CHỜ ÁNH SÁNG CHỜ ANH ĐẾN


Editor: Qing Yun
An An kẻ eyeliner, cô đang cẩn thận nhìn lại qua gương thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên trên hành lang lần nữa.

Vẫn là tiếng bước chân vững vàng kia, từng bước, từng bước tiến đến gần cô.

An An chớp mắt với chính mình trong gương sau kéo chăn trên người xuống, gấp lại bỏ vào túi.

Có một người đứng ở bên cửa, La Hồng Thiến đi gấp gáp, chưa kịp đóng cửa phòng.

Bây giờ nhìn ra, vì ngược sáng nên cô cũng không nhìn rõ mặt Lục Ngang, chỉ thấy dáng hình của anh.
Anh đứng cạnh cửa không đi vào.
An An ra vẻ không biết, cô hỏi anh: “Lúc nãy anh từng vào đây à?”
“Không phải cô đã biết sao?” Lục Ngang cũng không phủ nhận, tiếng nói của anh nghe thấp hơn ngày thường.
Vì thế An An nghiêng đầu hỏi anh: “Đẹp không?”
“Cái gì?”
“Tôi.”
An An nói, đồng thời đứng dậy khỏi giường.

Như chồi non mềm mại đâm ra khỏi bùn đất, có được sinh cơ bừng bừng.

Cả căn phòng xám đen, chỉ mình cô trắng nõn.

Trên người vẫn là nội y màu trắng, phía dưới là váy da đen bao chặt mông.
Cô nhìn thẳng Lục Ngang, hoàn toàn không e lệ.
“Tôi, đẹp không?” An An vẫn kiên trì.
Cô trang điểm, ánh sáng trong phòng rất ám, không nhìn rõ được lớp trang điểm của cô, nhưng đôi môi đỏ kia lại hiện rõ qua những lần cô mở miệng.
Loa thùng bên ngoài đã đổi bài khác, từ Phượng Hoàng Truyền Kỳ đến Quả Táo Nhỏ.

Những ồn ào này như một đám mây, bay tới phía sau Lục Ngang rồi trôi đi, khiến giữa họ càng trở nên yên tĩnh hơn.

Lục Ngang im lặng một lúc, sau đó đi vào phòng, cũng trở tay đóng cửa lại.
Trong phòng lập tức tối sầm, chỉ có chút ánh sáng lọt vào qua cửa sổ.

Những mảnh sáng này như đã bị mài giũa khiến nó mông lung mơ hồ.

Dưới ánh sáng như vậy, Lục Ngang cao lớn, lại cũng đen tối.
Vẫn không nhìn rõ bóng dáng anh, không nhìn được đôi mắt anh, chỉ nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của anh:
“Muốn bị ch1ch vậy à?”

An An cũng không sợ anh, cô nói lại: “Anh dám không?”
Lại là một khoảng yên tĩnh.
Lục Ngang bỗng nhiên ra lệnh cho cô: “Cô đến đây.”
Loại câu từ mệnh lệnh này phát ra từ miệng anh, giọng điệu quá mức tự nhiên lạnh nhạt khiến cho người khác vô thức muốn phục tùng theo: “Dựa vào cái gì?” An An không phục.
Lục Ngang thản nhiên nói: “Tôi không nói lần thứ hai.”
An An oán hận liếc anh một cái, cuối cùng vẫn đi về phía anh.
Cô trắng đến lóa mắt, chiếc eo nhỏ nhắn, mỗi một bước đi lại nhộn nhạo như hồ nước trong sơn cốc.

Hồ nước lay động lại nhoáng lên kia, tất cả đều là mềm mại cùng kiều mị của cô.
Trong phòng tối om, Lục Ngang vẫn đứng chỗ đó, anh hếch cằm, mắt nhìn cô, dáng người mơ hồ.

Còn An An thì dần tiến về phía anh.
Càng đến gần, An An càng có thể ngửi rõ hương vị trên người anh.

Đây là mùi hương khiến người khác mềm nhũn, dâng trào, nó mạnh mẽ không thể chống đỡ.

Dù anh đứng im không động, mùi hương cũng tỏa ra từ trên người anh, phảng phất có sinh mệnh, tràn ngập lực lượng của giống đực.
Cũng là lực lượng khiến người khác phải ngước nhìn.
Đi đến trước mặt Lục Ngang, An An ngước mắt.
Đúng lúc Lục Ngang rũ mắt nhìn xuống cô.

Anh mím môi, đường cong càng thêm cứng rắn mạnh mẽ.
Dường như anh rất thích choker của An An.

Lục Ngang giơ tay phải, đầu ngón tay chậm rãi vuốt v e quanh choker.

An An đeo choker hơi lỏng, ngón trỏ của anh di đến giữa rồi chợt len vào khe hở giữa choker và cổ, sau đó hơi dùng lực, An An bị ép đón nhận anh.

Bởi vì quá bất ngờ, An An hít thở dồn dập hơn, ngực phập phồng, hai quả nhỏ cũng run rẩy theo.

Lúc lên lúc xuống như là quét qua vùng ngực kiên cố của anh… Loại kiên cố này đối lập với cô, đụng vào như vậy giống như có điện xẹt qua, quái dị cũng… Khó chịu.

An An muốn lùi ra sau nhưng Lục Ngang kéo mạnh hơn, cô căn bản không trốn được.
Mùi hương trên người anh càng nồng đậm hơn, giống như đã không còn kiêng nể gì, hùng hồn khiến người mềm nhũn, bao phủ chặt chẽ lấy cô, giờ phút này, cô giống như con mồi của anh.
An An vẫn nhìn chằm chằm anh.
Vẻ đẹp lõa lồ dưới mắt Lục Ngang, hàng mi của cô, đôi mắt của cô, còn cả kiều mềm diễm lệ kia.
Bốn mắt nhìn nhau, mọi sự yên tĩnh.
Dưới bầu không khí yên tĩnh như vậy, Lục Ngang chầm chậm rút ngón tay ra.


An An như nhận được cứu rỗi, nhưng chưa kịp th ở dốc đã thấy Lục Ngang giơ tay lau sạch eyeliner của cô.

Anh nói: “Xấu.”
An An hơi ngơ ngác: “Cái gì?”
“Cô.” Lục Ngang đáp.
An An nhìn anh chằm chằm, cô bỗng nhiên đánh anh điên cuồng, hai tay dùng sức đập lên người Lục Ngang.

Lục Ngang lanh tay lẹ mắt bắt được tay An An, mạnh mẽ vặn ra sau lưng cô.

Anh chỉ dùng một tay là có thể giữ chặt An An, lại kéo nhẹ một cái, An An lập tức bị anh kéo đi.
Chênh lệch thể lực giữa cô và anh thật sự thảm thiết!
An An thẹn quá hóa giận, cô dứt khoát nhấc chân đá lên người Lục Ngang.
Cũng không biết Lục Ngang làm thế nào, anh trực tiếp chặn ngang nhấc thẳng cô lên.
Đúng, nhấc thẳng lên!
An An cố gắng đá anh nhưng lại không để đụng tới.
Lục Ngang sải chân bước đến mép giường, sau đó ném thẳng An An lên giường.
Anh túm lấy cái áo mà cô đã cố ý cởi ra, ném lên đầu An An: “Mặc vào!” Lục Ngang ra lệnh.
An An kéo áo xuống, cô vẫn muốn đánh anh.

Lục Ngang lại kiềm chế cô, một tay giơ ra cầm cái áo kia trùm lên đầu cô.

Người này sức lực lớn, động tác còn thô lỗ, An An bị anh làm đau, bực bội lắc đầu kháng nghị.
Lục Ngang căn bản không để ý đến cô.

Đầu chui qua, anh nắm tay An An nhét từng cái vào tay áo.

An An ở trong tay anh không khác gì búp bê, cô không tránh được, cũng không lay chuyển được anh, đến cuối cùng chính cô thở hồng hộc.

Người trước mặt lại vẫn bình thản như không, đối lập càng rõ rệt hơn.
Mặc áo xong, Lục Ngang mới thả An An ra: “Không thoải mái chỗ nào?” Lục Ngang xụ mặt hỏi.
An An giơ tay ra trước mặt Lục Ngang, trên tay là một vòng vết đỏ do anh nắm ra.
Lục Ngang trực tiếp làm ngơ: “Không thoải mái chỗ nào?” Anh vẫn hỏi như vậy.
Vẻ mặt người này lạnh nhạt, đúng là vô nhân tính! An An ngồi trên giường lấy chân đá anh: “Chỗ nào cũng không thoải mái!”
Lục Ngang vẫn lanh tay lẹ mắt bắt được chân cô.

Cô bị sốt, cộng thêm cảm mạo, còn lăn lộn lâu như vậy, chân này đúng là… lạnh lẽo.


Lục Ngang nhíu mày, ở bên kia, An An tiếp tục nhấc một chân khác đá mạnh vào anh: “Cút đi!”
Hành động này khiến Lục Ngang bắt được cả hai chân cô, anh dùng đầu gối ép chặt, sau đó hơi cúi người ghì vai cô xuống rồi đặt tay lên trán cô.

Lòng bàn tay của Lục Ngang nóng bỏng, ấm áp như vậy khiến An An cầm lòng không đậu mà rùng mình một cái.
Đây là độ ấm của anh.
Cô bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Nhìn người đàn ông đang cúi người trước mặt mình, An An giơ tay ôm cổ anh.
An An hỏi: “Tôi thật sự xấu à?”
“Xấu.” Lục Ngang lạnh mặt, kéo tay cô xuống.
An An vẫn cố chấp hỏi anh: “Tôi xấu thật á? — khó coi hơn Tiểu Tĩnh à?”
Một giây này, hòa thượng dưới nhà ngừng niệm kinh, loa thùng bên cạnh cũng biến thành CD, đang tự động truyền phát ca khúc không biết tên.

Lục Ngang chuyển mắt, tư thế này khiến mặt hai người đối nhau, bốn mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Cả phòng tối om.
Bỗng nhiên, có người ở ngoài cửa sợ hãi gọi: “Anh Ngang, anh trai em tìm anh.”
Là La Hồng Thiến.
Yên tĩnh bị đánh vỡ, Lục Ngang “Ừ” một tiếng, dời mắt sang hướng khác, đồng thời kéo tay An An xuống, chính mình thì ngồi dậy.
An An vẫn nắm góc áo anh.
Lục Ngang cong lưng, anh lấy gương trong túi đồ trang điểm ra ném cho An An.
An An mở gương ra xem—
ĐM!
Eyeliner đã bị chùi hết, sức lực của Lục Ngang rất lớn, kéo eyeliner của cô từ đuôi mắt lên trên trán, một vệt màu đen nhìn như đạo sĩ ở Mao Sơn, khó coi vô cùng!
An An bỏ gương đi.
Lục Ngang đã mở cửa đi rồi.
Không biết anh nói gì với La Hồng Thiến ở bên ngoài, giọng nói không dịu dàng, nhưng cũng tuyệt đối không lạnh nhạt.
An An chui vào trong chăn.
Chỉ lát sau ngoài cửa đã yên tĩnh lại.
Vừa mới lăn lộn lâu như vậy, lại bị đông lạnh, đầu An An càng choáng váng hơn.

Có người đẩy cửa đi vào, An An thò đầu ra xem—
Vẫn là La Hồng Thiến.
An An nằm trong chăn nhìn cô ta chằm chằm.
La Hồng Thiến nói: “Anh Ngang bảo tôi mang quần áo cho cô.” Cô ta ôm một đống quần áo mới trong tay, bây giờ đặt hết lên đầu giường của An An.

La Hồng Thiến lại giải thích: “Anh Ngang nói cô bị cảm nên phải mặc nhiều quần áo một chút, chỗ này đều là đồ mới.”
Cô ta còn cầm mấy viên thuốc và một chén nước, đưa cho An An: “Thuốc hạ sốt, cô uống đi.”
An An nhìn thuốc, lại nhìn La Hồng Thiến, đột nhiên hỏi: “Tôi xấu à?”
La Hồng Thiến sửng sốt, lắc đầu.
An An nói: “Tôi muốn nước ấm để rửa mặt.”
“Tôi đi lấy cho cô.” La Hồng Thiến nói, sau đó nhiệt tình chạy đi.
*
An An tẩy trang rồi dùng nước ấm rửa mặt.
Trong gương, khuôn mặt cô sạch sẽ trắng nõn.


Đã không còn dấu vết đồ trang điểm, vẻ đẹp của cô càng thuần túy hơn.

Nhưng chính An An cũng cảm thấy người trong gương có vài phần xa lạ.
Cô lấy túi đồ trang điểm, vẫn trang điểm lại lần nữa.
La Hồng Thiến ở bên cạnh xem cô bận rộn.

Tuổi của cô ta và An An không chênh lệch nhiều, lúc này hâm mộ nói: “Bố và anh tôi đều không cho tôi chạm vào cái này, nói không tốt.”
Bấy giờ An An mới cẩn thận nhìn người trước mặt.

La Hồng Thiến mặc áo thun và quần jean đơn giản, áo có hình con gấu.

Tóc buộc sau đầu, lúc cười rộ lên hai mắt cong cong, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ.

Nghĩ đến chậu nước ấm cô ta lấy cho mình, An An bèn nói: “Không sao cả, sau này tôi giúp cô.”
“Ừ.” La Hồng Thiến cười đáp.
An An cũng cười lại.
Cô trang điểm đã tập mãi thành quen, chỉ là khi kẻ eyeliner, An An dừng giây lát.

Cô nhìn mình trong gương, phảng phất như lại cảm nhận được có người ấn khóe mắt mình, dùng sức lau đi, đó là lực lượng anh để lại cho cô… An An rũ mắt, chậm rãi kẻ eyeliner.
Chẳng mấy chốc, trong gương xuất hiện người mà An An quen thuộc.
Cô chỉ cảm thấy yên tâm.
Cô vẫn chưa ăn cơm, La Hồng Thiến nói sẽ bưng lên cho cô, An An không đồng ý mà đi xuống nhà cùng cô ta.

Vừa mời đi đến chỗ ngoặt cầu thang thì gặp Lục Ngang đi ra từ linh đường.
Nhìn đôi chân trụi lủi của An An, Lục Ngang lạnh mặt: “Còn bướng.”
An An vặc anh: “Ai cần anh lo.” Cô chậm rì rì đi qua.
La Hồng Thiến đi bên cạnh An An, nhìn thấy Lục Ngang thì hơi đỏ mặt nhưng vẫn chào anh: “Anh Ngang.” Lục Ngang gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài.

La Hồng Thiến bỗng nhiên gọi anh lại: “Anh Ngang, anh trai em nói anh lại muốn đi làm việc ạ?”
“Ừ.” Lục Ngang không phủ nhận.
La Hồng Thiến nói: “Ông cụ nói trong có thuốc tốt, mấy ngày nay em đi mua, anh mang theo đi.”
An An đã đi xa hơn, cô quay đầu lại nhìn—
Bên kia, Lục Ngang cười với La Hồng Thiến, là nụ cười có ấm áp.
An An bỗng nhiên nghĩ đến lời La Khôn nói.

Anh ta nói, Lục Ngang thích dịu dàng, người trước mặt này còn không phải chịu dàng sao? Người cũng khá tốt, còn có quan hệ họ hàng với anh…
An An nhìn La Hồng Thiến, sau đó chậm rãi nhìn về Lục Ngang.

An An chớp mắt vài cái sau đó quay mặt đi.
Cô đột nhiên bực bội, hay là đồng ý La Khôn, vừa có thể lấy tiền, còn có có thể có chỗ dựa, hơn nữa… Còn có thể làm chị dâu Lục Ngang, hếch mặt với anh cả ngày!
 
------oOo------
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi