CHỜ ÁNH SÁNG CHỜ ANH ĐẾN


Editor: Qing Yun
“Anh Ngang, anh tìm em ạ?” Tô Đình tươi cười hỏi.
Tô Đình đã rất ngạc nhiên khi Mập Mạp báo tin cho mình, lúc thì lo lắng có phải chuyện mình gọi điện thoại bị lộ hay không, lúc lại nghĩ có phải cuối cùng Lục Ngang cũng có chút tình cảm nam nữ với mình hay không — bởi vì dù sao thì khi gọi điện thoại cô ta cũng đứng cách anh khá xa, không có chuyện bị anh nghe thấy.

Hôm nay muộn thế này mà Lục Ngang vẫn cố ý giữ cô ta lại, trai đơn gái chiếc, còn có thể làm gì?
Chỉ cần nghĩ như vậy, Tô Đình liền đứng ngồi không yên cả đêm, chỉ việc đi vệ sinh thôi đã đi đến bốn năm lần, ngay cả trang điểm cũng dựa theo yêu tinh kia.

Tô Đình đã nhìn ra, thái độ của Lục Ngang với con nhỏ yêu tinh kia không lạnh nhạt như lời anh nói.

Anh mang cô ta đi khỏi suối nước nóng, cùng với việc anh giấu thân phận thật của cô ta với chú Ngũ, còn cả việc anh hỏi mình về cuộc điện thoại.
Người đàn ông này lạnh nhạt chỗ nào?
Đứng dưới ánh đèn sáng rực của “Ý Hưng Lan San”, Tô Đình kẻ mắt đen nhánh, môi cũng tô màu đỏ tươi, mái tóc quăn như rong biển thả ở sau vai, vùng ngực để lộ rêu rao.
Cô ta mỉm cười với Lục Ngang: “Anh Ngang, bây giờ chúng ta đi đâu?” Nếu Lục Ngang chủ động tìm cô ta, vậy Tô Đình sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Trong lúc nói chuyện, cô ta khoác tay Lục Ngang, còn không quên lấy ngực cọ qua lại.

Cánh tay của Lục Ngang rất cứng rắn, cơ thể dưới lớp áo thun càng cứng rắn hơn.

Loại cứng rắn này như trời sinh đã có sẵn, cô ta vẫn chưa đến gần đã cầm lòng không đậu muốn xụi lơ, muốn run rẩy dưới người anh, muốn bị anh lăn lộn đến mức không xuống được giường… Cho dù đã quen thuộc đủ loại đàn ông nhưng bây giờ mặt Tô Đình vẫn bắt đầu lặng lẽ nóng lên, phía dưới hơi ướt, đến cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Cô ta thay đổi quá rõ ràng, Lục Ngang hờ hững liếc nhìn Tô Đình, anh rút tay về, không nói lời nào mà dẫn đầu đi vào sâu trong ngõ nhỏ.
Chỗ sâu nhất trong ngõ là một bức tường bị đổ vỡ, bởi vì chỗ này từng có người chết cho nên ngày thường rất âm u, hiếm khi có người đi đến.

Trong lòng Tô Đình không muốn, nhưng cô ta nghĩ biết đâu Lục Ngang có loại đam mê khác người, chính mắt cô ta đã nhìn thấy Lục Ngang từng véo đỏ cổ An An.

Kiểu đàn ông thế này đều rất hung hãn, làm cũng không biết cố kỵ, sẽ rất hăng hái, mạnh hơn lão già La Vận Hoa quá nhiều… Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Đình ngứa ngáy khó nhịn, cô ta im lặng đi theo.
Lục Ngang đi mãi đến nơi sâu nhất mới dừng lại.
Rạng sáng gió lớn, Tô Đình mặc váy bó sát mông, gió lạnh thổi tới khiến cô ta nổi da gà.

Tô Đình vô thức xoa tay, hỏi: “Anh Ngang, muốn làm ở đây ạ?” Cô ta nhíu mày nhìn xung quanh sau đó nói nhỏ cho Lục Ngang biết: “Anh Ngang, chỗ này từng có người chết đấy.”
“Ha.”
Lục Ngang cười lạnh lùng.
Anh dựa lưng vào tường, hờ hững nói với cô ta: “Cô cho rằng tôi giống La Vận Hoa, cũng bụng đói ăn quàng à?”
Lục Ngang nói chuyện luôn luôn câu chữ rõ ràng, nhưng những lời này cố tính được nói ra từ miệng anh, lạnh nhạt, hài hước, cũng châm chọc thẳng thừng.

Hai tai Tô Đình nóng lên.

Những d*c vọng xao động lúc trước lập tức cứng lại, cô ta bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ khi đứng trước mặt anh.

Mơ tưởng được anh lăn lộn hoàn toàn tan biến, cô ta biết chuyện đang phát triển theo hướng cô ta không ngờ tới.
Lục Ngang nheo mắt hút một hơi thuốc, anh khẽ nâng cằm nói: “Gọi điện thoại.”
“Gọi điện thoại? Gọi cho ai?” Tô Đình lạnh run vì gió, đầu óc cô ta chưa đuổi kịp lời nói của anh.
Lục Ngang cười khẽ, anh trả lời thế này: “Người bạn kia của cô.”
— trên đường bọn họ lái xe quay về, Lục Ngang hỏi Tô Đình cuộc điện thoại đó là gọi cho ai.

Lúc ấy Tô Đình giơ tay chỉ lên trời thề đó là một người bạn, bây giờ bị Lục Ngang lấy ra chặn họng cô ta!
Nghĩ đến Đao Ba Nam, Tô Đình cứng người nhìn Lục Ngang.

Nếu Lục Ngang đi tìm Trương Kỳ Vĩ — cũng chính là Đao Ba Nam tính sổ, vậy Trương Kỳ Vĩ bị ăn quả đắng thì sẽ làm gì? Đương nhiên là đi tìm cô ta, đám chuyên đòi nợ đó không có một kẻ nào dễ chọc cả! Tô Đình đang âm thầm nghĩ đối sách để lừa gạt Lục Ngang thì anh ở phía đối diện đột nhiên dừng lại, thong thả bổ sung: “Là gã có vết sẹo kia.”
Nghe được lời này, Tô Đình hoàn toàn khiếp sợ!
Sao anh lại biết???!!!!
Tô Đình trợn to hai mắt, cô ta hoàn toàn không thể tin tưởng.
Điều này chứng tỏ Lục Ngang đã biết hết toàn bộ, biết Đao Ba Nam, biết cuộc điện thoại và cả những động tác nhỏ mà cô ta làm.

Trong lòng Tô Đình rét run, đứng dưới khí lạnh rạng sáng, cô ta không nhịn được rùng mình một cái, cô ta chỉ biết người đàn ông trước mắt này nhạy bén đến đáng sợ!
Lại rùng mình một cái nữa, Tô Đình mở miệng muốn cầu xin Lục Ngang: “Anh Ngang, em…”
Lục Ngang không để ý, anh vẫn nói: “Gọi điện thoại, hỏi xem gã đang ở đâu.”
Anh lên tiếng đó là mệnh lệnh thẳng thừng, không chấp nhận từ chối.
Tô Đình nắm chặt điện thoại, cô ta cứng người hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn gọi đến số điện thoại kia.

Không bao lâu đã có người nghe máy, bên kia như đang đánh bài, ồn ào vô cùng.

Tô Đình run rẩy gọi: “Anh Kỳ…”
*
Sau khi cúp điện thoại, Tô Đình nơm nớp lo sợ nhìn về phía Lục Ngang.
Lục Ngang vẫn luôn dựa lưng vào tường, nghe xong hết đoạn trò chuyện qua điện thoại mới đứng dậy rời đi.
Người đàn ông dáng người cao lớn đi qua, anh lạnh nhạt không do dự, hoàn toàn không liếc nhìn cô ta dù chỉ một lần.

Tô Đình hiểu được anh làm vậy là muốn xả giận cho con nhỏ yêu tinh kia! Nghĩ đến những tâm tư của mình lúc trước cùng với khả năng Đao Ba Nam sẽ trả thù, Tô Đình muốn kéo tay Lục Ngang lại: “Anh Ngang!” Kết quả cô ta còn chưa đụng tới Lục Ngang đã lạnh lùng xoay người, trùng hợp né tránh tay cô ta, không sớm một giây, cũng không muộn một giây.
Cánh tay của Tô Đình cứng đờ giây lát, cô ta bỗng nhiên phẫn nộ: “Anh Ngang, tại sao anh lại thiên vị con hồ ly tinh kia?”— rốt cuộc mình không bằng con hồ ly tinh kia ở điểm nào?
Lục Ngang rũ mắt.
Ánh mắt anh đảo qua đôi kẻ đậm và đôi môi hồng diễm… Anh thờ ơ nói: “Bởi vì cô xấu.”
Tô Đình: “…!!!”
Khuôn mặt cô ta lập tức đỏ bừng! Đây là cô ta tỉ mỉ trang điểm theo An An, nhưng lại chỉ nhận về một chữ xấu??? Này ai chịu nổi???
Tô Đình vừa tức vừa bực, nhưng lại không thể đánh trả được người đàn ông này.
Lục Ngang hờ hững cảnh cáo cô ta: “Sau này cách xa cô ấy một chút.”
“Cô ấy” này còn có thể là ai?
Đáng giá để Lục Ngang che chở như vậy sao?
Tô Đình nắm chặt túi, cô ta nhắc nhở Lục Ngang: “Anh Ngang, trong tay em có nhược điểm của anh đấy.”
Cô ta độc ác nghĩ, xem sau này anh còn che chở thế nào? Xem anh có sợ không!
Thấy Lục Ngang không nói lời nào, Tô Đình chỉ coi anh không nhớ gì cả, vì thế nói tiếp: “Anh Ngang, anh nói dối chú Ngũ tên con yêu tinh kia.

Rõ ràng anh biết tên của cô ta nhưng lại nói tên giả cho chú Ngũ.

Anh Ngang, rốt cuộc anh có ý gì? Anh lại đang sợ cái gì?”
Lục Ngang vẫn im lặng như vũ.

Qua hai giây, anh chỉ lạnh nhạt nhắc nhở Tô Đình: “Cách xa La Vận Hoa một chút.”
Nói xong anh cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, còn không liếc nhìn cô ta lấy một cái, cũng không để ý tới lời uy hiếp của cô ta.
Anh đi là đi luôn, càng không có chuyện cầu xin cô ta.
Như thể đánh một quyền vào bông, Tô Đình trợn mắt há hốc mồm cứng đơ người tại chỗ.
*
Ngõ nhỏ an tĩnh lại.
Tô Đình tức giận đến mức ném túi sang một bên, hung hăng đá mấy đá, như vậy vẫn chưa đã nghiên, cô ta vội vàng mở danh bạ ra tìm gọi tới La Vận Hoa.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe, người kia không vui hỏi: “Làm gì, đã muộn thế này rồi?” Giọng điệu tràn đầy trách cứ và không vui.
“Chú Ngũ,” Tô Đình nũng nịu gọi ông ta: “Không phải chú đang điều tra Lục Ngang à?”
Cô ta cong môi cười nhạt.
*
Hôm nay vận may của Trương Kỳ Vĩ không tệ, gã thắng được hơn một nghìn.

Thong thả đếm từ tờ tiền sau đó cất vào trong túi, gã vặn vẹo cái cổ cứng đờ, bước chân chậm rãi quay về chỗ ở.
Trên đường không có một bóng người, gã nhẹ nhàng ngâm nga Thập Bát Mô, giơ tay gãi sẹo trên lông mày, lại sờ tiền trong túi, tâm trạng của gã càng tốt hơn.

Nhưng mới bước thêm hai bước, Trương Kỳ Vĩ bỗng nhiên dừng lại.
Gã nhìn thấy một người đứng ở ven đường, người ấy đứng dựa vào chỗ đó, bả vai thả lỏng rũ xuống.
Nhìn thấy gã đến, người này đứng thẳng dậy.
Dưới đèn đường, vóc dáng của anh rất cao, bả vai rất rộng, cả người rắn chắc mạnh mẽ.
Trương Kỳ Vĩ quay đầu nhìn sau lưng.
Cả con phố chỉ có một mình gã.
Người đến không có ý tốt, gã dừng bước gân cổ hỏi: “Mẹ nó, mày là thằng nào?”
“Lục Ngang.”
Người kia vẫn trả lời đơn giản như trước.
Vừa nghe được cái tên này, mí mắt Trương Kỳ Vĩ lập tức giật nhẹ hai cái, gã nhớ ra, cái đầu từng bị Lục Ngang đánh cũng bắt đầu đau lâm râm.

Trương Kỳ Vĩ e ngại nhưng không thể nhận thua, vì thế gã cố ý pha trò nói: “Chuyện gì hả?”
“Mày đi tìm An An à?” Lục Ngang hỏi gã như vậy.
“An An?”
Trương Kỳ Vĩ cười lạnh.
“Mẹ nó, ai mà nhớ được?”
Những lời này vừa được gã nói ra khỏi miệng, Lục Ngang liền chậm rãi đi ra khỏi bóng tối của bức tường.


Anh rất cao, chân dài vai rộng.

Anh đi đến trước mặt Trương Kỳ Vĩ, từ đầu đến cuối đều không nói một lời, Lục Ngang bỗng giơ tay phải ấn đầu gã nện vào cây cột điện phía trước!
Bốp!
Trương Kỳ Vĩ đau đến mức hô to gọi nhỏ, gã ôm đầu ngồi ở đằng kia, trong óc chỉ còn tiếng vang ong ong, trong lúc nhất thời gã không nói được lời nào.

Trong lòng gã sợ vô cùng, vừa rồi gã đã muốn tránh nhưng không tránh được.

Lục Ngang ra tay cực nhanh, không có bất cứ do dự nào, sức lực vừa chuẩn vừa tàn nhẫn!
Giống như người biết võ.
Trong lúc cơn đau còn tra tấn gã, gã nghe thấy tiếng nói lạnh như băng của Lục Ngang: “Nhớ ra chưa?”
“Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi.” Trương Kỳ Vĩ gật đầu liên tục.
Lục Ngang bèn hỏi: “Ngày đó là thế nào.”
Trương Kỳ Vĩ kể hết những chuyện xảy ra trong ngày mười sáu cho anh.

Rằng gã nhận được điện thoại báo tin của Tô Đình như thế nào, gã ngồi xổm ở bến xe chờ An An một ngày thế nào, sau đó gã đi theo cô đến bệnh viện, cũng gọi An Quốc Hoành đến nhà trọ của cô, đoạt túi của cô ra sao, cuối cùng còn cả chuyện gã làm sao lấy được tiền dưới giường của cô.
“Anh Quốc Hoành?”
“Đó là bố cô ta.”
“Mẹ cô ấy đâu?”
“Bị ung thư, còn cố tình mang thai, té xỉu nằm viện.”
Điếu thuốc trên tay Lục Ngang bỗng cứng đờ lại, anh đưa nó lên miệng, dùng sức cắn.
Qua vài giây anh mới hỏi lại: “Hôm đó cô ấy về lúc chiều à?”
“Không phải chiều.” Trương Kỳ Vĩ lập tức phủ nhận: “Là buổi tối, hơn 7 giờ.”
Từ khách sạn suối nước nóng lái xe về đây chỉ cần hai tiếng.
Nhưng ngày mười sáu hôm đó An An trả phòng từ sáng sớm, cô đi lâu như vậy, đến hơn 7 giờ tối mới về tới nơi….
Lục Ngang lại rút điếu thuốc ra, điếu thuốc lăn lộn giữa hai ngón tay, anh nhìn sang phía khác, cánh tay chết lặng rũ ở bên người.
Trương Kỳ Vĩ vẫn ôm đầu ngồi dưới cột điện, gã đau đớn r3n rỉ.
Lục Ngang liếc nhìn gã, anh ngồi xổm xuống gằn từng chữ cảnh cáo: “Bọn mày có quy tắc của bọn mày, tao cũng có của tao.

Đó là bố cô ấy nợ tiền thì mày tìm bố cô ấy.

Sau này đừng có động đến cô ấy.”
“Biết chưa?” Lục Ngang lạnh lùng hỏi.
“Biết biết.” Trương Kỳ Vĩ vội vàng gật đầu.
Lục Ngang lạnh mặt đứng dậy.
Lục Ngang đi đến giao lộ nơi không có người mới dừng lại.

Bóng đêm nùng như mực bao phủ cả người anh.

Nhìn bóng đen mênh mang không thấy lối ra phía trước, anh lại cúi đầu châm điếu thuốc.
Tàn thuốc đỏ rực trong đêm, Lục Ngang đứng ở giao lộ một lát sau đó chậm rãi đi về một phía.
Khi đi qua quán nước Đông Châu, anh tiếp tục đi lên dọc theo sườn dốc đến dưới một dãy nhà.

Lục Ngang ngẩng đầu nhìn lên, căn nhà đầu tiên không có đèn, Đao Ba Nam nói đây là phòng trọ của An An.
Lục Ngang giơ tay xem đồng hồ, anh tùy tiện tìm một chỗ hút thuốc.

Một điếu thuốc cháy hết, một điếu thuốc lại châm lên.
*
Đêm đen dần dần biến mất, bóng tối kéo đi, nhạt dần, cuối cùng sắc trời chậm rãi sáng lên.

Trên sườn dốc người đến người đi, gánh hàng rong rao bán rôm rả, Lục Ngang nhìn giờ, rồi lại nhìn cửa hàng hiên.
Không thấy An An đi ra.
Anh bèn đi đến dãy nhà, đi thẳng lên tầng hai gõ cửa tìm người.
Trong phòng không có đáp lại.
Lục Ngang lại kiên nhẫn gõ tiếp, “An An”, anh gọi cô.
“An An?”

Lục Ngang gọi to hơn.
Người phụ nữ buôn bán da thịt ở phòng bên nghe thấy tiếng nên mở cửa nhìn sang.

Cô ta mặc chiếc váy hai dây, khoanh tay dựa người vào cửa, đôi mắt đánh giá Lục Ngang: “Anh tìm cô nhóc kia?”
Lục Ngang nhìn cô ta chằm chằm.
Người này cười nói: “Cô ấy đã đi mấy ngày không về rồi.”
Lục Ngang hơi khựng lại, anh hỏi: “Cô ấy đi đâu?”
“Ai biết được chứ?” Cô ta lắc đầu, lại hỏi: “Làm không, tính rẻ cho anh.”
Lục Ngang không đáp lại, anh xoay người đi xuống.
Đứng dưới anh mặt trời, huyệt thái dương của anh đau âm ỉ, Lục Ngang giơ tay ép mạnh xuống.
*
Lục Ngang quay về căn phòng Mập Mạp chuẩn bị để tắm rửa một cái.

Anh ra khỏi phòng tắm, đi đến tủ đầu giường cầm chiếc đồng hồ trên đó lên, anh vặn đinh ốc, bên trong là một chiếc sim.
Lục Ngang thay sim điện thoại, đánh một hàng chữ.
Anh tạm dừng giây lát, cuối cùng yên lặng xóa bỏ.
*
Thời gian còn sớm như vậy, An An đương nhiên chưa đến câu lạc bộ Ý Hương Lan San, Lục Ngang bèn thay quần áo đi đến nhà họ La.
*
Hôm nay là cuối tuần, La Hồng Thiến không phải đi học, cô ta đang ngồi ở đọc sách bên cửa sổ thì bỗng nhiên nhìn thấy Lục Ngang đang bước từng bước đến gần, La Hồng Thiến a một tiếng sau đó bật dậy.
La Hồng Thiến lao đến trước tủ quần áo, cô ta ôm một đống quần áo ra ngoài.
Cái này không được, cái kia cũng không, La Hồng Thiến cầm quần áo ướm lên người so tới so lui, không biết sao cô ta đột nhiên nhớ đến An An, nghĩ tới son môi diễm lệ bị ăn mất của cô, nghĩ đến dáng vẻ không chút kiêng dè của cô khi đứng trước mặt Lục Ngang, nghĩ đến chiếc áo lộ vai và chiếc váy da bó sát của cô, dáng người mảnh khảnh cao gầy của cô… La Hồng Thiến dừng lại không thử quần áo nữa, cô ta với tay lấy chiếc váy tương đố tươi sáng ở mép giường.
La Hồng Thiến vội vã thay đồ, lấy lược chải tóc sau đó chạy ra.

Vừa đi đến cửa cô ta lại quay về cầm chiếc ba lô theo.
La Hồng Thiến chạy thở hồng hồng, khi đi đến cầu thang, cô ta cố ý đi chậm lại, hít sâu một hơi, cô ta gọi “Anh Ngang”, sau đó mới chậm rãi đi xuống nhà.
Dưới nhà, Lục Ngang vừa lúc đi đến cửa.

Anh ngẩng đầu cười với cô ta, nụ cười này vốn là thứ cô ta hy vọng xa vời… La Hồng Thiến chợt dừng bước, cô ta đỏ mặt đi qua.
Thấy cô ta đeo ba lô, Lục Ngang bèn hỏi: “Muốn ra ngoài à?”
La Hồng Thiến vâng một tiếng sau đó không nói gì nữa.

Cô ta luôn xấu hổ thẹn thùng khi đứng trước mặt Lục Ngang, không dám nói nhiều, cũng không dám lên tiếng tùy tiện.
Lục Ngang nhìn quanh phòng khách trống rỗng một vòng, anh hỏi: “Anh em đâu?”
“Ảnh ở trên tầng.” La Hồng Thiến chỉ lên, đồng thời mở máy hát oán giận: “Mấy người kia vừa sáng sớm đã đến tìm ảnh.”
Lục Ngang rời mắt.

Cầu thang hình xoắn ốc làm gỗ đỏ giá cả xa xỉ, kéo dài lên trên là hành lang tầng hai không có một bóng người, không nghe được bất cứ tiếng động gì cả.

Hiển nhiên hiệu quả cách âm rất tốt.

Lục Ngang thu hồi tầm mắt, anh lơ đãng hỏi: “Sớm vậy sao?”
La Hồng Thiến nhún vai nói: “Không biết là chuyện gì.”
Lục Ngang bèn không hỏi nhiều, chỉ ngồi lại phòng khách chờ La Khôn.
La Hồng Thiến nhìn trộm anh mấy lần, một lúc sau mới lấy đủ dũng khí nói: “Anh Ngang…”
Dáng vẻ muốn nói lại thôi, rõ ràng là có chuyện muốn nói.
Lục Ngang hỏi cô ta: “Có việc gì à?”
Cô tay nắm chặt hai tay, cúi đầu nói: “Mấy ngày nữa là sinh nhật em, em muốn mời anh Ngang đến nhà ăn cơm.”
Lục Ngang im lặng nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, anh không đồng ý luôn, chỉ nói: “Đến lúc đó anh xem…”
“Còn xem cái gì nữa?”
Có người ở trên tầng hai cười ha ha nói chen vào: “Anh Ngang, Thiến Thiến nói với em rất nhiều lần, con bé muốn mời anh đến đây ăn cơm!”
Người nói chuyện chính là La Khôn, anh ta trùng hợp ra khỏi thư phòng khi hai người đang nói chuyện, có một người đi theo sau ta.

Người này là người Lục Ngang đã gặp lúc tối qua, là một cấp dưới của La Khôn.

Tối qua anh ta có phê bình kín đáo về Lục Ngang, bây giờ xuất hiện bên cạnh La Khôn cũng không có gì ngoài ý muốn.
Lục Ngang im lặng.
La Khôn lại nói tiếp lời vừa rồi: “Anh Ngang, lần này anh đồng ý đi, đỡ cho ngày nào Thiến Thiến cũng lải nhải bên tai em.”
Bị anh ta nói như vậy làm mặt La Hồng Thiến càng đỏ hơn, cô ta xấu hổ gọi La Khôn, ý muốn anh ta đừng nói nữa.
La Khôn vừa đi xuống vừa trên ghẹo: “Cái này có gì mà phải xấu hổ…” Lại nói với Lục Ngang: “Anh Ngang, bây giờ tay nghề của Thiến Thiến khá hơn trước nhiều, anh có rảnh thì đến nhà em ngồi chơi đi.” Lời trong lời ngoài đều chứa đầy thâm ý.
Nếu tiếp tục từ chối thì không tốt, Lục Ngang bèn gật đầu đồng ý.
Nhìn thấy La Không Thiến đeo ba lô muốn ra ngoài, La Khôn bèn hỏi cô ta: “Đi đâu đấy?”
Cái ba lô này là La Hồng Thiến lấy cớ xuống nhà, bây giờ bị La Khôn hỏi… Cô ta chỉ có thể nói: “Đi tìm Ti Ti.”
Lục Ngang rũ mắt khi nghe thấy điều này.
Nghe được cái tên này, La Khôn khó tránh khỏi tức giận: “Em nói cô ta đừng làm cái này nữa, nói ra đúng là mất hết mặt mũi!”
Lúc này Lục Ngang mới hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cô nàng hướng dẫn viên du lịch kia của anh đó, cô ta đúng là thiếu tiền!” La Khôn nói xong lại hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Buổi tối tiếp rượu, ban ngày bán đồ trang điểm ở trung tâm thương mại, đủ lăn lộn.”
Lục Ngang không nói gì nữa.
Trung tâm thương mại, bán đồ trang điểm, hai tin tức này là đủ rồi.

Sau khi La Hồng Thiến đi khỏi, trong phòng khách chỉ còn ba người đàn ông.

Nhìn Lục Ngang, tay cấp dưới của La Khôn muốn nói gì đó nhưng La Khôn xua tay ngắt lời anh ta: “Lòng tôi hiểu rõ.”
“Có phải anh ta có ý kiến gì với anh không?” Chờ người này đi khuất, Lục Ngang đột nhiên hỏi như vậy.
Lục Ngang vừa mới đến, La Khôn đã tính toán cho anh tiếp nhận công việc bên chỗ chú Ngũ, còn là tuyên bố trước mặt tất cả anh em, đương nhiên có người không phục.

Lục Ngang biết rõ điểm này, La Khôn cũng rõ ràng.

Mấy cấp dưới thân cận thay phiên nhau đến đây, anh ta đang đau đầu không biết nên dàn xếp thế nào thì không ngờ chính Lục Ngang lại đề ra.

La Khôn cười, anh ta không mắng đám người cấp dưới, chỉ nói: “Đàn em lải nha lải nhải, anh Ngang đừng để ý.”
“Sao có thể?” Lục Ngang nói: “Anh cũng cảm thấy không thích hợp, đang muốn nói với cậu đây.”
La Khôn bèn hào phóng đề nghị: “Vậy anh Ngang nhận mấy câu lạc bộ đêm để luyện tập trước đi, chờ nhóm người này không đánh rắm bậy nữa thì đi tiếp nhận công việc của lão già kia.” Thật ra anh ta đã có tính toán này từ trước, bây giờ chỉ là thuận nước đẩy thuyền.
Lục Ngang đương nhiên không có ý kiến.

Anh ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy ra về.
Bấy giờ La Khôn mới nhớ tới, anh ta hỏi: “Anh Ngang, hôm nay anh đến đây có chuyện gì à?”
Lục Ngang cười nói: “Chính là việc vừa rồi đấy.”
Anh đi ra khỏi biệt thự nhà họ La, huyệt thái dương đau lâm râm cuối cùng cũng không còn đau như trước.
*
An An vừa mới thử màu son cho một khách hàng xong thì thấy La Hồng Thiến đeo ba lô đứng phất tay với mình.
“Sao cô lại đến đây?” An An tò mò.
La Hồng Thiến cười tủm tỉm kề tai nói nhỏ với cô: “Mấy ngày nữa là sinh nhật tôi, tôi muốn mua quần áo mới.” Sau đó lại kéo cái ba lô quê mùa trên vai: “Cũng muốn đổi ba lô nữa.”
An An đã quen cô ta có tiền, cô gật đầu phụ họa: “Được đấy.”
“Vậy cô đi cùng tôi nhé!” La Hồng Thiến vội vàng giữ chặt An An, bây giờ chỉ cần cô ta đi mua quần áo, giày dép, đồ trang điểm là lại muốn kéo An An đi cùng, như là ý kiến của cô rất quan trọng.
Chờ An An tiếp xong khách hàng này, La Hồng Thiến đã giúp một nhân viên khác hoàn thành chỉ tiêu ngày hôm nay.

La Hồng Thiến nhờ người này trông quầy giúp An An sau đó kéo An An đi đến khu bán mỹ phẩm ở trên tầng.
Quần áo La Hồng Thiến chọn đều là kiểu dáng phù hợp với độ tuổi của cô ta, cô ta cầm hai chiếc váy so tới so lui trước gương, sau đó quay đầu hỏi An An: “Cái nào đẹp?”
Màu da của La Hồng Thiến hơi đen, An An nghiêm túc cho ý kiến — đương nhiên chiếc váy màu trắng thích hợp với cô ta hơn.
“Có đơn giản quá không?” La Hồng Thiến nhìn chiếc váy còn lại, do dự nói: “Chị Tiểu Tĩnh thích màu này.”
Đây là chiếc váy màu vàng nhạt có in hoa.
Dịu dàng cũng nhã nhặn lịch sự.
An An nhìn thoáng qua sau đó hờ hững dời tầm mắt.
Cô nhớ tới chiếc váy in hoa đáng thương kia của mình.

Lúc trước khi cô mặc vào người là thẹn thùng thùng chờ đợi, khi cởi ra lại chỉ có nhục nhã.
Nhục nhã vô cùng.
Trong cảm nhận của Lục Ngang, không ai có thể so với người kia.
Đây là Lục Ngang chính miệng nói, cô có thể so sánh với cô ấy à, cô xứng so sánh với cô ấy sao.
An An không thể, An An cũng không xứng.
Nhìn chăm chú vào La Hồng Thiến đang vui vẻ phấn chấn trước mắt, An An biết La Hồng Thiến cũng không thể, đương nhiên, cũng không xứng.
Bởi vì trong cảm nhận của Lục Ngang, không ai có thể đánh đồng với người này.
La Hồng Thiến đã thay chiếc váy vàng nhạt in hoa kia, cô ta đi dạo quanh một vòng, vui rạo rực hỏi An An: “Đẹp không?”
An An gật đầu.
“Đẹp.”
Cô trả lời có lệ như vậy.
*
Tiễn La Hồng Thiến đi, An An quay lại quầy của mình.

Đúng lúc này có một người khác vừa thay ca đi ăn cơm, trên quầy chỉ còn lại một mình An An.

Loa trong trung tâm thương mại truyền phát âm nhạc, vô cùng nhàm chán.

An An đứng ở sau quầy, cô ngẩn người nhìn những chai lọ trên quầy, bỗng nhiên có một người đứng yên trước mặt cô.
Bóng dáng cao lớn rơi xuống.
“Chào anh, anh muốn…” An An tươi cười ngẩng đầu, khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô lập tức nuốt xuống những lời còn lại.
An An nhanh chóng thu hồi ý cười, cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Dưới âm nhạc có tiết tấu vui vẻ của trung tâm, bầu không khí ở quầy hàng của cô lại căng thẳng lạ thường.
Im lặng giây lát, Lục Ngang tùy tiện nhặt một món đồ trên quầy lên, hỏi: “Cái này bán sao?”
An An nói: “Không bán.”
Lục Ngang buồn cười: “Vì sao?”
An An không đáp.
Lục Ngang bèn hỏi cô: “Đang ở đâu đấy?”
“Anh trai này, có phải anh quản hơi nhiều rồi không?” An An mất kiên nhẫn đốp lại anh.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi