CHÍNH LÀ KHÔNG LY HÔN

Đứng ở trước cửa bộ hậu cần, Yến Thù Thanh còn cảm thấy có chút không chân thực.

Chỉ có điều cách một buổi tối, anh liền từ một người đắc tội Vương Trọng Sơn rơi vào đường cùng, biến thành nhân viên bộ hậu cần có thể trường kỳ lưu lại quân bộ.

Thân phận tương phản khác nhau một trời một vực như vậy, làm cho anh có loại cảm giác bản thân đang nằm mơ, thậm chí trong lúc đi vào nhà quân bộ, còn đang lo lắng người của Vương Trọng Sơn có thể đột nhiên xuống tay với anh hay không, nhưng anh cứ như vậy một đường thông thuận quang minh chính đại đi vào, trên đường không hề có người nào ngăn cản, cũng không có bất kỳ người nào đối với sự xuất hiện của anh cảm thấy kinh ngạc.

Anh không biết đến tột cùng là năng lực của Cận Hằng quá lợi hại, hay là chuyện anh bị biến dị chưa được tuyên truyền ra bên ngoài, thế nhưng không quản thế nào, ít nhất hiện tại anh có lý do quang minh chính đại ở nơi này, cho dù phải làm một thư ký nho nhỏ, ít nhất cũng có thể đến gần giấc mộng của anh hơn một chút.

Nghĩ tới đây,anh hít sâu một hơi, nhanh chân đi vào cửa lớn bộ hậu cần.

Đón tiếp anh là một thiếu niên phục tùng giả gương mặt tuấn tú, đối với lý do anh tại sao lại xuất hiện ở nơi này cũng không có hỏi nhiều, chỉ là giúp anh từng bước làm thủ tục, sau đó nhiệt tình giới thiệu cho anh tình huống cơ bản của bộ hậu cần.

Vốn là Yến Thù Thanh trong lòng còn có chút thấp thỏm, lo lắng cho thân phận trước kia của mình quá mức rõ ràng, đột nhiên từ tiền tuyến chuyển tới bộ hậu cần, sẽ bị đồng nghiệp mới chỉ chỉ chỏ chỏ, nhưng những chuyện này hết thảy đều không có xảy ra, anh vẫn giống như người bình thường đến nhận công tác, không hề thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào, điều này làm cho trong lòng anh căng thẳng cũng dần dần bình tĩnh lại, cũng bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu bộ ngành xa lạ này.

"... Bộ hậu cần dựa theo công tác từ khó đến dễ chia làm rất nhiều phòng khác nhau, công việc của anh bây giờ chính là bảo tồn cơ giáp, cho nên một quãng thời gian kế tiếp có thể phải khổ cực anh đợi ở khoa cơ giáp một thời gian ngắn, thiếu tá!"

Hai chữ cuối cùng khiến Yến Thù Thanh lập tức ngẩng đầu lên.

Phục tùng giả kia nhìn anh nháy mắt một cái, hai người liếc nhìn nhau, Yến Thù Thanh không khỏi cười một tiếng, thì ra cái tên này đã sớm biết thân phận của anh, chỉ là giả bộ hồ đồ mà thôi.

Cậu ta không nói ra, Yến Thù Thanh cũng vui vẻ không vạch trần, gật đầu cười nói, "Ở nơi nào cũng được, dù sao trước đây trong lúc trước khi xuất chiến tôi thường có xấu thích mân mê cơ giáp của mình, hiện tại cũng coi như là quay về nghề cũ."

Đối phương nhoẻn miệng cười, nhiệt tình đưa tay ra, "Tôi gọi Hạ Tử, hoan nghênh anh đến bộ hậu cần."

Nói xong lời này cậu ta đột nhiên hạ thấp giọng, lén lút nói, "Thiếu tá, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật, thế nhưng anh có thể trước tiên giúp tôi ký tên hay không? Tôi chính là người hâm mộ nhiều năm của anh, đương nhiên có phương thức liên hệ là tốt nhất."

Yến Thù Thanh nhìn ánh mắt sáng lóng lánh của cậu ta không biết làm sao có chút muốn cười, nghĩ đến Cận Hằng trước khi ra cửa cảnh cáo anh không nên ở nơi này trêu chọc đào hoa, không nhịn được ở trong lòng chà chà hai tiếng, nhìn xem dù cho tôi biến thành phục tùng giả, nhưng sức hút vẫn không thể chối từ mà.

Tiện tay ký tên, hai người lại hàn huyên vài câu, Hạ Tử có chuyện đi trước, Yến Thù Thanh lại tự mình đi đến khoa bảo trì cơ giáp, trong lúc đi đến cầu thang, cách đó không xa cửa lớn phòng hội nghị vừa vặn mở ra, dưới sự chen chúc của một đám người, anh bất ngờ thấy được một người không muốn thấy nhất.

Vương Trọng Sơn!?

Yến Thù Thanh phút chốc mở to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy ông ta, ông trời chắc chắn phải "quan tâm" anh nhiều lắm, mới để cho anh ngày đầu tiên vào bộ hậu cần gặp phải con hồ ly này.

Lúc này Vương Trọng Sơn rất hiển nhiên cũng nhìn thấy anh, nụ cười trên khóe miệng cứng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên âm trầm.

Hai người giống như oan gia ngõ hẹp, tự nhiên cũng sẽ không cho đối phương sắc mặt tốt, nhìn bộ dạng của Vương Trọng Sơn cùng mấy tên sĩ quan vui vẻ cười đùa, Yến Thù Thanh không khỏi nghĩ đến sắc mặt bức ép lợi dụng của ông ta đối với anh, nhất thời trong lòng nổi lên một trận buồn nôn, ngay cả liếc mắt một cái cũng cảm thấy lãng phí.

Mặt không thay đổi dời mắt đi, anh lại làm như căn bản không thấy người này đi thẳng về phía trước, dù sao Vương Trọng Sơn ở trước mặt người khác cũng vô cùng khoan dung rộng lượng, hoàn toàn không có ý tứ làm khó anh, chỉ là tiếp tục cùng người chung quanh cười ha hả hàn huyên.

Mãi đến tận khi cả đám sĩ quan vây quanh vị "Quý nhân" này đi ra ngoài thật xa, Yến Thù Thanh vẫn cứ cảm thấy buồn nôn.

Có mấy người lại giống như con gián, dù cho vẫn không có đụng vào, cũng cảm thấy cả người không thoải mái, coi như giả bộ không thấy, thế nhưng tình cờ nhớ tới, loại cảm giác buồn nôn vẫn là không tiêu tan.

Thế nhưng bản thân "con gián" lại không có sự tự giác này, trong lúc Yến Thù Thanh đi xuống cầu thang, Vương Trọng Sơn đã đứng ở chỗ rẽ chờ anh.

"Thù Thanh, có khoẻ hay không, tôi chính là chờ đợi cậu đã lâu."

"Chờ đợi đã lâu" bốn chữ một lời hai ý nghĩa, ông ta nói ý tứ đặc biệt sâu xa, một đôi mắt vẩn đục híp lại, bên trong tất cả đều là khôn khéo giả dối.

Ông ta vẫn mặc một thân quân trang thẳng tắp, bả vai đeo một đống lớn huy chương, rất hiển hách với thân phận thượng tướng của ông ta, lại phối hợp với nụ cười ôn hoà nghiêm nghị, ai có thể nghĩ tới đằng sau vị thượng tướng quyền cao chức trọng này chính là một con người giả dối nham hiểm.

Kỳ thực trong một giây vừa nhìn thấy ông ta, Yến Thù Thanh cũng đã dự liệu ngày hôm nay sợ là không trốn được, thân phận chói mắt của Vương Trọng Sơn, không tiện ở bộ hậu cần tìm anh gây sự, càng không thể ở trước mặt người ngoài xé rách mặt nạ giả nhân giả nghĩa của ông ta, thế nhưng một khi hai người đã gặp nhau, ông ta cũng không dễ dàng bỏ qua cho anh.

Nghĩ tới đây Yến Thù Thanh nhíu mày nở nụ cười, "Vương thượng tướng chờ tôi làm gì? Tôi cho là giữa chúng ta đã không có chuyện gì để nói."

Ánh mắt Vương Trọng Sơn âm trầm, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, "Ồ? Có đúng không, tôi cho là sau khi tôi "chiếu cố" cha mẹ cậu, cậu nhất định có mấy lời muốn nói với tôi."

Không đề cập tới cha mẹ thì còn tốt, vừa nghĩ tới đêm đó, chính tai nghe cha nuôi nói những câu kia, trong lòng Yến Thù Thanh không khỏi nổi lên một trận đau nhói, ánh mắt chìm xuống, nụ cười trên khóe miệng bất biến, "Nhờ phúc của ngài, hai người bọn họ vẫn sống rất tốt, thế nhưng bọn họ dù sao cũng chỉ là cha mẹ nuôi của tôi, không có liên hệ máu mủ gì, cho nên rất nhiều chuyện bọn họ không thể thay tôi quyết định, lần này ngài tốn công phí sức "chiếu cố" bọn họ như thế, dù cho tôi có muốn báo đáp cũng không thể dễ dàng đền bù được mong muốn của ngài, ngài nói có đúng hay không?"

Lời này hiển nhiên chạm đến vảy ngược của Vương Trọng Sơn, ông ta tốn công phí sức đi bắt người như vậy, mắt thấy sắp khiến Yến Thù Thanh rơi vào đường cùng, kết quả lại bị Cận gia phá đám, lửa giận trong lòng nhất thời xông tới, rốt cuộc không khống chế được tâm tình cười lạnh một tiếng, "Yến Thù Thanh cậu quả nhiên trước sau vẫn cứng đầu như thế, thế nhưng ở trước mặt tôi cậu giả bộ đại nghĩa thanh cao có ích lợi gì, sau lưng cũng chỉ là một tên tiểu bạch kiểm bò lên giường người khác."

Nói xong ông ta một phen quan sát trên dưới Yến Thù Thanh, lộ ra thần sắc khinh miệt xem thường, "Nói đến, tôi thực sự có chút bội phục cậu, chân trước biết mình gặp khó, chân sau liền lập tức ôm cái đùi lớn của Cận Hằng, quả nhiên thật là tài tình, trước đây tôi ít nhất còn cảm thấy cậu là một bộ binh tốt, nhưng không nghĩ tới cậu lại thấp hèn như thế, vì muốn leo vào quân bộ, ngay cả mông mình cũng bán.

"Có phải trước đây cậu cảm thấy bản thân không phải phục tùng giả, không thể tùy tiện câu dẫn, hiện tại cuối cùng lại biến dị, cho nên liền không kịp chờ đợi cùng Cận Hằng bắt tay làm càn?"

"Yến Thù Thanh, kỳ thực cậu cần phải cám ơn tôi một câu, nếu như không phải tôi, cậu làm sao có thể thuận lý thành chương bò lên trên giường Cận Hằng như thế."

Trong lúc Vương Trọng Sơn nói lời này khẩu khí quả thực giống như đang mắng một tên lính vô danh tiểu tốt, cực kỳ ác liệt thâm độc, nhếch miệng lên một vệt nụ cười hèn hạ, một đôi mắt không hề chớp nhìn chăm chú vào Yến Thù Thanh, giống như là không thể chờ đợi được nữa muốn thưởng thức biểu tình thẹn quá thành của đối phương.

Lồng ngực Yến Thù Thanh kịch liệt chập trùng mấy lần, hai tay nắm thành nắm đấm thật chặt, bởi vì quá mức dùng sức ngay cả móng tay đâm thủng da dẻ đều không có cảm giác được.

Sỉ nhục như vậy, chỉ cần là đàn ông đều không cách nào chịu đựng, giờ khắc này anh hận không thể lập tức vung ra nắm đấm tàn nhẫn mà nện ở trên gương mặt buồn nôn của Vương Trọng Sơn.

Nhưng anh vẫn còn có một phần lý trí, anh biết Vương Trọng Sơn đây là đang cố ý khích anh, nếu như anh thật sự bất chấp hậu quả động thủ, Vương Trọng Sơn lập tức sẽ nhân cơ hội này cắn ngược lại, sau đó danh chánh ngôn thuận đuổi anh ra khỏi quân bộ.

Hít một hơi thật sâu, trên mặt anh mang theo biểu tình ung dung không vội, ngoắc ngoắc khóe miệng nở nụ cười, "Vương thượng tướng, coi như tôi thật sự cùng Cận Hằng bắt tay làm càn thì thế nào, pháp luật cũng không cấm cầm kiếm giả và phục tùng giả nói chuyện yêu đương, cho nên ngài có quan tâm đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi."

"Thế nhưng ngài chỉ dám ở trước mặt tôi khuya môi múa mép, phải chăng ngài đang sợ hãi Cận gia bao che cho tôi, cho nên mới chó cùng rứt giậu đúng không? Ngài đường đường là một thượng tướng, không dám chống đối ý tứ phía trên, chỉ dám ở đây nói lời đe doạ một tiểu binh như tôi, nói ra không biết ai mất mặt hơn ai."

Nói xong lời này, Yến Thù Thanh dự định rời đi, lúc đi qua Vương Trọng Sơn còn không quên cười nói, "Đúng rồi thượng tướng, dù sao ngài đã biết tôi bò lên trên giường Cận Hằng, vậy cũng biết sĩ quan lưu lại quân bộ được pháp luật bảo vệ, cho nên phiền ngài lần sau đối phó với tôi, có thể nghĩ ra biện pháp cao minh hơn một chút, thời gian không còn sớm, thuộc hạ cáo từ trước."

Phất tay một cái, anh ung dung không vội đi mất, lưu lại Vương Trọng Sơn đứng tại chỗ, âm trầm nheo mắt lại.

Mãi đến tận đi ra khỏi cửa lớn quân bộ, Yến Thù Thanh vẫn cứ tức giận cả người phát run, toàn thân lại như ngâm vào trong nước đá, từ trong ra ngoài tản ra hơi lạnh thấu xương.

Anh nghĩ bàn thân đã qua cái tuổi sợ hãi, cũng nghĩ chính mình từ một con ruồi nhỏ nhoi dựa vào nỗ lực từng bước một đi tới ngày hôm nay đã sớm luyện thành tường đồng vách sắt, thế nhưng trong lúc thật sự đối diện với thần thương lợi kiếm đâm vào trong cơ thể, anh vẫn cứ vô cùng đau đớn.

Trầm mặc nhắm mắt lại, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng mặc trên người quần áo, lại phảng phất thân thể trần truồng đứng ở dưới mặt trời sáng loáng.

Trong lúc này, cách đó không xa truyền đến âm thanh quen thuộc, từ xa đến gần, giống như là một người đang cầm máy truyền tin đi về phía này.

"... Đừng in chữ đỏ, quá tục khí, thôi, hay là chờ trước tiên tôi hỏi cậu ấy thích màu gì —— "

Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói xong, Cận Hằng liền thấy Yến Thù Thanh đi về phía hắn, hắn ngẩn người một chút mới vừa muốn mở miệng, ai biết Yến Thù Thanh trực tiếp đi lên trước một bước nắm chặt tay hắn.

"... Để tôi nắm một hồi, lập tức sẽ tốt..."

Âm thanh Yến Thù Thanh rất thấp, siết tay Cận Hằng cũng rất chặt, "Ầm" một tiếng thiết bị truyền tin rơi xuống đất, Cận Hằng sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không ngờ tới Yến Thù Thanh có một ngày chủ động nắm tay hắn, nhất thời lỗ tai đỏ ửng, vừa định nói cái gì lại liếc về sắc mặt trắng bệch của Yến Thù Thanh.

"Cậu làm cái gì vậy, sao tay lại lạnh như vậy?"

Khẩu khí táo bạo như vậy, hắn đem tay Yến Thù Thanh nhét vào trong túi, nếu như không quan sát kỹ, nhất định sẽ cho là hắn đang nổi nóng, thế nhưng mấy ngày Yến Thù Thanh đã sớm quen thuộc phương thức nói chuyện này của hắn, vào lúc này nghe đến thanh âm của hắn, trong lòng rốt cục mới cảm thấy một chút ấm áp.

Anh không muốn để cho người khác nhìn thấy anh mềm yếu, thế nhưng vào lúc này anh cần một bờ vai.

Yến Thù Thanh câu lên khoé miệng, lắc đầu cười, "Không làm sao, chỉ cảm thấy... Việc kết hôn này, tôi kỳ thực một chút cũng không có hối hận."

Không quản người khác nói thế nào, anh kỳ thực rất vui mừng trong lúc anh rơi xuống vực Cận Hằng đã đưa tay ra kéo anh lại.

Một câu nói khiến Cận Hằng nửa ngày không nói ra một câu, lỗ tai lại quỷ dị đỏ hơn, hắn đứng tại chỗ, âm thầm mắng một tiếng, dường như là đầu hàng Yến Thù Thanh, cầm lấy tay đối phương kéo về phi hành khí cách đó không xa.

Mãi đến tận khi động cơ phi hành khởi động, Yến Thù Thanh lúc này mới phục hồi lại tinh thần, "Chờ đã, đây là đi chỗ nào, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm mà..."

Cận Hằng lén lút đem thiệp cưới màu đỏ trước đó chuẩn bị định đưa cho Yến Thù Thanh tiện tay ném tới bên trong góc, "Tôi là tới làm gì đã không quan trọng."

Đột nhiên khởi động phi hành khí, trong nháy mắt phi hành khí vẽ ra một đường vòng cung ở giữa không trung, "Quan trọng là... Tôi không chờ được nữa, hiện tại liền đi đăng ký."

Hết chương 24.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi