CHỜ ÁNH SÁNG CHỜ ANH ĐẾN


Editor: Qing Yun
Hôm nay là một ngày trời nắng.

An An thừa dịp giữa trưa nhà ga vắng khách để vội vàng chạy đến bệnh viện.

Kết quả vừa mới đi vào phòng bệnh 302 cô đã lui ra ngay.
“Bệnh nhân giường số ba đâu?” An An hỏi một y tá đi ngang qua.
Y tá xem tài liệu rồi nói cho cô: “Giường số ba xuất viện sáng nay.”
“…”
An An oán hận nắm chặt tay, vội vàng chạy về nhà.
Đã rất lâu rồi cô chưa về nhà.

Nhìn thấy nơi quen thuộc kia, trong lòng An An lại cảm thấy xa lạ.

Bây giờ cô thậm chí không có cả chìa khóa nhà, cũng may cửa đang mở, An An lập tức đi vào nhà.

An Quốc Hoành đang ngồi ở phòng khách, nhìn dáng vẻ rõ ràng đã chuẩn bị từ trước: “Cuối cùng cũng biết về nhà?” Ông ta nói.
“Tôi cũng không muốn về.” An An đáp lại: “Mẹ tôi đâu?”
An Quốc Hoành hừ lạnh, ông ta ném trái cây An An mua lên bàn, châm chọc mỉa mai nói: “Bây giờ mày có tiền mua trái cây bánh kem mà không biết đưa cho ông à?”
“Tôi không có tiền.” An An lạnh lùng nói.
“Mày không có tiền?” An Quốc Hoành chỉ ra bên ngoài, hoàn toàn không khách khí: “Đao sẹo nói lần trước nó lấy tiền mày thì bị một người đàn ông đến đe dọa, người kia họ Lục.

Ngày hôm qua mẹ mày cũng nói bây giờ mày có bạn trai.

Mày không có tiền hả? Không có thì đi hỏi thằng đó!”
An An ngẩn người: “Cái gì?”
“Cái gì mà cái gì?” An Quốc Hoành chỉ cảm thấy không thể hiểu được.
“Họ Lục?” An An vẫn ngẩn người.

Cô luôn nghĩ rằng Đao Ba Nam không tìm cô nữa là vì kiêng dè La Khôn, không ngờ lại là Lục Ngang?
Cho nên, thật ra anh… Suy nghĩ nào đó trào ra không thể ngăn lại, trái tim An An đập rộn lên.
Lục Ngang, Lục Ngang!
“Mày còn không đi tìm nó đòi tiền đi?” An Quốc Hoành không biết xấu hổ thúc giục.

An An không để ý đến ông ta, cô đi thẳng vào phòng ngủ: “Mẹ ơi!” Cô gọi Đoạn Tú Phương.
Đoạn Tú Phương ở trong phòng khóc: “Đừng cãi nhau được không, hiếm lắm An An mới về mà.”
“Bà còn mặt mũi nói!” An Quốc Hoành mắng bà ta: “Nếu hôm qua bà lấy được tiền của nó thì hôm nay việc gì phải vậy?”
Đoạn Tú Phương quay mặt vào tường khóc lóc.
Bụng bà ta quá to, người lại khô quắt, bây giờ nằm trên cái giường không sạch sẽ, An An nhìn thế nào cũng thấy khó chịu.

Cô đi lên kéo bà ta: “Mẹ đi theo con đi.”
“Đi đâu? Đừng hòng đi đâu cả!” An Quốc Hoành chặn ở cửa.
An An vẫn kéo Đoạn Tú Phương: “Mẹ, chúng ta đi, con mang mẹ đi chữa bệnh.”
Đoạn Tú Phương lắc đầu, ôm bụng nói: “An An, mẹ sắp sinh rồi, không đi nữa.”
“Mẹ!”
Trong lòng An An sốt ruột, Đoạn Tú Phương lại vẫn cố chấp lắc đầu.

Bà ta làm vợ chồng với An Quốc Hoành 20 năm, bây giờ còn mang thai con trai độc nhất của nhà họ, bà ta sẽ không đi, cũng không thể đi.

Trong xương cốt bà ta chính là người phụ nữ cổ hủ lạc hậu.
Đối mặt với người mẹ như vậy, An An thật sự vừa hận vừa tức, còn không thể làm gì được! Cô quay đầu hỏi An Quốc Hoành: “Căn cước của tôi đâu?”
“Muốn căn cước thì trả tiền mua đi.” An Quốc Hoành đã không hề biết liêm sỉ, há mồm ngậm miệng đều là tiền.
An An hoàn toàn cạn lời, cô mở ngăn kéo tự mình tìm kiếm.

An Quốc Hoành kéo An An ra ngoài: “Không có tiền thì đừng có về! Cũng đừng hòng lấy được căn cước! Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
An An hoàn toàn không thắng nổi sức lực của ông ta, cô bị An Quốc Hoành đẩy ra ngoài cửa, cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt.
Ván cửa cứng rắn đập thẳng lên trán An An.
Cái trán rất đau nhưng An An lại chỉ cảm thấy bất lực: “Mẹ!” Cô gân cổ đau lòng gọi, nhưng cánh cửa này sẽ không mở ra.
Bên này cãi nhau rất to, nghe thấy tiếng của An An, Kế Siêu ở nhà bên cạnh vội vàng chạy ra.

Hôm nay trường nghỉ học, anh ta không cần phải đến nhà ăn dọn vệ sinh: “An An, An An!” Anh ta xông tới: “Cô không sao chứ?”
An An lắc đầu.
Kế Siêu lại ngốc nghếch vỗ ngực: “Sáng nay lúc cô đi mí mắt tôi cứ nháy mãi, cảm giác như sắp xảy ra chuyện…”
Cánh cửa bật mạnh mở ra, An Quốc Hoành nghiến răng nghiến lợi với An An: “Chẳng trách mãi không tìm được mày, thì ra mày ở nhà thằng đần này?” Ông ta vừa nói vừa cầm chổi muốn đánh An An.
Kế Siêu tự biết nói lỡ, liều mạng ngăn trước mặt An Quốc Hoành, An An vội vàng bỏ chạy.
Chạy ra khỏi ngõ nhỏ đến đường cái, An An đã thở hồng hộc.
Nhìn người đến người đi trên đường, cô bỗng nhiên ngẩn người, hình như lần này cô thật sự không còn chỗ để đi nữa.
An An đi đến nhà Lục Ngang.

Cô gõ cửa sắt, không có người mở cửa.
Cô đặt tai lên cánh cửa, im lặng nghe một hồi lâu rồi đứng thẳng người.
Bên trong không có tiếng động, không có gì cả.
Lục Ngang vẫn chưa trở về.
An An đeo túi, gục đầu, chậm rãi đi ra ngoài.
Cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Ngang.
“Lục Ngang, anh đến đâu rồi?”
“Lục Ngang, khi nào thì anh về ạ?”

Lục Ngang đang ở đâu?
Lục Ngang đang đánh cuộc tính mạng của mình.
Người khi gặp cái chết sẽ nghĩ gì?
Lục Ngang không biết người khác thế nào, dù sao riêng anh thì không nghĩ gì cả.
Lục Ngang bóp cò súng.
Họng súng dán lên huyệt thái dương, cò súng kéo lại, nòng súng di chuyển lên phía trước, tách một tiếng—
Lục Ngang ném súng cho La Vận Hoa.
Mặt mày anh không có biểu cảm, anh chỉ nhìn chằm chằm La Vận Hoa.

Lục Ngang im lặng ra hiệu cho ông ta, đến phiên ông.
Lần này La Vận Hoa thuần túy là tự vác đá nện chân mình.

Đã bao nhiêu năm ông ta không trải qua tình huống tim đập thình thịch thế này, nói ông ta chơi súng với bọn trẻ ranh.

Truyền ra ngoài đúng là quá mất mặt! Bây giờ nắm củ khoai lang nóng bỏng trong tay, ông ta khó xử nhìn Bành Hán Sinh: “Bạch gia, cái này…”
“Tuổi lớn, không phải chưa có giống nòi chứ?” Bành Hán Sinh liếc nhìn ông ta.
La Vận Hoa cười mỉa: “Bạch gia, ông muốn thử cậu ta cũng không cần phải làm tôi thử cùng chứ, chúng ta quen biết bao nhiêu năm như vậy…” Khi nói chuyện, ông ta ghé sát vào thì thầm mấy câu mưu kế với Bành Hán Sinh.
Mặt mày Lục Ngang vẫn vô cảm như cũ.
Không biết La Vận Hoa nói cái gì mà sắc mặt Bành Hán Sinh chậm rãi trầm xuống.

Ông ta liếc nhìn La Vận Hoa, lại nhìn về phía Lục Ngang, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, ông ta đánh mắt nhìn đàn em phía sau, ý bảo đàn em đưa Lục Ngang đi.
Lục Ngang cười: “Bạch gia, thế này không tốt cho lắm.”
“Không tốt chỗ nào?” Bành Hán Sinh rất có hứng thú.

Lục Ngang nhìn La Vận Hoa, chậm rãi nói: “Tôi không nợ người khác, nhưng tôi cũng không thích người khác thiếu tôi.

Có tới có lui mà.”
Anh ra hiệu nổ súng với La Vận Hoa.
Lục Ngang cong môi cười nhẹ.
Khiêu khích đầy thâm ý.
La Vận Hoa sởn tóc gáy khi nhìn nụ cười của Lục Ngang, nhưng trong lòng ông ta cũng khó tránh khỏi bực bội, thằng này là cái gì gì! Nhưng chờ lát nữa thử thêm một lần là biết rốt cuộc nó là cái thứ gì!
“Bạch gia…” La Vận Hoa còn định nói gì đó nhưng Bành Hán Sinh lại gật đầu, ông ta quay lại nói với La Vận Hoa: “Nổ phát súng này cho xong đi.”
La Vận Hoa cầm khẩu súng trong tay, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Ông ta còn do dự muốn tìm cớ để qua loa lấy lệ, nhưng gặp phải ánh mắt mất kiên nhẫn của Bành Hán Sinh làm mặt già của ông lập tức đỏ bừng.

La Vận Hoa nhìn trái nhìn phải, xung quanh đều là người của Bành Hán Sinh, cả đám chỉ xem kịch vui, không ai có hành động gì khác.

La Vận Hoa sốt ruột đảo mắt, chợt ông ta nâng tay phát rồ chỉ thẳng vào tài xế của mình!
Bàn tay run nhẹ, cò súng kéo căng.
Bùm một tiếng, viên đạn không bắn trúng vào người mà lệch vào bức tường phía sau.
Mọi người cười ha ha.
“Hừ! Đúng là già rồi, không có tác dụng gì cả!” Bành Hán Sinh lạnh lùng hừ một tiếng, ông ta chắp tay sau lưng đứng dậy đi ra sau nhà.
La Vận Hoa tuy xấu hổ nhưng vẫn mặt dày đi qua.

Ông ta lấy cớ cho mình: “Bạch gia, ông chỉ nói tôi nổ súng chứ chưa nói bắn ai.”
Bành Hán Sinh không để ý đến ông ta, chẳng mấy chốc đã biến mất sau cửa.
Người đàn ông ở khách sạn dí súng vào eo lục Ngang.

Lục Ngang lạnh nhạt chậm rãi đi theo.
Anh biết, việc thử anh vẫn chưa kết thúc, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.
Anh càng biết mỗi một bước mình bước ra đều gian nan hơn bước trước.
*
Đi ra ngoài từ cửa sau biệt thự, bọn họ đi thêm một đoạn ngắn đến một căn nhà bằng trúc.
Căn nhà làm bằng trúc này nhìn bên ngoài không có gì đặc biệt.

Khi đến gần hơn một ít là có thể nghe thấy điều khác lạ, trong căn nhà liên tục truyền đến tiếng “Bốp, bốp, bốp” trầm đục, như là có vật nặng đang va chạm.
Đoàn người đi dọc theo cầu thang lên tầng trên.
Cửa mở ra, trong phòng không có ánh sáng, cả phòng âm u xám xịt, có một người đang ngồi dựa vào tường.
Nói là người thật ra đã là nửa tàn, người ấy bị thiếu mất một cánh tay và một cẳng chân không còn hoàn chỉnh.

Có thể nhìn ra tay chân bị dao chặt đứt, miệng vết thương được băng bó tùy tiện, trên người tràn đầy máu tươi, cả trên mặt cũng đầy vết cắt.
Bởi vì quá đau đớn cho nên người ấy đang đâm đầu vào tường liên tục.

Mỗi một lần va chạm đều vang lên tiếng vang trầm đục.
Bốp.
Bốp.
Bốp.
Như là đập vào lòng người, La Vận Hoa không nhịn được rùng mình một cái.
Bành Hán Sinh đứng trước mặt người này, ông ta quay đầu vô cùng kiêu ngạo nói với Lục Ngang: “Đây là công an của các cậu.

Nó giết chết con trai tôi, tôi liền cho nó tàn phế.”
Lục Ngang nhìn về phía người trên mặt đất.
Người kia cũng ngước mắt nhìn Lục Ngang, bốn mắt chạm nhau sau đó lại hờ hững quay đi tiếp tục đâm đầu vào tường.
“Thằng này mạng cứng thật!” Bành Hán Sinh khinh thường cười lạnh: “Ngày nào tôi cũng cắt một miếng thịt của nó, xem nó có thể nhịn đến khi nào!”
Trong lúc ông ta nói chuyện, từng tiếng đâm tường vẫn còn tiếp tục.
Bốp, bốp, bốp.
Bành Hán Sinh tiến lên đá người kia một cái, mắng: “Súc sinh! Chó chết!” Mọi người cười ha ha.

Dưới tiếng cười cợt ồn ào náo động cùng tiếng đâm vào tường mãi không ngừng nghỉ, Lục Ngang một tay đút túi quần, một tay kẹp thuốc lá, anh vô cảm chậm rãi hút một hơi.
Trong túi quần jean, ngón tay anh gõ xuống cùng tần suất với người kia.
Từng tiếng gõ là Trương Phàm đang nói với anh:
Vẫn gặp lại được nhau, mẹ nó, thật sự rất vui!
Vui vẻ…
Lục Ngang vội rũ mắt, anh im lặng hút một hơi.
Trong tầm mắt là Trương Phàm máu thịt mơ hồ, tay chân không nguyên vẹn.

Một chân khác của anh ấy đã bị cắt cụt, chân còn lại cũng không khá hơn là bao.

Hơi thở thoi thóp chỉ đang cố chống một hơi, là hơi thở vĩnh viễn không chịu thua.
Ngày đó lão Cao nói, Trương Phàm đã xảy ra chuyện, đến người cũng tìm không thấy…
Ngón tay kẹp thuốc hơi run rẩy, Lục Ngang ngẩng đầu lên lần nữa.
Anh mím môi, mặt mày lạnh nhạt đến đáng sợ.
Bành Hán Sinh ở bên cạnh nói: “Người Trung Quốc các cậu chú ý đầu danh trạng.

Chàng trai, biết cái gì gọi là đầu danh trạng không?”
Lục Ngang vô cảm nhìn ông ta.
Bành Hán Sinh bĩu môi với người máu me nằm trên đất, ông ta nói: “Đây là đầu danh trạng của cậu.”
Đầu danh trạng: Là một thuật ngữ xuất hiện đầu tiên trong truyện Thủy Hử.

“Đầu danh trạng” là việc phải làm một số việc để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia.
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi