CHỈNH SỬA LẠI 'CẤU HÌNH' TÔI TRỞ THÀNH MỸ NHÂN!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tịnh Nhi dậy sớm hơn hẳn mọi hôm, vết thương phía sau gáy làm cô ngủ không ngon, vừa đau vừa rát còn đúng điểm tiếp xúc với gối nên thành ra cả đêm cô đều phải nằm nghiêng. Hoặc giả lúc mệt quá cũng có thể xoay thành nằm sấp.
Nhưng hai dáng ngủ nguy hiểm này dùng một hai tiếng thì không vấn đề. Có điều, nằm như vậy một đêm dài thì đúng là tự mình hại mình.. Sáng vừa mở mắt, ngoài vết thương hở trên cổ kêu gào, hai bên vai và lưng của Tịnh Nhi cũng thét lên đòi công đạo.


Mẹ nó!
Quá thảm!
Trước đây lúc mông bị thương cô cũng không khổ đến mức này đâu!


Nhưng dậy sớm rồi mới biết người bên cạnh mình ngủ có bộ dáng như thế nào.
Tịnh Nhi nghiêng người nhìn sang chiếc giường bên cạnh. Nơi ấy, một vị thiên sứ mang khí chất mờ ám của ác ma đang say ngủ. Khuôn mặt đẹp như tượng tạc của anh ta yên tĩnh để mặc từng quầng sáng nhỏ nhảy nhót, ánh nắng đầu ngày hồng nhạt ngọt ngào bao trùm. Đôi mắt nâu sáng bình thường luôn nheo lại ái muội giờ này nhắm nghiền, khóe môi dịu dàng nhếch lên, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ luôn mở miệng là nói ra những lời kinh thiên địa nghĩa..


A a a ~ Muốn chạm vào anh ta quá!


Thật sự muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt ấy, vào sự thay đổi tinh tế ấy của Đại Thần..


Tịnh Nhi nhón chân ngồi nhỏm dậy, dần dần tiến gần đến thành giường, cũng nhích nhanh tới ngay bên cạnh anh ta. Hơi thở nhẹ nhàng của anh ta cùng tiếng tim đập thình thịch của Tịnh Nhi vang lên như trống trận. Cô vươn tay hướng về phía mặt anh, trong lòng không ngừng tự trấn an bản thân rằng hai người đã dụng chạm thân mật số lần, số lần, số..


"Vừa mới ngủ dậy, còn chưa đánh răng.." Đại Thần hé mắt, chậm chạp nói "..Anh không thể hôn em vào lúc này được đâu!"


"Ô.. A.. Anh.." Tịnh Nhi lắp bắp lui lại hai bước, tay vẫn còn cứng đờ trên không trung "Anh dậy từ khi nào?"


"Bình thường trong phim đều là như vậy còn gì.. Nữ chính đến gần nam chính, muốn chạm vào anh ta, sau đó bị anh ta bắt gặp.." Đại Thần xoay người nằm úp xuống, chăn mỏng rơi xuống để lộ khuôn ngực trần màu cổ đồng đẹp đến mê hồn "Anh nghĩ lúc này nếu anh không tỉnh thật sự có lỗi với em!"


"Cái này.. Em cũng không phải muốn chạm vào anh!" Tịnh Nhi quay mặt, cố gắng kiềm chế tâm sắc nữ, kiềm chế tới mức máu mũi cũng sắp chảy xuống rồi! "Chính là.. có con ruồi! Đúng rồi! Sáng sớm mùa hè ruồi đã bay loạn!"


Sau đó, bằng công phu đánh bài chuồn siêu cấp, bạn Nhi đã thành cồn chạy vào nhà vệ sinh, nhốt mình làm bản kiểm điểm!


Đại Thần kéo lại cổ áo khi nãy anh cố tình làm trễ, bĩu môi khinh thường mỹ nam kế vừa thất bại một cái, sau đó ngồi dậy vươn vai. Cũng đến giờ rồi, vẫn là nên dậy chuẩn bị bữa sáng sớm một chút thôi. Qua một đêm ngủ không an ổn như vậy, hẳn là bà xã nhà anh đã đói lắm rồi.


Tiếp đó, theo đúng nguyện vọng của một bạn gái giấu tên. Hai người ăn uống xong xuôi liên lên xe phi thẳng đến trung tâm thương mại. Càn quét một vòng thật lớn rồi mới ai trở về công việc của người nấy...


*


Đại Thần tiễn Tịnh Nhi đến tận cửa chung cư, sau khi dặn dò cô đủ thứ, hôn tạm biệt đến mòn cả môi mới quay người rời đi. Cô xách đống túi lỉnh kỉnh vào nhà, hơi buồn bã khi nghĩ tới bữa trưa cô độc. Hôm nay boss có một buổi họp với lãnh đạo cao cấp trong công ty. Khá căng thẳng và dự kiến kéo dài năm tiếng đồng hồ.


Vậy là nhanh nhất cũng phải 7h tối Đại Thần mới có mặt ở nhà.


Anh ta còn nói với Hạo Khánh để vị đạo diễn trẻ này đặc cách cho cô nghỉ ngơi vài ngày nữa chứ. Công việc mới chưa có, các idea tiếp theo cô không ưng ý cái nào.. Thật sự là rảnh đến mức không thể rảnh hơn mà!


Tịnh Nhi khóa chốt cửa, tự tìm việc mua vui cho mình bằng cách lục tung đống đồ vừa mua lên. Cô đứng trước gương thử đi thử lại từng bộ, còn mất công mix đồ trước để sau này có dịp ra ngoài đỡ mất công kết hợp.
Đứng trước gương thay quần áo tới nỗi toát mồ hôi thực ra cũng vui. Càng vui hơn khi tưởng tượng tới khuôn mặt Đại Thần khi nhìn thấy cô mặc xinh đẹp như vậy..
Những món đồ này đều là anh ấy tự tay chọn cho cô, lúc cô khoát tay nói không muốn thử vì sợ mất thời gian cũng không hề nhíu mày thất vọng lấy một cái. Cứ âm thầm kêu nhân viên phục vụ gói sạch vào, như thể hận không đem được toàn bộ đồ về nhà cho vợ mình diện.


Ahaha.. Vợ cơ đấy..


Ngọt ngào ghê!


Nhưng.. Nghe từ ngữ ấy từ miệng Đại Thần nói ra, nghe giọng nói trầm thấp lạnh lùng của anh ấy cố gắng dịu dàng gọi lên.. Thật sự rất thích!


Đại Thần!
Đại Thần!


Ai da~ Anh ấy mới rời cửa chưa tới ba mươi phút đã thấy nhớ rồi.
Lẽ nào cảm giác ngu ngốc này chính là "yêu" mà mọi người hay ca ngợi?


Nữ tác giả chuyên viết ngôn lù, truyền bá tình yêu đẹp đẽ cho toàn thể công chúng biết.. Rốt cuộc đã hiểu thế nào là yêu thương rồi!


"Đây có phải phòng chị Nhi không vậy? Làm ơn mở cửa!!" Giọng trẻ con cùng tiếng đập cửa đồn dập đánh thức trái tim của kẻ đang yêu, cũng kéo tuột Tịnh Nhi từ chín tầng mây xuống "Chị Nhi! Chị Nhi ơi!!"


"Có.. " Tịnh Nhi mở miệng định trả lời, nhưng sực nhớ ra dạo này rất nhiều vụ bắt cóc tìm đến cửa nên đành ngậm miệng giả không có nhà. Cô cẩn thận ra mắt mèo trên cửa nhìn lại một lần, nhưng phía ngoài chỉ có một đứa nhóc xinh đẹp tầm 7-8 tuổi, trên tay cầm một bó hoa đỏ thắm đang ra sức đập cửa "Đây rồi!"


"Aiiii~ Làm gì mà lâu vậy chứ?" Đứa nhóc đá đá chân vào cửa, thiếu kiên nhẫn càu nhàu "Lề mà lề mề.."


"Hừ.." Tưởng chị không nghe thấy gì sao hả nhóc con?
Tịnh Nhi tự niệm trong lòng 1000 lần, cô lớn không thèm chấp trẻ con đâu! Tĩnh tâm mới được, nhưng tĩnh kiểu gì cũng thấy đứa nhóc này phong cách nữ vương y xì bạn Lý tổng là sao hả???
"Chào em, có chuyện gì vậy?"


"Chị là chị Nhi?" Đứa nhóc nhíu mày nghi ngờ hỏi lại, sau đó bày ra vẻ không quan tâm, đưa bó hoa tới trước "Đây, có người hâm mộ gửi cho chị!"


"Em bé là shipper?" Tịnh Nhi không nhịn được cười, cảnh này trong phim nhiều lắm nà.
Nam chính muốn bắt quen nữ chính nhưng xấu hổ ngại ngùng. Chính vì thế nên dùng tiền mua chuộc đứa nhóc, để nó làm tay sai cho mình. Cuối cùng đứa bé gửi quà, thuận tiện khai báo luôn danh tính nam chính.. Hai người vừa gặp đã yêu, bắt đầu một thiên tình sử bi thương thống thiết..
Có điều lúc này xung quanh không có ai hết, và cô cũng không hi vọng đón nhận một tình yêu khác ngoài tình cảm của Đại Thần đâu.
Vậy nên Tịnh Nhi xoa đầu cảm ơn đứa nhóc một tiếng, sau đó nhận hoa kí biên lai. Đứa bé vì lùn nên tránh không thoát ma trảo của cô, bực bội nhìn tóc mình rối loạn. Lúc Tịnh Nhi dừng tay mới bĩu môi, le lưỡi một cái lập tức chạy biến vào thang máy.


Ai da~ Trẻ con hiếu động thật tốt.
Nhớ ngày xưa lúc nhỏ cô cũng hiếu động y hệt vậy nè. Đáng tiếc sau đó mọi chuyện diễn biến theo hướng không ai ngờ, thành ra Tịnh Nhi ngày càng béo, đến cả việc giao tiếp cũng lười nói gì đến bay nhảy chứ?


Cầm bó hoa lớn đỏ rực vào trong phòng, Tịnh Nhi cũng không quên đưa tay khóa chốt cửa. Vốn đây là thói quen có từ trước của cô, đến nay vẫn không thể bỏ được. Ai bảo gần đây cô gặp đủ loại khủng bố của antifan làm gì chứ? Dù sao bạn Thần cũng có chìa khóa rồi, về có thể tự mở cũng không làm ảnh hưởng đến cô.
Phía trong bó hoa lớn có một tấm thiếp xinh đẹp, Tịnh Nhi cắm bừa hoa tươi vào một chiếc bình cạnh đó, vừa mở thiệp vừa tiến đến ghế dài ngồi xuống.


Mấy dòng chữ viết bằng mực đỏ chói mắt in trên nền thiệp trắng ngần càng làm người ta có dự cảm nguy hiểm. Tịnh Nhi định vứt bỏ nó đi, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đưa mắt tiếp tục đọc những câu chữ ghê rợn phía trên. Từng dòng, từng dòng một, khắc sâu vào tâm trí cô một sự sợ hãi không tên lạ lùng: "Hi, Tịnh Nhi! Cổ còn đau không? Vết rạch đó vẻ không sâu lắm nhỉ, đáng tiếc không thể một đường làm bay luôn cái đầu ngu ngốc của . Nhưng chẳng vấn đề, biết đâu trên lưỡi dao lại mầm bệnh đó? nên đi khám một chút, sau đó.. Tự giữ thân mình đi!"


*Aiii~ Mng quên mất mị rồi, càng lúc càng ít comt hỏi thăm. Buồn thảm quá xá~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi