CHIM HOÀNG YẾN

Ngày đó sau khi trở về, Bùi Hướng Tước vẫn không lên tinh thần được, lúc hai người nói chuyện cậu vẫn luôn trong tình trạng bất an.

Mà lúc này tại nhà của cậu tại thị trấn Hương Nam, vùng Giang Nam sông nước, nơi đó là một vùng quê với từng mảnh ruộng nối đuôi nhau trải dài, ngói xanh tường trắng, khói bếp tỏa ra khắp nơi.

Mưa xuân vừa dứt, trời thêm trong. Bùi Định hiếm khi ở nhà, buổi sáng lúc ăn cơm, Bùi Hướng Long đột nhiên nói, thầy giáo bảo những học sinh đóng tiền học thêm buổi chiều sau khi tan học có thể đến nhà thầy để học.

Chu Tú gõ lên đầu Bùi Hướng Long, nhẹ giọng nói: "Con không biết gần đây trong nhà chi tiêu nhiều, chuyện học thêm để nói sau đi."

Bát cơm của Bùi Định không hạ xuống, ngăn Chu Tú lại, một bộ trụ cột gia đình lớn tiếng nói: "Con nhà người ta đứa nào cũng đi học thêm, Tiểu Long lại không đi, sẽ bị rớt lại phía sau, phí phạm trí thông minh của nó. Trong nhà có khổ mấy, cũng không thể làm khổ đứa nhỏ được?" (Mị có hơi điên tiết mấy mẹ ạ)

Ăn cơm xong, Bùi Định đi vào phòng đếm tiền, rồi đưa cho Bùi Hướng Long xong còn dặn đừng làm mất. Ông ta nghĩ xem còn lại bao nhiêu tiền, không nhiều, không đủ mỗi ngày một bao thuốc lá, cũng không đủ để chơi mạt chược trong thời điểm nông nhàn sắp tới.

Mưa rơi từ mái ngói xuống nền đất xi măng kêu tí tách.

Bùi Định nghe tiếng nước, lại nghĩ xem còn có cách nào kiếm tiền không, đột nhiên nhớ ra, ông ta một tháng nay chưa nhận được tiền Bùi Hướng Tước gửi về.

Ông ta đi lên trấn trên, thẻ ngân hàng trống không, liền vội vã chạy về nhà, nhanh chóng gọi điện cho Bùi Hướng Tước mắng một trận.

Sau khi cúp máy, cũng hiểu phần nào tình hình, Bùi Định bực bội vừa lấy thuốc cùng bật lửa ra định châm lửa hút thuốc lại liếc mắt về phía Bùi Hướng Long đang làm bài tập, đành nhịn lại, đi ra phòng ngoài.

Thấy Bùi Định đã không còn nhìn mình nữa, Bùi Hướng Long lén lút lấy từ dưới chồng sách vở ra một các máy chơi game, chơi đến quên trời quên đất. Cậu ta hắc hắc cười, lấy được tiền học thêm rồi, cậu ta sẽ có đủ tiền mua cái máy chơi game cũ của bạn học.

Bùi Định hút thuốc, ông ta chán ghét Bùi Hướng Tước, cũng không phải cậu vừa sinh ra đã ghét, nhưng không biết vì sao sau này lại ghét cậu như thế.

Là từ khi nào?

Có lẽ là từ khi mẹ của Bùi Hướng Tước ốm liệt giường, không thể làm ăn, mà lại cần uống thuốc, khiến cho ông ta bắt đầu phải đi vay mượn ở bên ngoài. Khi đó ông ta chỉ cảm thấy bản thân bị vợ liên lụy, nhưng người này lại là mẹ con trai hắn, cho nên chỉ còn cách tiếp tục chống đỡ.

Về sau người kia chết, Bùi Định thở phào nhẹ nhõm, cưới Chu Tú về nhà, vốn đang yêu thương Bùi Hướng Tước nhưng không lâu sau Bùi Hướng Tước trở thành một kẻ đần độn, không thể nói chuyện. Thân thích cùng quê không dám chê cười trước mặt hắn, chỉ là có một lần trên đường về nhà sau khi chơi mạt chược thua hết tiền mới nghe được hai người trong thôn đang cười nhạo hắn, nuôi một người vợ bệnh và một đứa con ngu ngốc, nợ nần chồng chất, lại hèn nhát xúi quẩy. Bùi Định nghĩ, hắn nuôi thằng con ngu ngốc kia có tác dụng gì?

Lại không lâu sau, Bùi Hướng Long được sinh ra, Bùi Định đem tất cả tâm tư vào đứa con này, càng ngày càng ghét Bùi Hướng Tước, đứa con ngay cả nói cũng không nói được.

Bùi Định hút thuốc, nghĩ bản thân mình chẳng làm gì sai.

Chu Tú đeo tạp dề, từ trong phòng bếp xây bên ngoài đi ra, thấy Bùi Định ngồi xổm trước cổng hút thuốc, dưới chân vương đầy tàn thuốc, liền đi lên vỗ vai ông ta hỏi: "Có chuyện gì thế, ai chọc giận lão Bùi nhà chúng ta thế này?"

Bùi Định rít mạnh một ngụm, nhưng cũng không nổi giận được: "Còn ai ngoài thằng ngốc kia."

Ánh mắt Chu Tú tối sầm lại, nhưng trên mặt vẫn đầy dịu dàng nhu thuận ra vẻ khuyên nhủ: "Tiểu Tước ở bên ngoài làm sao? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Mấy hôm trước đã tới ngày thu tiền rồi mà cũng không thấy ông nói gì."

Nhắc đến chuyện tiền nong, Bùi Định càng tức giận, quăng mẩu thuốc xuống đất: "Nó nói cũng không biết nói, ai muốn tuyển nó chứ? Vất vả lắm mới mới nhớ ba tôi nói với mẹ cầu người ta tìm cho nó một công việc, chỉ làm khuân vác, ở công trường còn chưa đến một năm mới kiếm được chút tiền. Tháng này không lấy được tiền, nó vừa nhắn tin nói đội xây dựng kia bị cảnh sát bắt, việc cũng mất luôn. Bây giờ còn đang tìm việc, một đồng cũng không có."

"Này thật là.... Nhưng đội xây dựng kia làm sao lại dễ bị cảnh sát bắt như thế được, đều có người đứng sau chống lưng mà." Chu Tú hai mắt vừa đảo, đột nhiên nói: "Có khi nào thằng bé ở bên ngoài với mấy người kia, bắt đầu có dã tâm, kiếm được tiền cũng không muốn gửi về cho chúng ta. Nếu không cứ ở bên ngoài kiếm việc làm thì ăn cái gì uống cái gì?"

Bùi Định sửng sốt, gằn giọng mắng: " Nó lấy đâu ra cái gan chó như thế!"

Chu Tú suy xét một chút: "Là tôi nói lỡ như, mai đi hỏi Chu Tam trước đã."

Nói xong, bà ta than thở: "Hi vọng Tiểu Tước không làm ra mấy chuyện điên rồi kia. Tiền nó làm lụng, tôi với ông cũng không ham, chúng ta chỉ giúp nó giữ tiền. Về sau Tiểu Long trưởng thành, học hành đàng hoàng, có tiền đồ, cũng có thể giúp đỡ anh nó!"

Nhắc tới Bùi Hướng Long, sắc mặt Bùi Định thoáng hòa hoãn lại: "Ngay mai tôi sẽ đi hỏi."

Ở Trữ Tân mưa ít, thoáng cái đã đến tháng tư.

Hôm nay là thứ sáu, giáo viên chủ nhiệm nghiêm mặt đi ra khỏi phòng học, để lại một đám học trò thở vắn than dài.

Tháng tư, là một tháng không mấy vui vẻ, bởi vì thời gian kiểm tra giữa kì cũng trùng vào tháng này, cô giáo Trương lấy bảng biểu từ phòng giáo vụ lên nói cho học sinh biết thời gian bắt đầu đợt kiểm tra, dặn bọn họ ôn tập cho tốt.

Bùi Hướng Tước có chút bất an. Cậu hiểu rõ khả năng của mình, bình thường có thể miễn cưỡng làm hết đống bài tập hàm chứa những kiến thức vụn vặt, nhưng nếu phải làm một bài kiểm tra tổng hợp hết các kiến thức thì chắc chắn sẽ bị đánh gục không còn một mảnh giáp.

An Tri Châu trước khi về còn để lại một tờ giấy: "Không biết thì nhớ phải hỏi tôi."

Bùi Hướng Tước ngẩng đầu lên, vẻ mặt sầu não, chỉ "ừ" một tiếng.

Rầu rĩ cũng chẳng làm được gì, Bùi Hướng Tước thu thập sách vở, chậm rì rì trở về nhà.

Lúc này Lục Úc còn đang ở công ty, anh đã xử lý xong xuôi sự vụ của công ty, hiện tại có chút mệt mỏi, day day sống mũi và thái dương.

Lí Trình Quang đứng trước mặt anh, trong tay cầm một thiệp mời, là một buổi tiệc thiết lập quan hệ thương nghiệp ở Trữ Tân, mời rất nhiều người, Lục Úc cũng được coi là một người mới có địa vị ở Trữ Tân nên cũng được mời tham dự.

Lục Úc hỏi: "Khi nào?"

"Tối thứ bảy tới, tại khách sạn Hải Lam."

Lục Úc không kiên nhẫn với mấy chuyện này, anh không đồng tình với việc bám víu vào giao tình, kết giao với người khác này nọ, nhưng tình huống hiện tại không giống với trước đây, anh là người mới tới, phải giữ thể diện cho người ở đây.

"Trả lời họ, tôi sẽ đi." Lục Úc đóng một phần văn kiện lại, xếp chồng lên đống văn kiện ở bên cạnh: "Mang đống này đi đi."

Nói xong liền đứng lên, bộ dạng muốn về nhà.

Lục Trình Quang vừa thu dọn văn kiện vừa phỏng đoán suy nghĩ của Lục Úc. Lục Úc gần đây tan làm rất sớm, cứ đúng giờ đó đi về, đây là vì cái gì chứ? (Về nhà nấu cơm cho vợ ăn chứ gì nữa)

Có lẽ, anh cũng đã đoán được phần nào, có lẽ là vì thiếu niên ở nhà bên cạnh kia.

Lúc lên xe, Lục Úc theo thói quen nhìn ra ngoài cửa xe, thấy một tiệm ven đường vô cùng hút khách, anh mở cửa sổ, một mùi hương thoang thoảng thổi qua.

Lục Úc phân phó cho Lí Trình Quang.

Một lát sau, Lí Trình Quang mang theo hai túi đồ ăn quay lại, một túi mứt quả và một túi hạt dẻ nóng.

Lục Úc nói: "Mau lái xe đi." Đợi lát nữa, hạt dẻ sẽ nguội.

Bởi vì mất thời gian mua đồ nên lúc về nhà trời đã tối hơn thường ngày một chút. Lục Úc mang đồ ăn và mứt quả sang gõ cửa phòng bên cạnh, Bùi Hướng Tước mặc quần sóc áo phông đang ngồi trên bàn làm bài tập.

Lục Úc cầm hạt dẻ rang đường và mứt quả đặt lên bàn, cẩn thận đưa cho Bùi Hướng Tước đang chăm chỉ học tập.

"Ăn đi, để nguội sẽ không ngon."

Bùi Hướng Tước im lặng cầm lấy.

Rau và thịt đều đã được xử lý từ trước, cũng không cần rửa lại, lãng phí thời gian. Lục Úc thuần thục thái rau, bật bếp, cho dầu vào chảo, bắc nồi lên, căn đúng thời điểm mà cho gia vị vào nồi. Khí lực ở cổ tay anh vừa đủ, nấu ăn cũng rất chắc tay, hương thơm từ đồ ăn lan ra tứ phía.

Anh vừa mới làm xong một món, Bùi Hướng Tước đã đi đến bên cạnh, đưa một chén nhỏ đến trước mặt anh, hạt dẻ bên trong chất đầy thành một ngọn núi nhỏ.

Ngón tay của cậu ửng đỏ, gói hạt dẻ được bọc rất kĩ, có lẽ đã bị bỏng. Cậu nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Để nguội ăn không ngon."

Lục Úc thở dài, cầm hai hạt lên nếm thử, vừa ngọt vừa mềm, rất ngon. Có lẽ chim sẻ nhỏ kia vẫn chưa ăn, chỉ chăm chăm bóc hết đống này để trước mặt mình.

Từ sau khi đi khám, mỗi tối đều cùng nhau ăn cơm, trước khi ngủ còn hát cho anh nghe, tiếp xúc thân thiết như thế khiến cho quan hệ của hai người ấm dần lên rất nhiều. Lục Úc rất biết cách ở chung, anh cầm một hạt nhét vào miệng Bùi Hướng Tước, hạt dẻ này có chút to, cậu phải há rộng miệng mới có thể đút vào.

Lục Úc lại vui vẻ ăn hai hạt: "Ăn ngon lắm. Nhưng để ở đây vướng chân vướng tay, em cầm ra kia ăn đi."

Bùi Hướng bưng chén nhỏ, xoay người đứng ở cạnh cửa bếp: "Vậy anh nhớ lát nữa phải ăn đấy."

Lục Úc tống cậu ra ngoài.

Nấu xong vài món đơn giản, Bùi Hướng Tước đã cắm cơm từ trước, không bao lâu sau đã có thể ăn.

Lúc ăn cơm Bùi Hướng Tước vẫn còn không quên đọc thuộc mấy từ mới tiếng Anh.

Lục Úc cũng không ngăn cậu, vừa gắp thức ăn vào bát cậu vừa hỏi: "Hôm nay sao lại chăm chỉ thế, ăn cơm cũng không chịu buông sách xuống?"

Bùi Hướng Tước đối với thanh âm của anh đã rất quen thuộc, chỉ lặp lại hai lần đã hiểu, vẻ mặt đau khổ: "Sắp thi. Tôi còn.....nhiều thứ không biết."

Nói tới đây liền có chút ngại ngùng, dù sao cũng cảm thấy lãng phí cơ hội học.

Lúc Úc ngẩn ra: "Tôi có thể dạy em."

"Sao, không tin à?" Lục Úc nhìn bộ dáng của Bùi Hướng Tước, do dự một hồi: "Lúc tôi đi học thành tích cũng không phải tệ, sẽ không dạy sai cho em đâu."

Lời anh nói nửa thật nửa giả, lúc còn học ở nước ngoài, thành tích của anh thực sư rất tốt. Nhưng có một đoạn thời gian vô cùng buông thả, không chỉ học, mà ngay cả thi cũng không qua.

Nhưng bộ dạng chân thành của anh vẫn dễ dàng lừa được Bùi Hướng Tước.

Trong suy nghĩ của Bùi Hướng Tước, có cái gì mà Lục thúc thúc không biết sao?

------- Không có.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi