CHỜ ĐẾN MÂY TAN THẤY TRĂNG SÁNG

Chờ đến mây tan thấy trăng sáng

Văn/Tuế Kiến

“Thiệp mời của tôi là thiệp cưới của em”

– [Lời chúc đám cưới] Trần Dịch Tấn

1.

“Lương Nguyệt Minh sắp kết hôn rồi.”

Giữa giờ làm, Hà Vân Khai nhận được tin nhắn của một người bạn thời trung học, kèm theo còn có một tấm ảnh cưới tràn ngập không khí.

Lương Nguyệt Minh mặc một chiếc áo cưới màu trắng trơn, nắm tay chồng mình cười nhẹ nhàng lại dịu dàng, khác xa với cô gái rụt rè và nhút nhát trong ký ức.

Anh cầm điện thoại im lặng không nói lời nào, giám đốc phòng Marketing đang báo cáo công việc từ từ dừng lại, không biết mình làm sai chỗ nào, vẻ mặt có chút thất thố lại căng thẳng.

Trợ lý ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng.

“Tiếp tục.” Hà Vân Khai đặt điện thoại xuống, không đến mấy giây lại cầm lên, thành thục gõ một chuỗi ký tự tiếng Anh lên thanh tìm kiếm.

– MoonBright

Sau khi nhấn tìm kiếm, một trang tài khoản hiện ra, anh nhấn vào vòng bạn bè, bài viết mới nhất được đăng cách đây nửa tiếng, là một thủ tục nhỏ trong lễ cưới.

Nhấp vào, đập vào mắt đầu tiên là tấm ảnh cưới, lướt xuống lại càng nhiều hơn, Hà Vân Khai lướt nhìn từng tấm một, nhìn vào người trong ảnh, lại nhìn nội dung bên cạnh.

Cô nói cô gặp anh ấy năm 19 tuổi, bị quả bóng rổ của anh ấy đập trúng, phải nằm viện một tháng, thoát được khóa huấn luyện quân sự.

Cô nói anh ấy đã theo đuổi cô suốt một năm, đồng hành cùng cô trong một lớp học giảm cân nhàm chán, mua đồ ăn sáng đến lớp cho cô không quản nắng mưa.

Cô nói bảy năm ở bên anh ấy, là bảy năm tuyệt vời nhất trong cuộc đời, có lẽ sẽ có nhiều cái bảy năm nữa trong phần đời còn lại.

Cô nói rất thích anh ấy.

Chỉ vài dòng chữ, lại giống như những mũi kim nhỏ dày đặc đâm vào tim Hà Vân Khai, trong nháy mắt đau đến mức không thể thở được.

Rất lâu trước đây.

Cô cũng chân thành nói với anh như vậy, Hà Vân Khai, mình thích cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi