CHINH PHỤC TRÊN ĐẦU LƯỠI


Thẩm Thanh Hòa thực sự định âu yếm, nhưng bàn tay ướt át kia chỉ vuốt ve gương mặt cô, giống như đang xác nhận sự tồn tại của cô vậy.

Rồi sau đó, không đợi Thẩm Thanh Hoà phản ứng, trên môi nở một nụ cười, cô quay người trở lại phòng tắm.
Ngay khi hơi thở dồn dập của Thẩm Thanh Hoà dịu đi, cánh cửa bị che khuất một nửa lại mở ra, Thẩm Giáng Niên nắm lấy khung cửa chớp chớp mắt, "Người sẽ không biến mất chứ?" Cô hỏi.
"Không." Thẩm Thanh Hoà hít một hơi thật sâu trả lời.
"Lát nữa, em sẽ xác nhận sau." Người vốn định làm theo kịch bản đột nhiên ngừng chơi theo lệ thường.

Chỉ có điều kỳ lạ là Thẩm Giáng Niên luôn bồn chồn, sau khi tắm xong, cô luôn cảm thấy Thẩm Thanh Hoà giống như nước trên đầu ngón tay mình, cuối cùng sẽ biến mất.
Tiếng nước chảy lại vang lên, Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa không nhúc nhích.

Thẩm Giáng Niên tiếp tục tắm, điều này giúp Thẩm Thanh Hoà bình tĩnh lại.

Quả nhiên, chưa đầy 5 phút, tiếng nước chảy lại đột ngột dừng lại, lần này Thẩm Thanh Hòa đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho rằng lần này mình có thể khống chế tốt bản thân.


Không ngờ người không theo lệ thường lại nhiều lần có động tác kỳ lạ, lần này Thẩm Giáng Niên đi ra, khúc dạo đầu vẫn là vuốt má Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh nhẹ nhàng nói: "Tôi ở đây."
Thẩm Giáng Niên không tin, nghiêm túc nhìn Thẩm Thanh Hoà, bởi vì vừa mới từ phòng tắm đi ra, thân thể Thẩm Giáng Niên còn nóng ẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào như thẹn thùng, nhưng đôi mắt ẩm ướt cùng với cái cau mày, lộ ra vẻ buồn bã, "Là thật sao?" Đầu quả tim Thẩm Thanh Hoà cứ thế mà nhói lên, cô nhẹ nhàng cúi người, hôn lên môi Thẩm Giáng Niên, xoa một hồi, mới khẽ nói: "Là thật." Khoảng cách gần như vậy, Thẩm Giáng Niên không thậm chí còn không nhắm mắt lại, nhìn thẳng vào người đang tiến đến, khuôn mặt thanh tú kia được phóng đại lên vô số lần, đôi mi mảnh kia tựa hồ chạm vào da thịt cô, có chút ngứa ngáy.
Thẩm Thanh Hoà nới rộng khoảng cách, lông mi của Thẩm Giáng Niên run lên vài cái, "Em có thể cắn được không?" Giọng hơi run, dò hỏi.

Thẩm Giáng Niên tận trong xương cốt vẫn thẹn thùng, cho nên nói xong lời này, mặt càng đỏ hơn, mím môi, cúi đầu, như đứa trẻ chờ dạy dỗ.
"Muốn cắn ở đâu?" Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà mềm mại, chạm đến trái tim Thẩm Giáng Niên, ngay cả người cô cũng có chút mềm nhũn, cả người ướt sũng dựa vào người Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà cũng ôm lấy cô...!ưm~ ôm thế này nè, như thế nào cũng không né tránh được, cảm xúc mềm mại này, Thẩm Thanh Hoà hít một hơi thật sâu, nhịn xuống.
"Cắn chỗ này." Thẩm Giáng Niên giơ tay, đầu ngón tay ướt át chạm vào môi Thẩm Thanh Hoà, không nhịn được xoa xoa, "Được không người?" Người trong lồng ngực giống như người không xương, đôi môi hồng nhuận mấp máy, thốt ra ba chữ này, cứ như mật ngọt quấn lấy, sao mà có thể từ chối được đây?
"Tôi có thể cho em cắn, còn phần thưởng thì sao?" Thẩm Thanh Hoà chưa bao giờ là người chịu thiệt, đương nhiên bây giờ càng trêu chọc hơn.
"Người cũng có thể cắn chỗ này của em."
"Tôi không muốn cắn chỗ này của em."
"Vậy người muốn cắn chỗ nào?" Thẩm Giáng Niên thật sự không nhìn ra Thẩm Thanh Hoà đang nói đùa, trong lòng có chút đau lòng, sợ Thẩm Thanh Hoà bội tín, "Người muốn cắn chỗ nào cũng được." Ngay cả khi cô ấy say, cơ thể và tâm trí của cô ấy vẫn không kháng cự Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà mím môi im lặng, Thẩm Giáng Niên nghĩ như vậy có nghĩa là cô không thể cắn, cô đột nhiên vô cùng thất vọng, tim đau như muốn rơi xuống, cô cúi đầu, im lặng hồi lâu.

Không biết là vì lạnh hay là cảm xúc dao động, thân thể Thẩm Giáng Niên rõ ràng run rẩy dữ dội, Thẩm Thanh Hoà muốn ôm cô chặt hơn, nhưng Thẩm Giáng Niên lại giãy giụa, đưa tay lên dụi mắt.

Thẩm Thanh Hoà đưa tay vuốt ve mặt Thẩm Giáng Niên, cảm nhận được hơi ẩm, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt ẩm ướt.

Không phải lạnh, là khóc.

Thẩm Thanh Hoà cúi người, hôn lên môi Thẩm Giáng Niên, nhẹ nhàng nói với cô: "Đúng là cô gái ngốc, cắn cắn đi ~" Thẩm Giáng Niên nức nở một hồi, thật sự há miệng cắn một cái, đúng là như vậy, ngay trên môi và răng của cô ấy.
Có lẽ là do Thẩm Thanh Hoà chọc ghẹo tức giận, Thẩm Giáng Niên dùng sức cắn, Thẩm Thanh Hoà đau đến thở hổn hển.

Sau khi cắn, lại đau lòng, thế là dùng đầu lưỡi liếm liếm lấy lòng, Thẩm Thanh Hoà trốn về phía sau, không phải vì bất cứ điều gì khác, vì sợ rằng ham muốn sẽ được giải phóng, "Tôi là thật, sẽ ở đây chờ em, em vào tắm đi, nha?"
"Người sẽ không biến mất chứ?"
"Sẽ không."
"Nhưng em luôn có cảm giác, trong nháy mắt, sẽ không thấy người nữa." Đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Giáng Niên thật đáng thương.
"Vậy thì tôi sẽ đứng đây không cử động." Thẩm Thanh Hoà dỗ dành người say rượu.
"Em mở cửa đi tắm." Thẩm Giáng Niên vắt óc nghĩ ra biện pháp hay, kéo Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa, "Người cứ đứng ở đây, lúc nào em cũng có thể thấy người."

Thẩm Thanh Hoà do dự nhưng không đồng ý ngay, Thẩm Giáng Niên cho rằng cô không muốn, "Người ghét bỏ em sao?"
"Không có." Này là dụ dỗ mà, Thẩm Thanh Hoà không chắc bản thân có chịu đựng được không.

Từ lần đầu nhìn thấy đến giờ, sức hấp dẫn của Thẩm Giáng Niên không cần nói ra cũng đã biết.
"Vậy tại sao người không muốn nhìn em?" Nguyện vọng của Thẩm Giáng Niên không thành, giống như một đứa trẻ đang nói nhảm, "Người không cần làm gì cả, cứ đứng đây nhìn thôi, sao lại không muốn nhìn?" Sau đó như nghĩ tới cái gì, "Người đứng lâu có phải mỏi rồi hay không?" Thẩm Giáng Niên nhìn khắp nơi, "Em mang ghế đến cho người ngồi, người...."
"Không cần." Thẩm Thanh Hoà cắt ngang, "Em vào đi, tôi đứng ở đây."
Thẩm Giáng Niên cuối cùng đã trở lại để tắm, bởi vì có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà bất cứ lúc nào, Thẩm Giáng Niên cuối cùng đã tắm xong.

Thẩm Thanh Hoà chịu không nổi, cô buộc mình nhìn mọi thứ ngoại trừ những người đang di chuyển.

Nhưng mà, khóe mắt luôn là như vậy không cam lòng, đường cong mỹ lệ, đồi núi cao chót vót, cảnh đẹp sâu thẳm....!Trên thế gian này vì có phụ nữ xinh đẹp mà đẹp lên biết bao, khiến cả thế giới này muôn hoa rực rỡ.
Thẩm Giáng Niên đi thẳng ra khỏi phòng tắm, như thể cô không định mặc đồ ngủ.

Thẩm Thanh Hoà chặn cô ở cửa: "Đồ ngủ đâu?"
"Lát nữa còn cởi." Thẩm Giáng Niên có chút không kiên nhẫn, nắm lấy tay Thẩm Thanh Hoà với mục tiêu rõ ràng là chiếc giường.


Thẩm Thanh Hoà biết Tiểu lãng cuốn, muốn lãng nữa rồi, "Vẫn còn chưa sấy tóc." Thẩm Giáng Niên à một tiếng, đúng là quên mất, "Giờ em sấy tóc đây."
Thẩm Thanh Hoà cầm máy sấy tóc ra hiệu: "Lại đây." Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Thẩm Thanh Hoà sấy tóc, Thẩm Giáng Niên bị phân tâm, ngồi ở đó cũng không thành thật, cô đưa tay sờ eo Thẩm Thanh Hoà một lúc, sau đó giật giật vạt áo của người ta, Thẩm Thanh Hoà cũng không cản, thế là cô thấy thế làm tới, lòng bàn tay nóng ẩm, thăm dò vào trong áo, giống như tên trộm, nhẹ nhàng chạm vào.

Tay Thẩm Thanh Hoà run lên, hô hấp dồn dập, nhưng vẫn đứng bất động, Thẩm Giáng Niên vừa được chạm vào cũng không lộn xộn nữa.
Nơi được bao phủ bởi lòng bàn tay nóng ẩm đã nướng chín lý trí của Thẩm Thanh Hòa, cùng với sự an phận của Thẩm Giáng Niên, nhưng mà giây sau, tay cô mất kiểm soát, nhẹ nhàng vuốt ve, hơi thở cũng nóng lên, tim đập nhanh.
Thẩm Giáng Niên dụi dụi đầu vào bụng dưới của Thẩm Thanh Hoà, nhẹ nhàng dụi, hơi thở trở nên rối loạn, ngay cả tiếng máy sấy ồn ào cũng không nghe thấy, đột nhiên thế giới yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể lắng nghe được tiếng lòng.
Muốn.
Thanh âm kia, khó mà nói ra, Thẩm Giáng Niên không kìm được nỗi xao động, rút tay ra khỏi quần, nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Hoà, không cho cử động.

Thẩm Thanh Hoà dừng lại, tắt máy sấy tóc: "Sao vậy?" Trước khi sấy khô tóc, Thẩm Thanh Hoà không biết rằng có một người đang bị con quỷ dục vọng khống chế.
Thẩm Giáng Niên vòng tay qua người Thẩm Thanh Hoà, vùi mặt vào vùng bụng săn chắc săn chắc của Thẩm Thanh Hoà mà xoa nhẹ, thở gấp run rẩy, không tự chủ được mà nghẹn ngào nói: "Em muốn."
"Em nói gì?" Đầu ngón tay của Thẩm Thanh Hoà vẫn luồn vào trong tóc, cô xoa nhẹ đầu ngón tay lên gáy Thẩm Giáng Niên, người Thẩm Giáng Niên trở nên mềm nhũn, ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng, ánh mắt sáng ngời.

mờ mịt, đôi môi đỏ mọng quyến rũ thốt ra bốn chữ "Chúng ta làm đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi