CHIM HOÀNG YẾN TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI

Trong phòng lạnh lẽo, hai người dựa sát vào nhau, một bóng dáng nhỏ muốn nói lại thôi, giọng nói uyển chuyển nhảy múa, so với bất kỳ nhạc khúc thế gian này đều là mỹ diệu vạn phần, một bóng dáng lớn hơn lẳng lặng lắng nghe.

“Vì vậy, Hoắc gia phải sống tiếp thật tốt nha.” Lời nói của Đào Thất mang theo khẩn cầu và hi vọng, như đang cùng thần linh đối thoại, xuyên thấu tầng tầng mù mịt, chọc thủng bầu trời để chiếu sáng ngọn hải đăng trên nhân gian.

“Sống tiếp thật tốt.”

Lẩm bẩm câu thứ hai, thanh tuyến khẽ run, không đè xuống được vọng tưởng trong lòng, còn cả trải nghiệm bi thương không thể cứu vãn.

Hoắc Lệ đem Đào Thất kéo vào trong lồng ngực, thở dài một tiếng, đôi tay dày rộng ấm áp vỗ nhẹ nhàng sau lưng cậu, từng chút từng chút nhẹ nhàng vỗ.

“Hứa với em, được không?” Đào Thất đột nhiên nghẹn ngào, nghĩ về mẹ mình, nghĩ tới đời trước Hoắc Lệ chết, nghĩ tới lá thư đó, nghĩ tới thời điểm mình cô đơn bất lực, là chính Hoắc Lệ kéo mình ra.

Mà mình, từ đầu đến cuối không cho hắn được thứ gì tốt, không làm hắn hạnh phúc, không chia sẻ lo lắng với hắn, không thỏa mãn hắn, thậm chí từ chối hắn đụng vào.

Khi hắn cần mình, mình lại không trao ra được điều gì.

“Được.”

Kèm với giọng nói ôn nhu che chở, Đào Thất cảm thấy đau lòng, hai tay chủ động vòng quanh hông Hoắc Lệ, cẩn thận từng li từng tí kề sát đầu hắn, đưa môi mình lên.

Ánh mắt Hoắc Lệ kinh ngạc, còn chưa kịp đẩy ra đã cảm giác được trên môi dán lên một cảm giác mềm mại.

Tựa như thạch rau câu, như mật ong, mùi vị làm người ta trầm luân.

Đào Thất hai tay nắm chặt lưng áo sơ mi đen của Hoắc Lệ, cả người căng chặt thẳng tắp, bàn chân băng bó giương ra, không biết để chỗ nào.

Hoắc Lệ nhận thấy tim đối phương đập cực kỳ nhanh, vang lên “Thịch thịch thịch”, như chuẩn bị nhảy ra cổ họng, tay cậu cũng căng thẳng toát mồ hôi, không nhận ra bản thân đang nắm càng chặt hơn.

Bàn tay như một quả cầu lửa cực nóng, đốt cháy khí trời rét lạnh, khiến cả không gian biến thành ngọn lửa.

Đào Thất mặt đầy thẹn thùng, dùng đầu lưỡi vụng về liếm láp bờ môi Hoắc Lệ, như một con mèo sữa nhỏ, lặp đi lặp lại những động tác gần như theo bản năng, đối mặt loại tình huống chưa từng làm, cậu không biết động tác kế tiếp nên làm gì.

Chờ mãi không chờ được động tác kế tiếp của Hoắc Lệ, Đào Thất chỉ có thể vụng về, ngây ngô kề sát bờ môi đối phương, nghĩ tình cảnh đời trước Hoắc Lệ hôn cậu, Đào Thất thu hồi sự ngượng ngùng, nỗ lực vươn đầu lưỡi ra cạy hàm răng đối phương.

Lần này đến lượt em chủ động, anh muốn, đều cho anh. Vậy nên, anh nhất định phải sống tiếp thật tốt, không nên lẻ loi một mình đi cầu Nại Hà, cũng không nên bỏ lại một mình em cô độc nhìn những thăng trầm trong thế gian này.

Hoắc Lệ anh không thể chết, vùng đất lạnh lẽo đó không thích hợp với anh, quan tài kia cũng không thích hợp với anh, anh nên để mọi người nhìn thấy ánh sáng của anh, thấy điều tốt đẹp của anh trong thế giới hỗn loạn này.

Đào Thất nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt thấm đầy nước mắt, không kìm lòng được chảy ra.

Trong phòng ngủ, nhiệt độ nóng rực tăng cao không ngừng, nương theo mà đến là những hồi ức thống khổ đau thấu tim gan.

Hoắc Lệ thần sắc ảo não, cánh tay đem đầu Đào Thất chôn vào ngực, một chút một chút nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, “Đừng khóc, chúng ta đều sống rất tốt.”

Đào Thất có lẽ cảm thấy đau thương, nghĩ tới mẹ của cậu. Dưới ngôi mộ lạnh lẽo, cũng mai táng một phần nhiệt huyết của người con.

Hắn nhặt về chú chim hoàng yến nhỏ, nhớ mẹ.

Đào Thất một tiếng lại một tiếng thút thít, không nói lý do tại sao khóc, bởi vì điều đó không thể nói.

“Bây giờ chúng ta sẽ về nhà.” Hoắc Lệ nhẹ giọng an ủi nói.

Nơi này, làm cho chim nhỏ của hắn thương tâm, thấy cảnh thương tình.

“Em không trở về đâu.” Đào Thất buồn bực nói.

Đây là nơi Hoắc Lệ muốn đến nhất, cậu muốn ở lại đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi