So sánh của cô đúng thật.]

Trong tin nhắn anh ta gửi cũng không hề có một chủ đề gì.

Diệp Như Cẩm: [?Anh là rủa sao?]

Đã lâu như thế rồi, mới phản ứng lại.

-

Càng gần đến giao thừa, mùi vị của năm mới càng dâng lên, bên ngoài có rất nhiều cửa hàng treo đèn lòng rồi, còn có người dán câu đối đỏ nữa.

Mỗi lần Mạnh Đan Chi ra ngoài ăn với Chu Yến Kinh đều giống như đang ăn mừng năm mới.

Năm nay giao thừa đến sớm hơn mọi năm.

Đây chính là năm mới đầu tiên sau khi Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh chính thức đính hôn, nhà họ Chu muốn Mạnh Đan Chi đến nhà họ ăn cơm tất niên, Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định ăn ở hai nhà luôn.

Dù sao ăn trưa ở nhà cô, buổi tối nhà họ Chu mới ăn.

Chu Yến Kinh cũng giống như có.

Nói đến đó, cũng xem như hoàn mỹ.

Năm trước, Mạnh Đan Chi mua câu đối xuân dán ở trước cửa sổ, cũng dán trong cửa hàng, lúc này treo thông báo nghỉ tết, ít nhất cũng phải chờ sau tết âm lịch mới khai trương.

Cô còn mang theo đồ thừa về căn hộ.

Kết quả Chu Yến Kinh cũng mang theo một đống lúc về: “Công ty phát.”

Mạnh Đan Chi dứt khoát vứt cái của mình đi: “Dùng của anh!”

Căn hộ không lớn, dán hai chữ phúc lên hai cánh cửa sổ, càng thêm ấm áp, nhìn qua giống như gia đình nhỏ của đôi vợ chồng trẻ.

“Anh dán lên cao.” Cô sai anh.

Chu Yến Kinh: “Em không thử sao?”

Anh đưa tay ôm lấy cô, Mạnh Đan Chi bất ngờ không kịp chuẩn bị, đành phải không trâu bắt chó đi cày, sau khi dán xong thì lại cãi nhau với anh tiếp.

Cãi cãi, nhưng không khí không giống nhau.

Ầm ĩ hết nửa ngày, cánh môi của Mạnh Đan Chi cũng đỏ lên, mắt cũng nhiễm ánh nước, được anh đặt trên thảm, từ trên cao nhìn anh.

“Chu Yến Kinh.”

Cô nằm úp xuống, nghe tiếng tim anh đập liên hồi.

“Tim anh đập hình như hơi nhanh.” Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi phát hiện được chuyện này.

Chu Yến Kinh không đổi sắc, nói nhỏ: “Em cảm thấy người bình thường ở tư thế như thế này, có thể không phản ứng sao?”

Lổ tai Mạnh Đan Chi hồng lên: “Anh chính là người không đứng đắn.”

Chu Yến Kinh: “Rất khó đứng đắn được.”

Nói xong, anh xoay người, đặt cô dưới thân mình.

Lúc này tóc Mạnh Đan Chi tỏa ra tứ phía, trên tấm thảm trắng như tuyết, rơi vào những sợi lông mềm mại, đôi mắt đen lấp lánh sẽ chiếu ảnh ngược của anh.

“Anh muốn làm gì?” Cô biết rõ vẫn cố hỏi.

“Mặc kệ là cái gì.” Chu Yến Kinh trả lời.

Mạnh Đan Chi nghi ngờ, tin là thật, chờ khi anh cúi đầu xuống, chỉ biết người đàn ông này nói rắm thôi, bằng mặt không bằng lòng.

Hồi lâu sau, thảm lại nhăn lại.

-

Trước kia, nhà họ Mạnh ăn cơm tất niên vào buổi tối.

Sau khi Tô Văn Tâm đến nhà họ Mạnh, ba của Mạnh Đan Chi sửa thời gian lại, dần dần chuyển sang giữa trưa, cũng là phong tục của Ninh Thành, sau một hồi thì quyết định thay đổi.

Cho dù có bao nhiêu thay đổi, thì chuyện này cũng không đổi.

Giữa trưa 30, Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh cùng đến nhà họ Mạnh.

Lễ mừng năm mới năm nay, nhà họ Mạnh lại có thêm một người, mẹ Lý làm cơm tất niên xong sẽ về nhà, bà còn phải ăn cơm tất niên nhà mình nữa.

Lúc hai người đến, mẹ Lý đang làm món thịt kho tàu cuối cùng.

Hôm nay Mạnh Đan Chi ăn mặc rất đẹp, một bộ sườn xám với tay áo rộng, cổ đứng, tay áo là màu đỏ, trên cổ tay có thêu, hướng lên chút còn có đính thêm lông.

Chiếc áo khoác ngắn không tay bên ngoài, trên vai còn thêm một vòng lông tơ quấn quanh. Chiếc cổ mảnh mai được che bởi một chiếc khăn màu trắng, giống như một cái yếm của em bé.

Sáng nay khi ra cửa, đã nhận được rất nhiều ánh mắt mọi người.

Mạnh Đan Chi đến cạnh giáo sư Mạnh trước, vô cùng thân thiết, giáo sư Mạnh thấy cô và Chu Yến Kinh thì tâm trạng rất tốt, cười đến híp cả mắt lại.

Ông không nhìn nhầm người.

Sau khi cô vào bếp, mẹ Lý cười tủm tỉm nói: “Năm nay mẹ thêm nhiều rễ cây mã thầy, năm nay Chi Chi chắc chắn là người đầu tiên được ăn.”

Mạnh Đan Chi: “Nếu con ăn không có thì làm sao giờ?”

Mẹ Lý: “Thì ăn thêm một chén.”

Mạnh Đan Chi bị bà chọc cười, ra khỏi phòng bếp, trong di động đều là tin nhắn chúc mừng năm mới của khách hàng và bạn học, chưa từng ngừng.

Trương Sính Vũ còn nhắc cô xem phim.

Tuần trước anh ấy đã gửi cô mười vé xem phim, sợ cô không đủ.

Mạnh Đan Chi ngồi vào bàn nói, “Anh Yến Kinh, buổi chiều chúng ta đi xem phim đi.”

Ăn cơm tất niên xong nhiều nhất chỉ là hai, ba giờ.

Chu Yến Kinh dịu dàng nói: “Được.”

Mạnh Chiếu Thanh còn về trễ hơn hai người, dù sao buổi sáng còn một cuộc phẫu thuật, trở về vừa khéo là ăn cơm tất niên, sau khi thay quần áo thì ngồi xuống chờ bắt đầu ăn.

Tuy vừa rồi ở nhà bếp cô không tin bản thân mình được may mắn, nhưng hôm nay cô chuẩn bị may mắn cao, người đầu tiên tìm được đồ bị giấu.

“Thật sự là con này.”

Khóe môi Mạnh Đan Chi cong lên, theo lẽ thường là nhận được ba bao lì xì.

Nhưng lúc này, ngay cả mẹ Lý cũng gửi cô một bao lì xì lớn.

Mạnh Chiếu Thanh cầm lấy bình rượu quý của giáo sư Mạnh ra, tuy Mạnh Đan Chi không thể uống rượu có nồng độ cao, nhưng vẫn uống một ly nhỏ.

Tổng nồng độ cũng chỉ bằng chiều dài của móng tay thôi.

Chút điểm ấy, khiến cô có hơi say xe, hơn nữa trong phòng ấm ấm, nên trên gương mặt kiều diễm của cô đã ửng đỏ chưa tan.

Khi Chu Yến Kinh nhìn cô, cô đã dùng bửa rồi, thỉnh thoảng có ngẩng đầu liếc mắt nhìn giáo sư Mạnh nói ông đừng uống nữa.

Sau khi ăn xong, đã là hai tiếng sau đó.

Giáo sư Mạnh lớn tuổi, tửu lượng không cao, bị Mạnh Chiếu Thanh và Chu Yến Kinh đỡ về phòng khách nghỉ ngơi, Mạnh Đan Chi mang nước chanh đưa qua.

Chờ khi cô đi ra, phòng khách đã yên tĩnh lại.

Mới đây thôi, cô còn có thể nghe tiếng pháo, rất có hương vị của năm mới, bây giờ toàn tiếng vang bùm bụp, an toàn, nhưng vẫn thấy thiếu cái gì.

Mạnh Đan Chi lắc lắc đầu, thấy Chu Yến Kinh, anh đang ngồi trên sô pha, đưa lưng về phía cô.

“Anh Yến Kinh, khi nào anh cho em tiền mừng tuổi thế?”

Cô nói, giọng mềm mềm, đứng ở giữa đường.

Trong phòng ấm áp, người đàn ông trước mặt đã sớm cởi áo lông ra, quần áo xộc xệch, dựa vào sô pha, nhìn cô.

Trạng thái sau khi uống rượu của anh rất rõ ràng, thường ngày thì im lặng, đôi mắt yên tĩnh không chút gợn sóng, giống như một hồ nước không có chút gợn sóng nào, trở thành một suối nước nóng đang lăn tăn bọt sóng. Hào quang và khí chất tuôn ra lan tỏa khắp người.

“Chi Chi, đến đây.” Anh gọi cô.

Thấy anh như thế, Mạnh Đan Chi giống như từng gặp qua rồi.

Trí nhớ trong những năm trước như cắt ra thành từng mảnh nhỏ, từng khối từng khối nhỏ này đều có quan hệ với Chu Yến Kinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi