CHINH PHỤC ANH CHÚ MẶT LẠNH!


Tối đó, cả Vân Thường Hi và Lập Khang Dụ đều thao thức rất lâu.

Trong đầu hai người chỉ toàn nhớ về đối phương, nghĩ xem khi gặp lại sẽ phải nói những gì.

Nhất là Lập Khang Dụ, kinh nghiệm yêu đương của anh là con số không, hơn nữa là anh có lỗi với cô trước, cho nên trong lòng không khỏi khó chịu.

Anh lật người qua lại một hồi lâu, cuối cùng quyết định lên mạng tìm sự giúp đỡ.
Lập Khang Dụ đọc không dưới ba mươi câu trả lời cho câu hỏi làm thế nào để dỗ dành con gái, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm từ khóa: làm sao để bày tỏ tình cảm với người mình thích.

Cứ như vậy, điện thoại của Lập Khang Dụ cứ phát sáng đến tận lúc sao mai ló dạng.
Sáng sớm, vì không ngủ được nên Lập Khang Dụ quyết định dậy luôn.

Trông mặt mũi anh không mấy bơ phờ, vì dù sao cũng đã quá quen với áp lực rồi.

Anh tập quyền anh hai tiếng đồng hồ, sau đó về phòng tắm rửa, chờ Vân Thường Hi quay trở về.
Theo lịch thì hôm nay Vân Chính Toàn có lịch họp, cần phải ra sân bay gấp, nhưng vì tài xế đột nhiên xin nghỉ nên ông đành phải gọi Lập Khang Dụ.
- Sắp muộn chuyến bay rồi, cậu chạy nhanh một chút.
- Rõ.
Trình độ lái xe của Lập Khang Dụ khá tốt.

Xe đua công thức anh cũng đã từng lái qua, cho nên những chuyện luồn lách để đến đúng giờ thế này hoàn toàn không thành vấn đề.

Vân Chính Toàn cực kì tin tưởng giao xe cho anh.

Chỉ cần đúng mười phút, xe của Vân Chính Toàn đã tới sân bay.


Lập Khang Dụ tiễn ông vào một đoạn, sau đó mới quay người rời đi.
Nhưng chưa được mấy bước, Lập Khang Dụ đã khựng lại.

Anh vội vàng chạy theo Vân Chính Toàn, gọi:
- Ông chủ!
Vân Chính Toàn lập tức ngoái đầu lại nhìn.
- Có chuyện gì vậy?
Anh biết ông đang gấp cho nên không dài dòng nữa, vào thẳng luôn vấn đề chính:
- Ông chủ biết nhà họ Hạ ở đâu không?
Vân Chính Toàn có chút ngạc nhiên, không biết tại sao anh lại hỏi chuyện này.

Lập Khang Dụ không cần ông hỏi lại cũng đã tự giác khai báo:
- Tôi đến đón cô chủ!
—…—…—
Mẹ của Hạ Phi Phi vừa gõ cửa phòng vừa nhẹ giọng gọi:
- Tiểu Phi, Tiểu Hi, mau dậy thôi con, mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng xong rồi này.
- Dạ, cháu xuống ngay ạ.
Vân Thường Hi đáp lại, tay vươn ra lay lay Hạ Phi Phi.
- Cậu suốt ngày gọi tớ là heo lười, không biết ai mới lười hơn đây.

Mau dậy thôi, Hạ Phi Phi!
Cô và Hạ Phi Phi sửa soạn một hồi cũng mất tầm hai mươi phút mới có thể xuống nhà ăn sáng.

Hạ Phi Phi còn có một người anh trai vừa từ nước ngoài về, hơn cô năm tuổi, tên là Hạ Cát.

Hai người đã rất lâu không gặp mặt, tối hôm qua anh trai còn bận đi gặp bạn nên không thể cùng về ăn cơm.
Vân Thường Hi lễ phép gật đầu với anh ta, người kia cũng lịch sự đáp lại.
- Các em mau ăn đi kẻo nguội.
Hạ Cát là một người hiền hòa, thanh lịch.

Ngay cả cách ăn uống, nói chuyện cũng vô cùng nhẹ nhàng, từ tốn.

Hạ Phi Phi tuy thường ngày có chút nghịch ngợm nhưng chỉ cần ngồi chung bàn ăn với anh trai sẽ tự giác nghiêm chỉnh lại.
Anh trai Hạ Phi Phi đưa sang cho Vân Thường Hi một ly nước ép, cười nói:
- Em uống đi, cái này không lạnh.
Vân Thường Hi gật đầu nhận lấy, cầm hai tay uống vài ngụm.
- Lâu không gặp em, càng lớn càng xinh đẹp.
- Anh quá khen rồi ạ.

Anh cũng càng ngày càng có khí chất.
Cô cong môi nở một nụ cười, hai má lúm đồng tiền duyên dáng làm cho người đối diện say mê đến không muốn dời mắt.

Nhưng nếu cứ nhìn mãi thì chẳng khác nào bất lịch sự, cho nên anh trai kia nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Cuộc nói chuyện trên bàn ăn diễn ra khá suôn sẻ, Hạ Cát rất hay hỏi thăm đến Vân Thường Hi, thỉnh thoảng còn đưa sang cho cô vài lát bánh mì hoặc một đ ĩa rau trộn.

Vân Thường Hi không tiện từ chối, hơn nữa cô nghĩ, cô và Hạ Phi Phi quen thân như vậy, anh trai cô ấy quan tâm đến cô cũng là chuyện bình thường.
- Bà chủ, có người xưng là vệ sĩ nhà họ Vân, muốn sang đón cô Vân về ạ.

Người giúp việc ở ngoài sân chạy vào báo với mẹ của Hạ Phi Phi là có người tới tìm.

Vừa nghe đến hai chữ “vệ sĩ”, Hạ Phi Phi và Vân Thường Hi ngay lập tức nhìn nhau.

Vân Thường Hi nhanh chóng đứng dậy, hỏi người giúp việc:
- Dì ơi, có phải là người cao cao, cắt tóc húi cua không ạ?
- Ừ, ừ, là cậu thanh niên trông rất đẹp trai ấy.

Vậy tôi mở cửa cho cậu ấy vào nhé!
Vân Thường Hi định chạy ra ngoài nhưng đã bị Hạ Phi Phi giữ tay lại.

Cô ấy nháy mắt vài cái, thì thầm vào tai cô:
- Cậu cứ ngồi đây đi, để chú ấy vào tìm cậu.
Vân Thường Hi nhìn Hạ Phi Phi, cắn môi gật đầu.
- Sao thế? Nhà em có việc gì gấp à?
Anh trai đối diện lên tiếng hỏi.

Cô cong môi cười nhẹ, đáp lại:
- Dạ không có việc gì ạ.

Chắc vì ba mẹ em hơi lo lắng nên gọi người đến đón sớm thôi ạ.
- Ừ, vậy thì tốt.

Anh có nghe việc em bị tai nạn máy bay, chắc lúc đó em hoảng lắm.

Cố gắng ăn uống nhiều vào nhé!
Nói rồi, Hạ Cát lại đưa sang cho cô một quả trứng đã bóc sạch vỏ.

Cảnh tượng này lại đúng lúc bị Lập Khang Dụ nhìn thấy.

Anh nhạy bén nhìn ra được, ánh mắt của người kia dành cho Vân Thường Hi không bình thường chút nào, hơn nữa, động tác rút tay về còn vô cùng lưu luyến.
- Chào buổi sáng!
Lập Khang Dụ lịch sự chào hỏi mọi người.


Vân Thường Hi quay sang nhìn anh, đôi mắt không giấu được niềm vui nên ngay lập tức sáng rỡ.

Có điều vẻ mặt của Lập Khang Dụ lại không dễ coi lắm.
- Cháu xin phép bác cháu về trước ạ.

Lần sau cháu lại sang thăm.
- Được, cháu đi cẩn thận nhé!
Vân Thường Hi toan đứng lên để rời đi thì chợt, cánh tay bị người đối diện nắm lại làm cô giật bắn mình.

Dường như người kia cũng nhận ra mình hơi quá đáng, cho nên vội rút tay về rồi cười nói:
- Em ăn hết đã rồi về.

Không vội mà phải không, anh vệ sĩ?
Lập Khang Dụ nhếch mày nhìn anh ta, đáy mắt xẹt qua một tia lửa.

Hạ Phi Phi thấy tình huống không ổn, vội vàng đứng ra giải vây.
- Vân Thường Hi ăn ít lắm, cậu ấy đã no căng bụng rồi.

Anh hai không cần khách sáo vậy đâu.
Vừa dứt lời, Lập Khang Dụ nắm chặt lấy tay Vân Thường Hi, không nói lời nào đã xoay người rời đi.

Hành động này của anh, hoàn toàn không giống một người vệ sĩ đơn thuần.

Anh trai của Hạ Phi Phi cũng có thể xem là một người sành sỏi, anh ta đương nhiên hiểu rõ, đây là một cách đánh dấu chủ quyền..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi