CHỜ ÁNH SÁNG CHỜ ANH ĐẾN


Editor: Qing Yun
An An mở to mắt nhìn chằm chằm bức tường trắng trước mặt.
Trên tường là bóng râm mờ của song cửa sổ.
Ánh nắng chậm rãi di chuyển từ tây sang đông, bóng râm này cũng dần lệch sang bên.

Tựa như nét bút im lặng phác họa ra hình dạng cụ thể của thời gian.
An An cuộn người trong chăn để lộ ra hơn nửa khuôn mặt, cô nằm im không nhúc nhích.
Từ khi Lục Ngang đi ra ngoài, cô vẫn luôn giữ nguyên tư thế này chưa từng thay đổi.

Cô như là bị rút đi hết thảy sức lực, cả người mơ màng ngây ngốc.
Ánh mắt cũng dần vô thần.
Trên tủ đầu giường là cốc nước ấm Lục Ngang để lên trước khi anh đi.
Hơi nước mờ mịt rồi dần biến mất.
Anh lại vẫn chưa trở về.
Nhận ra điều này thật khiến người ta dày vò.
An An vùi mặt vào chăn.
Nơi đó có hơi thở của anh, hùng hồn, hung hãn, cái này làm cô cảm thấy tốt hơn đôi chút.
Mặt trời lặn xuống ở hướng tây, bóng râm mờ ở cửa sổ sắp không còn, cuối cùng cũng có người mở cửa ra.

Tiếng kẽo kẹt vang lên rất khẽ.

An An nâng mình ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ là ánh chiều tà nhạt, Lục Ngang đang quay lưng đóng cửa.

Anh đưa lưng về phía cô, vai lưng thẳng tắp.
An An bỗng nhiên muốn khóc.
Cô ngồi đó, cái mũi ê ẩm, tầm mắt bám theo từng hành động của anh.
Lục Ngang đi qua sân, vào nhà chính, lại đi vào phòng ngủ.
Bốn mắt giao nhau, Lục Ngang nói: “Đánh thức em à?”
“Không.” An An lắc đầu: “Em không ngủ được.”
Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Ngang, nói đúng sự thật: “Lục Ngang, em muốn chờ anh trở về.”
Cô lo lắng sợ hãi, cô quá ỷ lại anh.
Lục Ngang đi đến ngồi xuống mép giường.
An An lập tức túm góc áo của anh, giống lúc anh muốn đi ra ngoài như đúc.
Nắm rất chặt, không muốn buông tay.
Loại ỷ lại này thấm vào tận xương tủy, đã không cách nào ngừng được nữa.
Anh là độc, cũng là thuốc giải của cô.
Lục Ngang ôm lấy An An.
Anh nói: “Anh xong việc nhất định sẽ quay về với em.”
Anh đã đồng ý với cô rồi.

“Cho nên… Đừng chờ anh.”
“Nhưng mà Lục Ngang,” An An nhìn anh: “Em rất sợ.”
Cô sợ anh cũng không về, cô sợ anh vừa đi là sẽ biến mất mãi mãi.
Tựa như ngày đó cô mới nói chuyện điện thoại với Đoạn Tú Phương, hai mẹ con còn tán gẫu, kết quả chỉ chớp mắt đã không còn gì.
Chỉ còn lại thi thể lạnh như băng, không thể động, không thể mở mắt, càng không thể nói chuyện nữa.
Mẹ đến một thế giới khác, không bao giờ quay trở lại.
Nghĩ đến Đoạn Tú Phương, An An lại run nhẹ.
Cô cúi đầu chui vào lòng Lục Ngang, nhẹ giọng khẩu cầu: “Lục Ngang, đừng làm nữa…”
*
Ngày hôm sau di thể của Đoạn Tú Phương được mang đi hỏa táng.
Bởi vì An Quốc Hoành nghiện bài bạc, nợ một đống lớn, trong nhà đã không liên hệ với thân thích từ lâu.

Cho nên tang sự của Đoạn Tú Phương làm rất đơn giản.

Bên này có một vài người chú trong thổ táng, nói là xuống mồ vì an, nhưng An An không muốn.
Khi còn sống Đoạn Tú Phương phải chịu tội nhiều như vậy, lúc chết còn giữ lại một bụng u nhọt, vùi vào trong đất có thể an sao được?
Không bằng thiêu đi cho xong hết mọi chuyện.
Bây giờ Đoạn Tú Phương nằm trong quan tài thủy tinh, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt an tường hiếm có.

An An đã thay quần áo cho bà ta, không phải là loại áo liệm đỏ rực, loại áo liệm đó nhìn rất già, An An chê xấu, cô tự mình đi mua quần áo xinh đẹp.

Bên trên là áo lông mềm, phía dưới là váy dài, trên chân là đôi giày da màu đen.
Bụng của Đoạn Tú Phương quá to, mặc như vậy có thể che đi phần nào, để bà ra ra đi được thể diện hơn.
An An vuốt thẳng làn váy, cô cầm một chiếc ghế dài đến ngồi xuống bên cạnh, mở túi đồ trang điểm mang theo ra.
Trong linh đường vắng người chỉ có cô và Đoạn Tú Phương, cô nói: “Mẹ, con trang điểm cho mẹ.”
Nhưng không có người đáp lại.

Cũng sẽ không có người đáp lại nữa.
An An im lặng rũ mắt, bắt đầu trang điểm cho Đoạn Tú Phương.
Mẹ của cô cả đời chưa trang điểm lần nào, cả đời cũng chưa từng được mặc bộ đồ nào hẳn hoi cả.
Trước khi đi, cô không muốn Đoạn Tú Phương có tiếc nuối.
*
Lục Ngang ngồi ở bên ngoài, anh xé mở một túi tiền giấy, châm lửa ném vào chậu than.
Kế Siêu cũng đến đây giúp đỡ từ sớm, anh ta gấp tiền vàng suốt đêm, bây giờ cũng mang đến.
Kế Siêu luôn cảm thấy sợ hãi Lục Ngang, nhìn thấy anh, anh ta lập tức rụt cổ.
Lục Ngang hỏi anh ta: “Cậu là Kế Siêu?”
Kế Siêu gật đầu, nghĩ giây lát, anh ta ngập ngừng nói: “Sau này anh phải đối xử tốt với An An một chút.”
Lục Ngang quay đầu đánh giá anh chàng ngốc âm thầm giúp đỡ này.
Đón tầm mắt của Lục Ngang, Kế Siêu hư trương thanh thế nói: “Nếu anh không tốt với cô ấy, tôi… Tôi sẽ không khách khí với anh.” Anh ta nói, đồng thời quơ quơ nắm đấm.
Lục Ngang liền cười, anh ném tờ tiền giấy vào, lấy que gẩy lên cho dễ cháy.


Ngọn lửa bùng lên thổi tung một đám bồ hóng.

Lục Ngang nheo mắt nói: “Cậu thích An An?”
“… Ừ.” Kế Siêu đỏ mặt thừa nhận.
Lục Ngang dừng động tác, anh nhìn Kế Siêu chăm chú: “Nếu sau này tôi không thể ở bên An An, không thể đối tốt với cô ấy, cậu cũng phải tốt với cô ấy.”
“Cái đấy không cần anh nhọc lòng.” Kế Siêu lập tức tỏ thái độ.
Thanh niên trước mặt vẫn là dáng vẻ ngay thẳng khờ khạo, Lục Ngang rũ mắt cười khẽ.
*
Lần này An An trang điểm rất nghiêm túc.

Nhân viên nhà tang lễ không kiên nhẫn đến thúc giục mấy lần nhưng An An đều không để ý.
Cô chọn tông màu ấm dịu dàng, rất hợp với Đoạn Tú Phương.
Thật ra diện mạo của Đoạn Tú Phương rất đẹp, không thua gì An An, chẳng qua vì bị sinh hoạt áp bách quanh năm, đã mất đi sắc thái vốn có từ lâu.

Bây giờ sắc mặt trắng bệch được tô vẽ lên, người trong quan tài thủy tinh nhìn như chỉ đang ngủ.
Bước cuối cùng, An An quét son lên tay, cong lưng cẩn thận tô lên cho mẹ.
Son môi tô lên, người trong quan tài hoàn toàn tươi sống.
An An ngồi dậy chỉnh lại quần áo cho mẹ lần cuối.
Áo lông màu trắng, váy dài màu xám, còn cả trang dung dịu dàng.
Đôi tay đặt ở hai bên người.
An An vươn tay nắm tay mẹ lần cuối.
Ý lạnh thấu xương, An An cũng không buông ra, cô chỉ nắm thật chặt.
“Mẹ.” Cô gọi một tiếng, đôi mắt nóng lên, An An quay mặt đi, ngoài cửa linh đường khói lửa mịt mù, Lục Ngang đang hóa vàng mã thay cô.

An An lại quay đầu lại nói với Đoạn Tú Phương: “Me, chính là anh ấy, con rể của mẹ.”
“Anh ấy đối xử với con rất tốt.” Cuối cùng An An nói: “Mẹ an tâm đi thôi.”
Người của nhà tang lễ đẩy Đoạn Tú Phương vào, An An đứng bên cạnh Lục Ngang, bị Lục Ngang nắm trong tay.
Ấm áp truyền tới từ đầu ngón tay của anh, hôm nay An An không khóc nữa.
Có anh ở bên, cô liền an tâm.
*
Đợi hơn nửa giờ, tất cả rốt cuộc kết thúc.
Nhân viên công tác gọi “số 3, số 3”, An An là số 3, cô liền đi đến cạnh cửa.
Bên trong đẩy ra một chiếc hộp vuông vức, giữa hộp có khảm ảnh của Đoạn Tú Phương khi trẻ tuổi, mặt mày trong trẻo, ý cười xinh đẹp.
Nhìn người trong ảnh chụp, An An ôm hộp tro cốt lên đi theo Lục Ngang.
Nghĩa trang ở trên núi, Lục Ngang đưa An An lên đó.

Ngày hôm qua Lục Ngang đã chọn được mộ địa.

Về phần bia mộ, bọn họ làm theo ý An An, không khắc tên An Quốc Hoành, cô thật sự cảm thấy người kia ghê tởm, không muốn nhìn thấy ông ta.
An An cẩn thận bỏ dải lụa đỏ trên hũ tro cốt vào, quỳ gối nghiêm túc dập đầu ba cái.
Tất cả nghiêm túc mà yên tĩnh, bỗng nhiên, phía sau có tiếng người hi hi ha ha và tiếng đối pháo, piu bùm, nổ tung trên đỉnh đầu.

Màng tai chấn động đau nhói, An An nhíu mày quay đầu lại.
Thế rồi cô cứng người ở đó.
Người đến là La Khôn, anh ta chống gậy khập khiễng đến gần, dẫn theo cả mấy gã đàn em.

Tầm mắt đảo qua, lão già La Vận Hoa cũng có mặt.

An An cứng người, cô đứng lên tiến đến phía sau Lục Ngang theo bản năng.
Từ sau khi ở bên Lục Ngang, đã rất lâu An An chưa gặp La Khôn, nhưng sự kiêng kị vẫn còn ở sâu trong đáy lòng.
“Anh Ngang.” La Khôn hếch cằm chào hỏi.
Anh ta chống gậy cho nên đi lên bậc thang rất mất sức, phải dùng lan can chống đỡ, cũng phải bước từng bước đi lên.

Lục Ngang đi xuống hỏi: “Sao cậu lại đến đây?” Nói xong, anh đưa mắt nhìn La Vận Hoa ở phía sau.
La Vận Hoa cười ha hả.
Ông ta và Lục Ngang kết thù sâu, bây giờ chỉ cần ngoài mặt không có trở ngại là được.
La Khôn khách sáo: “Nghe nói trong nhà chị dâu xảy ra chuyện cho nên các anh em đến đây hỗ trợ.”
“Đã gần xong xuôi cả rồi.” Lục Ngang hờ hững trả lời.
La Khôn nghiêng người nhìn, nói với An An: “Chị dâu nén bi thương nhé.”
Đối mặt với La Khôn, An An trước sau đều căng thẳng.

Cảm giác đau đớn ở bên hông khi bị véo xanh tím, cùng với bóng ma Kế Siêu bị đánh lại nảy lên trong lòng… Cô miễn cười nhếch miệng cười, khô cằn gọi: “Anh La.”
Lục Ngang không tỏ thái độ, chỉ nói với La Khôn: “Cậu đừng phiền toái, chúng ta đi xuống nói chuyện.”
Liếc nhìn An An ở phía trên bậc thang, La Khôn nói: “Ừ.”
“Tiểu Lục thương gái thật đấy…” La Vận Hoa nói lời hàm ý, ông ta còn định châm ngòi gì đó nhưng chợt đối mặt với vẻ mặt hung ác của Lục Ngang, ông ta xấu hổ ngậm mồm lại.
Lục Ngang không sợ chết.

Khi nhìn thấy Lục Ngang bóp cò súng không chút do dự lúc ở Myanmar là ông ta đã biết điều này.

Bây giờ La Vận Hoa không muốn chuốc phiền toái.
Nặng nề quay mặt đi, Lục Ngang bước xuống bậc thang trước.
La Khôn đi theo.
La Vận Hoa hừ hừ hai tiếng, cũng không thể không đi cùng.
*
Bọn họ rời đi hết, mộ địa của Đoạn Tú Phương yên tĩnh lại, An An đứng ở bậc thang, mím môi lạnh lùng nhìn đám người này.
Chỉ riêng Lục Ngang, cô chậm rãi cúi đầu khi tầm mắt đảo qua anh.
*
Dưới núi có một quán trà, La Khôn đi mệt nên bèn đặt mông ngồi xuống nghỉ chân.
Châm một điếu thuốc, anh ta bĩu môi với La Vận Hoa sau đó tiến đến bên cạnh Lục Ngang nói lời trấn an: “Anh Ngang, anh đừng tức giận với lão già này!” Anh ta giải thích thêm: “Dạo này bị siết chặt quá, trước đó đều là ông ta phụ trách tuyến đường Bạch gia, người quen đường rộng, vẫn còn chỗ dùng được.”
“Anh không giận,” Vẻ mặt Lục Ngang hờ hững, anh liếc nhìn La Vận Hoa một cái, lấy lùi làm tiến nói: “Nếu không… Lần này để chú Ngũ đi?”
Lời này của Lục Ngang thật sự chọc đúng vào tâm ý của La Vận Hoa!
Ông ta cười ha ha tiến lên nói với La Khôn: “Nếu Tiểu Lục nói thế, cậu ta còn bận nữa, Khôn Tử cứ để chú đi đi.

Dù sao chú và Bạch gia đã quen biết mười mấy năm rồi.”

Vừa thấy cái đức hạnh cậy già lên mặt của La Vận Hoa là La Khôn lại không vui, anh ta nói: “Đúng vậy, chú Ngũ và Bạch gia quen nhau mười mấy năm, tôi và Bạch gia vẫn chưa gặp mặt lần nào đâu, cũng là lúc nên làm quen với nhau rồi.”
Lục Ngang ngồi ở bên cạnh, anh không hề mở miệng, chỉ cúi đầu châm điếu thuốc.
Bên cạnh, La Khôn vẫn không thoải mái, anh ta cười lạnh cố ý nói kháy La Vận Hoa: “Nghe nói dạo này một lô hàng của chú Ngũ xảy ra chuyện, cố bảo vệ mình trước đi.”
Bị anh ta chặn họng, lửa giận trong lòng La Vận Hoa lập tức bốc lên, ông ta nhìn sang Lục Ngang…
Lục Ngang chỉ đang hờ hững hút thuốc.
Nhận thấy tầm mắt của ông ta, Lục Ngang lạnh lùng ngẩng đầu lên.
Tầm mắt đụng phải nhau, La Vận Hoa liền biết mình trúng bẫy của Lục Ngang, đều do mình quá nóng vội! Dạo này việc gì của ông ta cũng không thuật, mối ngon bị La Khôn đoạt, đi tra thông tin về Lục Ngang thì chậm chạp không có tin tức gửi về, ngay cả số hàng ít ỏi còn lại cũng xảy ra vấn đề.
Một người nuốt liền mấy chục viên, sáng nay bị bắt đi kiểm tra, bây giờ đang phiền toái đây.

Một kẻ bị bắt, những kẻ còn lại đương nhiên càng không dám động.

La Vận Hoa chỉ có thể chờ mất tiền, nói không chừng kẻ nuốt nhiều kia còn bỏ mạng nữa!
Nghĩ như vậy, La Vận Hoa càng giận hơn.
Thấy ông ta khó chịu, trong lòng La Khôn liền sung sướng, anh ta nói với Lục Ngang: “Anh Ngang, khi nào anh xong việc chỗ chị dâu thì chúng ta bàn bạc chuyện đi lấy hàng.”
Lục Ngang rũ mắt chậm rãi hút một hơi thuốc lá, anh nói: “Ừ.”
*
Trong lòng La Vận Hoa tràn ngập lửa giận, khi trở lại địa bàn của mình, ông ta mắng chửi liên mồm: “Đám chó chết này!”
Ông ta hỏi đàn em: “Vẫn chưa có tin gì về Lục Ngang à?”
Biển người mênh mông, muốn tra một người nào có dễ như vậy?
Đàn em đương nhiên lắc đầu.
La Vận Hoa tức giận muốn xốc bàn, ông ta vo tròn ảnh chụp của Lục Ngang rồi ném sang: “Cần đám ăn hại chúng mày làm gì hả?”
Bình tĩnh hơn, ông ta lại nói: “Tôn Hạ, mày đi thông báo xử lý đám kia trước, tránh xảy ra chuyện.”
Đàn em tên Tôn Hạ vâng dạ rồi chạy biến ra ngoài.
*
Mười mấy người chen chúc trong một phòng tối tăm, mùi hôi thối bốc lên khó ngửi vô cùng.
Sắc mặt những người này nhăn nhó vì đau, có người che bụng, có người che chỗ dạ dày, có người thì đang ra sức uống nước ừng ực.
Tôn Hạ đi vào, ngửi thấy mùi hôi liền phẩy tay liên tục, không kiên nhẫn nói: “Một người sang kia lấy cái chậu, lôi ra ngoài nhanh cho tao!”
Mùi trong phòng quá nồng, sai việc xong anh ta lập tức chạy ra ngoài.
Ném đồ vật mang theo lên bàn, anh ta bắt chéo chân ngồi xuống ghế.
Đợi hơn một giờ mới có người xách quần đi ra, trong tay cầm một cái chậu.

Sắc mặt gã trắng bệch, nói: “Anh Tôn, ra… Ra rồi.”
“Ra cả rồi?”
“Vâng.” Người kia gật đầu: “Vậy lần này tính tiền thế nào?”
“Tính tiền con mẹ mày! Ông cũng chưa có tiền!” Tôn Hạ nhìn thoáng quá cái chậu kia rồi phất tay: “Đi rửa sạch sẽ rồi quay lại!”
Người kia bưng chậu đi, nhưng tầm mắt lại đụng phải tờ giấy nhăn nhúm trên bàn, gã vừa bước đi vừa nhìn chăm chú.
Tôn Hạ ném giấy sang: “Quen biết à?”
Đó là một tờ thông tin bản photo, bên trên có ảnh chụp của một người, mặt mày đoan chính, ánh mắt sắc bén.
Đánh giá người trong ảnh, gã cười mỉa: “Nếu quen thì anh Tôn có cho tiền không?”
Tôn Hạ nhìn gã: “Biết thật thì có tiền, nếu dám lừa gạt ông thì đi chết mẹ mày đi!”
Người kia vui sướng vội vàng gật đầu: “Tôi quen thật đấy! Trước kia từng gặp rồi, thay anh ta chuyển hàng hai lần.” Gã cau mày nói: “Hình như họ Lục…”
“Đây không phải lời thừa à!” Tôn Hạ bực bội: “Trên này viết còn gì!” Anh ta chọc mạnh lên tên Lục Ngang.
Người kia gãi đầu, nghi ngờ hỏi: “Nhưng, nhưng đều gọi là… Anh Tinh mà?”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi