CHINH PHỤC BẦU TRỜI, CHINH PHỤC EM

Trời còn chưa sáng, Trần Niên đã bị đánh thức bởi thanh âm thì thầm. Cô từ từ nhắm mắt lại, lắng nghe một lúc, phát hiện Đàm Minh Thiên ở giường đối diện đang nói mớ, "Natri magie aluminum silic phốt-pho, sulfur chlorine kali canxi….”

Là bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học. 

Trần Niên không khỏi nhớ lại những ngày còn học cấp ba, trong phút chốc cảm thấy bùi ngùi, năm cô 18 tuổi không khác gì một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời, người thân nuôi dưỡng cô qua đời, cô trở về bên cha mẹ ruột và gặp Trình Ngộ Phong.

Trong cuộc sống này luôn có những người đến rồi đi, bạn không thể so đo được hay mất, có những chuyện xảy ra vượt ngoài năng lực kiểm soát thì chúng ta chỉ có thể học cách chậm rãi tiếp nhận nó. 

Thời gian dần trôi, những khi Trần Niên nhớ đến mẹ đã không còn cảm thấy buồn như trước nữa.

Cô thấy mình rất may mắn vì đã có được tình yêu thương cao cả của hai người mẹ cùng một lúc, bố mẹ ruột cũng tôn trọng nguyện vọng của cô, chỉ đổi lại họ Diệp nhưng vẫn giữ cái tên Trần Niên này. 

Bên kia, Đàm Minh Thiên đọc xong bảng tuần hoàn các nguyên tố rồi tiếp tục ghi nhớ công thức Vật lý, đến định luật thứ nhất của Newton thì Đinh Duy Nhất cũng thức dậy, cô khẽ thở dài, “Đúng là áp lực như núi mà.” 

Đại học A vốn là trường đại học nổi tiếng, khoa Vật lý là một trong ba khoa trọng điểm, từ trước đến nay có tỷ lệ chọi rất cao, nhiều người chen lấn đến đầu rơi máu chảy nhưng không bước nổi một chân vào, lớp 12 là cơn ác mộng mà Đinh Duy Nhất không hề muốn nhớ lại chút nào, sau này, cô phát hiện ra lựa chọn khoa Vật lý chính là kéo dài cơn ác mộng kia thêm 4 năm hoặc thậm chí còn hơn thế nữa.  

Mặc dù không có lớp vào buổi sáng nhưng Đinh Duy Nhất vẫn cam chịu số phận đá văng chăn ra, rời khỏi giường rửa mặt, chuẩn bị đến thư viện để tự học.

Sau khi Đinh Duy Nhất ra khỏi cửa, Đàm Minh Thiên cũng mở mắt, đôi chân dài rũ xuống giường, cô duỗi người một cái, giãn gân giãn cốt, "Mệt mỏi quá đi."

Trần Niên nghĩ thầm, vừa mới tỉnh khỏi giấc mơ học trung học thì làm sao mà không mệt được chứ? Hỏi Đàm Minh Thiên thì cô ấy không nhớ mình có nói mớ hay không, thế nhưng khi Trần Niên nhắc lại, Đàm Minh Thiên ngạc nhiên, đột nhiên nhớ ra, ôm chặt cái gối: “Nhức trứng vãi! Nhất định là do cô giáo dạy Hoá lớp 10 phạt tớ chép bảng tuần hoàn 100 lần đã để lại bóng ma to lớn trong  tâm hồn bé nhỏ của tớ.” 

Trần Niên cho cô ấy một ánh mắt đồng tình.

Đàm Minh Thiên tỉnh lại rất nhanh, cô giơ nắm đấm lên nói rằng bữa sáng mình sẽ ăn ba cái bánh bao lớn, trước khi ra ngoài cô cũng cẩn thận tự trang điểm kỹ lưỡng, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Trần Niên trong gương, cô quay đầu mỉm cười một tiếng, mở ra đôi môi đỏ chót mới tô được một nửa, "Hai ngày trước tớ mới học được từ đàn chị khoa Mỹ thuật, không thuần thục lắm nhưng chắc cũng tạm được nhỉ?"

“Chắc cũng…. được.”

Đàm Minh Thiên ra dấu "ok", mím môi, dùng ngón tay thoa đều son trên môi rồi soi tới soi lui trong gương thêm lần nữa, rốt cuộc cũng hài lòng, cô nhìn Trần Niên liếc mắt đưa tình, "Tớ đi ra ngoài đây."

Trần Niên nhìn bóng lưng thoải mái nhẹ nhàng của Đinh Duy Nhất mà cạn lời, chỉ có thể phất phất tay như chú mèo chiêu tài. 

Thời khóa biểu buổi sáng của Trần Niên đã kín tiết, cũng giống như Đinh Duy Nhất và Đàm Minh Thiên, học kỳ một năm nhất bắt buộc học chương trình chuyên ngành bao gồm Vật lý đại cương, Giải tích nâng cao và Đại số nâng cao, lúc học cấp ba, vì phải chuẩn bị cho cuộc thi nên cô đã từng học qua kiến thức Vật lý tương tự như chương trình đại học, đa số những bạn khác trong lớp cũng như thế, trường học thấy bọn họ đã trải qua rất nhiều tôi luyện, có khả năng chịu đựng được áp lực dữ dội nên đã trực tiếp sắp xếp các môn như Cơ học, Điện tử, Nhiệt học, Quang học, Vật lý nguyên tử và Vật lý hiện đại song song với những khoá học cơ bản bắt buộc của môn Vật lý. 

Buổi sáng đầu tiên, hai tiết đầu là của thầy Phong, Trần Niên vội vàng đi đến lớp học thì thấy máy chiếu đã được bật, cốc nước của thầy Phong cũng đã đặt trên bàn, cô bèn nhanh chóng tìm vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống. 

Sau lưng có mấy nam sinh đang thảo luận, "Nghe nói thứ Hai bắt đầu học quân sự rồi."

"Nhanh như vậy sao?"

"Tin tức có chính xác không vậy?"

Theo lịch học mà nhà trường sắp xếp thì vừa khai giảng sẽ huấn luyện quân sự nhưng vừa lúc gặp bão, đành phải hoãn lại, thời tiết mấy hôm nay đã ổn định, huấn luyện quân sự lại được đưa vào chương trình học một lần nữa. 

Quả nhiên, chuyện đầu tiên thầy Phong nhắc tới sau khi vào tiết chính là học quân sự, kể từ khi lộ bí mật ở lần gặp mặt đầu tiên, ông cũng ung dung thoải mái không đội tóc giả nữa, quả đầu trọc hiển nhiên đã trở thành cảnh đẹp độc đáo trong sân trường. 

Giọng thầy Phong chưa kịp dứt, bên dưới phòng học đã vang lên tiếng kêu rên liên miên không dứt, ông vỗ mặt bàn, "Giỏi quá nhỉ! Nhìn bộ dáng của các em xem, người ta là con gái còn không nói gì, các em thì hay lắm, lại phàn nàn."

Mấy cậu bạn đồng loạt nhìn về phía Trần Niên, thấy vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh thì bản thân lại cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn còn hơi lo lắng cho cô, cả cơ thể mềm mại mịn màng này mà phải phơi nắng suốt nửa tháng thì sẽ biến thành cái dạng gì đây…. chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thật khủng khiếp. 

Mục đích của huấn luyện quân sự chính là để phá hủy cơ thể và tâm hồn con người, chắc luôn. 

“Ôi giồi ôi! Tại sao cái thứ quỷ như huấn luyện quân sự này lại tồn tại cơ chứ!”

Lúc ăn cơm trưa, Đàm Minh Thiên còn khoa trương che mặt mình, thở dài thở ngắn lên án, "Vô nhân đạo, thật là vô nhân đạo."

Thể chất của cô là kiểu một khi đen thì ba năm cũng chưa trắng lại nổi, lần này phơi một phát suốt 15 ngày, vậy là thành than luôn rồi? Không được, cô phải mua thêm mấy hộp kem chống nắng mới được. 

Đàm Minh Thiên tức tốc đặt hàng trên mạng, sau đó lại nhắn với bên dịch vụ khách hàng là phải gửi bằng gói cước nhanh nhất, ngẩng đầu thấy hai bô lão ngồi đối diện với bộ dáng không thèm quan tâm, cô bèn đưa điện thoại cho họ nhìn, “Các cậu muốn mua không? Nếu muốn thì tớ lại đặt thêm một đơn nữa, nhãn hiệu kem chống nắng này tốt lắm á.”

Đinh Duy Nhất: "Cảm ơn, tớ không cần kem chống nắng."

Đàm Minh Thiên hít sâu một hơi giống như gặp phải động vật quý hiếm: “Cậu không sợ bị cháy nắng à?”

Một trắng che ba xấu, con gái mà đen nhẻm thì không thể đẹp nổi. 

Đinh Duy Nhất thờ ơ nhún vai, "Đen thì đen thôi, dù sao cũng sẽ trắng trở lại."

Đàm Minh Thiên tựa như đầu gối trúng tên, lại hỏi Trần Niên, "Còn cậu thì sao?"

Trần Niên trả lời: "Mẹ tớ đã chuẩn bị kem chống nắng cho tớ rồi."

"Vậy thì tốt quá." Đàm Minh Thiên như thể tìm được đồng minh, cô đưa tay ra vỗ vai Trần Niên, không biết nhìn thấy gì mà hai mắt mở to, hạ giọng thầm thì, "Phòng sát vách chúng ta… đàn chị Ôn Thanh Hoan!"

"Người bên cạnh không biết có phải là bạn trai chị ấy không?"

Trần Niên quay lại, thấy một nữ sinh cao gầy với mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, váy ngắn bó sát làm nổi bật thân hình hấp dẫn, đúng là một mỹ nữ như trong tưởng tượng, thế nhưng mà….

Lời của Đinh Duy Nhất như một kim thấy máu: “Bên cạnh chị ấy có một, hai, ba, bốn chàng trai, không biết cậu muốn nói tới ai?”

Đàm Minh Thiên ngắc ngứ: “Vừa rồi tớ chỉ thấy có một người thôi, ai ngờ đột nhiên lại xuất hiện thêm Ất, Bính, Đinh đâu. Nhân duyên với bạn khác phái của chị ấy siêu tốt, nghe nói vẫn chưa có bạn trai, nói không chừng mấy người này đều là người theo đuổi chị ấy đó.”

Trần Niên không quan tâm lắm đến những chuyện này, cô vẫn còn một thí nghiệm vào buổi sáng chưa hoàn thành, ăn cơm trưa xong, cô còn phải trở lại phòng thí nghiệm nữa. 

Sau khi Trần Niên đi, Đàm Minh Thiên đưa tay chống cằm, đuôi mắt nhìn thấy Ôn Thanh Hoan đang được bốn anh đẹp trai vây quanh xum xoe, “Tớ có chút hâm mộ nha, làm sao bây giờ?”

Đinh Duy Nhất bày ra biểu cảm ‘Cậu hết thuốc chữa’, nói: “Cô Đàm à, nhìn khắp toàn bộ đại học A này, người có thể xứng với chiều cao của cô chắc có lẽ chỉ tìm được trong Học viện Thể thao thôi.”

"Trên thực tế, tớ không ngại những chàng trai thấp hơn mình." Miễn là họ đủ đẹp trai, chiều cao không thành vấn đề.

Đinh Duy Nhất tưởng tượng ra hình ảnh một anh chàng như chim non nép vào Đàm Minh Thiên, cánh tay lập tức nổi đầy da gà, "Nếu có thể, cậu nên tìm một người bạn trai có chiều cao bằng mình đi."

"Được rồi!"

***

Sau khi kết thúc thí nghiệm, Trần Niên trở về ký túc xá nhưng lại quên mang dù, cơ thể nóng bức vì đi bộ một đoạn đường dài đối lập với hơi lạnh phát ra trong phòng khiến cô không kiềm được mà rùng mình, thức dậy từ giấc ngủ trưa, Trần Niên cảm thấy hơi bị nhức đầu chóng mặt. 

Buổi chiều còn ba tiết học liên tiếp, cô cũng chẳng để ý, chỉ uống ly nước ấm rồi vội vàng đi học. 

Giờ học kết thúc, Trần Niên bước ra khỏi phòng học mà đầu nặng chân nhẹ, lúc bấy giờ mới thấy không ổn, hình như đây là triệu chứng bị cảm mạo, cô mới đi đến cạnh đài phun nước thì vừa lúc Trình Ngộ Phong gọi điện thoại tới.

Sau khi kết nối, Trình Ngộ Phong nghe thấy sự khác biệt trong giọng nói của cô, “Có chuyện gì vậy, em bị bệnh à?”

Cổ họng hơi ngứa, Trần Niên ho nhẹ hai tiếng: “Hình như bị cảm lạnh rồi.”

“Bị như vậy từ khi nào?”

“Ngủ trưa dậy cảm thấy có chút chóng mặt.”

"Bây giờ em đang ở đâu?" 

“Em vừa tan học, đang ở bên ngoài thư viện.”

"Đi tìm một chỗ ngồi trước, khoảng 10 phút nữa anh sẽ đến đó.”

Sau khi trở về từ Mỹ, Trình Ngộ Phong được nghỉ vài ngày, Trần Niên đã gửi thời khoá biểu cho anh ngay khi vừa khai giảng, biết chiều nay cô tan học khá sớm nên anh đã đặc biệt tới đón cô.   

Trần Niên từng nói đồ ăn bên ngoài không đảm bảo vệ sinh, Trình Ngộ Phong biết một quán ăn lâu đời ở ngoại ô có chất lượng và hương vị đứng đầu thành phố A, anh nghĩ vừa hay mình có thời gian, dẫn cô đến đó ăn thử. 

Lúc gọi điện thoại thì Trình Ngộ Phong đã ở gần đại học A, quen đường quen lối lái xe đến thư viện, chậm rãi dừng lại trước mặt Trần Niên. 

Trần Niên không ngờ Trình Ngộ Phong đến nhanh như vậy, chỉ mới cỡ 7 phút thôi, cô mở cửa xe bên ghế phụ, ngồi vào rồi thắt chặt dây an toàn, cảm nhận được một bàn tay to khẽ chạm lên trán mình

“May mắn, không bị sốt.” Trình Ngộ Phong khẽ nhíu lông mày rồi buông ra, “Tốt hơn hết là nên đi bệnh viện.”

“Không cần đi đâu.” Thật ra cũng không nghiêm trọng đến vậy, chỉ là bệnh nhẹ thôi mà. 

Trình Ngộ Phong vén mấy sợi tóc rối bên gò má ra sau tay cho Trần Niên rồi vuốt ve mặt cô: “Ngoan nào, đừng để anh lo lắng.”

Một câu kia đã chiến thắng cả trăm ngàn lời nói, đáy lòng Trần Niên nổi lên cảm giác ngọt ngào, ánh mắt mềm mại như chứa cả hồ xuân, cô gật gật đầu, “Vâng ạ.”

Kế hoạch ăn cơm bị hủy bỏ, Trình Ngộ Phong mang Trần Niên đến bệnh viện trung tâm thành phố, may mắn sau khi bác sĩ kiểm tra thì bảo chỉ bị cảm lạnh khiến amidan bị viêm, không có vấn đề gì lớn, lúc bấy giờ, Trình Ngộ Phong mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. 

Bác sĩ dặn dò thêm: "Bình thường phải chú ý nghỉ ngơi, không nên quá mệt mỏi, vừa trở về từ bên ngoài không nên mở điều hòa ngay..."

Anh ta liếc nhìn Trình Ngộ Phong, nói một cách trêu chọc: “Anh bạn cũ, đừng lo lắng quá như vậy.”

Trình Ngộ Phong cũng cười: "Cảm ơn cậu."

Hai người là bạn học cấp hai, học chung lớp ba năm, sau này thì một người là bác sĩ còn người kia làm phi công, bình thường ai cũng bận bịu nên rất ít có cơ hội gặp mặt. 

"Bạn gái hả?"

"Đúng vậy."

“Chúc mừng cậu nha.”

Trần Niên dựa lên người Trình Ngộ Phong, dồn phần lớn trọng lượng cơ thể của mình cho anh, đầu còn hơi choáng váng nên cô cũng không có hơi sức đâu mà nghe bác sĩ nói gì, dù sao cũng đã có anh ở đây rồi. 

Chỉ cần anh ở bên, cô sẽ cảm thấy rất yên tâm.

Cuối cùng, bác sĩ Dương chỉ kê đơn bốn gói thuốc uống cho Trần Niên.

Trình Ngộ Phong đưa Trần Niên đến hiệu thuốc để lấy thuốc, anh nghiêng đầu không biết cùng Trần Niên nói gì mà khiến cô nở nụ cười, một cô gái ở cách đó không xa tò mò nhìn qua, dường như đang suy đoán mối quan hệ của họ là gì. 

Còn có thể là mối quan hệ gì nữa chứ?

Mặc dù giữa hai người không có nhiều động tác thân mật nhưng không khó để nhìn ra từ ánh mắthai người rằng họ là một đôi, lại còn là một đôi đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt. 

Cô gái kia cứ nhìn Trình Ngộ Phong đang đỡ Trần Niên mãi.

Thời bây giờ rất ít khi thấy được một người đàn ông đưa bạn gái đến bệnh viện mà không hề nóng nảy phiền chán, lại còn cẩn thận quan tâm đến thế, đúng là hiếm có khó tìm.

Toàn bộ tâm tư của Trình Ngộ Phong đều tập trung vào Trần Niên nên tất nhiên là không chú ý đến ánh nhìn chăm chú phía sau lưng, anh nắm bàn tay lạnh lẽo của Trần Niên lên, ủ ấm trong lòng bàn tay mình, “Em cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”

Trần Niên nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng, “Tốt hơn nhiều rồi.”

10 phút sau, chiếc xe chạy ra khỏi bệnh viện, bóng tối đã dần bao phủ lên không gian. 

Trình Ngộ Phong lại đưa Trần Niên về căn hộ của mình, anh nấu một nồi cháo trắng, nhìn cô ăn cháo xong, giám sát cô uống một gói thuốc, thấy thời gian cũng không còn sớm nên định đưa cô về trường. 

Khi họ đến bên dưới ký túc xá thì bầu trời đã hoàn toàn tối đen, Trần Niên bước ra khỏi xe, vừa muốn cởi áo khoác đưa lại cho Trình Ngộ Phong đã bị anh ôm lấy bả vai, “Mặc lên đi.”

Trần Niên ngoan ngoãn gật đầu, đưa tay ra ôm anh, gương mặt khẽ cọ cọ lên ngực anh hai cái. 

Trình Ngộ Phong vuốt ve sau lưng cô rồi cúi đầu đặt một nụ hôn đầy thương tiếc lên vầng trán kia, tất cả mọi cảm xúc đều dồn vào nụ hôn này, Trần Niên chậm rãi cảm nhận từng chút một, càng giơ tay ôm anh chặt hơn nữa. 

Bên dưới ký túc xá không hề thiếu những cặp tình nhân, vừa lúc họ đứng ngay chỗ đèn đường bị hỏng nên không gian tối hơn rất nhiều. 

Trần Niên còn muốn cùng Trình Ngộ Phong nói gì đó bỗng cảm nhận được sự khác lạ bèn quay đầu lại nhìn, cô thấy một người đứng dưới ánh đèn cách đó không xa, đang yên lặng nhìn qua bên này.        

Mặc dù chỉ thoáng nhìn thấy lúc ăn trưa nhưng Trần Niên vẫn nhận ra người nọ ——

Là đàn chị Ôn Thanh Hoan ở phòng ký túc sát bên. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi