CHỈNH SỬA LẠI 'CẤU HÌNH' TÔI TRỞ THÀNH MỸ NHÂN!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau một hồi thông não, cuối cùng cô đã tự nhận thức ra được rằng thực chất cái bộ truyện chưa hoàn này ngay từ khi cô đến đã nát bét rồi. Thế nên bạn nữ nào đó đã cướp được nam chính từ tay nữ chính vô cùng tự đắc ôm lấy tay nam chính, ngọt ngào cười tươi.


"Thần, thật không ngờ hôm nay con rể của bác lại không phải là cháu.." Một quý bà đứng cạnh Đại Thần, vừa khẽ vuốt tay áo anh vừa tiếc nuối liếc qua Tịnh Nhi một cái sắc lẻm.
Ây, kiểu nhìn này.. Chắc chắn là mẹ của bạn Tiểu Ngọc rồi! Không thể lẫn đi đâu được!
"Aiii~ Thật sự đáng tiếc, Tiểu Ngọc ngày xưa thích con bao nhiêu.."


"Bà nói vậy con rể nghe thấy sẽ không vui đâu.." Bác trai bên cạnh tất nhiên là bố cô dâu Tiểu Ngọc rồi. Bác trai tóc đã hoa râm, khuôn mặt hiền lành lại mang vài nét chất phác tốt bụng nhắc nhở "Nhưng nói thật đúng là bất ngờ, hôm Tiểu Ngọc nói sắp dẫn chú rể về bác vẫn còn tưởng là con cơ."


"Tôi mà lo Lý tổng không vui à? Nó nên quản cảm xúc của tôi thế nào mới phải!" Bác gái bĩu môi không cho là đúng, còn đánh đá hất tóc một cái. Tự dưng Tịnh Nhi phát hiện ra dáng vẻ nữ vương này của bác gái vô cùng giống một người..
E hèm, con rể và mẹ vợ.. Kiểu này Lý tổng chắc chắn sẽ phải thu lại sự bá đạo của mình rồi! Thật sự muốn thấy anh ta khúm núm phục vụ mẹ vợ, hẳn là nhìn vui lắm đây!


"Được rồi, thôi khách tới mau đi tiếp nào.."


"Tạm biệt Đại Thần!"


"Chào hai bác!" Đại Thần xiết nhẹ nắm tay Tịnh Nhi, nhìn cô một cái thật sâu rồi kéo cô về phía lễ đường "Khi nào chúng ta mới hợp thức hóa quan hệ?"


"..."


"Khi nào em mới cho anh một danh phận chính thức?"


"..."


*


Vì Lý tổng gọi Đại Thần vào phòng riêng nói chuyện nên Tịnh Nhi chỉ còn biết ngậm ngùi đứng bên ngoài. Cũng may đúng lúc cô đang chuẩn bị chán thì bạn Dương và bạn Ninh tới, kẹp giữa hai người bọn họ còn có một đứa nhóc khoảng tầm ba tuổi. Thằng nhóc mặt láo vô cùng, trên tay còn cầm kẹo que mút dở, vênh lên không thèm chào hỏi ai.
Tất nhiên bạn Nhi không thèm chấp con nít, câu miêu tả kia chỉ là do tác giả đang câu thêm chữ mà thôi. Cái mà bạn Nhi đang quan tâm bây giờ ấy à.. chính là nam thần soái ca gần 2m đang đứng cạnh Hải Ninh là ai? Ai? AI??
Trời ơi!
Ông trời nhất định đang tìm cách trêu đùa với trái tim non nớt yếu mềm của Tịnh Nhi! Xem kìa, 2Mét đang nhìn cô bằng ánh mắt tình địch đáng ghét!
Điều này có ý nghĩa gì?
Chính là anh ta coi trong Hải Ninh nhà mình chứ sao nữa.. Haha, ai lại không biết bạn Ninh này ngày xưa yêu thích Ái Nhi điên cuồng chứ? Nhưng thời gian trôi, có vẻ mọi chuyện đã thay đổi rổi.. Ánh mắt bạn ấy nhìn cô đã không còn lưu luyến nhiều như trước, thay vào đó là một thứ tình cảm trong sáng khác biệt. Còn với 2Mét kia.. Aiii, thuyền Ninh x 2Mét này cô leo chắc rồi!


"Chị Nhi tới sớm vậy?" Hải Ninh kéo cục cưng nhỏ phía dưới một cái, thằng nhóc tất nhiên không vui nhưng cũng không dám kháng cự. Tiêu Dương thấy động cũng nhìn qua, lập tức thằng nhóc ba tuổi lễ phép chào Tịnh Nhi một tiếng cô ngọt xớt!
Ôi ôi ôi.. cực kì có điệu bộ gia đình nhé!
Mẹ hiền dịu nhắc nhở, bố nghiêm khắc thị uy..
"Ôn thần kia đi đâu rồi? Hôm nay lại thả chị tự do thế này sao?"


"Thần ở bên kia!" Tịnh Nhi gật đầu với đứa nhóc, sau đó cố gắng gật mạnh một cái, ý đồ làm văng não cho tất cả ý nghĩ đen tối xấu xa bay hết ra ngoài. Ây da, dễ thương quá mức hà, làm người ta không chịu được phải YY bậy bạ hà.. "Hai người này là anh em của em sao?"


"Chị Nhi vẫn chưa nhớ ra được gì đúng không?" Hải Ninh có chút thương xót nhìn qua, trong lòng cậu thứ bậc của kẻ đã gây tai nạn - Đại Thần kia lại rớt xuống thêm một bậc.
Chậc, nói thiệt là độ hảo cảm của cậu với lão Thần này đã ở mức âm rồi đấy, sao cứ để người ta không yên tâm là thế nào? Kiểu này cậu có muốn giao Nhi cho anh ta cũng không thể được mất!
"Em không có anh em gì hết, đây là Tiêu Dương.."


"Chồng của em ấy!" Tiêu Dương nhịn nãy giờ mới lên tiếng xen ngang, đừng tưởng anh mặt lạnh không hiểu phong tình. Trong ba tên thì anh chính là chuyên gia tình trường đấy, Lý tổng chỉ đáng chạy theo xách dép cho anh thôi!
Thế nên là chuyển biến tình cảm vô cùng nhỏ trong mắt Hải Ninh anh đều có thể nhìn ra hết!
Tuyệt đối không thể!
Cậu phải là của anh, không được quyền thương tiếc ai khác hết!


"Chị.. Chị có coi thường em không?" Hải Ninh không trách Tiêu Dương công khai quan hệ của hai người. Từ lúc xác định mình yêu người đàn ông này, cậu đã hoàn toàn đặt ý thích của đối phương lên hàng đầu. Chỉ cần là chuyện không quá mức cậu cũng sẽ không ngăn cản.. Mà Tiêu Dương lại thuộc dạng chín chắn vô cùng, anh sẽ không bao giờ làm ra chuyện gì khiến cậu khó xử.
Thế nhưng.. Dù bị bao nhiêu người ghét bỏ và kì thị vì tình yêu này.. Hải Ninh cũng không hi vọng mình sẽ bị chính mối tình đầu coi là kẻ đáng khinh.


"Em việc gì phải hạ mình hỏi những câu như thế?" Tiêu Dương có chút bực dọc đá đá chân, chiều cao hai mét cộng thêm khuôn mặt băng sơn vạn năm làm người khác muốn đóng băng.
Cơ mà ai muốn đóng băng thì mặc người đó, bạn hủ nữ đang đứng trước mặt hai người có cho thêm tiền lúc này cũng chả đóng băng nổi đâu! Tim bạn ấy đang phun trào cảm xúc rồi!
Ôi ôi ôi lại quắn quéo nữa!
Hai người này đang cố ý ân ân ái ái thể hiện tình cảm một cách gián tiếp đúng không? Ý đồ khiến cho FA nơi này gato nổ mắt hết lượt đúng không? Trời ơi! Cũng may mà mình đã có chồng, nếu không nhất định ghen tị chết mất!!


"Tiêu Dương lại đây!" Lý tổng từ cánh cửa phía sau huyền bí vẫy tay, giọng nói lại có mấy phần kích động "Mau!"


"Được rồi!" Tiêu Dương lườm qua Tịnh Nhi cảnh cáo một cái, sau đó ngọt ngào xoa đầu Hải Ninh, hai người trao đổi qua ánh mắt tình tứ. Đến tận lúc Hải Ninh gật đầu cười Tiêu Dương mới yên tâm xoay người rời đi.


"Ninh à.." Tịnh Nhi cười đến mức mắt híp cả lại, thằng nhóc ba tuổi bên cạnh thấy bộ dạng này của cô lập tức lui lại mấy bước miệng suýt hét lên dâm nữ.. Cũng may nó dừng lại kịp thời, nếu không nói ra mấy câu bố láo bố toét trong đám cưới nhất định sẽ bị Tiêu Dương củng cho lủng đầu!
"Ninh, chị khi nào lại khinh thường em chứ? Đi, chúng ta ra kia nói chuyện!"


"..."


"Em đó nha, chúng ta tâm sự chút.. Ông xã em cua em bằng cách nào hay dữ thần vậy?"


"..."


*


Lý tổng gọi hai ông bạn chí cốt vào phòng kín không phải với mục đích gì cao xa cả, anh chỉ đơn giản là: muốn khoe hàng!
Cầm trên tay tờ đơn siêu âm, Lý tổng dương dương tự đắc chỉ ra cho Đại Thần và Tiêu Dương vùng chấm tròn nho nhỏ, hào hứng cười lớn: "Xem đi, đã 1 tháng rồi! Qua tám tháng nữa là anh đây có con bế con bồng!"


"Cậu làm Tiểu Ngọc có bầu?" Tiêu Dương dửng dưng, anh đây mà thèm tức á? Tức chính là sập bẫy tên này, đừng mơ! "Cũng giỏi đó, Tiểu Ngọc thích Thần đến chết không buông cơ mà?"


"Đừng nói bậy, đó chỉ là sai lầm tuổi trẻ!" Lý tổng hớn hở giải thích "Qua thời gian cảm hóa, giờ đây trái tim em ấy chỉ có tôi mà thôi!"


Câu này cũng không phải tùy tiện mà nói ra. Lý tổng vui vẻ nhớ lại lần đó, hai người say rượu cùng nhau làm loạn đến mấy lần. Hiển nhiên ông trời cũng không ưu ái anh đến mức làm phát dính bầu luôn. Chỉ là sau đó anh điên cuồng tấn công, Tiểu Ngọc chạy trốn không được đành phải đối đầu, lại thêm một quá trình ở lâu ở gần.. Cuối cùng làm lần 1 sẽ có lần 2, đã có lần 2 là kiểu gì cũng lăn giường lần 3. Dần dần củi khô bốc lửa, cháy bừng bừng, cháy tới nỗi hai người có baby và tiến hành luôn một đám cưới!


"Cậu cũng đừng tự đắc quá!" Đại Thần đồng dạng nhếch môi, dám lấy cái này ra để chửi đểu anh cua mãi không được vợ? Giỏi lắm Lý tổng, phí công tôi tạo cho cậu một cơ hội gần gũi người đẹp! Phí công tôi!


"Không tự đắc sao được?" Lý tổng gian xảo trầm giọng "Cậu thì không nói làm gì, nhưng Tiêu Dương này nè.."


"Còn dám nói đến tôi?" Tiêu Dương nhíu mày, có dấu hiệu không vui! "Lâu không ăn đấm nên ngứa mặt phải không hả!? Có tin tôi trang điểm giúp hai mắt cậu ngay bây giờ không?"


"Còn không đúng?" Lý tổng bĩu môi phản đối bạo lực "Cậu đó, luôn vỗ ngực tự xưng chuyên gia tình trường.. Nhưng mà vợ chưa cưới được, con cũng còn lâu mới có!"


"Ai nói tôi không có?" Tiêu Dương nhếch môi, tà mị cười "Tôi có cậu mất gì?"


"Cậu có con? Cậu có mà tôi đây lại không biết?"


"Không những có mà nó còn lớn rồi cơ!" Tiêu Dương tiến nhanh ra cửa, mở chốt vẫy tay "Tiêu Ninh, mau vào đây chào hai chú đi con!"
Rất nhanh sau đó, thằng nhóc mặt láo vênh váo đi vào, trên tay nó vẫn còn cầm que kẹo mút dở, vung vẩy lung tung. Hai vị còn lại trong phòng có chút sững sờ, một người là vì sốc quá, bạn thân có con lớn như vậy rồi anh còn không biết. Người còn lại - Đại boss nhà ta thì im lặng vì đầu của anh lại vướng phải một câu hỏi khó rồi! Tại sao? Tại sao lại là Tiêu Dương mà không phải là Ninh Dương cơ chứ? Anh thấy Ninh Dương hay hơn nhiều! Hoặc nếu không thì triệt để sửa thành Linh Dương đi cũng được, bởi vì cái dáng điệu vênh mặt của thằng nhóc này.. giống hệt loài động vật bốn chân ngốc nghếch đó!


"Oách không?" Tiêu Dương tự đắc còn hơn Lý tổng khi nãy mấy lần. Hơ hơ, con mới 1 tháng mà dám lên mặt với anh đây? Hoang tưởng! "Mới nhặt được nó ngoài đường đấy! Tôi và Ninh đã nhận nuôi nó rồi!"


*


Bữa tiệc rất nhanh đã bắt đầu, Đại Thần dù muốn hay không cũng phải đóng vai phù rể của bạn Lý tổng. Tiêu Dương cũng không ngoại lệ, và một khi Tiêu Dương đứng trong hàng ngũ đó thì bạn Hải Ninh cũng nhất định phải đi theo boss!
Vậy là người nói chuyện cuối cùng cũng theo chồng chạy mất, Tịnh Nhi đành âm thầm ngồi bơ vơ một góc, mong chồng như mong mẹ về chợ.
Mấy vị phù dâu kia thực xinh đẹp, đáng tiếc Tiểu Ngọc ghét cô như tờ ró, nếu không cô nhất định sẽ xin một chân phù dâu, đứng sóng đôi cùng với anh ấy.
Không sao hết, một chút nữa anh ấy xuống đây hai người cùng nhau chụp ảnh úp fắc búc là được rồi! Khi đó cô nhất định ôm eo anh, đánh dấu chủ quyền rằng anh là hoa đã có chủ! Thế nên.. Mấy vị phù dâu kia đừng có nhìn chồng tôi bằng ắnh mắt thèm thuồng thế nữa đi!


"Chị Nhi, không ngờ cũng gặp chị ở đây!" Tiếng nói dịu dàng đột ngột vang lên, Tịnh Nhi vừa ngước mắt lên đã thấy Huyền đứn ở đó. Cô yểu điệu vắt chéo chân ngồi xuống bên cạnh Tịnh Nhi, khéo léo khoe đường cong cơ thể.
Tịnh Nhi nuốt nước bọt, Huyền đây ư? Cô bé Huyền chạy việc ở trường quay đây ư?
Đúng là khó tin quá mức! Thay đổi làm người ta choáng váng!
Huyền không còn mặc những bộ đồ đơn giản thoải mái trước đây nữa, cũng không để mặt mộc thanh thuần. Cô trang điểm đậm làm tuổi của mình tăng hẳn lên, bộ trang phục dạ hội với những đường nét cắt xẻ táo bạo làm thân thể thanh xuân hiển lộ trước cặp mắt soi mói của người đời.


Giống như một thứ trái cây chín ép, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi vào tháng không gặp, chuyện gì đã xảy ra khiến Huyền biến thành bộ dạng này?


"Huyền?" Tịnh Nhi gượng gạo nở nụ cười, dạo gần đây cô không tới trường quay, cũng không liên lạc với ai ở đó.. Chuyện về Huyền cũng gần như quên béng mất vì quá bận rộn và cũng bởi chính cô không muốn "Em khác quá!"


"Ai rồi chẳng phải thay đổi?" Huyền nhếch môi chua xót "Chỉ có chị là mãi chẳng khác gì nhỉ?"


"Hả?" Giọng điệu bất cần đời như vậy là thế nào? Trước đây mặc dù luôn lợi dụng cô nhưng Huyền rất khôn khéo, không bao giờ để cô mích lòng. Hay tính.. lật thẳng bài? Không thèm đóng kịch với cô nữa?


"Lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ, trong sạch như thiên sứ.." Huyền hằn học nhìn qua, giọng cũng trầm xuống hẳn ".. Hại tôi tin tưởng còn bảo vệ chị như thế.. Ai ngờ bị chị đâm sau lưng một phát!"


"Cái gì?"


"Còn hỏi? Chẳng phải là vì chị hay sao?"


"..."


"Vì chị nên chúng tôi mới bị Hạo Khánh đuổi việc!"


"..."


"Vì chị nên tôi.. Mới bị ép trở nên như thế này!"


"..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi