CHỜ ANH

Đài Loan

Bà Ngân ngồi trong phòng khách,trên tay là những tấm hình của Dịch Hoằng và Lâm Hạ,nhìn khuôn mặt hạnh phúc của con trai,trong lòng bà cũng thấy ấm áp hơn hẳn.Bên cạnh là ông Trần Hoa,từ ngày cuối cùng của sáu năm trước hai vợ chồng ông vào thăm thằng bé,đến nay cũng chưa trở về,nói trắng ra là bà Ngân không dám quay lại nơi ấy.Cái ngày biết tin thằng bé được tại ngoại,ông đã thuyết phục vợ mình về thăm thằng bé,dù có sao thì bọn họ vẫn là hai mẹ con,đâu phải muốn bỏ là bỏ được.Nhưng bà Ngân luôn lắc đầu từ chối,những lúc ấy,ông chỉ biết thở dài,không thể làm gì khác hơn.

Hôm nay vẫn như mọi ngày,khi đang nấu cơm cho chồng thì bà bị ngất,Trần Hoa sốt ruột không thôi.Sức khỏe của vợ ông trong vòng mấy năm qua đều không được ổn định,mặc dù vẫn luôn dẫn bà đi khám tổng thể theo lịch của bác sĩ,nhưng kết quả đều ghi là không có bệnh tật gì.Rất nhiều lần ông muốn vào lấy giấy kiểm tra,nhưng đều bị bà Ngân giành phần,cho nên mọi giấy tờ ông cũng chưa được xem qua,chỉ nghe bà nói lại là ổn cả.Cho đến hiện tại,khi bà ngã xuống,khuôn mặt không còn sức sống,thì ông mới biết, hóa ra bấy lâu nay là bà dấu diếm.

Đưa vợ vào bệnh viện thành phố,Trần Hoa mệt mỏi đi lại trước cửa phòng cấp cứu,bên cạnh là Trần Lãm,con trai thứ hai của ông,năm nay cũng chạc tuổi của Dịch Hoằng.Trần Lãm không đam mê kinh doanh như anh trai Trần Phóng,học đại học xong,anh đi làm kiến trúc cho một tập đoàn lớn ở Trung Quốc, rồi sau này có tích lũy,tự mở một phòng nhỏ,đang phát triển cũng không tệ.

"Ba,con tin dì chắc sẽ không sao đâu,ba đừng lo lắng quá.Các bác sĩ ở đây đều là những người có y thuật cao,sẽ chữa khỏi bệnh cho dì mà"

Trần Lãm ngồi xuống bên cạnh ba,nói trong lòng anh không có lo lắng cũng không phải.Mới đầu ba đưa dì Ngân về,phản ứng của anh và anh trai đều không thể chấp nhận nổi được điều đó.Mặc cho phản kháng,mặc cho đe dọa,ba cứ như người ăn phải bùa,có thế nào cũng không chịu dứt.Dần dần anh cũng không quay lại ngôi nhà đó nữa,Trần Hoa cùng bà Ngân cứ sống với nhau như vậy cho đến bây giờ là hơn hai mươi năm.

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra,bác sĩ đi ra ngoài,đó là một người đàn ông trung niên,nghe nói là trưởng khoa ở đây.

"Ông Trần,chúng tôi rất tiếc khi phải nói với ông một điều như thế này,vợ của ông,sức khỏe hiện tại rất không tốt.Theo như tât cả các xét nghiệm và sinh hóa,chúng tôi khẳng định bà ấy bị bệnh máu trắng,đã đi vào giai đoạn thứ ba"

Thân thể Trần Hoa đứng không vững,ông nghiêng người lảo đảo về phía sau,chiếc gậy ba toong cũng trượt trên nền nhà rơi xuống đất,phát ra tiếng kêu cộc cộc.Trần Lãm đứng bên cạnh cũng có chút sửng sốt,anh lấy lại bình tĩnh,hỏi thêm..

"Bác sĩ,vậy gia đình tôi nên làm gì.."

"Hiện nay nền y học phát triển rất hiện đại và tiên tiến,không phải là không thể chữa được bệnh.Chỉ có điều, trong bệnh viện không có tủy thích hợp với mẫu của bệnh nhân,để lâu thì e rằng tỉ lệ phần trăm phẫu thuật càng ngày càng xấu đi.Thường thì tủy thích hợp hay xuất hiện ở những quan hệ có huyết thống,anh là con trai bệnh nhân,có thể thử xem sao"

Nói xong bác sĩ đi thẳng về phòng làm việc của mình,Trần Lãm và ba cũng đi vào phòng của bà Ngân.Nhìn người phụ nữ nhợt nhạt nằm trên giường bệnh,dây rợ nhằng nhịt cắm vào da thịt,không hiểu sao anh cảm thấy vô cùng xót xa.Từ ngày mẹ anh bỏ đi theo tình nhân và bị tai nạn mà mất đi,Trần Lãm sinh ra có ác cảm với những người phụ nữ,không muốn tiếp xúc gần với ai.Cái ngày ba dẫn bà Ngân về nhà,anh chỉ là một thằng bé năm tuổi, nhưng cũng đã hiểu được sự thật về gia đình mình.Anh cũng đánh đồng bà như bao người khác,thấy ba anh có chút tiền thì đeo bám.Nhưng thời gian cứ thế trôi đi,hai người ấy lại tìm thấy điểm chung trong cuộc sống, yên ổn bên nhau cho đến bây giờ.

"Ba,ba đừng lo lắng quá,con sẽ liện hệ với những bệnh viện khác xem họ có thể tìm được tủy thích hợp không.Dì sẽ không sao đâu ba"

Trần Hoa lắc đầu,mái tóc bạc trên đầu ông gần như trắng xóa,sức khỏe cũng không còn được linh hoạt như thời trung niên nữa, mặc dù ông có bồi bổ tốt như thế nào đi nữa.

"Lãm,con có hận dì Ngân không,có hận ba không"

"Ba,ba nói gì thế.Chuyện quá khứ qua đi rồi thì hãy để cho nó qua đi,ba đừng có suy nghĩ nhiều lại thêm đổ bệnh.Con không ghét dì ấy nữa, mấy năm nay,anh em con bận công việc bên ngoài chẳng thể chăm sóc cho ba,đều là một tay dì kiêm tất cả,bọn con mang ơn còn không kịp nữa"

Nhìn vợ nằm trên giường như một người không còn khí sắc,một giọt lệ rớt xuống từ khóe mi Trần Hoa,năm nay ông cũng đã ngoài bảy mươi tuổi, cũng đến cái tuổi gần đất xa trời rồi. Nhưng bà vẫn còn trẻ,còn xuân sắc,hơn hai mươi năm hi sinh vì ông rất nhiều,ông sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc được chứ.Rút từ trong túi xách của vợ ra một tấm hình của Dịch Hoằng và Lâm Hạ,đưa cho Trần Lãm,ông nói.

"Lãm,con hãy về Việt Nam tìm người thanh niên trong ảnh này,đây chính là đứa con trai của dì Ngân.Lúc này,có lẽ chỉ còn hi vọng duy nhất ở thằng bé thôi,chỉ có điều, ta e rất là khó"

Trần Lãm không phải là người ngu ngốc,anh hiểu được ý trong câu nói của ba là gì.Nhìn vào tấm hình,người con trai này chắc chỉ trạc tuổi anh,nhưng lại vô cùng tuấn tú,chỉ có điều, không được ôn hòa nhã nhặn cho lắm.Vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng,đặc biệt nhìn ra là người không dễ thỏa thuận,lại có chút lưu manh.

"Ba,con sẽ tìm được cậu ấy về,bây giờ dì Ngân đều trông cậy tất cả vào người em này.Ba đừng suy nghĩ nhiều,con cũng đã từng không thích dì ấy,nhưng bây giờ chẳng phải là đã hết rồi sao.Đằng này cậu ấy lại là con trai của gì,người Việt có câu hổ dữ không ăn thịt con,con cái không bao giờ bỏ ba mẹ,con tin là được.Ba,sức khỏe ba không được ổn định,đừng nên quá sức,con sẽ thuê một hộ lý chăm sóc cho dì mỗi ngày,bây giờ con phải ra sân bay đây"

- -------------------------------------

Lâm Hạ vừa đi đến cổng trường thì gặp Hàn Hiểu,nhìn đồng hồ mới có bảy rưỡi,hai người cùng nhau bước vào quán "Hoa Hồng",cái quán đã gắn bó với tuổi thơ của bọn họ.Lâm Hạ nhớ lại cái khoảng thời gian khi còn học đại học,ngày nào tan trường hai người cũng phải rẽ vào đây,uống được một cốc trà sữa mới trở về nhà được,nếu không có thì cảm thấy trong lòng bứt dứt không thôi.Hai đứa nghiện đến nỗi mẹ Lâm phải tranh thủ thời gian rảnh mà đi học lớp làm trà sữa,chỉ để phục vụ cho hai cô con gái là Lâm Hạ và Hàn Hiểu.

"Lâm Hạ,chuyện cậu và Hải Đăng,rốt cuộc là làm sao,sao không kể gì với mình hết.Cả trường bây giờ đang đồn ầm lên cậu ngoại tình,lại còn công khai không sợ sệt.Hạ,cậu với Dịch Hoằng, mình biết là hai người yêu nhau,nhưng hiện tại chưa phải là lúc thích hợp đâu"

Lâm Hạ khuấy cốc Capuchino,đưa lên miệng uống một ngụm,lấy từ trong cặp ra một tờ giấy đưa cho Hàn Hiểu. Hiểu cầm lên đọc,cô ấy không tin vào nhiều gì nhìn thấy,còn tưởng bản thân hoa mắt mà xoa đi xoa lại bao nhiêu lần.

"Hạ,đây là sự thật sao,mình không nghĩ là Đăng lại có thể dễ dàng buông tha cho cậu như thế"

"Một phần nữa là Đăng thấy xấu hổ với mình,anh ấy đã từng ngoại tình"

Hàn Hiểu đang uống trà sữa thì bị sặc,cô ho khù khụ,đôi đồng tử mở lớn không tin vào những gì mình vừa nghe thấy từ Lâm Hạ.

"Cái gì,cậu nói sao,Đăng ngoại tình á.Lâm Hạ,thật không thể tin nổi luôn ấy,con người anh ta lúc nào cũng nhã nhặn ôn hòa,nghiêm túc như vậy,đặc biệt lại là yêu cậu chết đi sống lại như thế.Có trời sập xuống mình cũng không tin được điều này đâu"

Lâm Hạ cúi đầu nhắn tin cho dịch Hoằng xong,nhìn vào Hàn Hiểu cười nhẹ.

"Cuộc sống này không có gì là không thể cả,cậu hiểu không.Giống như mình vậy,một thời gian đã từng rất nghiện trà sữa,nhưng bây giờ lại chuyển sang Capuchino.Yêu một người nhưng người đó mãi mãi không nhìn về phía mình thì đến một ngày nào đó cũng chẳng đủ kiên nhẫn mà chờ đợi nữa"

Hàn Hiểu thở dài,vỗ lên tay mu bàn tay của Lâm Hạ,chợt phát hiện chiếc nhẫn năm nào giờ lại được đeo lên,mỉm cười dịu dàng.

"Lâm hạ,mình luôn ủng hộ cậu.Tuy Dịch Hoằng có quá khứ không đẹp,nhưng mình nhận ra được cho dù anh ta có vô tâm bất cần đời với tất cả thì với cậu vẫn luôn là một trời yêu thương.Còn về phần ba mẹ Lâm,không biết hai người ý kiến sao"

Lâm Hạ nhìn ra ngoài đường,xe cộ đi lại đông đúc,từng tiếng còi cứ thi nhau kéo lên.Hà Nội đang vào giờ cao điểm,con đường trọng điểm luôn bị kẹt xe,nhúc nhích cũng không thể.

"Hôm qua anh ấy có tới nhà mình ăn cơm,thái độ của ba mẹ cũng nguôi dần rồi,họ không còn phản đối nữa.Thậm chí mẹ còn dặn Dịch Hoằng là từ mai đi làm về thì qua nhà dùng bữa luôn.Hàn Hiểu,cậu không biết được đâu,mình đã rất vui mừng"

- -----------

Hai giờ chiều,Lâm Hạ xin nghỉ dạy đi vào tòa án nhân dân thành phố Hà Nội,đến nơi đã nhìn thấy Hải Đăng đứng đó.Nhìn thấy cô,anh gật đầu rồi quay đi chỗ khác,ánh mắt buồn sâu thẳm nhìn về phía vô định.Lâm Hạ thấy trong lòng có chút chua xót,cảm giác tội lỗi lại dâng lên,suy cho cùng thì cô chính là người khiến Đăng trở nên chật vật như vậy.Một người đàn ông luôn phong độ,hôm nay trở nên tiều tụy,râu ria mọc lởm chởm anh cũng không còn cạo nữa.Lắc đầu thoát khỏi những suy nghĩ mông lung,Lâm Hạ đi thẳng vào bên trong khi đã đến giờ hầu tòa.

Hai giờ sau,buổi tòa kết thúc,bước ra ngoài với tờ giấy cầm trên tay,Lâm Hạ mỉm cười hài lòng,ánh mắt hạnh phúc nhìn vào người đàn ông ngồi trên chiếc Dream ngoài cổng.Anh vẫn mặc bộ quần áo bảo vệ,nhưng hôm nay khuôn mặt đã không còn nặng trĩu những suy nghĩ lo âu nữa.Quay sang Hải Đăng cũng vừa bước ra,Lâm Hạ lên tiếng, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ.

"Hải Đăng,cảm ơn anh,cảm ơn anh đã toại nguyện cho em.Từ nay về sau chúng ta vẫn luôn là bạn bè,có chuyện gì cần giúp đỡ,cứ gọi điện cho em nhé,đừng tỏ ra xa cách hay không qua lại,điều đó sẽ khiến em nghĩ anh không tha thứ cho mình.Còn nữa,ba mẹ em nói ngày mai anh đến nhà ăn cơm,cho dù không còn là con rể,nhưng ông bà vẫn rất quý anh"

Hải Đăng nhìn về Dịch Hoằng đang đứng ngoài kia,rồi lại nhìn Lâm Hạ,nụ cười chua xót khó có thể mở ra,anh gật đầu.

"Được"

Nhìn theo bóng lưng người đàn ông ấy,Lâm Hạ cảm thấy áy náy nhưng lại không thể nói ra.Cô biêt,lúc này nên để cho Hải Đăng yên tĩnh,sự xuất hiện của Dịch Hoằng càng khiến cho anh ta cảm thấy thất bại và bản thân bị cười nhạo.

Cùng Dịch Hoằng đi về,Lâm Hạ ngạc nhiên khi anh dẫn cô đi về phía ngoại thành,có chút ngạc nhiên,cô hỏi

"Anh,chúng ta đi đâu vậy"

"Đi ra đây một chuyến,sắp đến rồi em"

Dịch Hoằng tiếp tục lái xe đi về phía trước,anh nhớ lại cuộc gọi của thằng Hiếu lúc nãy.Nó nói nhờ bạn bè tìm cho cuối cùng cũng tìm được một trang trại ở ngoại thành,cách thành phố khá xa,khoảng ba mươi cây số.Nghe nói chỗ này đẹp lắm,vào dịp lễ cuối tuần có rất nhiều người về đây để thăm và chụp ảnh.

Thằng Hiếu nói gia chủ họ muốn bán để đi sang nước ngoài định cư,nhưng vì giá hơi cao nên vẫn chưa thể bán cho ai được,đành ra đến giờ vẫn chưa tìm được người mua.

Dịch Hoằng tắt điện thoại, nhìn đồng hồ đã là bốn giờ, hôm nay là ngày Lâm Hạ ra tòa ly hôn,chắc giờ cũng đã xong,đi về ngoại thành nhanh thì cũng phải mất một tiếng đồng hồ.Nhưng vì muốn cho cô bất ngờ, anh đành giao ca sớm cho bác Lý,ngồi lên xe đi thẳng về phía tòa án.

Cánh cổng vẫn đóng chặt,Dịch Hoằng ngồi đợi một lúc thì nhìn Lâm Hạ đi ra,trên tay cầm tờ giấy mỉm cười với mình,trong lòng là một cỗ sung sướng và hạnh phúc. Cuối cùng,bọn họ cũng có thể chính thức đi lại bên nhau mà không vướng bận điều gì,đây chính là điều mà anh đã không biết bao nhiêu lần mong muốn trở thành hiện thực.

Nhìn sang bên Hải Đăng, người đàn ông đang trong khổ sở chật vật,chẳng hiểu sao anh không thể thương tâm cho nổi.Bản thân Dịch Hoằng vốn là một thằng máu lạnh,với việc làm của Đăng trước kia,anh không thể tha thứ được,cho nên cũng không cần phải để ý đến.Mọi tất cả tâm trí của anh,ánh nhìn của anh,chỉ có Lâm Hạ lúc này.

Một giờ sau,cuối cùng Dịch Hoằng cũng tìm về được nơi thằng Hiếu nói,ánh mắt anh sững sờ nhìn quang cảnh trước mặt.Sống ở Hà Nội bao lâu,anh thật không ngờ nơi đây lại có một khu vườn cổ tích như vậy.Ngay chỗ anh đứng bây giờ là một con kênh bao quanh cả khu trang trại,nước bên trong đều là một màu xanh ngắt,ở dưới đó có một chiếc thuyền tôn nhỏ dùng cho di chuyển.Chiếc cầu hình cầu vồng được bắc ngang sang bờ bên kia,con đường lát những viên đá sỏi dẫn vào căn nhà kính ba tầng nhỏ ở sâu bên trong.Phía tay phải là một vườn hoa đủ các loại,từng ô đất là một loài khác nhau,có hoa hướng dương,hoa hồng,hoa ly..Phía tay trái là vườn cây ăn quả,từng hàng từng hàng thẳng tắp.Dịch Hoằng nhìn sơ qua chỗ này ước chừng cũng phải rộng khoảng hai mẫu đất.Đi thêm đoạn nữa, gặp được người chủ nhà,họ dẫn anh và Lâm Hạ đi thăm khu trang trại,có bò sữa,có gà,vịt và lợn.Một vườn ngô đồng đang ra bắp non,những bụi dứa với quả chín vàng,mùi hương thơm phức bay lan trong gió.Điểm nhấn là chủ nhà còn đầu tư xây một cái cối xay gió cách đó không xa,khiến cho khu trang trại giống như một thiên đường, tách biệt với phồn hoa đô thị.

Lâm Hạ cứ mù mờ đi theo Dịch Hoằng,thật sự không hề biết anh đang che dấu cô làm điều gì.Chỉ là chỗ này quá đẹp,Lâm Hạ thích thú nhìn bốn vùng xung quanh,cuộc sống nông thôn bình dị như vậy,cô ước gì mình và anh có thể giống như người chủ nơi này.Từ lâu Hạ vẫn luôn mong muốn có một cuộc sống không bon chen,sáng dậy cho lợn gà ăn,chiều thì làm cỏ vườn,cùng anh buổi tối nhìn trăng sáng trên cao,không vướng bận.

"Em thích chỗ này không",Dịch Hoằng ôm vai Lâm Hạ,ánh nắng hoàng hôn bao phủ lên hai người, một quang cảnh thật chỉ nghĩ rằng trong mơ mới có.

Lâm Hạ vẫn chìm đắm trong say mê,cô gật đầu với anh,ánh mắt không rời những chú bò sữa đang ăn cỏ.

"Vợ tôi không chê,thì tôi cũng vậy.Chú cứ ra giá đi,hợp lý chúng ta sẽ làm giấy tờ chuyển đổi và sổ đỏ"

Lúc này Lâm Hạ mới giật mình,cô nhìn Dịch Hoằng với ánh mắt khó hiểu.

"Quên không nói với em,anh nhờ thằng Hiếu tìm cho anh một trang trại ở ngoại thành,đúng lúc chỗ này họ đang giao bán.Em thấy sau này mình chuyển về đây sống được không, sau khi ba mẹ nghỉ hưu,liền đón họ về sống cùng,chúng ta sẽ có thời gian chăm sóc cho hai người chu đáo hơn"

Lâm Hạ mắt đỏ hoe nhìn vào Dịch Hoằng, cổ họng nghẹn đắng không thể thốt lên lời,lúc này cô không biết những dư vị cảm xúc trong mình là gì nữa.Mọi thủ tục đều được chuyển sang tên của cô,chẳng mấy chốc,Lâm Hạ trở thành chủ của trang trại nên thơ này.Nhìn vào số tiền mua là hai mươi tỷ,cô cứ ngỡ mình hoa mắt nhưng không phải. Hai mươi tỷ,số tiền lớn như vậy,nhà cô còn không có được,Dịch Hoằng lấy ở đâu ra.

Nhận được những nghi ngờ của cô,anh chỉ mỉm cười xoa đầu rồi nói sẽ giải thích sau.Đoạn đường trở về nhà lần này lại nhanh hơn,Dịch Hoằng đỗ xe xuống gốc cây trứng cá trước cửa,đôi tay thô ráp ôm lấy mặt Lâm Hạ

"Lâm Hạ,anh biết là em đang thắc mắc về số tiền kia,vốn dĩ anh đã định nói với em từ sáu năm trước, nhưng khi đó lại không có cơ hội.Anh xuất thân từ một thằng bé bụi đời,những đồng tiền đấy kiếm được thật ra không hề chính đáng,nói trắng ra là tiền bẩn.Anh đã suy nghĩ rất nhiều về nó,nhưng cuối cùng vẫn quyết định lấy nó ra dùng.Tất cả cũng chỉ là anh muốn cho em một cuộc sống tốt nhất thôi,em không giận anh chứ"

Lâm Hạ lắc đầu,cô nhìn vào bên trong nhà,ba Lâm vẫn chưa đi làm về,mẹ thì đang sắp bữa tối.

"Nhưng tại sao lại là tên của em,anh làm như vậy em thật sự khó sử lắm"

Dịch Hoằng cười,anh lấy tay cốc vào đầu cô,giọng trách mắng.

"Đồ ngốc,anh nghĩ em phải rõ hơn anh chứ.Anh vừa ra tù không lâu,đùng một cái mua một chỗ đấy với số tiền lớn như vậy,công an họ sẽ nghi ngờ"

Lâm Hạ khuôn mặt xấu hổ cúi xuống, kì thật cô cũng không có nhớ đến chuyện này,nếu anh không nhắc,có lẽ cô cũng lơ ngơ.Cả hai nhìn nhau không ai nói gì nhưng trong tim là một tràng hơi ấm hạnh phúc.Chỉ có điều họ không biết rằng,chính điều này lại khiến cho ba Lâm bị cuốn vào rắc rối.

- ---------------------

Trần Lãm sau bốn tiếng đồng hồ cuối cùng cũng có mặt tại sân bay quốc tế Nội Bài.Anh tuy không được đẹp trai như Dịch Hoằng nhưng cũng được cho là tuấn tú,dễ nhìn,đặc biệt là khí chất của một thương nhân.Trước khi về Việt Nam,mọi tài liệu của Dịch Hoằng đều được anh cho người điều tra kĩ càng,chỉ là anh thật không ngờ,cậu ấy đã từng bị ngồi tù về tội giết người.Luật ở Việt nam anh có nghe qua,đáng lẽ ra Dịch Hoằng sẽ bị tử hình,nhưng không hiểu đã có thế lực nào đứng đằng sau giúp đỡ,nên án tử không được thành lập.

Bắt xe đi thẳng về nơi tòa chung cư Caria,nơi Dịch Hoằng đang làm việc ở đó,Trần Lãm nhìn đồng hồ mà càng thêm sốt ruột.Thời gian của dì Ngân không còn nhiều,chậm đi tí nào thì sức khỏe càng xấu thêm,bây giờ chỉ có cậu ấy là hi vọng còn sót lại,có thể cứu được.

Nhìn người đàn ông cao lớn đang ngồi trong phòng bảo vệ hút thuốc,Trần Lãm nhíu mày quan sát.Trông sơ qua thì không thấy điểm gì giống dì Ngân,nhưng kĩ càng hơn thì có thể nhận ra đôi mắt hai người đều từ một khuôn mà đúc ra.Hà Nội hôm nay có mưa lất phất,con đường ẩm ướt nhép nhép bùn và bụi bẩn,đôi giày dưới chân cũng đã bị dính đất đầy mũi đế.

"Chúng ta có thể nói chuyện không", Trần Lãm bước chân đi thẳng lại về nơi Dịch Hoằng đang ngồi,hai tay đút túi quần,nhìn thẳng vào người đối diện.

Dịch Hoằng nhìn chằm chằm trước lời mời của một người đàn ông xa lạ,tua lại những kí ức của mình nhưng chẳng thể nhớ ra nổi người này là ai.Nhưng cuối cùng anh cũng gật đầu,đi theo người đó về phía quán cafe Gió Đông,đôi mắt thâm thúy hổ phách vẫn luôn cảnh giác.

"Cậu là Dịch Hoằng "

"Anh biết tôi"

"Dì Ngân là vợ ba tôi"

Chiếc lưng của Dịch Hoằng cứng lại,bả vai có chút run run,môi bạc mím chặt lại thành một đường, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào người bên cạnh,giọng nói không phần cảm xúc.

"Anh tìm đến tôi có việc gì sao"

Trần Lãm dựa lưng vào chiếc ghế,hai tay đan vào nhau đặt trên đùi,không ngừng quan sát Dịch Hoằng. Một khí chất bất cất đời không sợ sệt,ánh mắt mặc dù sắc bén nhưng bên trong là sự lo lắng,pha chút sợ hãi.Mở điện thoại đưa cho Dịch Hoằng, Trần Lãm đi thẳng vào vấn đề chính.

"Dì Ngân bị chuẩn đoán bệnh máu trắng,bây giờ đang rất nguy kịch,bệnh viện không có tủy thích hợp.Lần này tôi tìm về đây chỉ muốn cậu hãy sang đó với dì một lần,bà ấy rất nhớ cậu"

Dịch Hoằng có chút sững sờ,sau đó anh cười khẩy với Trần Lãm.

"Thật không ngờ anh lại cao thượng như vậy,nhân nhượng với một người phụ nữ cướp chồng của mẹ mình,vẫn có thể làm được "

"Tôi chỉ thông báo cho cậu như vậy thôi,đây là địa chỉ bệnh viện nơi dì ấy đang nằm điều trị,còn sang hay không,tôi không thể ép cậu được"

Đẩy chiếc ghế đi thẳng ra ngoài,Trần Lãm bỗng dừng lại,nói tiếp,câu nói đánh thẳng vào trái tim yếu ớt của Dịch Hoằng.

"Dì ấy chỉ còn một tháng nữa, càng để lâu,tỉ lệ phẫu thuật càng tụt giảm."

CHƯƠNG 12

Dịch Hoằng trở về phòng bảo vệ,anh chẳng còn tâm trí nào để làm việc,trong đầu luôn là những câu nói của Trần Lãm vừa nãy.Mặc dù đã cố tỏ ra lạnh nhạt không quan tâm,nhưng trong lòng lại là một trận đau đớn chua xót không thôi.Đôi đồng tử đỏ sọng khi anh nhớ lại cái ngày đầu tiên bà vào trong trại tìm anh,cái ánh mắt đầy sự hối hận và đau thương ấy hiện ra khiến cho anh nghẹn lại không thở nổi.Cái lúc anh quay lưng đi không nhận người mẹ ấy,bà mặc cho trên người là những bộ quần áo sang trọng,nhã phịch xuống nền đất đá,tiếng khóc thê lương càng làm cho hơi thở Dịch Hoằng thêm co rút.Điếu thuốc trên tay cháy lên tận đến đầu lọc,một trận bỏng rát từ đầu ngón tay truyền lại,anh cũng giật mình mà buông ra,hai tay ôm chặt lấy đầu gục xuống mặt bàn.

Lâm Hạ đứng ở cửa nãy giờ,mọi biểu cảm và hành động của anh đều được cô thu vào tầm mắt.Cầm bữa ăn trưa đặt lên bàn,Lâm Hạ ngồi lên chiếc giường, đôi tay đặt lên vai anh khẽ gọi.

"Dịch Hoằng "

Dịch Hoằng nghe thấy tiếng Lâm Hạ gọi thì ngẩng đầu lên,vẻ mặt tiều tụy và mất sắc của anh khiến cô càng thêm lo lắng,miệng hỏi không ngừng.

"Anh,có chuyện gì thế,sao anh lại lo lắng đến như vậy"

"Lâm Hạ,bà ấy,có lẽ không qua khỏi.."

Một câu nói bâng quơ không đầu không cuối của anh mới đầu còn khiến cho Lâm Hạ có chút lơ ngơ khó hiểu,nhưng một lúc sau,cô cũng đã biết được người anh nói đến là ai.Lâm Hạ ôm chặt người đàn ông ấy vào lòng,lúc này đây,Dịch Hoằng của cô yếu đuối vô lực như một đứa trẻ cần được bảo vệ.Cô không biết được người đó rốt cuộc bị làm sao,nhưng nhìn vào ánh mắt sợ hãi của anh,chắc là bà ấy bị bệnh nặng lắm.

"Dịch Hoằng, dì ấy,bây giờ ở đâu…"

"Bị bệnh máu trắng,bệnh viện bên Đài Loan, không có tủy thích hợp.Anh rất muốn đi sang đó,nhưng không hiểu sao lại không đủ can đảm.Ngộ nhỡ,tủy của anh cũng không thích hợp,thì bà ấy,chẳng phải sẽ…"

Nói đến đây Dịch Hoằng không thể nói tiếp được nữa, bả vai anh cứng lại,trong giọng nói mang theo tiếng nghẹn khó phát ra lời. Trước kia,ngày ngày đối mặt với chém giết máu tanh,anh chưa từng xuất hiện lấy sợ hãi.Cho đến khi gặp Lâm Hạ,người cho anh biết cảm giác đó là gì,bây giờ lại là người mẹ anh không hề được gọi suốt gần ba mươi năm.

"Dịch Hoằng, anh có còn hận dì không.Thật ra quá khứ đã qua đi rồi, chúng ta đừng ai nhớ lại làm gì cho thêm đau lòng,hãy sống vì hiện tại.Anh phải mạnh mẽ lên,lúc này người dì ấy cảm thấy có lỗi và muốn gặp nhất chính là anh,anh có thể vô tâm không đến gặp họ sao.Anh còn có em,em sẽ luôn cùng anh đi hết đoạn đường về sau,cho dù chông gai hay thuận lợi.Ngày mai em cùng anh sang bên đó,anh nhé".

Ngày hôm sau,Dịch Hoằng cùng Lâm Hạ bay sang Đài Loan,hướng tới bệnh viện nhân dân thành phố.Sự xuất hiện của anh khiến cho Trần Hoa có chút vui mừng, cũng có chút khó xử.Có lẽ đây chính là lần đầu tiên hai người chính thức đối mặt và nói chuyện,có chút không được tự nhiên cho lắm.Lâm Hạ là một người tinh ý,cô nhìn ra người đàn ông lớn tuổi này,chắc là chồng của mẹ Dịch Hoằng, miệng nhanh nhảu chào hỏi.

"Bác,cháu là Lâm Hạ,là vợ của Dịch Hoằng. Bác đừng để ý đến anh ấy,tính cách của Dịch từ trước đến giờ đều lạnh nhạt như vậy,chứ không có ác ý gì cả.Mẹ cháu sao rồi ạ,từ hôm nhập viện đến giờ, bà có tỉnh lại không"

Trần Hoa gật đầu, ông mở cửa dẫn hai người vào bên trong,bà Hoa vừa mới ngủ,sắc mặt tuy không còn yếu ớt nhưng vẫn không được hồng hào.Tiếng tít tít vẫn phát ra đều đều, bàn tay Dịch Hoằng không tự chủ được mà bóp chặt lấy tay cô khiến cho Lâm Hạ nhíu mày vì đau đớn,không khỏi "A" lên một tiếng.

"Anh xin lỗi "

Dịch Hoằng như thoát khỏi cơn mê,anh vội cầm lấy tay Lâm Hạ lên mà xem xét,làn da đã bị đỏ ửng lên một mảng.

"Em không sao,anh ngồi đây trông mẹ nhé,em xuống dưới mua chút hoa quả lên đây.Đừng lo lắng cho em,bác trai sẽ dẫn em đi mà.Mẹ tỉnh lại thì anh nhớ gọi bác sĩ đến...(Lâm Hạ nhìn sâu vào mắt Dịch Hoằng, giọng nói mang theo nhiều khuyên nhủ).Đừng tự dối lòng mình, anh đã tha thứ cho mẹ từ lâu rồi, phải không"

Nói rồi Lâm Hạ cùng Trần Hoa đi ra ngoài,hướng về căng tin bệnh viện.Mặc dù ông tuổi đã cao nhưng đi lại vẫn không hề khó khăn,cái lưng đã có chút còng còng nhưng vẫn khỏe khoắn lắm.Lâm Hạ không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu thì ông đã mở lời trước.

"Tôi gặp bà ấy ba mươi năm về trước, khi ấy Ngân là một người làm gái.Nhưng tình yêu thì làm gì có lý do,tôi đem lòng yêu bà ấy rồi đề nghị đến hôn nhân,nhưng lại ích kỉ không cho Ngân mang theo con trai của mình. Mãi cho đến sáu năm sau,khi mà chúng tôi về Việt nam tìm thằng bé,thì nó đã bị bắt đi tù về tội giết người,và đang phải đối mặt với án tử hình.Bà ấy nghe được tin dữ thì ngất lên ngất xuống,cả ngày không có ăn uống hay nói chuyện với ai.Suốt thời gian sống cùng nhau,Ngân chưa từng đòi hỏi tôi chuyện gì,cho đến thời điểm đó,bà ấy cầu xin tôi nhờ em trai chạy án cho thằng bé"

VLâm Hạ bước chân dừng lại đột ngột,cô quay sang nhìn Trần Hoa với những khúc mắc không thôi.Ông nói thời gian Dịch Hoằng ở trong tù vợ chồng ông có về thăm,thậm chí còn chạy án cho Dịch Hoằng.Vậy những gì Hải Đăng nói với cô,là thật hay là giả.

"Bác nói sao,cái gì chạy án…"

VTrần Hoa tiếp tục chống gậy bước đi,ông im lặng suốt một quãng đường, rồi nói tiếp.

"Em trai tôi năm đó là thủ tướng của Việt Nam,Ngân đã cầu xin chú ấy giúp cho thằng bé,cuối cùng án tử cũng bị bác bỏ,thành lập hạn tù sáu năm"

Đáy lòng Lâm Hạ chấn động,cô không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình lúc này là như thế nào.Sáu năm,thì ra sáu năm cô bỏ ra đều là công cốc,vốn dĩ Hải Đăng không hề giúp cho Dịch Hoằng.Khi biết Dịch Hoằng chỉ có sáu năm tù,thì anh ta tương kế tựu kệ lừa ngạt cô,ép buộc cô kết hôn với mình.Một cỗ tức giận dâng lên,ngay lúc này Lâm Hạ chỉ muốn gọi điện chửi cho anh ta một trận,muốn đánh vào khuôn mặt của kẻ lường gạt ấy.Nếu hôm nay vô tình Trần Hoa không nói ra,thì cô nghĩ,có lẽ đến cuối đời,vẫn không thể nào biết được.

Dịch Hoằng nhìn vào bàn tay đang cắm kim truyền dịch của người nằm trên giường bệnh,làn da xanh xao nổi những đường gân xanh.Bà ấy là mẹ của anh,người mẹ mà anh tưởng chừng như sẽ không bao giờ được gặp lại,bây giờ đang nằm ở đây chống trọi với cái chết cận kề.

"Mẹ"

Một tiếng gọi thoát ra từ cổ họng của Dịch Hoằng, không lớn nhưng đủ để đánh thức người đang ngủ kia.Anh cứ nghĩ rằng khi nói ra câu nói ấy,nó sẽ vô cùng khó khăn,nhưng không ngờ lại dễ dàng đến thế.Lâm Hạ nói đúng,là do anh cứ sống mãi với quá khứ không chịu thoát ra ngoài,nên mới tạo cho mình một hố đen đầy đau khổ.Bây giờ anh chấp nhận vất đi bỏ vọc bất cần,chỉ muốn người anh gọi là mẹ ấy,khỏe mạnh,sống vui vẻ hạnh phúc những ngày tháng còn lại,vậy là quá đủ rồi.

Bà Ngân trong giấc ngủ chập chờn, mơ lại cái khoảng thời gian khổ cực cùng Đen năm ấy.Thằng bé rất ngoan,nhưng lại có một người mẹ thậm tệ không bằng cầm thú như bà,ngày ngày chỉ mong nó chết đi cho rảnh nợ.Bà mơ lại những lúc đi khách về,nhìn thấy nó lụi hụi dưới bờ máng bẩn thỉu bắt cá,cả người toàn là bùn đất,bữa ăn hôm ấy là cá nấu chuối. Bà mơ lại cái nụ cười sung sướng khi nó bán được hai mươi nghìn tiền ve chai,ánh mắt long lanh nhìn bà mà muốn nhận được lời khen.Bà mơ lại cái ngày mưa hôm mấy,dứt khoát bỏ lại nó đi không thèm quay đầu lại nhìn,mặc cho cơn mưa tầm tã kéo dài…Môt giọt nước mắt chảy ra từ khóe mi,bà nghe thấy tiếng thằng Đen gọi bà là "Mẹ".

Mở mắt nhìn lên trần nhà trắng muốt,bà Ngân quay sang bên cạnh giường, một người thanh niên nằm ngủ gục ở đó,tay vẫn cầm chặt lấy tay bà không buông.Sáu năm,sáu năm rồi không gặp,Đen của bà ngày càng chững chạc hẳn lên,đã trở thành một người đàn ông mạnh mẽ.Khoảng thời gian trong thằng bé trong tù,bà rất muốn vào thăm,nhưng lại sợ,cuối cùng đành quay lưng trở về Đài Loan, hàng đêm đều bị nỗi đau gặm nhấm.Đã nhiều lần không kìm chế được nỗi xót xa và nhớ nhung,bà Ngân chỉ biết bay đi bay lại giữa hai nước, đứng từ xa nhìn con trai cải tạo tốt,như vậy là đã yên lòng.

Tiếng mở cửa khiến cho anh tỉnh giấc,nhìn ra ngoài là Lâm Hạ và Trần Hoa đã về,bà Ngân thì đã tỉnh dậy từ lúc nào không biết,đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc xong.Lâm Hạ đưa túi hoa quả cho Dịch Hoằng kêu anh đi rửa,cô ngồi xuống cạnh giường,đôi tay xoa mềm mại xoa bóp từng khớp xương cho bà.

"Mẹ,mẹ tỉnh lại sao không gọi nhà con dậy,anh ấy đã rất lo lắng cho mẹ ấy"

Bà Ngân cổ họng nghẹn đắng khi nghe được Lâm Hạ gọi là mẹ,hốc mắt càng trở nên cay cay.Dịch Hoằng rửa hoa quả ra đến nơi,anh đứng bất động không ngồi cũng không lên tiếng,cho đến khi nhận được cái trừng mắt của Lâm Hạ,mới ho khan,cất giọng.

"Hiện tại sức khỏe của bà không tốt thì hãy nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tôi đi ra ngoài gặp bác sĩ"

Nói rồi anh bước chân vội vã ra ngoài, không để cho bà nhìn thấy sự yếu đuối vô lực của mình.Ngoài hành lang,Dịch Hoằng chạm mặt Trần Lãm,anh đốt một điếu thuốc lá,rít một hơi dài rồi hỏi.

"Bệnh tình của bà ấy thế nào,khi nào thích hợp cho phẫu thuật "

"Trước mắt cậu phải xét nghiệm xem tủy của hai người có tương thích hay không,nếu có thì sẽ phẫu thuật luôn,thời gian để càng lâu càng không tốt"

Dịch Hoằng nhìn ra ngoài sân bệnh viện,những người bệnh nhân ngồi đó kín cả những ghế đá.Anh trầm tư rơi vào suy nghĩ của bản thân,không muốn thoát ra khỏi nó.

"Chúng tôi đã từng rất không thích dì Ngân,nhưng dần dần sống chung với nhau,tôi mới biết, dì ấy không như vẻ bề ngoài đanh đá của mình.Dì ấy chăm sóc anh em tôi rất chu đáo mỗi khi ba vắng nhà,luôn làm đồ ăn ngon của hai anh em.Chỉ là khi ấy,bọn tôi đều là những đứa nhỏ không biết gì,chẳng hề để ý những lúc dì ngồi nhìn chúng tôi mà thẫn thờ khóc.Mãi cho đến khi sau này lớn lên,tôi mới biết, dì còn một người con trai ở Việt nam.Dì ấy khóc vì thương nhớ người con trai nhỏ của mình."

Dịch Hoằng cười chua xót,cười cho số phận nghiệt ngã của mình.Rõ ràng anh là con ruột của bà ấy,thì lại bị bỏ rơi, sống một cuộc sống khổ cực không bằng con vật,miếng ăn cũng chẳng có.Nhiều ngày nhịn đói đến lả đi,có ai cho được mẩu bánh mì thì giống như được sống lại,thậm chí anh đã từng đi sau một người đang uống nước ngọt một quãng đường dài,chỉ chờ đến khi họ uống được một nửa vất vào thùng rác,lại lôi ra lau sạch rồi uống tiếp.Chỉ là thật không ngờ, những lúc anh cùng cực như vậy, bà ấy lại nấu đồ ăn ngon rồi chăm sóc con cho người khác.

"Vậy sao,bà ấy nhớ thương đến tôi đã không bỏ lại tôi mà đi như thế"

Bỏ lại câu nói cho Trần Lãm,Dịch Hoằng đi thẳng về phía hành lang dẫn xuống sân bệnh viện,lúc này anh chẳng đủ can đảm mà đối mặt với người đàn bà ấy.Rõ ràng bản thân không hề hận,nhưng càng nghĩ về tuổi thơ quá khứ của mình, anh càng không thể nhìn được mặt người mẹ này.Từng phút từng giây cứ gặm nhấm trái tim của anh,không thể gượng dậy nổi được nữa. Phải chăng anh đi sang đây là dư thừa,sự xuất hiện của anh giống như một cái điều đen đủi chen chân vào gia đình hạnh phúc của bọn họ.

"Dịch Hoằng,anh đi đâu vậy", Lâm Hạ đuổi kịp kéo tay anh lại,mồ hôi trên trán đã lấm tấm.

Dịch Hoằng đưa tay lau khuôn mặt ướt đẫm của Lâm Hạ,anh chỉ cúi đầu không trả lời, đôi chân lại tiếp tục bước thẳng về phía cổng bệnh viện.Ngay lúc này,anh không muốn mình ở đây thêm một giây phút nào nữa.

"Dịch Hoằng, nếu anh trở về,dì Ngân sẽ rất buồn "

"Bà ấy sẽ buồn sao,hai đứa con trai thành đạt nhiều tiền đã đủ khiến bà ấy rạng rỡ rồi, cần gì thêm một thằng tù tội như anh".Dịch Hoằng cuối cùng cũng lên tiếng,ngón tay kẹp điếu thuốc có chút run rẩy.

"Dịch Hoằng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,anh nói cho em biết đi.Vừa nãy chẳng phải anh rất bình thường hay sao,sao tự dưng lại đổi ý"

"Anh chỉ là nghĩ đến những tháng ngày khổ cực trước đó,là bản thân lại muốn rụt lại vào vỏ bọc của mình. Thà rằng bà ấy không còn liên quan gì đến cuộc sống của anh nữa, không cho anh biết được tin tức của mình,có anh sẽ vẫn ổn,mà không phải là như lúc này,chồng chất những suy nghĩ hỗn tạp"

Lâm Hạ đan tay lồng vào tay anh,cùng anh bước đi trên con đường vỉa hè,nhìn từng dòng xe cô đi lại trong im lặng.Lấy hết can đảm,cô hít một hơi dài,nói ra sự thật,dẫu biết rằng, anh nghe xong sẽ không bỏ qua cho Hải Đăng.Nhưng Lâm Hạ chẳng thể suy nghĩ nhiều đến thế,cái trước mắt là,anh chính là nguồn động lực của bà Ngân khỏi bệnh.

"Dịch Hoằng, dì Ngân chính là người giúp anh chạy án,không phải là Hải Đăng. Em cũng vừa mới biết được sự thật,cả hai chúng ta đều bị anh ta xoay vòng lợi dụng.Chẳng nhẽ,anh thật sự vô tâm nhìn dì ấy sống trong đau đớn của bệnh tật sao"

Dịch Hoằng hai tay nắm chặt hiện lên những khớp xương rắn chắc,một cỗ tức giận lan tỏa không thể kiềm chế.Ánh mắt anh đỏ sọng,nắm đấm rơi vào chiếc thân cây bên cạnh,khiến những phiến lá vàng thi nhau rụng xuống lả tả.Lâm Hạ biết, lúc này anh chỉ muốn tìm Hải Đăng tính sổ.

Sáng ngày hôm sau,dưới sự thuyết phục của Lâm Hạ,Dịch Hoằng cũng thả lỏng người đến bệnh xét nghiệm tủy.Một ngày trong chờ đợi kết quả,anh tranh thủ dẫn cô đi khắp những con phố nhỏ gần bệnh viện,ăn những món ăn đặc sản ở nơi này.Lâm Hạ như chú chim chích nhỏ lần đầu tiên được phiêu bạt ra ngoài,nụ cười cô tỏa nắng khiến cho không ít người đi qua phải ngoái lại nhìn.

"Dịch Hoằng, mặc dù bác sĩ cam đoan phẫu thuật sẽ không ảnh hưởng gì đến người hiến tủy,nhưng em vẫn rất lo lắng.Anh nhất định phải thật khỏe lại nhé,chúng ta còn phải thực hiện rất nhiều điều nữa. Khi quay trở lại Việt Nam, em sẽ xin nghỉ giảng dạy ở trường, chúng ta cùng nhau về trang trại sinh sống,được không"

"Lâm Hạ,cảm ơn em,cuộc đời anh thật may mắn khi gặp được một người con gái như em,có chết anh cũng không hối hận.Anh không tin vào thần linh,nhưng nếu thật sự thần linh có tồn tại,anh mong kiếp sau mình vẫn sẽ mãi mãi được ở bên nhau như thế này,cho dù dưới hình hài nào đi chăng nữa.Nếu em là lá cây,anh nguyện làm cơn gió len lỏi giữa những tán rộng.Nếu em là mặt trăng,anh nguyện là ngôi sao trên bầu trời phương Bắc,cùng em xuất hiện,cùng em lặn xuống "

Dưới ánh hoàng hôn của thành phố nhỏ,giữa dòng người đông đúc,Lâm Hạ ôm chặt lấy Dịch Hoằng,khóe mắt tràn đầy những hạnh phúc.

- -------

Sáng hôm sau,kết quả đã có,tủy của Dịch Hoằng và dì Ngân đều tương thích,cuộc phẫu thuật được định là vào chiều cùng ngày.Lâm Hạ có chút căng thẳng không ngồi yên được, đúng lúc này có chị Nhã,là vợ của con trai cả bác Trần Hoa luôn bên cạnh an ủi nên cô cũng bớt đi được phần nào sợ hãi.Nhìn cánh cửa phẫu thuật được đóng lại,tâm trạng của tất cả những người ngồi ngoài đều bất an đến thở mạnh cũng không dám.Ngọn đèn vẫn cứ sáng lên,thời gian trôi đi trong nặng nề,đã mấy tiếng trôi qua vẫn chưa có dấu hiệu mở ra.Lâm Hạ nhiều lúc vì quá lo lắng mà làm một cái việc vô cùng điên dồ là áp tai vào cánh cửa,dẫu biết rằng chẳng thể nghe được âm thanh nào.

"Cô Lâm,các bác sĩ ở đây đều là những người có tiếng trong giới y thuật Trung Quốc, sẽ không có chuyện gì đâu.Chúng ta nên tin tưởng vào bọn họ".Chị Nhã vỗ lên vai Lâm Hạ an ủi,không quên đưa cho cô một cốc Capuchino nóng,cái này là trước khi Dịch Hoằng vào phòng đã dặn chị rồi.

Thời gian bảy tiếng trôi qua,cánh cửa cuối cùng cũng được mở,đội ngũ bác sĩ cùng nhau ra ngoài,trên khuôn mặt ai lấy đều nhẹ nhõm,họ chỉ gật đầu mỉm cười với người nhà cũng đủ để cho tất cả vỡ òa trong sung sướng.

"Cuộc phẫu thuật đã thành công,hiện tại hai người vẫn chưa thể tỉnh lại ngay được vì vẫn còn ngấm thuốc mê.Người nhà đừng nên quá lo lắng,chúng tôi cam đoan là bọn họ đã thoát khỏi cơn nguy hiểm,giờ chỉ cần bồi bổ là sức khỏe sẽ hồi lại thôi"

Ngày hôm đó,bên Đài Loan mọi người đang chìm trong kì tích của phép màu thì tại Việt nam, gia đình họ Lâm lại đang vướng mắc phải sóng gió.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi