CHỈNH SỬA LẠI 'CẤU HÌNH' TÔI TRỞ THÀNH MỸ NHÂN!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tịnh Nhi dùng chút thời gian rảnh lên mạng một chút, cô cố ý giấu mình trong cánh gà, nơi có phòng điều hòa mát mẻ mà online. Nơi này không tính là khuất, nhưng vì đang có Hạo Khánh ở đây nên mọi người đều ra sức tỏ ra chăm chỉ có ích, chạy loạn ngoài nắng kia cả rồi. Cô ngồi phía trong, thông qua ô kính nhỏ vẫn có thể thấy rõ khung cảnh bên ngoài. Bọn họ quay chụp vài cảnh ngoài trời, ai nấy đều nhăn nhó vì nắng. Thậm chí trên mặt Tuyết Tuyết còn rơi đầy mồ hôi lớn như hạt đậu, thi nhau lăn lăn lăn.
Haha ~ Bảo sao mỗi lần chuyển cảnh đều phải dặm lại phấn. Tốc độ chảy mồ hôi thế kia cơ mà, phấn trôi còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng! Không hiểu hộp phấn lớn kia dùng được mấy ngày mà hết ta? Mỗi lần chuyên viên trang điểm chạy tới làm việc, mặt đều nhăn thành một đoàn.
Cũng tốt, coi như trả được thù khi nãy cô nàng dám nhạo báng mình không ra gì như vậy! Tâm lí tiểu nhân nho nhỏ trong lòng ai đó nhanh chóng được lấp đầy, cô thỏa mãn bấm điện thoại, truy tìm mấy nơi có vẻ đẹp trên bản đồ.


Khu vực nước phụ cận có vẻ khá tốt, thời tiết ôn đới vô cùng ôn hòa, núi non cảnh sắc mọi thứ đều hoàn mỹ. Lại thêm đô thị ở đây rất ít, hơn 80% dân số sống ở nông thôn nên con người vô cùng thật thà chất phác. Càng lên núi cao càng lạnh lại càng vắng vẻ, vài ngọn núi mới có một thôn trấn nhỏ. Tuy đẹp đẽ nhưng lại ít khách thăm quan vì quá hiểm trở. Hiếm hoi lắm mới có nghoài từ bên ngoài tới leo núi mạo hiểm hoặc buôn bán một số đồ dùng.
Nói là nó khá tốt, bởi vì nơi này chính là NƯỚC NGOÀI trong truyền thuyết đó!
Lần xuất ngoại cùng bạn trợ lí cao cấp của cô đã để lại tâm ma vô cùng lớn trong lòng cô rồi! Nơi đó đất khách quê người, không biết tiếng, không hiểu tiếng.. đến cả họ đàm thoại thứ gì cũng không hề hay biết. Cảm giác đó còn đáng sợ hơn lạc lõng và bị bỏ rơi cả trăm ngàn lần. Cô tuyệt đối không-bao-giờ muốn trải nghiệm cảm giác đó nữa!
Vậy là xong.. Thu hẹp được một phần bản đồ!
Cô sẽ không quan tâm những nơi ngoài nước nữa, dù sao quốc gia cô đang sống cũng rộng lớn cực kì, cảnh đẹp cũng đâu có ít!


Núi này được không ta?
Cách nơi này hơn 2000km, non xanh nước biếc, hùng vĩ thâm trầm.. Aii~ Quả nhiên quá đẹp, nhưng vì đang được khai phá nên giá đất đắt đếm cắt cổ. Cô vào đó chẳng lẽ lại thuê nhà mà sống qua ngày? Loại!


Bờ biển này ổn đấy chứ?
Cách chỗ cô ở hơn 1000km, rộng rãi mênh mông, ngày đêm sóng vỗ rì rào thơ mộng vô song. Con người cũng giống như đặc trưng vùng biển, vừa hiếu khách lại vừa nhiệt tình nồng hậu..
Nhưng.. Nhưng cô không biết bơi!
Mỗi lần thấy biển tim đều đập mạnh, chân run lẩy bẩy.. Nhỡ đâu ra đó ở một thời gian suốt ngày thấy biển cô lại biến hóa từ sợ hãi sang ám ảnh thì sao? Loại nốt!


Còn khu rừng này?
Chỉ cần đi khoảng hơn 200km là tới, rậm rạp um tùm nhưng bù lại bầu không khí trong lành cực kì. Mỗi buổi sớm mở cửa liền cảm nhận được gió thổi mây bay tràn ngập căn phòng. Chim kêu, vượn hót, thú hoang kêu gào gần gũi với thiên nhiên bậc nhất.
Có vẻ giống với tưởng tượng lúc đầu của cô quá ta? Đất ở đây cũng không đắt, thậm chí nếu cô tình nguyện lên đây dạy học còn có nơi ăn nơi ở miễn phí, khuyến mại thêm N tiền lương vì nhà nước đang có chương trình khuyến khích thanh niên lên miền núi.
Có điều cô cấp III còn chưa học xong lấy cái gì đi dạy người khác?
Thôi.. Loại nữa đi!


Tịnh Nhi!


Mẹ kiếp!


Rốt cuộc là mày bị làm sao?


Chẳng phải chính mày nói muốn rời đi nơi này, rời xa anh ấy ư?
Vậy mà chọn đến khu vực nào cũng không ưng ý, cũng tìm lí do này kia để chối bỏ.
Ích kỉ như vậy đến khi nào? Đại Thần luôn vì mày mà hi sinh này nọ, lẽ nào mày không thể nghĩ cho anh ấy một lần?


*


Mấy ngày hôm sau hai người vẫn duy trì sinh hoạt bình thường, thậm chí có thể nói là bình thường một cách vô cùng cường điệu. Vết xước trên cổ Tịnh Nhi đã lành lại hoàn toàn, phía sau chỉ còn một rãnh sẹo nhỏ mờ mờ màu hồng nhạt. Cô biết, vết thương ngoài da lành, nhưng nếu như đã có thứ gì đó trong máu của cô thì vết thương ấy dù lành 1000 lần cũng không ích gì.
Sau khi lén lút tới bệnh viện tư nhân kiểm tra máu và nước tiểu một lần, Tịnh Nhi ôm tâm trạng thấp thỏm trở về nhà đợi kết quả. Trong khoảng thời gian này không ít lần boss tỏ ý hoặc cố ý tìm cách thân mật với cô, nhưng cô luôn luôn né tránh. Không đến nỗi ngồi chung ghế cũng lây được bệnh, nhưng mấy chuyện như hôn hoặc nắm tay gì đó vẫn là thôi đi thì hơn..
Đợi một hai ngày nữa, khi sắm đủ trang bị cô sẽ lập tức rời đi. Đúng vậy.. Là cô chưa mua đủ đồ nên chưa đi, tuyệt đối không phải do cô luyến tiếc gì tên mặt than đó!


Đại Thần được tôi luyện trong chảo nhuộm mang tên thương trường nhiều năm, tự dưng học được đủ cách đọc tâm lí người khác.
Mấy ngày hôm nay Tịnh Nhi đều lạ lùng như vậy, mặc dù cô ấy vẫn tới trường quay hoặc dùng máy tính lạch cạch gõ truyện như bình thường. Thế nhưng thái độ với anh, với mọi người xung quanh lại trở nên khác biệt hẳn.
Trước đây thi thoảng hai người có này nọ tí chút, cô ấy có lẽ không tình nguyện nhưng tuyệt đối cũng không tránh né anh ác liệt như vậy. Thậm chí đến cả nắm tay đơn giản cũng không cho, ôm ấp một tí cũng cự tuyệt!
Không phải anh dục cầu bất mãn nên mới để bụng như vậy, chính xác là dạo này Tịnh Nhi thay đổi rồi! Đến cả ánh mắt cô ấy lúc này cũng trở nên xa lánh và sợ hãi anh tới như vậy..


Lẽ nào Tịnh Nhi đã biết chuyện gì?


Vậy là nhân lúc người nào đó mải mê lên giường trùm chăn cày truyện dang dở. Đại Thần vừa dọn dẹp qua mấy căn phòng nhỏ trong nhà, vừa tìm cách mượn đỡ máy tính của Tịnh Nhi mà sử dụng.


Quả nhiên.. Nhưng thứ anh nghi ngờ không bao giờ sai!


"Cái này là ai gửi cho em? Gửi từ khi nào?" Đại Thần không mở đèn sáng, thứ màu sắc vàng vọt từ đèn ngủ bao trùm lấy anh, vô ý tạo thành một vầng hào quang chói mắt vô cùng.
Tịnh Nhi vì chỉnh điều hòa rất lạnh nên chính mình nằm trùm chăn một góc. Cô đang quắn quéo tới đoạn chính công chính thụ lăn giường, tự dưng hứng thú bị một giọng nói lạnh băng đánh gãy!
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng thò ra khỏi tấm chăn mỏng, vừa tiếp xúc với hơi lạnh bên ngoài đã bắt gặp thân thể nóng bỏng của boss!
Anh ta mặc đồ ngủ đơn giản, ba chiếc cúc cổ áo còn vì một phương thức kì diệu nào đó mà mở tung ra. Cơ bụng cơ ngực săn chắc phía trong như muốn lao bổ ra ngoài. Đôi chân dài miên man đang để một nửa lên giường của cô, làm đệm bị lún xuống một chút. Quan trọng hơn, chính là trên tay của boss đang cầm một vật vô cùng quen thuộc! Một tấm thiệp hoa sặc sỡ và đẹp đẽ vô cùng!
"Tịnh Nhi, tại sao em không nói chuyện với anh?"


"Anh cũng đã biết trước đúng không?" Cô tất nhiên nhận ra đó là cái gì, tâm thiệp đến cùng với bó hoa hôm ấy, vài lời nói bình thường được nắn nót viết vô ý lại trở thành thư báo tử với cô "Vậy tại sao anh cũng không nói với em?"


"Tịnh Nhi.." Đại Thần có chút xót xa, anh xiết chặt nắm tay, nghẹn ngào đến cùng cực "Anh.."


"Bỏ đi, dù sao cũng không phải lỗi của anh!" Tịnh Nhi xua xua tay, cô cũng không phải không biết vì sao Thần không chủ định nói chuyện này với cô. Anh ấy thương cô như vậy, cô đáp lại còn chưa đủ nỡ lòng nào làm tổn thương anh ấy chứ?


"Em như vậy là ý gì?" Đại Thần vung tay ném tấm thiệp vào góc phòng, anh đưa tay cởi nốt mấy cúc áo còn lại trên người, cũng tiện tay lột luôn chiếc áo ngủ trên người mình. Lập tức những đường cong hoàn hảo hiển lộ trước mặt Tịnh Nhi làm cô á khẩu!
Đại Thần ở trần!
Mẹ ơi, boss ở trần!
Anh ta đích xác là đang ở trần!


Này là tình huống gì?
Sắc mắc còn âm trầm như thể hung thần ác sát thế kia nữa chứ? Rốt cuộc là cô lại vô tình động vào dây thần kinh nào của boss rồi, để anh ấy trực kiếp phẫn nộ, kích phát dị năng Đẹp Trai Tỏa Sáng!


"Ý gì là sao?" Tịnh Nhi đỏ hồng hai má, mắt không tự giác liếc qua hai điểm hồng hồng trước ngực boss. Tâm trí không nhịn được liên tưởng đến khung cảnh khi nãy đọc trong truyện..


Chính công tiến tới, dần dần lột bỏ trở ngại trên người chính thụ. Da thịt cậu trắng nõn hiển lộ ngoài không khí, lạnh lẽo đột ngột làm cậu chút vặn vẹo khó chịu càng nhích dần vào gần người kia. Chính công hài lòng híp mắt, hai điểm hồng trước ngực chính thụ cũng đã bị người khai phá tới nơi, nhanh chóng dựng thẳng như nữ giới..


Ực..
Mình là nữ mà nhìn ti ti bạn Thần còn nuốt nước bọt thế này, nếu như mấy bạn gay thiệt thấy không hiểu còn ưng ý tới đâu?
Đúng là nhân vật mang hào quang vạn trượng mà, đến cả chi tiết nhỏ xíu cũng đẹp đến mê người như vậy!


"Anh xem lịch sử duyệt web.." Đại Thần tiến tới gần cô, hơi thở áp bách lại thêm cuồng vọng đầy dã tính cuồn cuộn trong mắt thể như đang thuyết minh cho cô hay: chủ nhân đang giận rồi! "Em truy cập rất nhiều trang du lịch.."


"Hahah.." Biến thái! Dám xâm phạm đời tư của tôi? Cơ mà.. Phần lịch sử duyệt web đó ở đâu vậy? Ai đó hãy chỉ cho cô đi, lần sau cô xem xong nhất định xóa sạch dấu vết!


"Em muốn rời khỏi tôi?" Đại Thần nhăn trán, dần dần tiến tới thơm nhẹ vào má cô, mỗi lần lại dùng lực hơn một chút. Thành công công thành chiếm đất, ăn đủ đậu hũ của người nào đó vẫn đang ngây ngất hưởng thụ "Tịnh Nhi, đêm nay tôi chính thức thông báo cho em biết, ĐỪNG CÓ MƠ!"


* thịt ăn không ~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi