CHIM HOÀNG YẾN TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI

Ngày rồi lại đêm, đã trôi qua một thời gian nhưng người ta vẫn chưa hết xì xào về vụ án băng nhóm tội phạm Hoa hồng đen giữa đêm tập kích Cảnh sát và nhân viên Chính phủ khi nhóm người này vừa rời khỏi Hoắc gia. Sau đó những kẻ này bỏ trốn, không rõ tung tích.

Tin tức tràn đầy các mặt báo, lời đồn thổi không ngừng lan truyền, trở thành câu chuyện cửa miệng trên các bàn ăn tụ tập của mỗi người dân.

Nam thành cũng thắt chặt các phòng tuyến, mỗi địa phương trọng yếu đều tăng cường cảnh vệ giám sát, được trang bị súng ống đầy đủ, tuần tra nghiêm ngặt đến từng con hẻm nhỏ.

Phía bến tàu, tại một trong số những kho hàng của Hoắc gia, tuy rằng đây không phải là nơi đông đúc sầm uất nhất nhưng là nơi Hoắc Lệ thường xuyên ghé thăm nhất.

Thuyền bè dập dềnh, non nước hữu tình.

Mà giờ phút này, vị chủ nhân Hoắc gia phụ trách trông coi bến tàu này đang ngồi trong phòng khách cùng một người thiếu niên tuấn tú, vẽ vài bức họa, một lúc lại ngắm nghía mấy món đồ cổ, lát sau lại lấy ra một chiếc vi-ô-lông kéo một khúc nhạc, khiến cho thiếu niên nọ không khỏi trầm trồ hiếu kỳ.

Nhưng thiếu niên kia vẫn mê mẩn nhất vẫn là những công cụ hội họa, một tay cậu cầm bút, tay kia đỡ khay màu, từng nét phác họa ngây ngô trên bảng vẽ, tiếng cười du dương êm tai khiến người nghe phải say mê.

Khiến cho ai nghe thấy cũng không khỏi rung rinh trong lòng.

Bên ngoài tiếng gió rì rào, bên trong Hoắc gia đại trạch lại yên tĩnh không chút ảnh hưởng.

“Bức vẽ rất có hồn, đôi cánh thật mềm mại, từng chiếc lông trông rất sống động.”

“Em đặt tên bức vẽ này là Chim Hoàng yến.” Tự do tung bay giữa trời xanh, phía trước không phải là lưới mà chính là giấc mộng trọng sinh của Hoắc Lệ, nơi nào có anh, nơi đó là bầu trời của em.

Anh không còn, thế gian này liền trở thành một lồng giam trói buộc em.

“Hoắc gia, cảm ơn anh vì tất cả những điều anh đã làm cho em, cảm ơn anh vì trong lúc em tuyệt vọng nhất đã đến bên em, bức tranh này em muốn tặng cho anh.” Đào Thất nâng bức tranh bằng hai tay, đưa tới trước mặt Hoắc Lệ, ánh mắt kia vẫn luôn thủy chung trong suốt sáng ngời, là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời Hoắc Lệ.

Hoắc Lệ biết, Đào Thất đã trưởng thành rồi.

“Tranh của Thất Thất tặng, tôi nhất định phải treo lên cẩn thận, chọn một góc bắt mắt nhất để trưng bày.” Gió nhẹ thoảng qua, bức tranh trong tay khẽ phất phơ, được Hoắc Lệ tỉ mỉ cất đi.

Bất tri bất giác Đào Thất đã ở cùng Hoắc Lệ 3 tháng, trong yên lặng ngắm phố phường giăng đèn kết hoa, lúc này cậu mới nhận ra Tết âm lịch đã sắp tới rồi.

Nhưng Hoắc Lệ vẫn bình thản không chút động tĩnh, những dịp lễ tết này anh cũng không thường để tâm.

Kiếp trước vào khoảng thời gian này, Đào Thất thường im lặng ngồi trong phòng, vẽ tranh, ngắm đồ cổ hoặc là tập chơi vài loại nhạc cụ Tây Dương. Chờ đợi Hoắc Lệ về nhà, sau đó trao cho anh một cái ôm ấm áp, cũng chỉ đến vậy.

Nhưng kiếp này, Đào Thất muốn tặng anh một món quà năm mới đặc biệt, cậu trước kia không biết sở thích của Hoắc gia là gì, chỉ biết một điều duy nhất đó là Hoắc Lệ thích cậu.

Kiếp này, cậu cùng chưa từng thấy Hoắc Lệ thể hiện hứng thú với bất cứ thứ gì, điều duy nhất cũng chỉ là Hoắc Lệ thích cậu.

Nếu có thể làm một số việc có ích cho Hoắc gia, vậy thì cậu sẽ rất vui vẻ, ánh mắt đen nhánh của cậu đảo qua một vòng, trong đầu nảy ra vài suy nghĩ ngốc nghếch.

“Hoắc gia, vậy bây giờ anh đi treo tranh đi.” Đào Thất ngồi xếp bằng trên sofa, đuôi lông mày hơi nhếch cao, gương mặt thiếu niên tao nhã, có thể nhìn ra ba bốn năm sau nhất định sẽ trở thành một bộ dạng soái khí tuấn dũng như Hoắc Lệ.

“Được.” Hoắc Lệ sủng nịch nhìn sang, ngay lập tức nhận mệnh của Đào Thất.

Trong tranh là một con chim hoàng yến với bộ lông vàng kim đang nhu thuận cúi đầu, duỗi móng vuốt đậu trên một trạc cây lười biếng không muốn vỗ cánh bay đi, vài nét bút đơn giản phác lên khung cảnh một người lạc vào chốn thần tiên. Càng ngắm bức tranh Hoắc Lệ càng cảm thấy ấm áp trong lòng, anh đứng lên bước về phía cầu thang lên lầu.

Người vừa rời khỏi, Đào Thất liền nhanh chân chạy tới thềm cửa lớn, David vẫn nghiêm trang đứng đó như một vị thần giữ cửa.

Thân hình thẳng tắp không một động tác thừa, so với cây tùng bách trong sân kia còn cứng nhắc hơn.

“David, giúp tôi chuẩn bị vài ngọn nến và một cái bật lửa, cảm ơn.”

“Rõ.” David nghe được âm thanh truyền đến sau lưng liền biết ngay đó là Đào Thất, mà hiện giờ trong Hoắc trạch cũng chỉ có hai vị chủ nhân là Đào Thất và Hoắc Lệ.

Có lẽ là bốn người, David và Hắc ca.

Đầu bếp sẽ đến biệt thự nấu cơm đúng giờ, mà các vệ sĩ canh cổng sẽ chia ca cách ngày đổi ca một lần.

Từ lần trước Đào Thất đột nhiên bạo phát nổ súng về phía Mao Cống Hiến, Hắc ca đã tâm phục khẩu phục, mà David cũng thay đổi cái nhìn đối với cậu.

Người này miễn cưỡng cũng có tác dụng với Hoắc gia.

Không đến vài phút, David quay lại với vài cây nến trắng cùng bật lửa giao cho Đào Thất, Đào Thất cầm nến vội vàng quay về phòng mình ở lầu một, lấy một con dao nhỏ cắt đôi từng cây nến.

David không hiểu ý đồ của cậu, chơi nến có gì vui, nhưng hắn cũng biết nên giữ miệng, không nên quá tò mò, cho rằng có lẽ là việc riêng liên quan đến Hoắc gia. Thú vui cũng thật kỳ quặc, David khó hiểu quay về vị trí canh cửa.

Mãi đến tận giờ cơm tối, bầu trời dần chuyển đen, Đào Thất vẫn chưa ra khỏi phòng. Hoắc Lệ biết được chuyện cậu xin nến, liền gõ cửa phòng nghe ngóng.

“Được rồi đừng vào, đợi thêm một lát.”

Trong phòng truyền đến tiếng ngăn cản của Đào Thất.

Lại thêm nửa giờ trôi qua…

“Ôi…”

Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng kêu đau của Đào Thất, ánh mắt Hoắc Lệ tối sầm, khẩn trương lấy chìa khóa tra vào ổ.

“Lạch cạch…” Cửa phòng bật mở, đèn trong phòng phụt tắt.

“Thất Thất!”

Ánh nến bị gió thổi lay lắt, từng cây nến trắng dài xếp thành hình trên mặt đất, trong bóng đêm rực rỡ ánh nến vàng ấm áp.

Đào Thất ngồi xổm bên cạnh dãy nến, đang thắp nốt ngọn nến cuối, Hoắc Lệ cuống quýt kéo cậu đứng lên ôm chặt vào lòng.

“Đừng nghịch lửa nữa, rất nguy hiểm.”

“Em… không sao mà.” Đào Thất đột nhiên bị túm lên, lấy tay nhéo nhéo thắt lưng anh, cậu chỉ trên mặt đất ý bảo anh nhìn đi.

Những ngọn nến xếp thành một bức hình trên mặt đất, bên trong còn có hai ngọn nhỏ tượng trưng cho hai người.

Trong bóng đêm thật bắt mắt.

“Đây là…” Hoắc Lệ ngẩn ra, sửng sốt.

Vừa nãy anh chỉ lo Đào Thất bị thương, nhìn thấy phía trước là bập bùng lửa, chưa kịp quan sát kỹ. Hiện tại giật mình hồi thần mới phát hiện dãy nến đang xếp thành hình một mái nhà.

Dưới mái nhà là hai người.

Hóa ra Đào Thất trốn trong phòng suốt cả buổi chính là để sắp xếp cái này, muốn tạo cho anh một bất ngờ.

“Hoắc gia, giao thừa ấm áp.”

Hóa ra hôm nay là đêm giao thừa. Đã lâu không ăn Tết, anh cũng quên mất việc này.

“Đây là gia đình em tặng cho anh.” Đào Thất từ trong lòng Hoắc Lệ ló mặt ra, ngẩng đầu nói.

Ánh mắt kia còn lấp lánh hơn cả ánh nến, rạng rỡ phát sáng trong đêm.

“Hoắc gia!”

Hoắc Lệ nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, ánh nến khiến cho bóng người anh đổ dài dưới đất.

“Hoắc gia, anh không sao chứ?”

“Không có chuyện gì.” Hoắc Lệ ổn định thần sắc, nâng tay kề sau gáy Đào Thất, giọng nói có chút khàn khàn, lại chứa đựng ôn nhu bất tận.

Gia đình, hóa ra Hoắc Lệ còn có thứ gọi là gia đình? Từ 7 8 năm trước khi mà người phụ nữ qua đời, người đàn ông kia cũng từ bỏ trần thế, anh đã không còn gia đình.

Gia đình là cái gì, là căn phòng cô độc tối đen.

Là căn phòng không một chút ánh sáng.

“Vậy anh có thích không, gia đình mà em tặng cho anh này?” Đào Thất cẩn thận dè dặt.

“Thích.” Trái tim như đập nhanh hơn, thiếu niên trước mắt này vì sao có thể ấm áp đến thế, khiến cho người ta luyến tiếc không nỡ buông tay.

“Ừm.” Đào Thất siết chặt cánh tay bên hông Hoắc Lệ, muốn làm cho anh cảm nhận được tâm tình lưu luyến không muốn rời.

Em hy vọng trong suốt nửa đời còn lại của anh, có thể xua tan bóng tối trong lòng anh, có thể mang đến ánh sáng cho anh, có thể tặng anh một mái nhà ấm áp…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi