CHÍNH LÀ KHÔNG LY HÔN

Quyển Quyển đang ngậm lấy núm vú cao su nghe được náo nhiệt, đột nhiên bị ba ba che lỗ tai, kinh ngạc "A" một tiếng, không ngừng mà lay động đầu nhỏ, làm thế nào cũng không bỏ được đầu ra khỏi tay ba ba.

"... Tôi mơ thấy, anh biến thành người yêu của tôi, sau đó chúng ta không biết vì sao cùng nằm ở một trên giường bệnh, tôi dùng dây trói tàn nhẫn trói chặt tay anh, che con mắt của anh, sau đó xé ra quần áo của anh, muốn đem anh ăn vào bụng, sau đó anh giống như điên vậy đem tôi đè lên giường... Sau đó tách ra chân của tôi..."

Yến Thù Thanh mang theo sắc mặt bình thản lại nói ra nội dung cực kỳ dâm mỹ, cuối cùng thực sự nói không được, vai hơi run run, giống như là giận dữ xấu hổ chỉ hận có một cái lỗ để chui xuống đất, thế nhưng Quyển Quyển trong lồng ngực có thể nhìn thấy ba ba đang nhịn cười có bao nhiêu khổ cực, không khỏi hấp háy mắt, "... A" một tiếng ngậm lấy đầu ngón tay ba ba.

Ba ba thật là xấu, kể chuyện cười cũng không cho nó nghe, hừ.

Nghe Yến Thù Thanh nói như thế, Đoan Trạch tàn nhẫn mà sặc một cái, đột nhiên ho khan, trong giây lát gương mặt trở nên đỏ bừng, thậm chí vết sẹo trên mặt giống như bị thiêu cháy

Cái tên này làm sao lại mơ một giấc mơ giống hệt giấc mơ của hắn.

Khiếp sợ cực lớn làm cho hắn đứng ở tại chỗ, tối hôm qua hình ảnh kiều diễm trong mộng theo lời nói của Yến Thù Thanh lần thứ hai di động đến trước mắt, mỗi lúc đối phương nói một chữ, từng động tác ở trong đầu của hắn hiện lên từng cái một, đột nhiên nhắm mắt lại, phảng phất thật sự nhìn thấy bản thân hung hăng "thao" người đàn ông anh tuấn trước mặt, ép người này nói ra nhiều ngôn ngữ xấu hổ.

Tại sao lại như vậy...

Người đàn ông này rốt cuộc là ai, tại sao ngay cả nằm mơ cũng có thể giống như đúc giấc mơ của hắn, hắn không tin tên này có bản lĩnh tiến vào đầu của mình, rình hắn tối hôm qua đến tột cùng mơ thấy cái gì, thế nhưng nếu như không phải như vậy cái tên này làm sao biết được rõ ràng như thế.

Trong nháy mắt thắc mắc trong lòng, không có cách nào giải đáp, giống như là tâm tư trong lòng hắn đều bị người đàn ông trước mắt này chọc thủng, trong phút chốc hắn đứng lên, lạnh lùng nói, "Thu hồi ảo tưởng đáng thương của cậu đi! Tối hôm qua chúng ta không hề xảy ra cái gì cả!"

Yến Thù Thanh theo dõi lỗ tai ửng hồng của hắn, khóe miệng khẽ câu lên không dễ phát giác, trên mặt thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Thật sự a... Vậy thật sự là quá tốt."

Biểu tình tránh thoát tai hoạ, khiến Đoan Trạch trong nháy mắt nhíu mày, cái tên này cùng hắn rũ sạch quan hệ lại vui vẻ như thế?

Hắn nhất thời không nhận rõ mình rốt cuộc là muốn hai người bọn họ không có quan hệ gì, hay là muốn hai người bọn họ vẫn có liên quan đến nhau, nói chung hắn đã bị cái tên này làm cho lòng rối như tơ vò, không kịp ngẫm nghĩ rốt cuộc hắn nên làm gì, trong lòng đã tuôn ra phẫn nộ.

"Cậu đây là biểu tình gì, cậu chính là đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế?"

Hắn vẫn là yêu thích dùng danh xưng "ân nhân cứu mạng", thật giống chỉ có thể như vậy mới khiến Yến Thù Thanh chịu thua, trước kia là như vậy, hiện tại vẫn là như vậy, mặc dù mất trí nhớ bản năng lại không quên được.

Yến Thù Thanh hơi nhếch khóe môi lên một chút, trên mặt lộ ra thần sắc ngạc nhiên, "... Anh đã cứu mạng tôi?"

Cái biểu tình này khiến thần sắc trên mặt Đoan Trạch hơi bớt giận, nghiêm mặt co quắp thần sắc lạnh lùng nói, "Đúng, không có tôi cậu đã sớm say chết ở quán bar."

"Tôi chỉ là đi uống chén rượu, kết quả cậu uống say như chết, tôi cũng chỉ tiện tay quản chuyện vô bổ, kết quả làm sao cũng không cắt đuôi được cậu, chỉ có thể đem cậu đưa về nhà, may là cậu làm ma men vẫn còn nhớ được bản thân ở nơi nào, nếu không chẳng phải là lại liên luỵ đến tôi."

"Vậy tối hôm qua anh làm sao ở lại nhà tôi..."

Không đợi Yến Thù Thanh nói xong Đoan Trạch liền gấp giọng ngắt lời, "Cậu nôn ở trên người tôi đâu đâu cũng có, tôi không có quần áo để thay, đương nhiên chỉ có thể ngủ lại ở đây, bằng không cậu cho rằng ai nguyện ý lưu lại ở nơi quỷ quái này!"

Hắn đã soạn xong lời để nói dối, chỉ lo Yến Thù Thanh không tin, lại trầm giọng bồi thêm một câu, "Chuyện này chính là đơn giản như vậy, không hề giống như cậu tưởng tượng."

Yến Thù Thanh nghe xong trên mặt ửng hồng, nửa ngày mới gãi gãi đầu, "... Xin lỗi, tôi uống rượu không quá tốt, khả năng coi anh là thành người yêu lúc trước của tôi, kỳ thực anh khá giống anh ấy, vừa nãy vừa mở mắt nhìn thấy anh, tôi suýt chút nữa cho là anh ấy đã trở lại."

"Anh ấy" phải chăng chính là Cận Hằng trong miệng Yến Thù Thanh liên tục nhắc tới.

Nhắc tới hai chữ khiến cho đầu mình đau như búa bổ, Đoan Trạch không dễ phát giác cau lại lông mày, lý trí nói cho hắn biết người đàn ông này tự nhiên không có nhận ra hắn, vào lúc này cần phải cấp tốc rời đi, thế nhưng hai chữ "Cận Hằng" vẫn luôn vang vọng trong đầu óc hắn, làm cho hắn trầm mặc một chút, thấp giọng mở miệng.

"Tối hôm qua cậu luôn nhắc tới một cái tên, gọi Cận... gì đó, anh ta chính là người yêu của cậu?"

"Ừm." Yến Thù Thanh gật gật đầu, không hề chớp mắt nhìn nhìn chằm chằm Đoan Trạch, "Anh ấy gọi Cận Hằng, là tên khốn kiếp."

Đôi mắt kia từ trước đến giờ trong suốt như nước, lúc này lại nổi lên từng tầng gợn sóng, trong chỗ sâu của con ngươi tuôn ra thần sắc cực kỳ sắc bén, giống như một thanh kiếm đột nhiên đâm vào trái tim, khiến hắn đau nhói không thôi.

Đè xuống cảm giác cổ quái trong lòng, hắn lười biếng nhíu mày, "Sao cậu lại nói anh ta là tên khốn khiếp?"

Yến Thù Thanh cười cười, "Cũng không làm sao, chính là để lại tôi và con trai chạy mất, kết quả lúc gặp mặt lại làm bộ không quen biết chúng tôi, có một lần trên đường tình cờ gặp, còn hận không thể trực tiếp bóp chết tôi."

Đoan Trạch hừ một tiếng, trong lòng mơ hồ có chút đau đớn, cái tên Cận Hằng phỏng chừng mắt bị mù, mới có thể bỏ Yến Thù Thanh.

"Anh ta quả thực rất khốn nạn, thiệt thòi cậu ngày hôm qua vẫn luôn nhắc tới anh ta, nếu tôi nói cậu có công phu mượn rượu giải sầu, không bằng lần sau lúc gặp mặt đạp một cước vào dương v*t của anh ta."

Yến Thù Thanh nhịn không được thổi phù một tiếng nở nụ cười, vai run lên, nước mắt cũng chảy ra, Quyển Quyển bên cạnh "A oa" một tiếng, không biết ba ba tại sao đột nhiên nở nụ cười, thúc thúc kia thực sự là rất lợi hại, dĩ nhiên một ngày có thể chọc ba ba cười nhiều lần như vậy.

"Cậu cười cái gì? Tôi nói không đúng?"

Yến Thù Thanh lần thứ hai bắt đầu cười ha hả, ôm bụng nói, "Đúng, anh nói quá đúng, lời anh nói tôi sẽ ghi nhớ, lần sau nhất định nghe lời đạp đứt dương v*t của anh ta."

Lời này vừa nói, Đoan Trạch đột nhiên cảm giác sau lưng trở nên lạnh lẽo, theo bản năng quay đầu lại chỉ thấy máy điều hòa toả ra nhiệt độ bình thường.

Lúc này Yến Thù Thanh đối với hắn vươn tay ra, câu lên khóe miệng nói, "Một lần nữa nhận thức một chút đi, xin chào tôi gọi Yến Thù Thanh."

Nghe đến danh tự này, Đoan Trạch hơi sững sờ, hắn biết đến Yến Thù Thanh là quân nhân nguỵ trạng thân phận, bây giờ thân phận hẳn là Thư Yến, nhưng người này lại không dùng tên giả nói cho hắn, trực tiếp nói ra tên thật, điều này làm cho hắn không khỏi có chút hoảng hồn.

Đầu đột nhiên một trận mê muội, hắn nhắm mắt lại lắc đầu, ký ức nơi sâu xa tựa hồ cũng đã từng trải qua một lần như vậy, một đôi mắt đen láy, mặc trên người bộ quần áo bình thường, cười hướng hắn nói, "Xin chào, tôi gọi..."

Tên phía sau làm sao hắn cũng không nhớ ra được, mở mắt một lần nữa đột nhiên đối diện một đôi mắt màu xanh sẫm, nơi sâu xa đôi mắt tựa hồ chứa đựng cảm xúc sâu thẳm, thế nhưng loáng một cái lại biến mất không còn tăm hơi, biến thành ánh mắt trong sáng của Yến Thù Thanh.

Đoan Trạch ho nhẹ một tiếng, lười biếng vỗ tay Yến Thù Thanh một cái nói, "Đoan Trạch."

Hắn có một vô số tên giả, còn có thể khiến Yến Thù Thanh sẽ không sinh lòng nghi ngờ, nhưng là hắn không có, tuy rằng hắn cũng không biết tại sao.

Lời nói đã đến nước này, hai người tựa hồ đã không còn lời nào để nói, tối hôm qua lúng túng còn quanh quẩn ở trong lòng, Đoan Trạch nhìn lướt qua cái cổ trắng nõn của Yến Thù Thanh, trong đầu nhớ tới hình ảnh kiều diễm trong mộng, chính mình ở trên đó hạ xuống dấu hôn hung ác, vội vã thu tầm mắt lại, hắn ho khan một cái, đang chuẩn bị nói tạm biệt, đứa nhỏ ngồi trên ghế sa lông đột nhiên không biết nghĩ tới điều gì, hướng về phía Đoan Trạch nhào lên, kết quả bàn chân nhỏ mềm nhũn, trực tiếp té ngã, ở trên ghế sa lon lăn vài vòng, mắt thấy liền muốn lộn đầu xuống dưới đất.

Đoan Trạch cách gần nhất, tay mắt lanh lẹ ôm lấy đứa nhỏ, thằng nhóc nhất thời còn chưa từ bên trong trời đất quay cuồng phục hồi tinh thần lại, ngồi yên ở trong lồng ngực Đoan Trạch, gương mặt mê man, sau khi nấc một cái mới nhớ tới chính mình vừa nãy muốn làm gì, hai cái tay nhỏ bé duỗi một cái ôm cái cổ Đoan Trạch.

"... A ân... Trạch... Trạch"

Đoan Trạch đầu óc mơ hồ, không biết viên thịt này định nói cái gì.

Thằng nhóc cuống lên, cong lên cái mông nhỏ dùng sức tiến đến trước mặt Đoan Trạch, hung hăng hôn mặt hắn hai cái, trong miệng còn cố ý phát ra âm thanh "MUA", lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, nở nụ cười ngọt ngào, "Hôn nhẹ... Nha oa... Trạch Trạch..."

Trên mặt vốn mang theo vết sẹo, chỉ cảm thấy một đoàn mềm mại thơm mùi sữa kề sát trên mặt, sau đó miệng nhỏ ẩm ướt vô cùng hôn lên, tuy rằng một lần cọ gương mặt hắn đầy ngụm nước, thế nhưng lại lưu lại xúc cảm trơn trượt mềm mại, thật sự là có chút... Kỳ diệu...

Lỗ tai của hắn lập tức đỏ ửng, trái tim lung ta lung tung nhảy lên một cái, vào lúc này mới hiểu được tên nhóc con này vừa nãy là đang gọi hắn.

Thằng nhóc biết tên của hắn, nhưng hắn lại không biết tên của nhóc, thật giống như có chút không quá tốt, đè xuống nét mặt cổ quái đỏ ửng, hắn hỏi, "Một nắm nhóc tên gì?"

"Nha oa ê a... Nha oa oa... Quyển..." Thằng nhỏ quơ quả đấm nhỏ huyên thuyên nói một đống, tựa hồ còn có chút giận dữ, lúc nói đến một chữ cuối cùng liền kiêu ngạo giơ cao bụng nhỏ.

"?" Đoan Trạch sững sờ, hoàn toàn không biết đây là ý gì.

Yến Thù Thanh cười hướng hắn nháy mắt mấy cái, "Lần sau đừng gọi nó là một nắm, nó sẽ tức giận, tên của nó là Quyển Quyển."

Hết chương 66-phần 2.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi