CHỜ ÁNH SÁNG CHỜ ANH ĐẾN


Editor: Qing Yun
Hôm nay An An ở lại chỗ Lục Ngang.
Đệm chăn phơi mềm mại, trên gối đầu cũng nhuộm đầy mùi hương ấm áp dễ chịu, An An chỉ cảm thấy ngọt ngào.

Cô ngoan ngoãn ngủ ở bên trong.

Lục Ngang tắm xong đi ra, anh ngồi ở mép giường lau tóc.

Dưới ánh đèn, vai lưng anh dãn ra, cả người tràn ngập hương vị đàn ông.

Lục Ngang như vậy khiến lòng An An sùng bái cùng khát vọng.
Cô ôm anh từ phía sau, chậm rãi hôn lưng anh.
Đôi môi mềm mại dán lên sống lưng cứng cỏi của anh, dâng lên từng nụ hôn thành kính.
Đêm đã khuya, thân mật vẫn còn tiếp tục.
Thanh âm kia là kiều diễm đêm khuya, là nước sữa hòa nhau chân chính.
Là anh ở trong cơ thể cô, là cô bao bọc anh, cất chứa hết thảy mạnh mẽ của anh.
Dưới cái mãnh liệt dồn dập, An An ôm chặt Lục Ngang.
Cho đến khi cô mất hết sức lực, không thể chịu nổi nữa thì đêm này mới dần tĩnh lặng.
An An nghiêng người ôm eo anh, gối đầu lên cánh tay anh, Lục Ngang cũng ôm lại cô.
Ánh sao lấp lánh ngoài cửa sổ như ngọn đèn của vạn nhà.
Vạn vật chìm vào yên tĩnh, Lục Ngang bỗng nhiên nói: “An An, đi học đi.”
Đây là lần thứ ba Lục Ngang nói như vậy.
Nghĩ đến sự tủi nhục phải chịu khi đi tìm việc, An An nhíu mày ngẩng đầu muốn bàn bạc với Lục Ngang theo bản năng: “Vậy em học cái gì được ạ? Thẩm mỹ làm đẹp, cắt tóc, đầu bếp?” Chắc sẽ không nói cô đi điều khiển máy xúc đất chứ?
Lục Ngang im lặng giây lát rồi nói: “Không phải em muốn làm minh tinh à? Không bằng thi vào trường nghệ thuật đi?”
Trường nghệ thuật?
Minh tinh?
Cái đó xa xôi cỡ nào chứ, có lẽ cũng phải tốn rất nhiều tiền.
Hơn nữa học nghệ thuật phải đi Côn Minh, từ đây đến Côn Minh hơn bảy trăm km.
Cái này rõ ràng không có khả năng thực hiện, lại còn phải rời khỏi Lục Ngang, An An lựa chọn tự sa ngã: “Em học kém, thi không đậu!” Nói, cô ôm chặt eo Lục Ngang, buông lời hung ác uy hiếp anh: “Anh đừng mong đuổi em đi, em phải ở lại đây.”
“Em chính là ếch ngồi đáy giếng!”
An An cọ đầu lung tung lên ngực anh, mang theo thân mật tự nhiên, tất cả đều là quyến luyến và ỷ lại cô dành cho anh… Lục Ngang không làm gì được, chỉ đành cười bất đắc dĩ.

Anh không tiếp tục đề tài này mà hỏi cô: “Em từng đến nơi khác chưa?”
Đây lại là một chỗ đau khác của An An.
An An chưa từng rời khỏi huyện thành nhỏ này.

Cô sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, không chỉ chưa từng ra ngoài mà còn bị ép ở lại đây mãi, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát! An An không lấy được căn cước, không lấy được sổ hộ khẩu, cô chính là một con châu chấu trong tay An Quốc Hoành!
Bây giờ vì Lục Ngang nên An An cam tâm tình nguyện ở lại đây.

Nhưng kia là thế giới cô từng hướng đến, không tận mắt nhìn thấy đúng là có hơi tiếc nuối.

An An ngẩn người cười nói: “Chưa từng đi.”
Im lặng giây lát, Lục Ngang nói: “Vậy anh đưa em ra ngoài nhìn xem.”
Đi ra ngoài du lịch?
An An sửng sốt, ngay sau đó vui vẻ ngẩng đầu: “Đi đâu ạ?”
“Bên ngoài.” Lục Ngang trả lời đơn giản lạ thường.
“Rốt cuộc là chỗ nào nha?” An An vui vô cùng, cô túm Lục Ngang truy hỏi.
Lục Ngang không đáp.
An An bèn không hỏi nữa, do dự hai giây, cô cẩn thận hỏi tiếp: “Đưa em đi có được không?”
Lục Ngang cười: “Được.” Anh sờ cổ cô.
Điều này làm An An hoàn toàn kích động, cô đã muốn đến nơi khác từ lâu nhưng An Quốc Hoành luôn nói cô không an phận, Kế Siêu cũng không tán đồng quyết định của cô, chỉ có Lục Ngang đồng ý.

An An hôn Lục Ngang một cái thật mạnh.

Trong lòng cô đang nở hoa thì chợt sửng sốt nhớ ra…
Cô đi thế nào được? Cô không có căn cước mà!
An An hơn hé miệng, cô liếc trộm Lục Ngang.
Điện thoại của Lục Ngang sáng lên, anh cầm lấy mở ra xem, là La Khôn gửi tin nhắn đến: “Anh Ngang, ngày mai đến đây một chuyến.”
Anh trả lời: “Ừ.”
Đặt điện thoại xuống, Lục Ngang ôm An An, anh vuốt ve mặt cô, An An liền im lặng không nói.
Chuyện rối loạn trong nhà để cô tự giải quyết là được, cô không muốn lại làm phiền Lục Ngang, nhìn anh đã đầy tâm sự rồi.
*
Thật ra trong điện thoại của Lục Ngang còn có một tin nhắn đã xóa bỏ.
Là lão Cao gửi cho anh.
“Trương Phàm đã truy điệu, chính cậu phải cẩn thận, tôi không muốn lại có người không về được.”
Khi đó Lục Ngang trả lời: “Kính quân lễ thay tôi.”

Mím chặt môi, Lục Ngang cúi đầu hôn An An lần nữa.
*
Biết hôm nay Lục Ngang đến đây, La Hồng Thiến bèn ngồi ở bên cửa sổ gấp sao giấy, vừa gấp vừa nhìn ra bên ngoài.

Cô ta muốn gấp đầy bình để đưa cho Lục Ngang, cũng muốn tỏ tình với Lục Ngang.
Chợt, La Hồng Thiến dừng động tác trên tay sau đó chạy xuống nhà như một con bướm.
“Anh Ngang!” Khuôn mặt La Hồng Thiến tràn ngập vui sướng và khát vọng.

Lục Ngang gật đầu đáp lại, La Hồng Thiến nhẹ thùng hỏi thăm: “Anh Ngang, anh không thấy tin nhắn của em à? Anh bị việc gì kéo chân à?” Ngày Lục Ngang trở về từ Myanmar, La Hồng Thiến đã gửi tin nhắn cho Lục Ngang.

Cô ta nói có chuyện muốn nói với anh, nhưng đến giờ Lục Ngang vẫn chưa trả lời.
Bây giờ cô ta mặc một chiếc váy trắng, vẻ mặt ngây thơ rực rỡ.
Lục Ngang thu hết vào mắt, anh hờ hững nói: “Không có gì kéo chân, anh đi tìm Ti Ti.”
Nghe thấy đáp án này, rõ ràng La Hồng Thiến đã hơi sửng sốt.

Lục Ngang đi tìm cô gái kia còn có thể tìm thế nào?
Chắc chắn là qua đêm cùng nhau!
Mắt La Hồng Thiến lập tức đỏ lên, vừa ghen ghét vừa không vui: “Anh Ngang, anh và cô ta ở bên nhau à?”
“Ừ.” Lục Ngang thản nhiên thừa nhận.
La Hồng Thiến càng không phục hơn: “Cô ta từng ở cùng anh em, không sạch sẽ, kém chị Tiểu Tĩnh nhiều như vậy…”
“Hồng Thiến!” Lục Ngang nhíu mày, lạnh lùng ngắt lời cô ta.
“Thiến Thiến!” Trên tầng, La Khôn cũng chặn lời em gái mình.
La Hồng Thiến đỏ mắt nhìn Lục Ngang sau đó xoay người chạy lên tầng.

Bầu không khí trở nên cứng đờ, La Khôn vội vàng hòa giải: “Anh Ngang, dạo này tính tình Thiến Thiến không được tốt, anh đừng để trong lòng.”
“Không sao.”
Lục Ngang đi lên tầng, khi đến phòng La Khôn, anh mới phát hiện La Vận Hoa cũng đang ở đây!
Hôm nay La Khôn tìm họ đến là để thương lượng đơn hàng ở Côn Minh.

Đơn hàng này đặt rất nhiều, tính nguy hiểm cao, đối phương yêu cầu gặp mặt nói chuyện.

La Khôn chân cẳng không tiện, anh ta tính toán để cấp dưới đi.
La Vận Hoa rất muốn nhận đơn hàng này, dạo gần đây ông ta bị ép tới không thở nổi, muốn lấy được bát canh ở giữa.

Vừa rồi nói mãi mới miễn cưỡng lay động được La Khôn, bây giờ nhìn thấy Lục Ngang làm ông ta mất hết kiên nhẫn.
Lại nghe thấy Lục Ngang chủ động hỏi La Khôn “Có thể để anh tiếp đơn hàng này không,” La Vận Hoa càng khó chịu hơn!
“Sao vậy?” La Khôn tò mò.
“Anh muốn đưa Ti Ti đi Côn Minh.”
Cái này Lục Ngang không nói dối.
“Cô ta đi Côn Minh làm gì?”
“Cô ấy muốn thi vào trường nghệ thuật.”
Câu này Lục Ngang nói dối.
Dừng hai giây, La Khôn cười: “Nói như vậy cô ta và Tiểu Tĩnh cũng có chỗ giống.

Trước kia Tiểu Tĩnh thường nhắc mãi muốn thi vào trường mỹ thuật, không biết bây giờ thế nào.” La Khôn không nhịn được cảm khái, cũng tò mò hỏi thăm: “Anh Ngang, anh không về tìm cô ấy à? Trước kia hai người yêu nhau như vậy…” Lời trong lời ngoài đều là tiếc hận.
Lục Ngang cầm điếu thuốc, thản nhiên trả lời: “Đều qua đi.” Anh lại tiếp tục chuyện vừa rồi: “Khôn Tử, đơn ở Côn Minh để anh làm đi?”
“Được thôi.” La Khôn không có ý kiến.
Lục Ngang hờ hững dựa vào sô pha, lơ đãng hỏi: “Vậy làm xong anh và cô ấy ở lại đó hai ngày nữa.”
La Khôn đương nhiên càng không có ý kiến.
*
Vịt đến miệng còn bay, La Vận Hoa tức giận bốc khói! Ông ta và Lục Ngang cùng nhau rời khỏi nhà La Khôn, hai người không có gì để nói, ông ta lại không nhịn được châm chọc: “Tiểu Lục à, đừng bị một con ranh đê tiện đánh ngã, con đó là cái thá gì?”
Lục Ngang lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi còn có việc, không muốn tranh cãi với ông.”
La Vận Hoa khịt mũi: “Vì một con đ* mà đối nghịch với tôi có phải không thông minh lắm không?”
Lục Ngang mặt mày vô cảm nhìn chằm chằm ông ta không nói lời nào.

*
Hôm nay An An lặng lẽ về nhà một chuyến.
Cô áp tai vào cửa nghe chừng hai phút, không nghe thấy tiếng của An Quốc Hoành cô mới gõ cửa gọi: “Mẹ ơi.”
“Mẹ?”
“An An.” Đoạn Tú Phương đỡ bụng đi ra mở cửa.
Thấy bà ta vất vả như vậy, An An vừa hận vừa tức: “Bố đâu?” Cô rất khó chịu với An Quốc Hoành.
“Có việc ra ngoài rồi.” Đoạn Tú Phương mệt mỏi nói.
An An nhân cơ hội khuyên bà ta: “Hôm nay mẹ đi theo con đi, chúng ta đi Côn Minh, con đưa mẹ đi chữa bệnh.”
“Không chữa, lãng phí tiền làm gì?” Đoạn Tú Phương đã chấp nhận số phận: “Sau này con có thể giúp mẹ chăm em là mẹ yên tâm rồi.”
An An giận sôi máu, cô nắm chặt tay, đưa hết tiền trên người cho Đoạn Tú Phương, cũng dặn bà ta đừng đưa cho An Quốc Hoành sau đó An An tận dụng thời gian hỏi chuyện chính: “Mẹ, căn cước công dân của con ở đâu vậy?”
Đoạn Tú Phương lắc đầu.
“Vậy sổ hộ khẩu ở đâu ạ?”
“Mẹ cũng không biết.” Đoạn Tú Phương bất đắc dĩ lắc đầu.
Không thể nói chuyện lâu, An An vội vàng chạy vào tìm nhân lúc An Quốc Hoành không có nhà.
Tủ quần áo không có, mấy ngăn tủ không có, ngăn kéo của bàn cũng không có.
An An đã tìm hết những chỗ có thể giấu đồ, kể cả phòng bếp cũng không tha, cô còn đi lục cả giường đệm nhưng đều không có!
Thời gian càng lâu, An An càng nóng lòng.
“Mẹ, mẹ nghĩ lại đi.” An An suốt ruột cúi xuống nhìn gầm giường.
“Nghĩ cái gì?” Một giọng nói lạnh như băng bỗng vang lên ở phía sau.
An An giận mình quay đầu lại—
An Quốc Hoành bất ngờ quay về, đôi mắt ông ta đỏ ngầu, rõ ràng là đã đánh bài cả đêm! Còn bị đánh mặt mũi bầm dập…
An An bực bội: “Mẹ tôi đã thế này mà ông còn ra ngoài chơi bài à?”
“Mày quản ông hả?” An Quốc Hoành chỉ túm trọng điểm: “Muốn lấy căn cước thì đưa tiền ra đây.”
Há mồm ngậm miệng là tiền, An An hận không thể lấy một đống tiền đập lên khuôn mặt xấu xí của An Quốc Hoành.
Đáng tiếc cô không có.
Dù cô có, cô cũng sẽ không cho ông ta đồng nào cả!
An An chỉ nói: “Hôm nay tôi nhất định phải lấy được.

Ông không trả cho tôi thì tôi đi đồn công an tố cáo ông!”
“Mày đi đi!” An Quốc Hoành hoàn toàn không sợ: “Mày xem cảnh sát có quản việc nhà không?” Mắt quét thấy tờ tiền dưới gối đầu của Đoạn Tú Phương, ông ta lập tức nổi giận nói: “Có tiền cũng không cho ông mày!” An Quốc Hoành vén tay áo quát: “Hôm nay ông có đánh chết mày cũng không ai quản!” Ông ta hùng hùng hổ hổ đi lên đánh người, An An trốn nhanh nhưng vẫn bị An Quốc Hoành túm được tóc, cô đau đến mức nước mắt ứa ra.
Tình huống này đã tái diễn vô số lần như một vòng tuần hoàn chết không biết bao giờ mới kết thúc.
Cô mãi mãi không thoát được, không đi được.
An An nản lòng thoái chí.
Khi nhận được cuộc gọi của Lục Ngang là lúc An An vừa mới chạy ra khỏi nhà.
“An An.” Lục Ngang lời ít ý nhiều: “Đến đồn công an một chuyến đi.”
“A…” An An căng thẳng hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì? Đồn công an nào?”
Lục Ngang nói địa chỉ cho cô, An An vội vàng chạy đến.
An An lớn thế này mà vẫn chưa vào cục cảnh sát bao giờ.

Vì Lục Ngang cho nên bây giờ nghe đến “cảnh sát”, “đồn công an”, “cục cảnh sát” là cô lại thấy hãi hùng khiếp vía.

Suốt đường đi, mí mắt An An nhảy liên tục, trong lòng run rẩy khó nén… Một đường hoang mang rối loạn, đi đến nơi, An An thở hồng hộc, tinh thần căng chặt nhìn xung quanh, sau đó cô nhìn thấy Lục Ngang.
Anh đang ngồi hút thuốc ngoài cửa đồn.
Phía sau Lục Ngang là cảnh sát đang tới lui, đồng phục chỉnh chu, ai ai cũng chính khí, anh thì mặc áo thun quần jean, ngồi đó hoàn toàn không hợp với khung cảnh phía sau.
An An vẫn hoảng, cô chạy tới túm tay anh: “Lục Ngang!”
Cái loại căng thẳng và bất an này truyền tới theo đầu ngón tay cô, toàn bộ đều là sự lo lắng của cô… Lục Ngang nói: “Anh không sao.” Anh đứng lên, đồng thời lấy một thứ trong túi quần ra đưa cho cô.
An An nhận lấy, cô ngơ ngẩn khi nhìn thấy nó—

Đây là hộ khẩu nhà cô!
An An lật xem hai trang rồi ngẩng đầu nhìn anh, mặt cô là vẻ không thể tin nổi: “Lục Ngang, sao anh lấy được vậy?” Cô mới đi ra khỏi nhà, cô thật sự không thể hiểu những chuyện đang xảy ra.
Hơn nữa, sao anh biết tình cảnh túng quẫn của cô?
Trước nay cô chưa từng nhắc đến với anh!
An An vẫn không thể tin được.
Lục Ngang không nói gì khác, anh chỉ nói với cô: “Mau đi đi.”
An An lấy số thứ tự ở bàn tiếp tân rồi đi chụp ảnh, ngồi chờ một lát đã đến phiên cô.
Quy trình chính quy, nhanh chóng.
Cán bộ lật xem sổ hộ khẩu, thẩm tra đối chiếu tin tức một lượt rồi hỏi lại cô: “Cô là An An?”
“Vâng.” An An gật đầu.

Ngắm nhìn sổ hộ khẩu một cái, cô vẫn thấy hoảng hốt, bèn trộm hỏi cán bộ: “Đây là sổ hộ khẩu thật ạ?”
Cán bộ buồn cười: “Cái này còn giả được à?”
Nhận được đáp án này, An An bỗng giật mình ở đó, trong lòng lâng lâng trầm trầm, nói không rõ là cảm giác gì.
Cán bộ hỏi cô: “Cô làm bổ sung thẻ căn cước đúng không?”
An An không trả lời ngay.

Cô nhìn Lục Ngang đang đứng bên cạnh, bỗng nhiên nghiêm túc xin tư vấn: “Tôi có thể sửa tên không?”
“Nguyên nhân.” Cán bộ có nề có nếp.
An An nói: “Nguyên nhân gia đình.”
Cán bộ rút một tờ đơn thay đổi tên đưa cho An An.
An An lấy bút vùi đầu lấp đầy những chỗ trống.

Đến chỗ tên mới, cô dừng lại.
An An ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, đúng lúc Lục Ngang rũ mắt nhìn xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, An An nói: “Lục Ngang, anh có thể rời đi một lúc không? Đây là vấn đề riêng tư.” Cô nghĩa chính từ nghiêm nói với anh.
Lục Ngang đút tay vào túi, chậm rãi đi ra ngoài hút thuốc.
Quay đầu nhìn bóng lưng anh, An An viết từng nét bút tên mới của mình.
*
Ra khỏi đồn công an, bên ngoài ánh nắng sáng trong, tâm trạng của An An rất tốt.
Lục Ngang ở bên cạnh nói: “Cho anh.”
“Cái gì?” An An mờ mịt.
Lục Ngang nhắc nhở cô: “Căn cước tạm thời của em, anh đi mua vé.”
Vừa nghe lời này, lỗ tai An An đỏ lên, cô nói nhỏ: “Em tự mua.”
Lục Ngang nhìn cô.
Bị ép dưới uy nghiêm của anh, An An chỉ đành gục đầu yên lặng lấy căn cước trong túi đưa cho Lục Ngang.
Lục Ngang nhận lấy, tầm mắt anh đảo qua mặt trên, thế rồi anh sững sờ ở đó.
Lỗ tai An An càng đỏ hơn.
Họ của anh, tên của em.
Đây là tình nghĩa lớn nhất em dành cho anh.
— Tôi là Lục An.

Trong tương lai, An An giới thiệu chính mình như vậy vô số lần.
— Lục trong Lục Ngang, An trong An An.
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi