CHIM TRONG LỒNG

Editor: Bạch Miêu

Beta: Tửu Thanh

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám trả lời.

Tiêu Tuấn Trì lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương phi đang nằm dưới đất. Một lúc lâu sau, hắn giơ tay, thản nhiên nói: “Lương phi mất trí, hành thích bệ hạ, bị thị vệ giết chết. Vương Đức Hải, dọn dẹp đi.”

Vẻ mặt bình thản của hắn khi nhìn Lương phi như đang nhìn một con thú, không chút hoảng sợ nào.

Vương Đức Hải thi lễ, đáp: “Tuân lệnh.”

Mấy tên thái giám nhanh tay nâng thi thể Lương phi lên, xung quanh vẫn tĩnh lặng như cũ, không ai dám nhiều lời. Chỉ có Cách Hồ Na dường như vẫn không hiểu không khí này, cười ha hả nói: “Bệ hạ đánh bại con gấu này, thật tốt quá. Ta không dám nhận vị trí đứng đầu, bệ hạ mới là người có thực lực nhất ở đây.”

Không biết nên nói nàng ấy không hiểu chuyện hay đang cố tình châm chọc nữa.

Cách Nhĩ Kim bên cạnh Hào Châu vương Tiêu Phi Túc chỉ muốn may miệng muội muội nhà mình lại.

Tiêu Phi Túc không để ý nhiều như vậy, mỉm cười tiếp tục câu chuyện: “Ta thấy bệ hạ rất giống Đại ca năm đó, sau này người nhất định sẽ trở thành một vị vua có năng lực. Đợi Tam đệ trả quyền lực lại cho bệ hạ, bệ hạ có thể tha hồ phát huy phong cách rồi.”

Tiêu Tuấn Trì bình tĩnh gật đầu xem như đồng ý.

Tiêu Vũ Xuyên bước đến bên cạnh Tiêu Tuấn Trì, như cười như không, nói: “Tam hoàng thúc không trách trẫm chứ? Nàng ta liên tục xui trẫm và mẫu hậu nghi ngờ Tam thúc. Không biết nàng ta đã từng bí mật tố cáo với Tam thúc chưa? Trẫm vô cùng tin tưởng Tam thúc. Nếu nàng ta châm ngòi chia rẽ hai chúng ta thì đúng là chết không hết tội.”

“Sao vậy?” Tiêu Tuấn Trì xoay nhẫn ngọc ban chỉ trên tay, ung dung nói, “Thần không để ý đến mấy lời nhăng cuội đấy đâu. Hơn nữa đất là đất của vua. Đại Ngụy là của bệ hạ, tất cả đều do bệ hạ quyết định.”

Tiêu Vũ Xuyên nở nụ cười, Tiêu Phi Túc ở bên cạnh cũng cười ha ha: “Nói hay lắm, đất là đất của vua.”

Lúc này khung cảnh mới bắt đầu có sức sống trở lại.

Khương Linh Châu cười theo hai tiếng, không ăn nổi trà bánh trên bàn nữa rồi. Nàng liếc sang bên cạnh, đám Lục Chi Dao, Hà Uyển Thanh đều là phụ nữ chốn khuê phòng, chưa từng thấy cảnh máu me nên sắc mặt ai nấy đều trắng bệch. Mà sắc mặt Tạ Mỹ nhân và Lục Hoàng hậu còn nhợt nhạt hơn.

Nghĩ đến người bắn chết Lương phi là người hàng đêm ngủ cạnh các nàng thì sao mà không sợ hãi cho được?

Tuy nhiên, Thái hậu là người đã trải qua nhiều mưa gió, bây giờ bình tĩnh lại, chỉ vỗ nhẹ lên ngực, chầm chậm thở dài, khẽ lẩm bẩm: “May mắn, may mà hoàng nhi không bị thương.”

Nàng ta dùng khăn che môi, mỉm cười.

Lương phi chết, vẻ mặt chúng thần tử đều tràn ngập hoảng sợ. Tiêu Vũ Xuyên người bắn chết Lương phi mặt không đổi sắc, mỉm cười định quay lại ăn bánh uống trà với Thái hậu. Lúc đi ngang qua Tiêu Phi Túc, hắn ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Nhị thúc, trẫm thấy muội muội của Cách Nhĩ Kim rất thú vị, nàng ấy đã hứa hôn với ai chưa?”

Tiêu Phi Túc ngăn Cách Nhĩ Kim mở miệng, trả lời thay: “Hồ Na là người có cá tính mạnh mẽ, thường nói nam nữ bình đẳng, vì vậy đến giờ vẫn chưa tìm ra vị hôn phu vừa ý.”

“Tốt quá.” Tiêu Vũ Xuyên vỗ tay, trở về bên cạnh Phòng Thái hậu.

Đợi Tiêu Vũ Xuyên đi, Tiêu Phi Túc mới đen mặt. Hắn ngắm nhìn Tiêu Tuấn Trì từ xa, thấy hắn nói nói cười cười với Vương phi thì không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Từ nhỏ Tiêu Vũ Xuyên đã ngang bướng, chọi gà cưỡi ngựa, ham chơi háo sắc, nói chung là một kẻ vô dụng, bùn loãng không trát được tường, may mà Tiêu Tuấn Trì nhiếp chính nhiều năm, tránh cho giang sơn rơi xuống tay Tiêu Vũ Xuyên rồi bị hủy hoại sạch sành sanh. Nhưng xem ra lần này cháu trai hắn ta đổi tính rồi, vui giận thất thường. Chỉ nói đến việc nét mặt Tiêu Vũ Xuyên không thay đổi khi bắn chết Lương phi đã đủ thấy lòng dạ sâu không thấy đáy đến mức nào.

Tiêu Phi Túc ngồi lại bàn tiệc, không khỏi nhắm mắt suy nghĩ sâu xa.

Nếu hắn nhìn lầm Tiêu Vũ Xuyên nhiều năm như vậy, mà Tiêu Tuấn Trì sớm biết tính tình Tiêu Vũ Xuyên… Không phải hai người này liên thủ lại để hạ hắn chứ?

Không, không thể nào.

Năm đó Tiêu Phi Túc châm ngòi khiến Tiêu Vũ Xuyên và Tiêu Tuấn Trì không thể liên minh. Hai người này chỉ có thể ngờ vực, ngao cò tranh nhau, đánh nhau đến chết.

Tiêu Phi Túc trời sinh đa nghi, giờ phút này bắt đầu ngồi suy nghĩ rất lâu.

Thi thể Lương phi bị khiêng ra sau, người của gánh hát Ngũ Thụy tới dựng sân khấu kịch, thu xếp để diễn trò. Vì Tiêu Tuấn Trì đã hứa để Cách Hồ Na chọn kịch nên nàng ấy đang cầm danh sách chọn vở ‘“Vụ án Diêu phủ”.

Vừa nghe thấy tên này, sắc mặt Tiêu Phi Túc lập tức kém đi. Cách Nhĩ Kim vội vàng giật lấy danh sách từ tay muội muội, dùng tiếng Hung nói gì đó. Cách Hồ Na mỉm cười, đổi thành “Đàn Minh Phi”.

Lúc này sắc mặt Tiêu Phi Túc mới trở lại bình thường.

Hắn nhìn gương mặt rực rỡ ý cười của Cách Hồ Na, trong lòng cảm thấy hơi không vui. Muội muội này của Cách Nhĩ Kim không biết trời sinh đần độn hay cố tình mà luôn làm trái ý người khác.

Hà Uyển Thanh thấy vậy, dường như tìm được cơ hội phát uy, lập tức dạy dỗ Cách Hồ Na: “Na Tháp Nhiệt Cầm! Ngươi có ý gì? Có lời gì thì đường đường chính chính mà nói, chọn một vở kịch để châm biếm người khác thì giỏi ở đâu chứ? Thật mất mặt!”

Cách Hồ Na lẩm bẩm một câu tiếng Hung rồi nói: “Bẩm Vương phi, ta không có ý gì cả.”

Tiêu Phi Túc đưa tay cản Cách Nhĩ Kim, ra vẻ khiêm tốn nói: “Không phải chỉ là một vở kịch thôi sao? Không đáng cãi nhau. “Vụ án Diêu phủ” này do đám dân chợ búa đồn thổi nói bậy, mọi người đều biết, bổn vương cũng không ngại. Diêu gia hại Đại ca ta chết thảm, tru di cửu tộc là trừng phạt đúng tội.”

“Vâng…” Cả người Cách Nhĩ Kim đầy mồ hôi, đáp lại, “Vương gia nói rất đúng.”

Hà Uyển Thanh thấy Tiêu Phi Túc mở miệng, lúc này mới không gây phiền phức cho Cách Hồ Na nữa.

Con hát diện hoa phục lộng lẫy lên đài, hất tay áo dài, giọng hát uyển chuyển, âm thanh ung dung. Tiêu Phi Túc dựa vào ghế nhắm mắt nghe, bỗng nhiên nói: “Hay Triêu Vân cũng thổi khúc này đi?”

Hắn hỏi một lúc lâu mà Trắc phi Bình thị bên cạnh vẫn cúi đầu không nói, dường như không nghe thấy.

Thấy cảnh này, Hào Châu vương phi Hà Uyển Thanh cười khẩy.

Ban đêm đám người ngủ ở hành cung, vốn muốn ăn thịt rừng, chỉ có điều Thái hậu bị hoảng sợ, lại gặp chuyện Lương phi nên khẩu vị không tốt. Đợi đám người dựng giá nướng lên, Thái hậu lại nôn ọe. Nữ quyến đi theo ai cũng còn hoảng sợ nên chẳng ăn uống được gì, Tiêu Tuấn Trì cho phép bọn họ trở về nghỉ ngơi.

Dường như Cách Hồ Na có lời muốn nói với Khương Linh Châu, nhất quyết mời nàng cùng về. Nhưng nói thế nào Cách Hồ Na cũng là người của Hào Châu vương, Tiêu Tuấn Trì quyết định không để nàng ấy ở cùng với Khương Linh Châu.

Thế là Tiêu Tuấn Trì không biết xấu hổ theo sau hai người.

May mà trên đường đi không xảy ra chuyện gì, Cách Hồ Na cười hì hì khen Khương Linh Châu xinh đẹp, thỉnh thoảng xoa bàn tay nhỏ của nàng, kể mấy chuyện trên thảo nguyên khiến nàng bật cười. Thấy mỹ nhân cười, Cách Hồ Na cũng cười rất vui vẻ.

Tiêu Tuấn Trì bị ghẻ lạnh ở phía sau, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn cảm giác mình như một tiểu thiếp, đi theo sau lão gia và chính thê, trơ mắt nhìn hai người liếc mắt đưa tình.

Đợi Cách Hồ Na về ngự hoa viên nghỉ ngơi, cuối cùng hắn cũng có thể ở cùng Khương Linh Châu. Vừa thở dài một hơi thì nghe thấy tiếng “xoẹt”, thì ra nhánh cây trong rừng làm trang phục cưỡi ngựa trên người Khương Linh Châu rách một vết dài.

Da thịt trơn bóng của nàng trần trụi dưới ánh trăng giống như viên ngọc tỏa sáng.

“Cái này bị rách rồi…” Khương Linh Châu định gọi tỳ nữ lấy y phục dự bị thì nhớ ra đám tỳ nữ đã bị Tiêu Tuấn Trì đuổi đi, bỗng chốc mặt mày ủ rũ, “Thiếp không thể chật vật như vậy đi ra ngoài được.”

“Đừng sợ, vi phu đổi y phục cho nàng.” Tiêu Tuấn Trì cởi y phục trên người ra, khoác lên vai nàng.

Đêm xuân se lạnh, gió thổi khiến cổ hắn hơi buốt. Hắn giúp nàng chỉnh y phục, bỗng nhiên Khương Linh Châu tựa đầu vào ngực hắn giống như một con mèo nhỏ bị bắt nạt.

Tay Tiêu Tuấn Trì cứng lại, di chuyển từ trên xuống dưới, cuối cùng đặt lên lưng nàng.

“Vương phi sao thế? Lạnh à?” Hắn hỏi.

“Không lạnh.” Nàng đáp, đầu ngón tay mảnh khảnh chỉnh y phục hắn, “Chẳng qua nghĩ đến Lương Lục Huệ, trong lòng cảm thấy bứt rứt.”

Tiêu Tuấn Trì bật cười, hắn vuốt ve tiểu Vương phi khẽ run rẩy trong ngực, nói: “Có gì mà bứt rứt? Nàng ta gieo gió gặt bão thôi. Gần vua như gần hổ, nhìn qua đứa cháu kia của ta như con mèo nhưng thật ra còn ác hơn hổ. Nàng ta không hiểu những điều này mà còn tùy tiện cáo mượn oai hùm, đây là cái giá phải trả.”

“Người Tiêu gia đều như vậy sao?” Nàng ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại, nét mặt lo lắng, “Nếu có một ngày chàng giống như Lương phi, không cẩn thận chọc giận con hổ kia…”

“Không đâu.” Tiêu Tuấn Trì dùng tay ôm trọn vòng eo nàng, ngón tay bắt đầu làm xằng làm bậy, “Nếu đứa cháu kia là hổ thì ta chính là thợ săn. Hắn không động đến ta được.”

Khương Linh Châu thấy vẻ bình tĩnh của hắn, không biết tại sao lập tức được tiếp thêm sức mạnh.

Người trước mặt nàng có năng lực để tự phụ.

Chỉ có điều không biết rốt cuộc Tiêu Tuấn Trì nghĩ thế nào.

Hoàng vị vốn của Tiêu Vũ Xuyên, sẽ có một ngày hắn phải trả lại quyền lực trong tay. Nhưng nhìn tình trạng bây giờ, quả thật Tiêu Vũ Xuyên không nên thân, háo sắc ham chơi không nói, còn bắn chết sủng phi, xem mạng người như cỏ rác. Nếu thật sự để dạng người này nắm quyền thì nước Ngụy sẽ ra sao?

“Vương gia từng nói với thiếp rằng Lương phi lừa bệ hạ độc sủng một mình nàng ta.” Nàng cụp mắt, trong lòng đầy nghi ngờ, “Nhưng thiếp thấy không hẳn vậy. Thái hậu và bệ hạ đều không phải người đơn giản. Vì vậy Vương gia…”

“Nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Tiêu Tuấn Trì ngắt lời.

Hắn khẽ thở dài, nói: “Nàng rất thông minh, ta sớm nên biết không chuyện gì có thể qua mắt nàng được. Nhưng ta không muốn những chuyện phiền lòng này quấy rầy nàng.”

Nàng do dự trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Thiếp còn tưởng rằng vì mình là người ngoài nên Vương gia mới không nói rõ với thiếp.”

“Xem Vương phi là người ngoài ư?” Hắn cười, “Vương phi đừng quan tâm những chuyện này nữa. Mọi việc đều có ta xử lí.”

Nếu như không xử lí được thì sao?

Trước có sói, sau có hổ, Tiêu Tuấn Trì cũng chỉ là một vị Bồ Tát.

Nàng nghĩ như vậy, chợt nghe Tiêu Tuấn Trì không biết xấu hổ nói: “Vương phi đang lo lắng cho ta à? Vương phi như vậy khiến ta rất vui. Nếu không cũng chẳng xuân buồn thu thương, sầu hoa lo trăng, thấy Lương phi thì lập tức lo lắng cho ta.”

Khương Linh Châu lập tức quên hết những chuyện đang nghĩ, trong lòng buồn bực không thôi.

Được đằng chân lên đằng đầu!

“Vương gia.” Nàng cố nặn ra một nụ cười dịu dàng, “Chàng đổi y phục cho thiếp rồi thì chỉ mặc áo trong đi ra khỏi khu rừng này. Đường đường là Nhiếp Chính vương, là bộ mặt của quốc gia, sao y phục có thể không ngay ngắn được chứ? Thiếp có kế này…”

Tiêu Tuấn Trì thấy nàng trở nên dịu dàng thì trong lòng lập tức cảnh giác.

Nàng lại có biện pháp kỳ quái nào đó rồi!

Không bao lâu sau, cuối cùng Tiêu Tuấn Trì cũng đi từ trong rừng ra. Hắn cứng ngắc mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa của nữ bị rách, khoác áo choàng màu đỏ, khuyên tai bằng vàng, chân mang một đôi giày nhỏ, mái tóc đen được búi lên…

Đại hán mặc nữ trang.

Đúng lúc Phó Huy đi ngang qua nhìn thấy Tiêu Tuấn Trì, bao đựng tên trong tay rơi xuống đất.

“Vương, vương gia…”

***

Bốn, năm ngày sau, cuộc săn mùa xuân kết thúc, mọi người trở về Tây cung. Bởi vì chuyện Lương phi, Thái hậu bị hoảng sợ, hàng đêm đều không ngủ ngon. Mặc dù Lương phi chết trong tay Tiêu Vũ Xuyên nhưng Thái hậu lại thường xuyên gặp ác mộng. Theo lời Linh Đông nói, mấy ngày liền Thái hậu đều mơ thấy Lương phi ngồi trước giường mình.

Vừa về tới Tây cung, Thái hậu bí mật mời đại phu riêng vào cung bắt mạch cho mình, sau đó kê mấy đơn thuốc an thần. Nhưng dù vậy Thái hậu vẫn không ngủ yên được, thế là quyết định lên chùa Từ Ân ở núi Tĩnh Đình để tĩnh dưỡng một phen.

Núi Tĩnh Đình nổi tiếng là núi thờ Phật, trên núi có vài ngôi chùa. Mỗi sáng lúc sương mù lên, ánh sáng của Phật từ trong núi cao tỏa ra, linh khí ngập tràn, là vùng đất trù phú Phật duyên. Triều đại thay đổi nhưng người Tiêu gia đời nào cũng ăn chay niệm Phật, đều đến nơi đây để tu tâm.

Trước khi đi mấy ngày, Phòng Thái hậu ngồi trong cung, lòng tràn ngập lo sợ.

Cung điện chạm trổ vàng ngọc xa xỉ. Sảnh đường to như vậy nhưng lại vô cùng yên tĩnh. Mấy cung nữ đứng đằng xa cúi đầu không dám liếc mắt. Giữa không gian tĩnh lặng như vậy, Phòng Thái hậu đứng dậy, tay vuốt phẳng y phục tạo ra âm thanh cực kì chói tai.

Phòng Thái hậu cầm gương lên, nhìn dung nhan mình trong đó rồi bảo Linh Đông cầm son môi tới cho môi thêm chút sắc đỏ. Nàng ta nhíu lông mày lại, đôi tay khẽ đặt lên bụng, đầu ngón tay đeo hộ giáp đính ngọc lục bảo vuốt ve bụng, trong đôi mắt vừa vui vẻ vừa sầu lo.

“Bệ hạ tới chưa?” Nàng ta hỏi Giáng Xuân.

“Hồi bẩm Thái hậu nương nương, bệ hạ… hình như còn ở chỗ Tạ Mỹ nhân.” Giáng Xuân cẩn thận đáp.

Lông mày Phòng Thái hậu nhíu lại, khuôn mặt hiện lên vẻ giận dữ. Nàng ta nhìn thấy dung mạo nhạt nhẽo của mình trong gương, rồi nghĩ tới Tạ Mỹ nhân mặc dù có sẹo nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng quyến rũ, không khỏi giận dữ hất gương rơi xuống đất.

Tiếng vỡ vang lên, gương đồng rơi nát.

Đám cung tỳ im lặng, chỉ có Giáng Xuân khuyên nhủ: “Thái hậu nương nương bảo trọng thân thể.”

“Tạ Mỹ nhân?! Lương Lục Huệ rồi lại tới Tạ Như Oanh!” Phòng Thái hậu oán hận nói, “Chỉ vì đôi mắt kia, chỉ vì dung mạo nàng ta giống Hà Dương công chúa!”

Nàng ta vừa nói xong thì nghe thấy giọng nói uể oải của Tiêu Vũ Xuyên truyền từ ngoài phòng.

“Sao mẫu hậu lại tức giận nữa rồi? Không tốt cho bào thai trong bụng chút nào.”

Phòng Thái hậu bình tĩnh lại, nói: “Ta còn nghĩ hoàng nhi không định tới.”

“Mẫu hậu đến núi Phật tĩnh dưỡng, trẫm là thần tử, sao có thể không đến đưa tiễn được?” Tiêu Vũ Xuyên bước vào trong điện, thấy gương vỡ đầy đất và vẻ ghen ghét khác với ngày thường của Phòng Thái hậu, hắn ung dung nói, “Mẫu hậu hất gương cũng không tốt. Có câu gọi là “Gương vỡ khó trọn vẹn”, không phải sao?”

Phòng Thái hậu không nói lời nào.

“Đúng rồi, mẫu hậu.” Tiêu Vũ Xuyên ngồi xuống, véo khuôn mặt của Giáng Xuân, “Trẫm thấy gần đây mẫu hậu suy nghĩ nhiều, cần thường xuyên đọc kinh trước Phật tổ, không bằng lần này mẫu hậu lên núi Tĩnh Đình thì cứ ở chỗ ấy nghỉ ngơi, đừng về Tây cung nữa nhé?”

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Phòng Thái hậu lập tức trắng bệch.

Nàng ta run rẩy vung tay lên, cất giọng yếu ớt: “Vũ Xuyên, chàng… chàng muốn ta trông coi nhiên đăng Cổ Phật đến cuối đời ư?”

Tiêu Vũ Xuyên vẫn nở nụ cười vô tâm, hắn không để ý đến sắc mặt Phòng Thái hậu, ôm Giáng Xuân vào trong ngực, cọ xát từ trên xuống dưới một phen, thoải mái nói: “Mẫu hậu đừng quên, người vốn nên làm bạn với nhiên đăng Cổ Phật. Nếu không phải trẫm nhất thời nổi hứng, mẫu hậu vốn còn đang thay phụ hoàng trông coi cung điện, lẻ loi trơ trọi sống một mình đấy nhé.”

Phòng Thái hậu lùi về sau một bước, suýt nữa giẫm lên gương vỡ trên đất. Nàng ta không thể tin nổi: “Vũ Xuyên, chàng không sợ ta truyền việc này đến tai người khác ư?” Nàng ta dùng tay che chở phần bụng, “Thứ trên người ta, có thể là… có thể là máu mủ của chàng!”

Nàng ta nói xong lời này, trước mắt bỗng nhiên trở nên xám xịt.

Phòng Nguyệt Khê không hiểu vì sao mình lại trở thành người như vậy.

Chớp mắt một cái, dường như nàng ta vẫn là hòn ngọc quý trên tay Phòng gia, trong lòng đầy vui vẻ chờ gả cho một vị hôn phu tốt. Đột nhiên, trong cung truyền thánh chỉ muốn nàng ta vào cung làm Hoàng hậu.

Đêm động phòng hoa chúc, lúc nến sắp cháy hết, Đế vương oai hùng đẩy cửa cung ra, bước đến trước mặt nàng ta, không làm thơ cũng không cởi áo tân lang, chỉ nói với nàng ta rằng: “Phòng Nguyệt Khê, cả đời này trẫm đành thẹn với nàng.”

Tiên đế Tiêu Đồ Ký là người chung tình, câu này quả thật không sai.

Mặc dù thê tử trước A Đạt Mạt thị đã chết nhiều năm nhưng hắn vẫn nhớ nhung người phụ nữ kia, đến nỗi nhiều năm sau để trống hậu vị. Mặc dù triều thần góp ý rằng không thể không cưới Phòng Nguyệt Khê, nhưng hắn lại không muốn vi phạm lời hứa với ái thê.

Hắn có thể cho Phòng Nguyệt Khê vị trí Hoàng hậu, cho nàng ta châu báu của cải vô hạn, giúp người Phòng gia từng bước thăng chức, nhưng hắn lại không thể coi Phòng Nguyệt Khê là thê tử.

Phòng Hoàng hậu còn quá trẻ, một mình trông coi cung điện lớn như vậy, nghe những lời hâm mộ “Độc sủng lục cung, ao ước của nhiều người”, trong lòng chỉ có thể cười mỉa không nói.

Phí hoài tuổi xuân, hiu quạnh cô đơn, những châu báu danh lợi này sao có thể bồi thường nổi?!

Hai tháng sau, Tiêu Đồ Ký chết trận trên đường đến phía Tây. Trong triều đồn đại, nói do Tiêu Tuấn Trì ám sát Tiêu Đồ Ký, nhưng cuối cùng Tiêu Tuấn Trì vẫn ngồi lên vị trí Nhiếp Chính vương. Đáng thương nhất là đứa con duy nhất Tiêu Đồ Ký để lại, đứa bé lẻ loi một mình, không phụ mẫu, đối mặt với Tiêu Tuấn Trì nắm quyền nhiếp chính giống như lấy trứng chọi đá, yếu ớt bất lực.

Khi đó Phòng Nguyệt Khê nghĩ, đều là những kẻ đáng thương trong chốn thâm cung vắng vẻ, không bằng quan tâm hắn thêm một chút.

Về sau, Tiêu Vũ Xuyên trở thành thiếu niên, có thêm mấy phần tuấn mỹ của Tiêu Đồ Ký. Người Tiêu gia đều có vẻ ngoài rất đẹp, ngay cả Tiêu Vũ Xuyên chưa đầy hai mươi tuổi cũng thế. Thâm cung quạnh quẽ không có người làm bạn, Phòng Nguyệt Khê nhất thời động lòng, từ đó chân hãm sâu xuống vũng bùn, không thể kiềm chế được.

Chỉ có điều Tiêu Vũ Xuyên là người đa tình.

Mặc dù hắn đã nếm thử hương vị tình yêu trên người Phòng Thái hậu nhưng vẫn nạp sủng phi, về sau có Lương Lục Huệ vào cung độc sủng. Phòng Nguyệt Khê sinh lòng ghen ghét, mấy lần ra tay với những phi tần có thai.

Lương Lục Huệ vô tình phát hiện chuyện Phòng Nguyệt Khê và Tiêu Vũ Xuyên, nàng ta tự cho rằng mình nắm cả bầu trời, ngày càng ngang ngược, không ai bì nổi. Tiêu Vũ Xuyên tương kế tựu kế, lừa mọi người trong lẫn ngoài cung, hướng mũi nhọn vào Lương phi.

Sau khi gả đến đây, Khương Linh Châu muốn tra rõ chuyện phi tần sảy thai. Thấy Lan cô cô tay chân nhanh nhẹn, muốn điều tra chân tướng, Phòng Nguyệt Khê lập tức đẩy Lương Lục Huệ ra làm hình nhân thế mạng.

Đày vào lãnh cung còn chưa đủ, sự ghen tỵ khiến nàng ta muốn Lương Lục Huệ chết. Nàng ta sớm có ý định giết Lương Lục Huệ để yên tâm, vừa may nhờ lần đi săn này Lương Lục Huệ bị bắn, giúp tiêu tan hậu họa về sau.

Sau khi trở về từ hành cung, Phòng Nguyệt Khê phát hiện mình đang có thai, vừa mừng vừa lo. Vui vì đứa bé này là con của Tiêu Vũ Xuyên, lo vì nàng ta là một quả phụ, nếu để triều thần phát hiện việc này thì chẳng phải tự tìm đường chết ư?

Vì vậy Phòng Thái hậu quyết định lánh lên núi Phật, chờ sinh con rồi trở về Tây cung.

Bỗng nhiên Tiêu Vũ Xuyên nói ra lời ấy, bảo nàng ta đừng quay về Tây cung nữa!

Tiêu Vũ Xuyên buông Giáng Xuân trong ngực ra, nói: “Mẫu hậu, trẫm khuyên người nên cầu phúc nhiều hơn trước mặt Phật tổ, nếu không phải vì người, có lẽ bây giờ mấy đứa trẻ đáng thương trước kia của trẫm đã ê a học nói rồi.”

Ngoài miệng Phòng Nguyệt Khê cười nhưng trong lòng không cười nổi, khóe miệng run rẩy: “Không phải Nhiếp Chính Vương phi đã tra rõ chuyện này rồi sao? Mọi việc đều do Lương Lục Huệ gây nên. Chàng quá thiên vị nàng ta, thế nên…”

“Mẫu hậu lừa được người khác nhưng không lừa được trẫm.” Tiêu Vũ Xuyên ngắt lời nàng ta, vẻ mặt lạnh lùng, lời nói ẩn chứa sát khí. Phòng Nguyệt Khê nghe xong, loáng thoáng thấy hình bóng tiên đế Tiêu Đồ Ký trên mặt hắn, không khỏi giật mình.

“Vũ Xuyên, chàng nói thật với ta đi.” Nàng ta vịn bàn trang điểm hỏi, “Chàng đuổi ta đi có phải vì… vì… Cạnh Lăng Vương phi không?”

Nàng ta nhìn ra.

Hắn đã động lòng.

Từ trước đến nay Tiêu Vũ Xuyên chưa từng cho bất kỳ người phụ nữ nào tấm chân tình của mình. Dù Lương Lục Huệ được cưng chiều đến mấy cũng có thể bị hắn tự tay bắn chết. Từ nhỏ Phòng Nguyệt Khê đã bầu bạn với hắn, hắn cũng không nể mặt chút nào.

“Bởi vì… cầu mà không được ư?” Giọng của Phòng Nguyệt Khê trở nên run rẩy, “Bởi vì nàng ta bị người khác chiếm mất, chàng canh cánh trong lòng, nhớ mãi không quên, đúng không? Vũ Xuyên, chàng có biết nàng ta là…”

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Linh Châu: Ơ, thì ra đều do bổn tiên nữ gây họa sao???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi