CHINH PHỤC BẦU TRỜI, CHINH PHỤC EM

“Chú Diệp, dì Chiêu.” Trình Ngộ Phong chào hỏi đầu tiên.

Diệp Minh Viễn đích thân bước tới nhận lấy lễ vật từ anh, sau khi gật đầu chào hỏi ông nội Trình thì nhiệt tình đón hai người họ vào nhà ngồi. 

Dung Chiêu ở sau lưng chồng mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt lan tỏa như sóng gợn, “Chú Trình, Ngộ Phong, mọi người đã đến.” Bà nói xong bèn quay đầu nhìn con gái với thâm ý khác.

Những suy nghĩ hỗn loạn giờ đã được làm rõ.  

Trần Niên còn có gì không hiểu nữa đây? Nhìn phản ứng của mẹ hiển nhiên là đã biết chuyện cô cùng Trình Ngộ Phong yêu nhau, mệt cho cô còn tưởng rằng mình giấu rất giỏi, mỗi ngày đều lén vui mừng rạo rực.

Trần Niên lập tức đứng lên, chậm rãi đè lại chút ngại ngùng và lo lắng xuống đáy lòng, mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi, “Ông nội Trình ạ.”

Thật ra, ở một mức độ nào đó thì đây chẳng phải cô đang thuận theo tự nhiên đấy sao? Lúc trước, vì mới yêu lần đầu nên không có kinh nghiệm, ít nhiều gì cũng hơi suy tính thiệt hơn. 

Mặc dù mọi chuyện tiến triển nhanh hơn nhiều so với dự kiến.

Trần Niên không biết trình tự yêu đương của người khác như thế nào, trước kia lúc ở thị trấn Đào Nguyên, sau khi người lớn hai bên nhà trai và nhà gái gặp nhau, bước tiếp theo chính là kết hôn.

Rõ ràng cô và Trình Ngộ Phong là tình huống đặc biệt, bởi vì cô chưa tròn 20 tuổi, chưa đến tuổi đăng ký kết hôn, mà bố mẹ cũng sẽ không nỡ gả cô sớm như vậy.

Haizz, nhưng chắc cũng không muộn quá đâu? Dù sao thì tuổi tác của Trình Ngộ Phong cũng hơi lớn rồi. 

Lỗ tai Trần Niên nóng bừng lên. Ôi, sao tự nhiên lại nghĩ tới chuyện kết hôn vậy chứ?

Ba vị phụ huynh vừa cười vừa ngồi xuống nói chuyện.

Trình Ngộ Phong ngồi đối diện Trần Niên, ánh mắt hai người giao nhau trong 2 giây, định lực của Trần Niên không đủ, không thể bày ra bộ dạng lạnh nhạt tự nhiên như anh, bàn tay cô giấu sau lưng siết lấy quần áo khiến nó nhăn nhúm hết cả lên. 

Trình Ngộ Phong cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, lần đầu tiên trong đời gặp người lớn nên vẫn có chút hồi hộp, chỉ là anh có thể che giấu cảm xúc của mình tốt hơn thôi.

Hương trà lượn lờ.

Ông nội Trình uống hai ngụm trà, sau đó đặt chén trà xuống, đi thẳng vào vấn đề chính, “Minh Viễn, A Chiêu, chuyện của hai đứa bé này, các cháu nghĩ như thế nào?”

Trần Niên lập tức dựng thẳng lỗ tai lên, đôi mắt trong trẻo chăm chú nhìn bố mẹ mình, chỉ thấy hai vợ chồng nhìn nhau một chút, Diệp Minh Viễn bắt gặp biểu hiện của con gái, ông cười cười nói, “Trước đây, khi Ngộ Phong nói với cháu khiến cháu hơi bất ngờ, sau này suy nghĩ lại thì thấy cũng không sao cả.”

Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu bắt đầu yêu đương từ cấp ba, họ cùng nhau nếm trải vị ngọt tình yêu nhưng việc học cũng không bị chậm trễ, cùng nhau thi đậu trường đại học nổi danh, yêu nhau 7 năm rồi cũng tu thành chính quả, thế nên hai người rất cởi mở đối với chuyện này, Diệp Minh Viễn thậm chí còn khuyến khích con gái nếu như ở trường đại học gặp được nam sinh thích hợp cũng có thể yêu đương. 

Chẳng qua là đối tượng hiện giờ biến thành Trình Ngộ Phong mà thôi, từ trước đến nay, Diệp Minh Viễn luôn rất thưởng thức Trình Ngộ Phong, tuổi trẻ tài cao, nhân phẩm tính cách đều tốt, quan trọng nhất chính là con gái ông cũng thích người ta. 

Mỗi lần con gái từ trường trở về luôn không thể che giấu được niềm vui trên gương mặt, mỗi một cái nhăn mày hay nụ cười đều thấm đẫm sự ngọt ngào, Diệp Minh Viễn nhìn thấy hết, tuy ông cũng có một chút phiền muộn như bao người cha trên đời này nhưng tận đáy lòng vẫn cảm thấy vui mừng. 

Huống hồ, con gái và Trình Ngộ Phong bên nhau, dường như là do số mệnh sắp đặt. 

Diệp Minh Viễn nắm chặt tay vợ cười nói, “Đây cũng là nguyện vọng của Trình Đông.”

Dung Chiêu nhớ lại chuyện cũ, cảm thấy trong lòng vô cùng xúc động, bà nhẹ nhàng gật đầu, “Đúng vậy ạ.”

Nghe Diệp Minh Viễn nhắc tới con trai mình, ông nội Trình ngạc nhiên không thôi, tay đang cầm chén trà bỗng dừng lại khiến nước trà sánh ra mu bàn tay, ông vội vàng hỏi, “Cháu nói vậy là sao?”

Nếu muốn nói nguyên nhân sâu xa thì phải lội ngược dòng trở về lúc Trình Ngộ Phong vừa được sinh ra. 

Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu đến nhà họ Trình dự tiệc đầy tháng, giữa chừng buổi tiệc, Trình Đông cười nói, “Người anh em, tương lai nếu cậu sinh con gái thì chúng ta có thể làm sui gia với nhau, thân càng thêm thân.”

Đó đương nhiên chỉ là nói đùa.

Con cháu có phúc của con cháu, bậc làm cha làm mẹ như họ vẫn không nên nhúng tay vào chuyện tình cảm của con cái, nhưng nếu hai đứa thật sự vừa ý nhau thì cũng đừng bỏ lỡ chuyện tốt này. 

Thế là hai bên định ra đính ước, không can thiệp, không bắt buộc, vui vẻ khi kết quả thành.

Bởi vì lý do sức khỏe nên Diệp Minh Viễn không dám để Dung Chiêu mang thai, thế là 10 năm sau, cô công chúa bé bỏng nhà họ Diệp mới khoan thai đến chậm, tiếp đó lại gặp tai nạn, bị bọn buôn người bắt cóc….

Không ngờ dòng đời thăng trầm, sợi dây duyên phận cuối cùng vẫn đưa Trình Ngộ Phong và Trần Niên đến với nhau, có lẽ thật đúng với câu nói kia, người thuộc về bạn, cho dù có đi bao xa đến cuối cùng vẫn trở về bên bạn.

Ông nội Trình nghe vậy thì khóe mắt nóng lên, nếu Trình Đông còn sống, nhìn thấy kết quả thế này không biết nó sẽ vui vẻ thế nào đâu.

Trình Ngộ Phong cũng là lần đầu tiên nghe nói bố còn có tâm nguyện như vậy, anh sững sờ hồi lâu, mãi cho đến khi lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại mới lấy lại tinh thần, anh nắm tay Trần Niên thật chặt.

Trần Niên vô thức muốn rút tay về nhưng không được, đành phải để anh nắm, hai má cô ửng đỏ, ánh mắt đảo tới đảo lui. 

Bình tĩnh bình tĩnh nào. 

Dù sao cũng đã công khai rồi, sợ cái gì?

Đối với Trình Ngộ Phong và Trần Niên, những câu chuyện cũ mà người lớn nhắc tới đều rất mới mẻ, bọn họ nghe đến say mê, hai bàn tay đang nắm lấy dưới bàn trà dần dần trở thành mười ngón đan vào nhau. 

Khi kim đồng hồ trên tường sắp chỉ tới 12 giờ, người giúp việc đến nói có thể dùng bữa được rồi, thế là địa điểm trò chuyện dời từ phòng khách đến phòng ăn, chủ đề trò chuyện cũng bắt đầu xoay quanh Trình Ngộ Phong và Trần Niên. 

Bầu không khí trên bàn cơm vô cùng nhẹ nhàng thoải mái. 

Giống như trước khi bước chân vào núi đã không cần phải phân vân dò tìm phương hướng giữa núi cao rừng sâu, con đường với đầy tiếng chim ca đã được dọn sẵn, chỉ cần bước đi là có thể thưởng thức những phong cảnh tuyệt đẹp trên đường, như những con suối vừa phun trào đã có sẵn kênh rạch dẫn lối, lại có thêm gió mát trăng thanh làm bạn bên mình. 

Đối tượng mình thích cũng thích mình, nhận được lời chúc phúc của cha mẹ hai bên vào năm 19 tuổi chính là dấu ấn tươi đẹp nhất trong cuộc đời Trần Niên, ngoài trừ mỉm cười, cô không biết còn có thể dùng cách thức nào để biểu đạt niềm vui sướng sắp tràn cả ra ngoài này. 

Ăn cơm trưa xong, mọi người lại ngồi trò chuyện thêm một lát, sau khi Dung Chiêu uống thuốc xong chuẩn bị lên tầng nghỉ ngơi, bà đưa Trần Niên lên theo, hai mẹ con cùng nằm trên giường tâm sự.

Trần Niên làm tổ trong ngực mẹ, ngửi mùi thuốc nhàn nhạt trên người bà, trong lòng không khỏi muốn làm nũng, “Mẹ.”

Dung Chiêu vỗ nhè nhẹ lên tóc con gái, hơi thở dài nghẹn lại trong cổ, tiếng cười dịu dàng vang khắp xung quanh, “Niên Niên nhà chúng ta đã lớn rồi.”

Bà cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, tình thương của mẹ tích lũy 10 năm chưa bù đắp được nhiều thì cuộc đời con gái lại trải qua một chương mới. 

“Mẹ, mặc kệ lớn bao nhiêu, con mãi mãi là con gái của mẹ và bố mà.”

Có câu này của con gái, nét u sầu trên mặt Dung Chiêu thoáng tan biến, bà lại nghĩ tới cái gì đó bèn cười chỉ chóp mũi Trần Niên, “Thảo nào lần đó ở công viên giải trí con còn nói với mẹ, về sau nếu lập gia đình con cũng không gả đi xa.”

Hóa ra là có ý định riêng rồi.

Gả cho Trình Ngộ Phong, còn xa sao?

Trần Niên xấu hổ uốn éo lung tung, kéo dài giọng, “Mẹ này…... “

Dung Chiêu sờ lên gương mặt nóng bừng của con gái, “Được rồi, không làm khó con nữa.”

Giờ nghỉ trưa trôi qua trong tiếng thì thầm của hai mẹ con, Dung Chiêu thật sự rất mệt nên đã ngủ thiếp đi, Trần Niên lại không buồn ngủ, chợp mắt nghỉ ngơi được nửa tiếng rồi nhẹ nhàng vén chăn giúp mẹ, đóng cửa phòng và đi xuống lầu.

Phòng khách không có ai.

Trần Niên ra sân sau tìm người, bác làm vườn bảo: Thời tiết đẹp, ông nội Trình và Diệp Minh Viễn đi ra phía sau núi câu cá, Trình Ngộ Phong đương nhiên cũng đi theo giúp đỡ.

Trần Niên muốn đến phía sau núi xem lại nghe người giúp việc nói bà ngoại đã tỉnh dậy, cô bèn quay vào nhà, đi tới phòng bà ngoại. 

Bà ngoại ngồi ở mép giường không ngừng dùng tay hứng lấy ánh nắng rơi xuống đầu gối, Trần Niên đi tới, bà ngẩng đầu lên, thấy là cô thì lập tức nở nụ cười, “Niên Niên.”

Trần Niên ngồi xuống bên cạnh bà.

Bà ngoại quay đầu hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Trần Niên gật đầu, “Ăn rồi ạ.”

“Bà cũng ăn rồi.”

Thực ra bà ngoại chưa ăn cơm, lúc dùng cơm trưa thì bà đang ngủ, người giúp việc đúng lúc mang cơm vào, Trần Niên nhận lấy: “Cháu làm cho.”

Người giúp việc đi ra ngoài.

Trần Niên múc từng thìa từng thìa đút bà ngoại ăn cơm, bà ngoan ngoãn như một đứa trẻ, nói rất nhiều nhưng đều không liên quan tới nhau, hầu như mở đầu không dính với kết thúc, cô kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng cũng đáp lời bà. 

Lúc bà nói đến chuyện trước kia cùng ông ngoại lên núi bắt rắn thì vẻ mặt trở nên phấn khích hẳn lên, bà khoa tay múa chân khiến mấy chiếc vòng ngọc vòng bạc va vào nhau leng keng vang dội, từ chuyện bắt rắn bà lại nhảy tới chuyện giáo viên chủ nhiệm cấp hai của Trần Niên đến thăm hỏi gia đình, bà giơ ngón tay cái lên, “Niên Niên nhà chúng ta là giỏi nhất.”

Trần Niên bật cười, đắm mình trong những ký ức ngày xưa với bà ngoại. 

Bà ngoại nói xong lại ngủ mê man. 

Trần Niên đỡ bà nằm xuống giường, đắp kín chăn rồi lại ngồi thêm mười mấy phút, nghe thấy hô hấp của bà đều đều rồi mới đi ra ngoài. 

Trần Niên không đi xa mà vào thư phòng sát vách. 

Tối hôm trước Diệp Minh Viễn có mang về từ công ty cho cô một thùng đựng thư, đến bây giờ mới có thời gian rảnh để xem, bì thư màu vàng, toàn bộ đều có chung kiểu dáng. 

Trần Niên mở một lá thư ra, đập vào mắt là trang giấy chi chít những con chữ nắn nót nhưng lại hơi non nớt —

Chị Tiểu Diệp thân yêu:

Chào chị ạ. Em tên Miêu Miêu, là học sinh trường tiểu học Mộ Chiêu Hy Vọng, lần này em viết thư cho chị là muốn báo với chị rằng em đã nhận được quần áo mới, màu đỏ, mặc vào ấm lắm, trên tay áo có hình con bướm xinh đẹp nữa, em còn được hộp bút mới….

Em không biết chị có thể nhận được phong thư này không, nhưng hiệu trưởng dạy chúng em chịu ơn một giọt bấu đáp cả suối nguồn(*), em và các bạn cùng lớp tìm được một con suối trong núi nhưng bây giờ không có nước, thầy giáo nói chờ mùa xuân sang năm là có, đến lúc đó chị nhất định phải đến xem một chút nha! Chúng em chờ chị nha!

(*)Câu này bé ấy viết sai chính tả 1 từ ạ (tác giả chú thích). 

Bên dưới là lời chào tạm biệt rất lễ phép, sau lời chào còn vẽ một bàn tay nhỏ vẫy vẫy. 

Trần Niên nhìn một cái rồi bật cười.

Trong bữa tiệc mừng đợt trước, cô đã nhận được rất nhiều quà từ người lớn, trong đó có mấy cái thẻ ngân hàng cộng lại khoảng 600 vạn, từ nhỏ đến lớn, cô xài toàn 10 đồng, 50 đồng hay nhiều nhất là 100 đồng, cho nên khi 600 vạn nặng trĩu giao vào tay, cô không biết phải làm gì.

600 vạn là khái niệm gì? Cần bao nhiêu 100 đồng chồng lên nhau mới đủ?

Trần Niên từ từ bình tĩnh lại, sau khi thương lượng cùng bố mẹ, cô quyết định đem số tiền kia quyên góp cho Quỹ cứu trợ thanh thiếu niên Mộ Chiêu.

Hồi cấp 2, Trần Niên cũng được mạnh thường quân giúp đỡ nên giờ chẳng qua là tiếp nối truyền thống đó, cô không ngờ mình lại nhận được lá thư cảm tạ với từng câu từng chữ thấm đẫm sự chân thành tha thiết như vậy. 

Đây chính là món quà tuyệt vời nhất mà cô từng nhận được.

Trần Niên mở bức thư thứ hai, thư này do một bé trai viết, nét chữ khá qua loa cẩu thả nên phải đọc thật kỹ mới được, cô đọc quá nhập tâm nên không phát hiện có ai đó đang ngồi xuống cạnh mình. 

Bức thư thứ ba là do một bàn tay thon dài trắng trẻo đưa tới. 

Trần Niên bỗng ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười thật tươi, “Sao anh đã trở về rồi?”

Không phải đang câu cá phía sau núi à?

Trình Ngộ Phong khẽ hếch cằm lên, không tiết lộ rằng mình bị ông nội đuổi về, thật ra cũng không phải đuổi mà đại khái là ông nội Trình nhìn ra người anh ở đây nhưng tâm đi chỗ khác, lúc bấy giờ mới vô cùng hiểu ý, tìm đại một lý do để anh về trước. 

Tối hôm qua tâm trạng có chút bất an, suy nghĩ rất nhiều chuyện tương lai nên gần như không ngủ.

Hiện tại gặp người lớn xong, hết thảy đều kết thúc ổn thỏa.

Trình Ngộ Phong biết Trần Niên có thể sẽ có nhiều câu muốn nói cùng anh, anh cũng thế, tâm trạng của cả hai đều giống nhau nhưng khi cô ở ngay trước mặt - nơi mà chỉ cần giơ tay là chạm được nhưng anh lại không thể nói nên lời, ánh mắt sâu thẳm chỉ dán vào đôi môi đỏ thắm kia. 

Bạn gái, vị hôn thê, mẹ của con anh, bạn đời của anh. 

Đây là tất cả những gì anh nghĩ tới trong đêm khuya thanh vắng. 

“Anh quên đồ.” Trình Ngộ Phong nghiêng người tới một cách đầy nhiệt tình, trong chớp mắt hơi thở vừa ấm áp vừa tươi mát kia ập tới, Trần Niên nhắm nghiền mắt lại, trong đầu bỗng hiện lên nụ hôn chúc ngủ ngon qua điện thoại tối hôm trước. 

Ánh sáng biến mất, nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước của anh phủ lên môi cô mang theo sự lưu luyến vô ngần. 

Trần Niên không kiềm được, chỉ có thể túm lấy áo len của anh siết chặt trong lòng bàn tay mình. 

Giữa đôi môi vang lên tiếng thầm thì nho nhỏ của anh: “Niên Niên, anh rất vui, vì đó là em.”

Cô hiểu, anh đang muốn nói:

Anh thật hạnh phúc khi người ấy của anh là em, người mà anh muốn cùng sánh vai trong tương lai cũng chính là em. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi